Về Triều Đường Hành Nghề Y

Chương 73




"Ồ?" Dịch Khuyết nhướng mày, đốt ngón tay vô thức xoa lên phương thuốc nắm trong tay, dường như đang ước lượng giá trị của bí phương này, để xem đến cùng nó có đáng giá để hắn trả lời vấn đề của Ngô Nghị hay không.

"Dịch sư huynh từng nói, trường hợp phát hiện truyền thi sớm nhất là vào xuân tháng tư." Ngô Nghị là người biết lắng nghe, cũng theo ý hắn mà sửa giọng, kéo gần khoảng cách giữa hai người, "Theo ta được biết, truyền thi cũng không phải một bệnh ngay khi nhiễm sẽ phát bệnh, vì vậy, thời điểm tà bệnh xâm nhập nhất định phải trước lúc đó."

Vấn đề Lý Cảnh nhắc đến hôm qua không chỉ đâm nhói tâm Dịch Khuyết mà đồng thời còn gõ tỉnh Ngô Nghị, để y nhạy bén phát hiện ra một điểm mấu chốt.

Thời kỳ ủ bệnh lao phổi của mỗi người dài ngắn không giống nhau, ngắn thì một, hai tháng, dài thì tính theo năm, nhưng ít nhất cũng cần một tháng để phát bệnh. Án Trương Khởi Nhân, trong mười tên tử tù bị cho nhiễm truyền thi thì tên phát bệnh thứ nhất vừa vặn là sau một tháng.

Nói cách khác, trường hợp đầu tiên bị nhiễm bệnh không phải là vào xuân tháng tư mà ít nhất là vào tháng ba.

Nếu nhớ không lầm, vào tháng hai, khi Lưu Nhân Quỹ ở bắc Mãi Tiếu thành đoạt được Thất Trọng thành giành đại thắng mới coi như là thời gian hòa bình ngắn ngủi giữa Đường triều và Tân La sau mấy năm giằng co.

Nhưng dựa vào tình hình trước mắt, Tân La cũng không có bất kỳ dự định nào cho việc nghỉ ngơi giữ sức, ngược lại còn tựa như sói đêm rình mồi, ở bên kia Sở hà Hán giới, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng duỗi ra móng vuốt sắc nhọn của mình. (*)

Là điều gì giúp Kim Pháp Mẫn có tự tin chuyển bại thành thắng, xoay chuyển chiến cuộc? Lẽ nào chỉ bởi vì thiên thời địa lợi, đúng lúc cho hắn một cơ hội phản công?

Mặc dù Ngô Nghị không có nhiều hiểu biết đối với danh tự Kim Pháp Mẫn này, nhưng một nhân vật có thể thống nhất tam quốc Triều Tiên, hiển nhiên cũng không phải người lương thiện hữu nghị. Thời cơ đến trùng hợp như vậy, Ngô Nghị không thể không hoài nghi, đây không phải chuyện tình cờ mà là âm mưu được mưu tính bởi phe địch.

Dịch Khuyết tòng quân mấy năm cũng hiểu ý Ngô Nghị.

"Ý của ngươi, nguồn truyền nhiễm không phải ở bên trong quân Đường mà là từ đại thắng Thất Trọng thành vào tháng hai?"

Ngô Nghị không dám kết luận bừa: "Đây chỉ là suy đoán của ta, người đầu tiên nhiễm phải truyền thi bây giờ đang ở nơi nào?"

Dịch Khuyết chỉ chỉ quân trướng sau lưng y: "Bệnh tình của cậu ta đã được ta dùng bách hợp cố kim thang ép xuống, bây giờ còn đang ở trong trướng tu dưỡng."

Hai người vừa nói vừa đi đến chỗ quân trướng của người bệnh, Dịch Khuyết đưa cho y một tấm vải bố thô ráp để che miệng mũi, trong quân mọi thứ đều giản lược, cũng không để ý gì đến thể diện.

Người đầu tiên bị nhiễm tên là Đổng Tam Nhi, nhìn chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi, mặt mũi vàng sáp, gầy như que củi. Cả người bệnh tật vùi vào trong chăn, như mầm cây bị vùi lấp dưới đại thụ, không thể tiếp xúc với ánh mặt trời.

"Tam Mao Nhi, hôm nay có thấy khá hơn chút nào không?" Dịch Khuyết một tay che miệng mũi, tay kia bắt mạch cho cậu ta, hai ngón thon dài đặt trên cổ tay gầy như sào tre bắt mạch trong chốc lát, không cảm nhận được gì mà lắc đầu.

