Thái Bình nói đến đơn giản, thiên hậu nghe được lại có một phen tư vị.
Hiện giờ ngọn lửa chiến tranh nổi lên bốn phía, biên cảnh bất an, giang sơn Đại Đường cần một vị tướng tài có thể ngăn cơn sóng dữ.
Nhưng bây giờ đã không còn là thời Trinh Quán nhân tài xuất hiện lớp lớp, không có nhiều người giỏi tướng tài như vậy để ủy thác trọng trách, phóng tầm mắt nhìn ra, trong những vị tướng tài hiện nay, Tiết Nhân Quý đang lưu vong nơi Tương Châu, thân còn mang tội, Bùi Hành Kiệm lại vướng bận ứng phó Thổ Phiên, thực sự không thể phân thân.
Mà người khiến Đột Quyết vừa nghe danh đã sợ mất mật, chiến thần bất bại Lưu Nhân Quỹ lại là trụ cột vững vàng của Thiên triều, kẻ địch lớn nhất của nàng.
Thật vất vả mới cho Võ Tam Tư được một cơ hội để rèn luyện bản thân, nhưng hắn cũng chẳng có bấy nhiêu tiền đồ, một lần thảo nghịch bình định nho nhỏ đều phải dựa vào Lý Cảnh ở sau lưng mưu tính định quân mới có thể báo về thắng lợi.
Trong số những võ tướng trong triều, không phải hạng tầm thường xoàng xĩnh thì cũng là người dưới chướng thái tử và Chu Vương, như vậy thử hỏi sao nàng có thể cao hứng?(*)
"Không lẽ mẫu thân quên rồi sao? Thảo Nghịch tướng quân là chất nhi của ngài, còn Cảnh nhi cũng là điệt tôn của ngài a." Thái Bình nghiêng đầu, lúm đồng tiền lộ ra, "Mẫu thân để Cảnh nhi làm phó soái đến Du Châu không phải là vì muốn nhìn một chút tài năng của hắn sao?"
Thiên hậu trầm ngâm suy nghĩ, cũng không đáp lại.
Thực vậy, căn cứ vào hồi báo của Bùi Nguyên, lần đại thắng này công chủ yếu thuộc về Lý Cảnh mà nàng cố ý xếp vào bên cạnh Võ Tam Tư, người thiếu niên mới có mười bốn tuổi ấy đã biểu hiện ra tài hoa cùng phong thái trầm ổn nội liễm khác hẳn bạn cùng lứa, không chừng mấy năm sau cũng có thể thấy bóng người hắn trên triều rồi.
Nhưng Lý Cảnh cũng mang họ Lý, trong người chảy dòng máu của hoàng thất Lý Đường.
Mà mẹ hắn họ Tiêu, cũng như tổ mẫu hắn, cùng sinh ra từ quý tộc Lan Lăng sừng sững hơn trăm năm cũng không sụp đổ.
Gió từ bên ngoài thổi vào phòng khiến ánh nến lay động, bóng người hai mẹ con kéo dài thành hai mảnh lụa đen.
Thấy nàng nửa ngày không lên tiếng, Thái Bình mới đánh bạo nói: "Con gái nghe nói, trong Dịch đình có một tài nữ, tên là Thượng Quan Uyển Nhi, rất có tài hoa, được mẫu thân tán thưởng."
Thiên hậu gật gù: "Ta đang có ý định giao cho nàng việc soạn thảo chiếu thư trong cung."
Lời vừa ra khỏi miệng đã đọc hiểu tâm tư nho nhỏ muốn tranh thủ công danh thay Lý Cảnh của con gái.
"Ngươi a." Không khỏi đưa tay điểm nhẹ lên cái trán trơn bóng của con gái, "Không cố học thuộc "Nữ tắc", cả ngày chỉ biết quản những chuyện không đâu."
Thái Bình xoa trán, thuận thế liền muốn nhào vào lồng ngực nàng làm nũng: "Nếu ngài có thể khoan dung với tôn nữ của Thượng Quan Nghi, vì sao lại không thể chứa chấp hậu nhân Tiêu thị?"(**)
Thiên hậu một tay ôm lấy đứa con gái càng ngày càng trưởng thành của mình, tay kia lại nhặt một bản tấu chương khác: "Hai điều này không giống nhau, Uyển nhi... Dù sao cũng là nữ tử."
