Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 100: Tín vật đính ước




Lăng Huyền Dạ đã đuổi tới sát phía sau.

Mọi người đuổi bắt Tiểu Hỏa Phong đang có ý chạy trốn, ở phía sau chạy tới muốn hỗ trợ, thì thấy Nhị Hỏa Phong mang theo bốn tên Ẩm Huyết Sử cùng một đội đệ tử tới vây công.

Hoắc Tư Quy nắm chặt tay.

Đào Tâm Duyệt phát giác hắn không bình thường, thấp giọng nói: “Ngươi không thể kích động, hợp lực cùng mọi người, không lo không cách nào báo thù cho ngươi.”

Hoắc Tư Quy phun ra một hơi, quay đầu cười với nàng.

Đào Tâm Duyệt: “…” Quả nhiên không thể quen nổi khuôn mặt này.

Vừa thấy Hạ Tĩnh Hiên, khuôn mặt Nhị Hỏa Phong lập tức trở nên sinh động cực kỳ, hắn sờ sờ vết sẹo dọa người ở cần cổ, cắn răng vọt lên, nói với đám người phía sau: “Thằng nhóc con giao cho ta, còn lại các ngươi toàn bộ giết chết!”

Hạ Tĩnh Hiên sợ hãi vội vàng trốn đến phía sau Lăng Huyền Kỳ.

Lăng Huyền Kỳ lấy cánh tay bảo vệ hắn, “Yên tâm, lần trước bọn chúng nhiều người còn không làm gì được chúng ta, mà lần này ít đi nhiều người thì càng không cần phải nói.”

Lăng Huyền Dạ đuổi theo gần tới nơi, thấy Mộ Phi Hàn cùng Tiểu Hỏa Phong đang đánh nhau khó phân thắng thua.

Một kiếm pháp tinh tuyệt, một khinh công vô địch, tiến công cùng né tránh mỗi một chiêu mỗi một thức đều tinh diệu tuyệt luân, hoàn toàn không có chỗ chen chân cho người khác. Nếu Lăng Huyền Dạ là người ngoài cuộc, tất nhiên sẽ cảm thấy vui tai vui mắt.

Đáng tiếc gã lại không phải, cho nên chỉ có thể đổ mồ hôi hột nói: “Phi Hàn, ngươi phải cẩn thận, ngươi muốn cướp lại thiên tàm tuyết y, lại bị chính ngươi không cẩn thận làm hỏng sẽ không thấy tiếc sao?”

Tiểu Hỏa Phong cực kỳ đắc ý, rõ ràng rất nhiều lần đều có thể dễ dàng thoát khỏi cuộc chiến này, nhưng hình như hắn đang cố ý, lúc ẩn lúc hiện dẫn Mộ Phi Hàn đột kích.

Mộ Phi Hàn không thèm để ý nói: “Sẽ không làm hỏng, Thiên Tàm tuyết y đao thương bất nhập.”

Lăng Huyền Dạ dở khóc dở cười nói: “Nhưng mà Huyền Thiết Kiếm không gì không xuyên thủng.”

Kiếm chiêu Mộ Phi Hàn đánh ra trong nháy mắt có hơi ngưng trệ.

Trong mắt Tiểu Hỏa Phong loé ra bất ngờ, theo bản năng bước từng bước chân cẩn thận hơn rất nhiều, sau đó lại càng lớn mật lên, “Không phải ngươi muốn lấy lại bảo y đó sao? Ngươi cam lòng làm hỏng nó?”

Ánh mắt Mộ Phi Hàn đầy kiên định, “Có gì mà không nỡ, dù hỏng cũng tốt hơn là mặc ở trên người ngươi!” Hắn nói xong, kiếm chiêu càng ác liệt.

Tiểu Hỏa Phong dường như không được vui, chiêu thức dần dần dày đặc hơn, hoàn toàn không xem Huyền Thiết Kiếm vô cùng sắc bén trong tay Mộ Phi Hàn cùng kiếm pháp thượng thừa hắn sử dụng để ở trong mắt, không kiêng kị mà cùng hắn tay không vật lộn với nhau.

Trước giờ hắn không hề có can đảm như vậy, chỉ sẽ chọn chỗ xa xa mà né ra, dù sao lấy khinh công của hắn mà nói muốn thoát thân cũng không hề khó; nhưng sau khi võ công tinh tiến, hắn sẽ không ỷ vào khinh công để một mực né tránh, hắn chắc chắn có thể thắng được Mộ Phi Hàn.

