Về Triều Đường Hành Nghề Y

Chương 85




Trịnh Quân lập tức tiến lên cầm lấy cổ tay đã buông thõng của Phòng thị, đặt ngón tay lên.

Thần sắc ông cứng ngắc: "Mạch tượng nương nương nhanh chóng trở nên vô lực, nếu tiếp tục sẽ rất nguy hiểm, mấy người các ngươi, nhanh chóng mang canh sâm tới cho nương nương uống.

Lời còn chưa dứt liền thấy một người vén rèm đi vào, vừa đối mặt đã nói một câu: "Dùng cứu ngải."(*)

Ngô Nghị hơi run, trên tay vẫn còn máu ấm nóng chảy xuống dọc theo đốt ngón tay, từng giọt tiếp đất liền tạo ra mấy đóa huyết hoa nhìn mà giật mình.

"Còn thẫn thờ cái gì?" Thẩm Hàn Sơn nhướn mày, trong mắt như có hàn hỏa lay động, "Tiến sĩ Tần Minh Hạc đang ở bên ngoài, nhanh lấy mồi ngải của ông ấy đến đây."

Ngô Nghị lúc này mới hồi thần, tay cũng không kịp lau cho khô đã vội vã lao ra, nói với Tần Minh Hạc một câu "mượn dùng", dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương mà mở hòm dụng cụ, lấy ra một bó sợi ngải cứu, quấn lại bằng một tờ giấy rộng tám tấc dài tám tấc, tạo thành mồi ngải.

Sau đó lại xông vào bên trong mành, hơ mồi ngải trên ngọn nến rồi mới thận trọng đưa cho Thẩm Hàn Sơn.

Thẩm Hàn Sơn nhận mồi ngải, như chim sẻ mổ đất, điểm qua từng huyệt vị trong bách hội.

Cùng lúc đó các bà đỡ cũng bưng tới bát canh sâm đã được chuẩn bị tốt, bóp hàm dưới Phòng thị, từng muỗng từng muỗng đổ vào.

Hai bút cùng lúc vẽ như vậy, ước chừng nửa canh giờ qua đi, Phòng thị đã ho nhẹ một tiếng, tỉnh dậy từ trong cơn mê man.

Tay cầm mồi ngải của Thẩm Hàn Sơn khẽ run nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ, thấy Phòng thị hồi thần mới rút mồi ngải trong tay, dùng nước sạch rửa tay.

Trịnh Quân không khỏi nhìn hắn thêm sâu: "Không ngờ Thẩm tiến sĩ còn giấu bản lĩnh cứu ngải thật tốt."

Thẩm Hàn Sơn mỉm cười nói một câu: "Cũng chỉ là trò vặt học được trong dân gian thôi."

Phòng thị ngơ ngác nhìn, chỉ cảm thấy bản thân đã đi một chuyến tới quỷ môn quan, bước từng bước qua cửa nhưng lại được một bàn tay lớn nóng ấm nắm lấy hai chân, kéo nàng trở lại.

Thần trí hồi phục, trong cơn mông lung nghe được tiếng nói của hai vị tiến sĩ mới ý thức được mình vẫn còn đang ở nhân gian.

Nàng gượng cười, thanh âm nhỏ bé yếu ớt: "Bổn cung cảm tạ ân cứu mạng của các vị thái y."

Trịnh Quân nghiêm mặt nói: "Đây là chức vụ của chúng thần, nương nương vạn vạn không cần đa lễ."

Phòng thị suy nhược mà gật đầu một cái, ánh mắt vội vàng nhìn quanh một vòng trong phòng, cuối cùng dừng lại trên cái tã lót nhỏ kia, gắng gượng nói: "Nhanh, mau ôm tiểu quận chúa đến bên người bổn cung."

Bà đỡ vội vã ôm đứa nhỏ đến cạnh Phòng thị: "Nương nương người đừng nóng vội, tiểu quận chúa bình an vô sự!"

Phòng thị cúi đầu nhìn hài tử mình thiên tâm vạn khổ mới sinh ra, nhu tình trong mắt như ánh hào quang, xua tan mùi máu tanh trong căn phòng.

Ngô Nghị nhìn sinh mệnh nho nhỏ đang dựa sát vào mẫu thân kia, nhìn thân thể đỏ bừng của bé, tóc trán mềm mại cùng cái miệng nhỏ hơi chu, trong lòng không khỏi cảm thấy xúc động.