Thái Bình rời khỏi lòng nàng, xoa eo, nhẹ nhàng cười nhìn thiên hậu, tựa như tiểu miêu rốt cục cũng nắm được đuôi chuột, nóng lòng muốn khoe khoang chiến lợi phẩm của mình.
"Thế nhưng, mẫu thân ngài chẳng phải cũng là nữ tử đó sao."
Thiên hậu hơi dừng động tác, cơ hồ không biết đáp lại thế nào.
Nàng cũng không thể phản bác, tấu chương chồng chất thành núi trước mặt chính là bằng chứng.
Nếu một nữ tử như nàng có thể làm việc của thánh thượng, như vậy sao có thể cảm thấy nữ tử sẽ thua kém nam nhân đây? Nếu nàng đã bao dung cho một Thượng Quan Uyển Nhi thì càng có thể chứa chấp Lý Cảnh do một tay nàng bồi dưỡng.
Đây là cái hố con gái thông minh lanh lợi của nàng đào ra, đang chờ nàng nhảy vào đây.
"Được rồi, náo đến náo đi, ra là muốn đưa công danh thảo nghịch cho tiểu chất nhi của ngươi!" Thiên hậu kéo nàng về trong lồng ngực của mình, nhẹ nhàng vuốt ve mài tóc dài mượt như tơ, giọng nói ngày càng mềm mại, "Nếu đã là người Thái Bình của chúng ta để mắt đến, mẫu thân đương nhiên sẽ không bạc đãi hắn."
"Còn có một chuyện, con gái muốn cầu mẫu thân đáp ứng."
Thiên hậu từng chút điểm lại những chuyện tình khiến Thái Bình bận tâm gần đây, đã lâu không thân cận như vậy cùng con gái, tâm tình vốn không tốt của nàng cũng trở nên thoải mái hơn: "Có phải là đã coi trọng công tử nhà ai, vội vàng muốn tìm phò mã?"
"Mẫu thân thật xấu!" Thái Bình bị nàng chọc đến độ mặt đỏ tới mang tai, làm vẻ muốn đứng lên, rồi lại quay đầu, nhìn thật sâu vào đôi mắt của thiên hậu, nghiêm túc nói từng câu từng chữ, "Mẫu thân, ta muốn xin một người."
Hiếm có khi thấy nàng nghiêm túc như vậy, thiên hậu cũng dừng lại động tác trong tay: "Ai?"
"Ngô Nghị."
"Ngô Nghị?"
Thiên hậu suy nghĩ chốc lát mới nhớ đến tiểu nhân vật kia: "Chính là Ngô Nghị, người đã xông vào phòng sinh của thái tử phi?"
"Là Ngô Nghị đã từng cứu con gái một mạng ở chợ Trường An." Thái Bình sửa lại, "Mẫu thân hẳn phải nhớ, y cũng là môn hạ của Thẩm Hàn Sơn tiến sĩ."
"Nếu không phải nể mặt Thẩm Hàn Sơn, phạm phải cung quy lớn như vậy đã đủ khiến hắn chết một hồi." Thiên hậu lạnh nhạt nói.
Nghĩa bóng là, đưa y đến Du Châu đã là ban ân lớn, muốn tiến thêm thước nữa thì phải đưa ra một lý do khiến nàng tin phục.
Thái Bình đương nhiên nghe được ý ngoài lời này của thiên hậu, chỉ ngẩng đầu, ngọt ngào nở nụ cười: "Mẫu thân có lẽ còn không biết, y và Cảnh nhi đã sớm quen biết từ khi còn ở Viên Châu, lại cùng là môn hạ của Thẩm tiến sĩ, giao tình không cạn. Nếu như để y trở lại Trường An, Cảnh nhi cũng có thể càng yên tâm vì mẫu thân mà cống hiến."(***)
Vừa dứt lời, thiên hậu cũng đã nghe hiểu ý của nàng.
