Thẩm Hàn Sơn mới bước vài bước ra khỏi đại trướng đã va phải Ngô Nghị và Lý Cảnh đang vội vã mà đến.
"Là Từ sư huynh..."
Ánh mắt Thẩm Hàn Sơn lạnh lẽo: "Kẻ phản bội là Từ Dung, vì Tân La mà mất mạng, từ đây bên trong Thái Thường tự không còn người này."
Lời vùa nói ra như một khối băng sắc nhọn đâm mạnh vào lòng Ngô Nghị, đau đớn nháy mắt tan đi, để lại cảm giác lạnh thấu đến xương.
Dịch đậu mùa một khi đến sẽ như núi đổ nước lũ, nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ phát sinh.
Là Từ Dung dùng chính mạng mình để đổi lấy thắng lợi khốc liệt này.
Nhưng thắng lợi không dễ có được này cuối cùng cũng chỉ được gói gọn trong bốn chữ "Trời hướng về ta". Sách sử sẽ không có một câu từ miêu tả nào, để cho thứ hậu thế thấy vẫn là một Đại Đường thịnh thế, quang minh lỗi lạc vô song. (*)
Còn những gì tiểu nhân vật kia lấy được trong dòng lịch sử cũng chỉ có cái bêu danh kẻ phản bội mà thôi.
Đầu óc thiếu nghỉ ngơi của Ngô Nghị có chút hoảng hốt, gió nhẹ sượt qua người cũng tựa một bàn tay lớn, muốn đẩy y ngã ra mặt đất.
Lý Cảnh thấy vẻ mặt y khác lạ, nhanh chóng dùng thân thể đỡ lấy y, khiến mình trở thành một bức tường, một cây gậy cho sư phụ, giúp y không ngã xuống.
Ngô Nghị vốn còn nhiều nghi hoặc, tỷ như Từ Dung từ đâu kiếm được vảy đậu, hắn lại như thế nào có được tín nhiệm của quân Tân La, nhưng ánh mắt nặng nề mà bi thương của lão sư tựa hồ đã đưa ra đáp án cho tất thảy mọi việc.
"Chúng ta đã thắng, hi sinh là điều khó tránh khỏi."
Những lời này của Thẩm Hàn Sơn lẫn vào gió thu, như một cây châm mảnh dài đâm thủng thần kinh đã căng thẳng mấy chục ngày của Ngô Nghị.
Phải rồi, cho dù có thế nào, bọn họ cũng đã thắng.
Đầu y nặng nề, cả người đổ ra sau, rơi vào một vòng tay cứng cỏi mà ấm áp.
"Sư phụ!"
Thanh âm lo lắng của Lý Cảnh quanh quẩn bên tai, y rất muốn mở miệng nói một câu nhưng ngay cả khí lực mở mắt cũng không có.
___
Khi tỉnh lại, bầu trời đã đổi sắc, diễm hỏa ngập trời trước đây không còn tăm hơi, chỉ dư lại vài đám mây trắng lững lờ trôi, tựa như ác chiến lúc trước chưa từng tồn tại.
Nhìn sang bên cạnh liền thấy Lý Cảnh chôn đầu bên mình, như gà con giấu người dưới cánh gà mẹ, cố gắng hướng đầu về phía y.
Hồ như cảm nhận được ánh mắt Ngô Nghị, Lý Cảnh nằm nhoài bên giường say ngủ cũng mê man tỉnh lại từ trong mộng.
Lý Cảnh vừa chăm sóc y vừa ngủ, hiển nhiên là không thể ngon giấc, gương mặt vốn tuấn tú lại hiện lên hai vành mắt đen, như tỳ vết hiện trên ngọc khí tốt, khiến người nhìn thấy mà đau lòng.
"Bây giờ là giờ gì?" Ngô Nghị vừa đứng dậy mặc y phục, vừa nhìn ra mảnh trời quang đãng bên ngoài.
"Giờ thân qua một khắc rồi." Lý Cảnh bưng tới một bát cháo nóng hổi từ bàn gỗ, đưa cho Ngô Nghị, "Uống qua bát cháo rồi hẵng đi."