Đây chính là sự bắt đầu của một sinh mạng mới.

Có lẽ sau này bé sẽ không biết cách thức kỳ lạ khiến mình được sinh ra, không biết khi mình còn trong bụng mẹ đã gặp qua hung hiểm đến nhường nào, cũng sẽ không biết những đại phu đã cứu tính mạng bé hôm nay tên là gì họ là chi.

Nhưng những điều này cũng không ngăn niềm kiêu hãnh đang lan rộng như lửa cháy trong lòng Ngô Nghị.

Điều thầy thuốc phải đối mặt chỉ gói gọn trong sinh, lão, bệnh, tử.

Khác với khi chữa trị bệnh tật, kéo dài tuổi thọ hay mắt thấy tử vong, đây là lần đầu tiên y nghênh đón một sinh mệnh mới chào đời ở thời đại này. Loại tâm tình ấy thực sự không ngôn từ nào có thể diễn tả.

Y không khỏi nhìn về phía hai vị sư trưởng đang đứng trang nghiêm ở bên, dưới gương mặt ôn hòa bình tĩnh của bọn hắn, dường như cũng cảm nhận được xúc động đồng dạng.

___

Hài tử được cướp lại từ tay tử thần này được thiên hoàng tứ phong làm Trường Tín quận chúa.

Cùng ngày với tin phong thưởng cho Trường Tín quận chúa là một đạo sắc lệnh của thiên hậu.

Thái y thừa Trịnh Quân tuổi tác đã cao, sợ không gánh nổi trọng trách, ban thưởng trăm lạng hoàng kim, áo gấm về quê.

Sau lưng không khỏi có lời truyền ra, người người đều nói bước đi này của Trịnh Quân là sai lầm lớn, cứu được mẹ con thái tử phi nhưng lại chọc giận thiên hậu, dùng một bó đuốc tiêu hủy hết thành tựu vài chục năm.

Mấy lời nhảm nhí này coi như cũng có lý do, dù sao, ở Đường triều, tuổi về hưu chính thức của quan chức là bảy mươi, trước đó, trừ phi là quan chức tự mình cáo lão, bình thường sẽ không dễ dàng bị cưỡng chế về quê như vậy.

Nếu như thái tử phi Phòng thị sinh hạ một người con trai, sợ rằng con đường hồi hương của Trịnh Quân tiến sĩ cũng không thể phong quang như thế.

Ngô Nghị không khỏi có chút hổ thẹn, nếu như không phải y quyết giữ ý mình, vị thái y thừa đức cao vọng trọng, thân thể khỏe mạnh này còn có thể ngồi ở vị trí này thêm mấy năm nữa.

Trịnh Quân đối với việc này lại có cái nhìn vô cùng thoáng: "Lão phu đã sống đến tuổi này, còn có lời đàm tiếu nào là chưa được nghe? Vị trí này, lão phu đã ngồi quá lâu rồi, cũng nên đổi người thôi."

Ông vừa mới giải nhiệm liền muốn rời kinh, trong số gần hai trăm người trong thái y thự chỉ có mấy vị lão tiến sĩ cùng vài sinh đồ của mình đi đưa tiễn.

Hồ Chí Lâm không khỏi tức giận mà mắng một câu: "Đám nhãi ranh lòng lang dạ sói, năm xưa Trịnh tiến sĩ đã dạy bảo bọn chúng thế nào, một chút cũng không thèm nhớ."

Trịnh Quân hiếm có khi mà nở nụ cười: "Nước chảy về nơi thấp, người thường đi chỗ cao, bọn họ có tâm hướng lên trên cũng không hẳn là chuyện xấu."

Ngô Nghị đi sau lưng Thẩm Hàn Sơn, vẫn không nói một từ.

Điều nên nói cũng đã nói, Trịnh Quân là người rộng rãi lại văn minh, không cần lời an ủi từ đám vãn bối bọn họ.

Vào khắc ly biệt, Trịnh Quân ngồi trong xe ngựa, từ xa đưa ra một cánh tay, vẫy chào học sinh của mình cùng nhóm hậu bối.

Bắc phong vi vu thổi khiến vạt áo người phần phật lay động.