Dùng người cần nhất chính là bốn chữ ân uy cùng tại, mà muốn lung lạc lòng người, bắt đầu tiếp xúc từ người bên cạnh hắn cũng không phải là một biện pháp tồi.
Nàng cúi đầu nhìn con gái đang vui tươi như hoa, không nhịn được mà đưa tay véo gò má nàng: "Nói đến nói đi, hóa ra cũng là vì chất nhi bảo bối này của ngươi."
Thái Bình cười hì hì, dụi vào lồng ngực nàng: "Thái Bình cũng là vì nghĩ cho mẫu thân, như vậy không phải giải được ưu sầu của mẫu thân sao?"
"Được rồi, ý đồ của ngươi ta còn không hiểu sao? Từ lúc giao Vi thị cho Hiển ca ca của ngươi, bên cạnh ngươi liền chỉ có mình hắn bồi tiếp, có thể bồi con gái ta chơi như vậy cũng coi như công lao của hắn rồi." Thiên hậu nở một nụ cười trong veo, lộ ra tia nhu tình khó gặp, "Đã như vậy, ta sẽ hạ chỉ, để Ngô Nghị kia theo đại quân thảo nghịch cùng trở về."
___
Thiên hậu hạ xuống đạo ý chỉ này cũng khiến cho Ngô Nghị dở khóc dở cười.
Lúc trước rời khỏi Trường An, dĩ nhiên có chút không cam lòng cùng uất ức, nhưng quên đi nỗi lòng ấy, y vẫn có cơ hội và thời gian thực hiện tâm nguyện "núi cao sông dài" của mình.
Hiện tại, những ngày tháng ở Du Châu tuy có chút kham khổ nhưng cùng Hứa Tiệp nghiên cứu phương thuốc, chế được ma túy tán cũng coi như có chút thành tựu. Nếu y có thể an ổn tại một góc sơn thủy này mà làm nghiên cứu, cũng chưa chắc đã không phải chuyện tốt.
Lúc này, chỉ bằng một câu nói nhẹ nhàng của thiên hậu, y một lần nữa bị kéo về trung tâm của vòng xoáy quyền lực, về cuộc sống có mũi nhọn sau lưng trước đây.
Lý Cảnh lại thật cao hứng, nơi cùng sơn ác thủy sinh điêu dân, ai biết sau khi Tiêu gia quân bị diệt liệu có tiếp tục xuất hiện những con thiêu thân khác không, nếu lại một lần nữa chịu dằn vặt một hồi cũng không chắc liệu còn có thể may mắn như vậy.
Lại nói, trường công Du Châu này thực tồi tàn, nhìn không vừa mắt, tuy rằng trong thư Ngô Nghị đã đề cập qua vài câu, nhưng bây giờ mới biết hóa ra sinh hoạt "nhàn vân dã hạc" chính là ở tại gian phòng lụp xụp này, uống gió tây bắc từ cửa sổ giấy lùa vào.
"Nếu như ngươi không thích, liền đến ở phòng hảo hạng Lưu thứ sử an bài cho các ngươi đi." Ngô Nghị không khỏi cảm thấy có chút đau đầu, gian phòng này đã vốn nhỏ hẹp, giường gỗ chỉ chứa được một người, bây giờ lại thêm Lý Cảnh chen vào, gian nhà vốn vắng vẻ dường như tức thì trở nên chật chội.
Không chỉ mỗi như vậy, ngay cả từng tiếng nói hay hành động của hắn cũng chen vào cuộc sống của y.
Lý Cảnh cởi tầng vải mỏng manh trước ngực y, lộ ra vết thương đã khép lại đến bảy phần mười, đàng hoàng nghiêm túc nói: "Sư phụ bị thương, làm đồ đệ tất phải phụng dưỡng trước giường."
Nói rồi, lòng bàn tay chậm rãi mơn trớn trên vết sẹo hồng mới sinh.
Trong mắt cũng không khỏi dính vẻ đau lòng: "Sau này ở đây sẽ lưu lại một vết sẹo rồi."
Ngô Nghị bị ngón tay của đối phương trêu chọc đến độ có chút hồi hộp ngứa ngáy, muốn mở miệng nhắc nhở hắn dời tay, bàn tay ấm áp ấy đã rời khỏi lồng ngực y, chỉ lưu lại nhiệt độ nơi đầu ngón tay.