Ngô Nghị cũng không từ chối, ngủ gần mười canh giờ, bụng y đã sớm ùng ục vang vọng rồi.
Một bát cháo ấm áp tiến vào dạ dày, y mới cảm thấy cơ thể này sống lại, Ngô Nghị cũng không kịp nói thêm vài câu với Lý Cảnh, đơn giản chỉnh trang lại, vội vã chạy tới hậu doanh đang khan hiếm nhân thủ.
Nam Đinh trướng, các đại phu đang bận bịu đến khí thế ngất trời.
Chiến tranh nơi tiền tuyến đã tạm thời vẽ nên một dấu chấm tròn nhưng nhiệm vụ nơi hậu doanh vẫn còn chưa kết thúc, đặc biệt là những binh sĩ trọng thương bên trong Nam Đinh trướng còn cần bọn họ thời khắc giám hộ cùng chữa trị.
Nhưng người nào cũng không buông lời oán hận.
Nếu như không có những tướng sĩ này liều mạng để giữ Mãi Tiếu thành, e rằng cả cơ hội để bận rộn bọn họ cũng không có.
Ngay cả lão nhân đã từng trải qua sóng to gió lớn như Hồ Chí Lâm cũng không khỏi thở phào một hơi: "May mà trời xanh bảo hộ Đại Đường ta, đám xương già chúng ta mới không bị vùi lấp nơi hoang dã."
Ông ở Trường An đã lâu, không quá rõ ràng tình hình chiến trận với Tân La. Dịch Khuyết lại biết rõ, Tân La mấy năm qua nhiều lần phát sinh xung đột cùng quân Đường đều không xảy ra tình huống như vậy, lần này thắng hiểm, cũng không phải một câu thiên thời địa lợi có thể giải thích được.
Mà mấy ngày nay người bỗng dưng biến mất trong quân cũng chỉ có Từ Dung, Tam Mao Nhi và ba người khác.
Từ Dung đã bị quân địch chém đầu, Tam Mao Nhi chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều, Dịch Khuyết tuy không đoán được đến bảy, tám phần như Ngô Nghị nhưng trong lòng cũng tự có suy đoán.
Đây chính là chiến tranh, tránh không được đổ máu và hi sinh, mà những việc quân y bọn họ có thể làm cũng chỉ là tử thủ hậu doanh, đoạt lại mạng sống của binh sĩ từ tay Diêm Vương.
Trong lúc hắn đang bụng đầy phiền muộn thì thấy Ngô Nghị và Lý Cảnh bước nhanh tới.
Ba người đối mặt khẽ gật đầu coi như chào hỏi, ai cũng không kịp tử tế nói với nhau vài câu đã nhập mình vào công việc.
Sau khi ác chiến máu chảy thành sông qua đi, uy lực của Nam Đinh trướng mới xem như chân chính được phát huy.
Dịch Khuyết kinh ngạc phát hiện, dưới phương pháp tập trung quản lý và chăm sóc, những bệnh nhân này mười hai canh giờ đều có người hộ lý cùng quan sát, cơ hồ chỉ xảy ra một tình huống không thích hợp là có thể ngay lập tức được đại phu đang làm nhiệm vụ phát hiện và xử lý.
Không những vậy, số người tử vọng giảm xuống rất nhiều so với trước kia, chỉ cần không bị thương tới căn cơ, dường như đều có thể tiếp tục sống sót.
Hắn nhanh chóng hồi báo điều này cho Lý Cẩn Hành, cũng kiến nghị bẩm báo phương pháp Nam Đinh trướng cho triều đình để có thể phổ biến cho toàn quân Đường.
Sau khi Lý Cẩn Hành tự mình thị sát hậu doanh cũng cảm thấy điều này rất hợp lý, trong tấu chương báo lại tin thắng trận Mãi Tiếu thành, thuận tiện cũng đề cập đến Nam Đinh trướng.
Chỉ có điều trong tấu chương này sẽ không có tên Ngô Nghị.