Thiên ngôn vạn ngữ đều ngưng tụ ở từng ánh mắt tiễn đưa.

___

Trịnh Quân rời đi, người tiếp nhận chức thái y thừa chính là Trần Kế Văn tiến sĩ.

Ngô Nghị trong lòng hiểu rõ, tuy Trần Kế Văn hầu hạ Đông cung đã lâu nhưng bản chất ông khoan dung, chưa từng tham gia vây cánh chi tranh, tư lịch cũng khá đáng tin, thực sự là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí này trong mắt thiên hậu.

Cùng lúc đó, kết quả kỳ thi tốt nghiệp của chúng sinh đồ cũng được công bố.

Không ngoài Ngô Nghị dự đoán, y cũng không tiếp tục ở lại trong thái y thự mà bị an bài đến Thục Trung Du Châu ngàn dặm xa xôi, đến trường công địa phương làm trợ giáo, giúp đỡ phát triển giáo dục y học địa phương.

Thục Trung xa xôi, việc này so với lưu vong cũng không mấy khác biệt.

Đối với kết quả này y đã sớm dự liệu, thời điểm tùy tiện xông vào phòng thái tử phi ngày đó, y cũng đã làm xong chuẩn bị rời khỏi Trường An.

Không bị đày đến quân doanh đã xem như là nể mặt Thẩm Hàn Sơn rồi.

Y hiểu rõ, trong lòng cũng không có oán niệm, Thục Trung người giỏi đất thiêng, có khi còn được gặp mấy nhân vật tài giỏi, cũng coi như không uổng sống lại đời này.

Nghĩ như vậy, trái lại cũng thấy mừng vì chuyến đi.

Thẩm Hàn Sơn biết tin này sớm hơn Ngô Nghị, cũng chỉ có thể cười trừ cho qua.

Minh tranh ám đấu trong cung đình khó lòng phòng bị, đối với người đồ đệ tâm tính nhân hậu này, rời xa cung Đại Minh, đến Du Châu cũng chưa chắc không phải là một cõi yên vui.

Lão sư của mình xưa nay phóng khoáng bất kham, Ngô Nghị cũng tránh được phải nói lời từ biệt, người duy nhất khiến y không yên tâm chỉ có Lý Cảnh mà thôi.

Đứa nhỏ này bây giờ đã trở thành môn hạ của Thẩm Hàn Sơn, có vị lão sư tài giỏi mà bên ngoài lại giả đần độn này trông nom, có lẽ cũng không gặp phải tai họa gì.

Chỉ là hắn từ nhỏ đã đối y quấn quýt si mê, đột nhiên phải nói lời từ biệt như vậy, sợ rằng hắn không tiếp thu được.

Ngô Nghị tìm khắp thái y thự cũng không nhìn thấy bóng dáng của tiểu đồ đệ.

Cho rằng Lý Cảnh bị việc này gây bất ngờ, mà người làm sư phụ là y lại không nói cho hắn biết, vì vậy nên mới nổi giận đây.

Trong lòng đang suy nghĩ, lúc đẩy cánh cửa gian phòng nhỏ đã được quét dọn sạch sẽ của mình liền nhìn thấy trên ghế tre nhỏ là một thiếu niên thân cao ngất đang đoan chính ngồi, cúi đầu trầm tư, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Nghe thấy tiếng Ngô Nghị đẩy cửa vào, Lý Cảnh mới tựa như thức tỉnh: "Sư phụ, ngươi về rồi."

Ngô Nghị nghe hắn gọi một tiếng "sư phụ", trong lòng chợt chua ngọt đan xem.

Lúc trước cũng chỉ là một câu nói đùa, đứa nhỏ này lại coi là thật, nhìn lại bản thân, khung cảnh mấy năm qua hiện rõ trước mắt, y đã từng làm tròn trách nhiệm của một người thầy sao?

Lý Cảnh bất tri bất giác đã có dáng dấp của người trưởng thành, biết tin y rời đi cũng không lộ vẻ khổ sở, vẫn lanh lợi như thường: "Sư phụ, ta nghe nói ngươi muốn đến Du Châu, vì vậy đặc biệt chuẩn bị giúp ngươi ít thứ."