Nhưng hắn đã quên bên cạnh còn có một Lăng Huyền Dạ.

Lăng Huyền Dạ vẫn nhìn chằm chằm hai người không chớp mắt, bởi vậy khi gã nhìn thấy sau lưng Tiểu Hỏa Phong xuất hiện sơ hở trong nháy mắt thì, không hề chậm trễ tí nào đề chưởng đánh tới, nhắm thẳng tới mấy chỗ yếu huyệt của hắn.

Tiểu Hỏa Phong tai nghe thấy chưởng phong mãnh liệt, không dám lơ là, vội vàng thoái nhượng.

Mộ Phi Hàn nhân cơ hội đâm tới ba kiếm.

Hai kiếm trước bị Tiểu Hỏa Phong né được, kiếm thứ ba thì khó mà tránh thoát. Chỉ nghe thấy một tiếng ‘roẹt’, áo của hắn bị cắt ra, lộ ra một cái áo ngắn sáng tới chói mắt ở bên trong.

Áo ngắn trắng sáng như tuyết, sợi tơ được dệt đan xen cực nhỏ, nếu không có nhãn lực không tệ căn bản nhìn không ra, giống như tự nhiên mà thành; sợi tơ trắng sáng lóe lên ánh vàng, ở dưới ánh mặt trời chiếu vào dị thường lóa mắt.

“Đây chính là Thiên Tàm tuyết y, ” Lăng Huyền Dạ thở dài nói, “Đẹp quá.”

Tiểu Hỏa Phong bởi vì xé áo mà kinh ngạc, Lăng Huyền Dạ lại vì nhìn thấy Thiên Tàm tuyết y mà thán phục, hai người đều có chút phân tâm.

Chỉ có Mộ Phi Hàn không phản ứng gì, tranh thủ thời cơ Tiểu Hỏa Phong hoảng thần, sử dụng kiếm pháp chiêu nào chiêu đấy trí mạng.

Đệ tử Ẩm Huyết Giáo tất nhiên là không cần phải nói, ngay cả bốn tên Ẩm Huyết Sử Nhị Hỏa Phong mang tới đều bị Lăng Huyền Thư cùng Yến Thanh Tiêu giết sạch.

Lăng Huyền Uyên ôm Bối Cẩn Du ngủ say, Lăng Huyền Kỳ che chở Hạ Tĩnh Hiên bị thương, hai huynh đệ căn bản không ra tay.

Hoắc Tư Quy mục tiêu rất rõ ràng, chỉ mình Nhị Hỏa Phong, Đào Tâm Duyệt cũng tiến lên giúp hắn.

Nhưng hai người họ gộp lại cũng không phải đối thủ Nhị Hỏa Phong, Thiệu Dục Tân lo lắng Đào Tâm Duyệt sẽ bị thương, cũng đi giúp một tay.

Lăng Huyền Sương vừa nhìn Thiệu Dục Tân vừa hướng sang Lăng Huyền Uyên nói: “Các ngươi đúng là nhàn rỗi, không đi giúp Huyền Dạ?”

Lăng Huyền Uyên nói: “ Huynh nhìn kỹ thân pháp Nhị Hỏa Phong, hắn cũng vô tâm cùng chúng ta cứng đối cứng, mà là lấy khinh công né tránh qua lại, nếu trong chúng ta có người muốn lướt qua hắn đến chỗ Tiểu Hỏa Phong, hắn sẽ lập tức bức người về.”

Lăng Huyền Sương thầm nói nếu ta nhìn hiểu mới lạ, “Hắn đang kéo dài thời gian để Tiểu Hỏa Phong tranh thủ thoát thân?”

Lăng Huyền Uyên nói: “Không sai.”

Lăng Huyền Thư cùng Yến Thanh Tiêu giải quyết xong Ẩm Huyết Sử, cũng tới giúp ba người Thiệu Dục Tân một tay, Nhị Hỏa Phong lập tức cảm thấy không chịu nổi.

Hoắc Tư Quy lúc này lại đột nhiên thối lui sang một bên.

Đào Tâm Duyệt khó hiểu nhìn hắn.

Nhị Hỏa Phong tranh thủ thở dốc lấy hơi, lớn tiếng nói: “Tiểu tử thúi, còn không mau đi!”