Điều này sau khi Dịch Khuyết được khen ngợi mới biết, hắn vạn vạn không ngờ Lý tướng quân xưa nay tác phong cẩn thận lại lừa dối chuyện này, xếp hết công lao lập Nam Đinh trướng lên đầu Dịch Khuyết hắn.
Kỳ thực cũng không phải Lý Cẩn Hành không ưa Ngô Nghị, hắn thậm chí còn thưởng thức người trẻ tuổi có dũng khí này, nhưng ai bảo y lại là môn đồ của Thẩm Hàn Sơn, lực lượng dự bị của đảng Võ hậu cơ chứ?
Hơn nữa y và Nam An Quận Vương qua lại thân mật, Lý Cẩn Hành đương nhiên không muốn thay đối thủ bồi dưỡng tâm phúc.
Đối với những điều xảy ra sau mùa thu này, Ngô Nghị cũng không thấy oan ức gì, dù sao ý tưởng vốn dĩ cũng không phải của y, chỉ cần tên của Nightingale lão sư vẫn ở đó cũng đã coi như công thuộc về đúng người rồi.
Đương nhiên, điều này đều là ngày sau hẵng nói.
Qua hơn một tháng ở lại chăm sóc binh sĩ, những y quan Đại Đường đường xa mà đến mới lại một lần nữa leo lên xe ngựa, trong tiếng đưa tiễn của các tướng sĩ, quay trở lại đường xá Trường An.
Khác với lúc đi vội vã, khi mang theo thắng lợi trở về lại vô cùng nhẹ nhàng, đã không còn chiến tranh động một cái là bùng nổ hay những lúc giành giật sinh tử, lúc này những thái y thường ngày yên ngủ vô ưu bọn họ mới cảm nhận được sự đáng quý của hòa bình.
Tâm tình thoải mái, liền không nhịn được mà vén rèm lên, thưởng thức khung cảnh dọc đường.
"Các ngươi xem." Thời điểm đi ngang qua Mi châu, Tần Minh Hạc không khỏi thấp giọng cảm thán, "Lúa nơi này mọc thực sự tốt."
Ngô Nghị nhìn ra từ một góc mành được gió thu vén lên, quả nhiên trông thấy một mảnh vàng rực rỡ, lúa mạch chắc mẩy sáng loáng dưới nắng thu, đón gió mà tạo thành một làn sóng màu vàng, trông thực đẹp mắt.
"Đây không phải đất ruộng của Vĩnh Ninh Quận Vương Vương Sùng Cơ sao?" Thẩm Hàn Sơn chà chà cảm thán, "Lúc trước Vương công đưa ra kiến giải "lấy đất nuôi đất", có thể thấy ánh mắt quả là độc đáo."
Lời này ngầm chỉ Trương Văn Quán lúc ấy ánh mắt hẹp hòi, tầm nhìn thiển cận.
Ngô Nghị nghe xong, trong lòng bỗng trĩu nặng.
Trong thời kỳ Hàm Hanh, thiên hạ đại hạn, là Hiếu Kính Hoàng Đế tiếp thu quan điểm "lấy đất nuôi đất" của Vương Sùng Cơ, đồng thời hạ lệnh Đông cung mở kho lương cứu trợ, nhất thời dẫn tới đủ loại quan lại tranh nhau noi theo mới xem như tạm thời hóa giải nguy cơ nạn đói năm ấy.
Người đã qua đời, biện pháp vốn là vô cùng khoa học này lại không được thiên hoàng sử dụng, chỉ còn dư lại một nhà Vương Sùng Cơ kiên trì làm theo, cố chấp chôn xuống số lúa năm đầu thu hoạch được.
Mấy năm qua đi, ruộng đất liền rất khác trước đây, trái lại, những mảnh đất ruộng khác bị dùng đến cạn kiệt, cơ hồ đều ra lúa xanh, mắt thấy lại sắp nghênh đón một hồi đại hạn khác.
Nếu Hiếu Kính Hoàng Đế trên trời có linh cũng nhất định vì tai họa nối đuôi nhau tới của Đại Đường mà bóp cổ tay thở dài.