Tam Mao này trái lại không giống một con mèo ốm thiếu sức sống, đôi mắt vẫn sáng như hạt châu, tựa đá cuội sáng lên lấp lóe trong sông.

"Đã tốt, có một thần y như Dịch tiên sinh ở đây, sao ta có thể không khỏe lên đây... Khụ."

Tam Mao Nhi căng cổ họng ho khan hai tiếng mới ngượng ngừng lau lau nước bọt dính bên khóe miệng, tựa như tiểu hài tử làm chuyện sai, tiểu tâm dực dực lén nhìn Dịch Khuyết.

Dịch Khuyết trấn an nói: "Chẳng mấy chốc sẽ khá hơn thôi."

Chợt nói với Ngô Nghị: "Có gì cần thì trực tiếp hỏi cậu ta đi, tiểu tử này cũng khá thông minh."

Tam Mao Nhi ngại ngùng gãi đầu: "Thông minh thì không đến nhưng vẫn có thể nói dăm ba câu."

Ngô Nghị không bắt đầu hỏi mà cúi người, lật mí mắt dưới của cậu ta để quan sát, chỉ thấy màng trắng xám cùng vài tơ máu, trong lòng biết không ổn, lại dùng mu bàn tay kiểm tra qua nhiệt độ trán, quả nhiên là đang hâm hấp sốt.

Không có máy móc kiểm tra tiên tiến như hiện đại, y chỉ có thể dùng một ít kinh nghiệm để quan sát, thiếu máu nặng, sốt nhẹ, cơ thể gầy gò, bệnh đến mức này, e rằng không chỉ một thang bách hợp cố kim hay nguyệt hoa hoàn là có thể cứu trở về.

Nhưng ngoài mặt vẫn giấu vẻ sầu lo, chỉ khẽ mỉm cười với Tam Mao Nhi: "Trước khi ngươi sinh bệnh có đặc biệt tiếp xúc qua người Tân La nào không?"

Tam Mao Nhi gật gù: "Bởi vì ta có thể nói vài câu tiếng Triều Tiên nên trước đây có phụ trách đưa cơm cho tù binh Tân La, tình cờ cũng nói qua lại hai câu."

Ngô Nghị và Dịch Khuyết liếc mắt nhìn nhau, nghi ngờ trong lòng mỗi người đều nổi lên mặt nước.

"Những tù binh Tân La kia hiện tại thế nào rồi?" Ngô Nghị hỏi.

Câu trả lời này lại là từ Dịch Khuyết: "Đều đã chết."

"Chết rồi?" Ngô Nghị không khỏi kinh hãi, dựa theo phong cách làm việc cẩn thận của Lý Cẩn Hành sẽ không làm ra chuyện tùy ý sát sinh.

Trừ phi...

"Bọn chúng cùng cắn lưỡi tự vẫn." Dịch Khuyết cười lạnh, nhìn quanh một vòng các tướng sĩ đang rên rỉ thống khổ, trong mắt dường như có thể thấm ra máu, "Lý tướng quân còn cảm thán bọn chúng trung liệt, đặc biệt dùng quan tài chôn cất."

Dùng quan tài chôn cất? Ngô Nghị thầm giật mình, xem ra tình thế vẫn có khả năng được đảo ngược.

"Nơi này không thích hợp để nói chuyện." Ngô Nghị hơi hướng cằm về phía cửa, ra hiệu hắn ra ngoài cùng thương lượng.

Dịch Khuyết lúc này mới buông cổ tay Tam Mao Nhi, lại bị cậu ta trở tay nhẹ kéo lại.

"Tam Mao Nhi, ngươi có điều muốn nói thì đợi ta xong việc sẽ trở lại nghe." Dịch Khuyết biết là người không thể cứu, bởi vậy cũng không nhẫn tâm lại nghiêm mặt với cậu ta.

"Nào có điều gì... Khụ..." Tam Mao Nhi ho đến nỗi cả nước bọt và nước mắt cùng chảy ra, cũng không kịp lau đi, chỉ mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng của Dịch Khuyết, trên mặt có vẻ cầu xin.

"Trong nhà ta còn một lão nương, ngay ở Thục Trung Thanh Liên, lão nhân gia mẹ góa con côi, không nơi nương tựa, ta đây vừa đi, bà sẽ không còn người nào phụng dưỡng..."

"Ta không có khả năng giúp ngươi trông nom mẹ già." Dịch Khuyết cố gắng dịu giọng, "Chờ đánh xong trận này, tự nhiên có phong thưởng ban ân, đủ để bà có thể dưỡng lão."