Hoắc Tư Quy nhìn chuẩn phương hướng hắn muốn thoát thân, trước một bước ngăn cản đường đi của hắn, không chút lưu tình vung quạt giấy do bị ngâm nước giờ chỉ còn xương vào mặt của hắn.

Nhị Hỏa Phong kinh hãi, lảng tránh như chớp về phía sau, suýt nữa còn bị Lăng Huyền Thư cầm Huyền Thiết Kiếm gọt nửa bả vai.

Hoắc Tư Quy rủa nhẹ một tiếng, một đòn không trúng, chắc chắn hắn sẽ dùng toàn lực thoát thân, lấy khinh công của hắn, chỉ sợ khó có cơ hội lần hai.

Nhị Hỏa Phong cũng vút lên được một thân cây, giẫm trên cành cây, nhìn từ trên cao xuống mà trừng mắt Hoắc Tư Quy, “Ngươi là ai?”

Hoắc Tư Quy hất cằm, “Người muốn đòi mạng ngươi.”

“Người ngoài không thể biết rõ võ công biến đổi thất thường Ẩm Huyết Giáo ta, ” Nhị Hỏa Phong đè lại bả vai chảy máu, nghi hoặc trong mắt từ từ tiêu tan, “Ngươi là Hoắc Tư Quy.”

Hoắc Tư Quy cười lạnh một tiếng, kéo mặt nạ trên mặt xuống, “Không sai, ta trở về báo thù.”

“Kẻ phản bội đều sẽ không có kết quả tử tế, ” Mũi chân Nhị Hỏa Phong ấn nhẹ trên nhánh cây, nhảy một cái rất cao vút về một hướng, “Ngươi chờ đến âm tào địa phủ phụng dưỡng cha mẹ ngươi đi!”

Tiểu Hỏa Phong vốn đã vô tâm cùng hai người quần đấu, nghe thấy Nhị Hỏa Phong lên tiếng giục, lập tức muốn chạy thoát thân.

Thân pháp của hắn cực nhanh, muốn giữ cũng không giữ được, nhưng Lăng Huyền Dạ sớm đã từ bỏ suy nghĩ lấy võ công giữ người lại, vừa mới thấy hắn di chuyển bước chân, liền nhào tới.

Tiểu Hỏa Phong hơi bất ngờ, không hề đắn đo chém thẳng dao xuống.

Lăng Huyền Dạ nghiêng người tránh thoát, thuận thế nắm lấy cánh tay của hắn.

Cùng lúc đó, Mộ Phi Hàn ở ngay trước mặt một chiêu đâm tới.

“Đáng chết!” Tiểu Hỏa Phong vô cùng nhanh chóng cúi người tránh thoát một chiêu này, vải áo Thiên Tàm tuyết y bị tay người túm được, bị kéo tuột áo ra khỏi người, mỗi tội chớp mắt một cái hắn đã biến mất ở trong rừng cây.

Lăng Huyền Dạ còn chưa lấy lại tinh thần, nâng Thiên Tàm tuyết y bị gã túm được nhìn một chút, “Kim thiền thoát xác?”

“Coi như hắn thông minh.” Mộ Phi Hàn cắm kiếm xuống đất, tiếp nhận Thiên Tàm tuyết y trong tay Lăng Huyền Dạ, nói, “Cởi.”

Lăng Huyền Dạ: “…”

Mộ Phi Hàn thấy gã bất động, liền tiến lên một bước bắt đầu cởi áo của gã.

Lăng Huyền Dạ cầm lấy tay hắn, “Tuy không biết tại sao ngươi đột nhiên trở nên kích động như thế, thế nhưng thật ra chúng ta có thể đợi đến ban đêm trở về phòng, ngồi xuống đất giữa trời này dù sao cũng không được, các huynh trưởng ta rất nhanh…”

Mộ Phi Hàn liếc mắt nhìn gã, “Ngươi đang nói cái gì?”

Lăng Huyền Dạ ngẩn ra, “Cái gì?”

Mộ Phi Hàn đã cởi ra ngoại sam của gã, bắt đầu giúp gã mặc Thiên Tàm tuyết y.