Hắn tựa như hiến vật quý mà đưa ra một bọc hành lý phồng to, Ngô Nghị nhìn vào, bên trong quần áo bốn mùa đều đầy đủ, còn có bánh hồ, nước uống và những đồ vật cần thiết trên đường đi, cơ hồ có thể ra cửa ngay lúc này.

Quý nhất là mấy miếng lót giày được quấn lại, nhìn cũng thấy đây là mẫu lưu hành trong cung, có lẽ là lấy được từ chỗ Thái Bình.

Đường đến Thục gian nan, cực kỳ mài chân, những miếng lót này chắc chắn cần dùng tới. Làm khó cho hắn còn nhỏ tuổi mà có thể nghĩ chu toàn đến vậy.

Đặt ở dưới cùng là quyển "Sơn Hải kinh" y tịch thu của Lý Cảnh ngày còn bé.

Lý Cảnh cúi thấp đầu, cũng không biết là hỉ hay bi: "Ta đã đọc xong quyển "Sơn Hải kinh" này rồi, bên trong có rất nhiều cố sự rất thú vị, sư phụ đọc để giải sầu trên đường đi cũng tốt."

Ngô Nghị hiểu rõ ý của hắn, lần này đi lâu năm, cũng không biết còn có cơ hội gặp mặt hay không, Lý Cảnh đây là muốn lưu cho y một chút nhớ nhung, để y không quên mình còn có người đồ đệ này.

Y không khỏi đưa tay ra, xoa xoa đầu Lý Cảnh: "Được, cảm ơn ngươi đã vì ta mà chuẩn bị một chút hành trang."

Lý Cảnh bỗng bị câu nói này kích động, gạt đi thứ trong tay y, liều mạng nhào vào lòng Ngô Nghị.

"Sư phụ, ngươi còn có thể trở về sao?"

Trong tiếng nói đã mơ hồ lẫn theo tiếng nức nở.

Hài tử được nuôi dưỡng trong cung Đại Minh so với con cái nhà dân chúng tầm thường thì càng nhanh trưởng thành, trong lòng Ngô Nghị, Lý Cảnh đã sớm không phải đứa nhỏ chỉ có thể ôm đùi y mà trốn chổi phất trần của phụ thân nữa.

Đến cùng cũng chỉ là một thiếu niên mười bốn.

Ngô Nghị dịu dàng vuốt bờ vai com rúm run rẩy của đối phương.

"Cảnh nhi, sư phụ đáp ứng ngươi, chúng ta nhất định sẽ có ngày gặp lại." 

- --

Hal: (*) Cứu ngải: Moxibustion, liệu pháp y học cổ truyền được thực hiện bằng cách hơ nóng các huyệt vị trên cơ thể, sử dụng vật liệu đốt là các loại thảo mộc khác nhau, thường là lá ngải cứu. (cre: yanhee. net). Những từ còn lại liên quan đến liệu pháp này tôi xin phép được "dịch" thoáng theo những gì tôi hiểu nên sẽ không phải từ dùng chính xác ;;v;;

Vẫn là chia xa, vẫn là để cho người ấy giữ một quyển Sơn Hải kinh, chỉ khác là lần này còn có thể nói lời từ biệt, có được một cái ước hẹn, thế nhưng liệu thời gian xa nhau có chỉ còn là một năm ngắn ngủi nữa không?

Lý Cảnh nói mình đã lớn, không muốn làm Ngô Nghị mất mặt hay phiền lòng, vì thế nên hắn bình tĩnh, trưởng thành đối mặt với vấn đề. Vậy vì sao câu nói kia lại khiến hắn kích động đến thế?

Ngô Nghị nói "cảm ơn đã vì ta mà chuẩn bị một chút hành trang". Lý Cảnh vốn dĩ không muốn như vậy, có ai lại muốn chuẩn bị hành trang để tiễn người trong lòng mình đến nơi xa cơ chứ? Thế nhưng hắn lại chẳng thể làm gì để thay đổi. Mười bốn tuổi hẵng còn quá trẻ, còn quá yếu đuối, mâu thuẫn trong lòng, tình cảm bị đè nén, hắn cũng chỉ có thể khóc mà thôi.

Huhuhu, cầu time skip 10 năm huhu. Gặp lại rồi yêu nhau luôn đi, bỏ hết tình tiết truyện với ba cái thứ logic đi tôi chịu không nổi nữa huhuhu