Sau đó là một loại cảm giác đau đớn mang theo mát lạnh, ở nơi không có povidone- iodine, chỉ có thể dùng rượu chưng cất để khử trùng, phòng ngừa nhiễm trùng vết thương.
Đau đớn qua đi mới ngửi thấy một mùi tanh đắng, Lý Cảnh cẩn thận dùng rau diếp cá nghiền nát đắp lên vết thương của y, rũ mắt, chăm chú đến độ như đang điêu khắc một miếng ngọc vô giá.
Biện pháp này là khi Ngô Nghị nghĩ cách lan truyền ám tin thì vừa lúc nghĩ tới một bài thuốc dân gian, không ngờ hiện giờ lại phải dùng trên người mình.
Lý Cảnh chậm rãi làm xong tất cả những việc này rồi mới dùng vải trắng sạch sẽ mềm mại quấn quanh vết thương của Ngô Nghị.
Hắn nghiêm túc cúi đầu băng bó, cái trán cơ hồ muốn chạm đến trên ngực Ngô Nghị, Ngô Nghị cúi đầu nhìn liền thấy vầng trán lấm tấm mồ hôi của đối phương, không khỏi đưa tay thay hắn lau đi.
Lý Cảnh đột nhiên nâng mắt, ánh mắt hai người bất chợt chạm nhau, trong cơn gió hạ cọ sát ra một loại nhiệt độ không biết tên.
Ngô Nghị theo bản năng mà rút tay lại, Lý Cảnh cũng ngồi thẳng lên.
"Được rồi, hay là ngươi đến phòng ốc Lưu thứ sử chuẩn bị để nghỉ ngơi đi, nơi này quá nóng." Ngô Nghị ho nhẹ một tiếng, nỗ lực giảm bớt bầu không khí lúng túng trong phòng.
Tai Lý Cảnh đỏ bừng như được ánh tà dương thiêu đốt, vết hồng còn lan đến bên thái dương, cũng không biết do nóng hay vì nguyên nhân gì khác.
Đang muốn mở miệng nói gì đó liền thấy Hứa Tiệp vén rèm bước vào.
Hắn cũng không nhận thấy bầu không khí quỷ dị trong phòng, nở nụ cười với Ngô Nghị: "Còn chưa chúc mừng Ngô đệ, ngươi phải trở về Trường An rồi."
Trong mắt người khác, có thể từ nơi một góc sơn thủy này mà trở về trung tâm của đế quốc, không khác nào cá chép hóa rồng, một lần nữa trở lại đỉnh cao của giới học thuật.
Ngô Nghị cũng chỉ thản nhiên nở nụ cười: "Ta ở Trường An đợi Hứa huynh."
Hứa Tiệp nhưng lại lắc đầu: "Vượt qua cửa ải sinh tử lần này mới biết vui sướng nhất vẫn là ở lại tiểu viện phủ ánh tà dương, tiêu dao cả đời, làm việc bản thân muốn làm. Lại nói, Trường An tuy tốt nhưng không có hương thân của ta, vậy còn có nghĩa lý gì!"
- --
Hal: (*) Chu Vương là Lý Hiển nhé.
(**)Thượng Quan Nghi bí mật theo lệnh Cao Tông soạn chiếu phế truất Võ hậu nên bị Võ hậu trách cứ, gia đình bị tru di, mẹ của Thượng Quan Uyển Nhi vì có em trai đang làm Thiếu khanh của Thái thường tự nên được tha, khi đó vẫn mang thai Uyển Nhi, sau khi sinh ra, Uyển Nhi cùng mẹ mình làm nô lệ ở Dịch đình.
(***) Quả không hổ là Thái Bình công chúa =))))))
=))))))) Lúng túng là tốt =))))) Phải có chút gì đó mới lúng túng chứ không thì đã chả cảm thấy gì. Tôi đồ rằng anh bác sĩ đã có chút rung rinh rồi, chỉ là trước nay không có kinh nghiệm với lại "nuôi" thằng bé từ nhỏ nên không nhận ra thôi =))))))