Lăng Huyền Dạ thế mới biết hắn có ý gì, vội vã ngăn cản, “Không được không được, đây không phải mẹ ngươi giữ lại đưa cho ngươi đó sao, chính ngươi còn không nỡ mặc, bảo bối mới vừa lấy lại, sao lại cho ta?”

Mộ Phi Hàn nói: “Ngươi và ta không phải phân biệt.”

Lăng Huyền Dạ bé ngoan câm miệng, trong lòng lại không được thoải mái cho lắm. Gã từng chấp nhất trách cứ việc hắn thu hồi Thiên Tàm tuyết y, nên giờ cũng không muốn vì chuyện đó mà hắn tặng bảo y cho mình. Lăng Huyền Dạ lén nhìn hắn, hổ thẹn đầy mắt.

Mộ Phi Hàn không hề để ý tới, mặc Thiên Tàm tuyết y rồi mặc ngoại sam trở lại cho gã, “Giữa hai người ở chung ta cũng không rõ phải làm thế nào, nhưng ta hi vọng ngươi có thể tin tưởng ta.”

Thiên Tàm tuyết y vừa mỏng lại nhẹ, mặc lên người hầu như không cảm giác được gì, Lăng Huyền Dạ tiếp nhận đai lưng hắn đưa cho, trước đó cũng không nhịn được lại sờ sờ vài cái. Gã cười cười nói: “Cho dù ngươi không cho ta cái này, ta cũng tin ngươi.”

Mộ Phi Hàn nói: “Tín vật đính ước.”

Lăng Huyền Dạ: “…”

“Tín vật đính ước thật đẹp!” Lăng Huyền Sương xông lại muốn cởi áo Lăng Huyền Dạ ra xem, “Cởi ra cởi ra, ta còn không xem đủ, nếu không đệ cởi trần?”

Lăng Huyền Dạ: “…”

Lăng Huyền Uyên cúi đầu nhìn Bối Cẩn Du, nếu như y tỉnh, nghe được bốn chữ “Thiên Tàm tuyết y” này, hai mắt nhất định sẽ tỏa ánh sáng.

Lăng Huyền Thư ho hai tiếng, “Ta nói, có muốn nói chính sự trước không?”

Yến Thanh Tiêu kinh dị liếc nhìn gã, “Lời này cũng có lúc từ miệng ngươi nói ra.”

Lăng Huyền Thư duỗi tay muốn đi ôm y, “Đừng nói giống như ta rất không đứng đắn như thế.”

Yến Thanh Tiêu né tránh, “Ngươi có sao?”

“Ta…”

“Không phải muốn nói chính sự hay sao?” Lăng Huyền Uyên nói.

Yến Thanh Tiêu gật đầu, “Lúc này bình thường hơn nhiều.”

Lăng Huyền Thư: “…”

Hạ Tĩnh Hiên vỗ ngực nói: “Chính sự là chúng ta vừa đánh đuổi hắn, thực sự là quá tốt rồi.”

Lăng Huyền Kỳ cười, “Không phải ngươi từng thề son thề sắt nói phải hỏi rõ ràng tại sao người ta muốn bắt ngươi hay sao, sao đến lúc nên hỏi, ngươi lại trốn đi?”

Hạ Tĩnh Hiên vỗ vỗ vai hắn, “Cái đó không phải do ta sợ chẳng may ta có cái gì sơ xuất ngươi cũng bị đại ca ta quở trách đó sao.”

Lăng Huyền Kỳ: “…”

“Chúng ta không tóm được hắn, ” Hoắc Tư Quy có chút nhụt chí, “Chỉ cần hắn muốn chạy trốn, chúng ta không thể tóm được.”

Đào Tâm Duyệt nhìn hắn khôi phục khuôn mặt tuấn tú, không biết an ủi ra sao, “Rồi sẽ có biện pháp.”

Lăng Huyền Thư nói: “Yên tâm, hắn dẫn chúng ta lên Ẩm Huyết phong, chắc chắn sẽ không chạy trốn tới cuối cùng. Dù hắn thật sự muốn chạy trốn cũng không quan trọng lắm, chỉ cần bức ba huynh đệ bọn họ đến nơi không thể trốn đi đâu được không phải đã thành công hay sao?”

“Ý ngươi là…” Hoắc Tư Quy nhặt lại tự tin.

Lăng Huyền Thư mỉm cười, “Không phải ta nói, là ngươi nói, vách cheo leo, vách núi.”.

Gần hoàn rồi