Nghĩ đến thanh niên anh dũng sáng suốt cùng đôi mắt trắng đen rõ ràng kia, Ngô Nghị tựa như bị ai dùng dao rạch ra vết thương cũ trong lòng, đau đến độ cả người khẽ run.
"Sư phụ." Lý Cảnh giúp y phủ thêm một lớp áo khoác dày, nắm chặt đôi tay còn run rẩy, "Ngươi rất lạnh sao?"
Ngô Nghị được hắn bọc lấy chặt chẽ, trong lòng cũng như có một dòng nước ấm chảy qua.
Y nắm ngược lại bàn tay trẻ tuổi dẻo dai của người này: "Ta không lạnh."
Đang lúc nói chuyện lại nhớ tới mấy ngày trước còn có chuyện chưa nói xong.
"Ngày ấy ngươi nói có một việc phải nói cho ta, rốt cuộc là chuyện gì?"
Lý Cảnh hơi run, tựa hồ không ngờ y còn nhớ tới lời hắn nói trong ngày gió lửa ấy.
"Cũng không phải đại sự gì." Lý Cảnh hiếm có khi lộ ra vẻ xấu hổ, liếc nhìn Thẩm Hàn Sơn đang ngắm phong cảnh, cắn môi không nói.
Ngô Nghị biết, hắn kiêng kỵ có trưởng bối như Thẩm Hàn Sơn ở đây nên không tiện nói ra việc tư của bản thân.
Cẩn thận ngẫm lại, Lý Cảnh dù sao cũng đến tuổi yêu đương, có khi nhìn trúng cô nương nhà ai, muốn người làm sư phụ là y đưa ra chút chủ ý?(**)
Nữ tử hắn có khả năng tiếp xúc không giàu sang thì cũng phú quý, khiến một Quận Vương sa sút khó có thể leo cành cao, có chút thẹn thùng cũng là lẽ thường.
Y lặng lẽ suy nghĩ hồi lâu, liệt kê ra những nữ tử Lý Cảnh đã từng tiếp xúc, trái lại cũng không phát hiện ra ai được đồ đệ nhà mình đặc biệt quan tâm.
Chẳng lẽ là Thái Bình?(***)
Ngô Nghị bị suy nghĩ của mình dọa sợ hết hồn.
Tuy rằng y không giỏi lịch sử nhưng cũng biết trượng phu đầu tiên của Thái Bình tên là Tiết Thiệu, trong phim truyền hình, Tiết Thiệu kia luôn là người có khuôn mặt tuấn lãng vô song, đã mê đảo không ít thiếu nam thiếu nữ.
Trong thời đại này Tiết Thiệu cũng là một mỹ nam tử tại Trường An, gia thế địa vị đều tốt nhất, nếu muốn cùng hắn tranh cao thấp một hồi, Ngô Nghị thực muốn thay tiểu đồ đệ của mình lau mồ hôi.
- --
Hal: (*) Trương Khởi Nhân vì Đại Đường "lý tưởng" mà tay nhuốm máu, chỉ có thể mang danh mưu hại thái tử, ngàn người ghét bỏ.
Từ Dung cũng vì một Đại Đường vẹn toàn mà giết người, cuối cùng nhận lại chỉ có cái danh phản đồ, người người phỉ nhổ.
Huhuhu, không vui một chút nào hết ;;v;;!!!!!!!!!!
(**) Trích lời Dịch- tsundere- Khuyết: Người này ngoài kỹ năng chuyên môn thì mặt nào cũng đần độn.
=))))) Anh ơi là anh =)))) Trong lúc tưởng như sắp chết ai lại tâm sự chuyện tình yêu của mình với người khác bao giờ =)))) Dm kiểu đang dịu dàng vuốt mặt nhau xong nói "Ta sợ sau này không thể nói cùng ngươi nữa. Ta phải lòng cô A nhà X ở huyện Z, ngươi có thể cho ta chút chủ ý?" không à? Nghe có heo thì ba lần không =)))))? Cho ra chủ ý xong nhỡ chết thì còn định làm ăn gì nữa?
Mà thôi, cũng coi như đoán được 1/2 rồi =))))))
(***) Ôi tôi lạy anhhhhhh =))))))))