Tam Mao Nhi hì hì cười, đôi mắt mờ sương, như trời muốn đổ mưa.

"Ta không dám vất vả ngài! Chỉ là ta mong ngài giúp ta viết một phong thư, nói cho bà hay, mấy khối bạc giấu dưới đệm bà cứ lấy mà dùng... Còn ta, ngài cứ nói là ta vẫn đang ở bên ngoài đánh trận đi."

Ngô Nghị nghe vậy mà trĩu lòng, cái gọi là sinh lão bệnh tử, đối với người ở thời đại này mà nói, sinh bệnh lại càng đến gần với tử vong hơn già yếu.

Trong lòng đang thở dài lại bị một đôi tay lạnh băng kéo đi, lảo đảo bước về phía ngoài trướng.

Ngô Nghị không khỏi cười khổ: "Ngươi cũng biết là cậu ta không cứu được, còn nguyện vọng cuối cùng này, có thể giúp liền giúp đi."

Dịch Khuyết tựa như giận hờn mà quay mặt đi: "Giờ không nói những lời này, điều tra sự tình từ đầu đến cuối mới là quan trọng nhất."

Ngô Nghị cũng lười dỡ cái mặt nạ lãnh khốc vô tình của hắn, đón gió hạ thổi, âm thanh vẫn vững vàng: "Mở quan tài khám nghiệm tử thi."

"Mở quan tài khám nghiệm tử thi?"

Ngay lúc Dịch Khuyết đang khiếp sợ không thôi, từ xa có một thiếu niên thân thể thon dài vội vã chạy tới, cẩn thận nhìn lại, không phải Lý Cảnh thì là ai?

Dịch Khuyết không khỏi oán thầm một câu, tiểu Quận Vương gia ngươi sao không ở lại trong quân trướng nghỉ ngơi đi, chạy tới nơi này xem náo nhiệt cái gì?

Lý Cảnh không nhìn Dịch Khuyết đang lộ vẻ khinh thường, lấy ra một phần gấm hình bàn tay từ trong lồng ngực giao cho Ngô Nghị.

Dịch Khuyết không nhịn được tò mò liếc một cái, bao đựng này có hình dáng vừa khớp với năm ngón tay người, khâu may rất cẩn thận, đeo vào tay Ngô Nghị thì vừa vặn không dài không ngắn.(**)

"Đây gọi là găng tay." Ngô Nghị thấy hắn ngạc nhiên liền thuận miệng giải thích, "Truyền thi sở dĩ tên là truyền thi cũng vì tính truyền nhiễm của nó, chúng ta vẫn nên phòng ngừa thật tốt."

Lúc y giao việc này cho Lý Cảnh cũng không ngờ hắn có thể làm tốt như vậy, vốn chỉ cần một thứ gì đó có thể tùy tiện bao vào tay thôi, nhưng nhìn chất liệu của hai cái găng tay này, phân nửa đều là Lý Cảnh tự mình cắt từ y phục hắn.

Không chỉ chất liệu mà ngay cả kích cỡ cũng vừa với tay y, không biết đứa nhỏ này sao có thể biết kích cỡ lòng bàn tay mình.

Ngẫm lại dáng vẻ một thiếu niên còn bộp chộp như Lý Cảnh lại cẩn thận khâu từng mũi kim, Ngô Nghị không khỏi cười nhẹ, đây cũng coi như giúp hắn rèn tính kiên nhẫn nhỉ?

Y không biết, đêm qua có một thiếu niên cứ mơ mơ màng màng bên người mình không tài nào ngủ yên, từ sớm đã bị đánh thức vì một hồi mộng xuân kiều diễm, sau đó, từ trong chăn lặng lẽ cầm lên bàn tay đã từng lướt qua cổ tay bao người của Ngô Nghị, dùng ngón tay mình từng chút từng chút đo từng đốt ngón tay của y...

Những chuyện này, Lý Cảnh giấu vào mộng, cũng giấu kĩ trong tâm, người trước mắt này là sư phụ hắn, là người duy nhất trong cung Đại Minh hắn không muốn xa rời, là người thanh khiết nhất khắp thiên hạ, không thể xâm phạm, sao có thể dung thứ cho lỗ mãng của hắn.(***)

Ánh mắt hai thầy trò bị gió hạ lay động, đều bỏ sót lời còn chưa tỏ của đối phương.

Đúng lúc này Dịch Khuyết hắng nhẹ hai tiếng, nhắc nhở đôi thầy trò này có gì sau vào nhà đóng cửa mà nói, đừng ở đây chậm trễ chính sự của hắn. (****)

Lý Cảnh lúc này mới lại lấy ra một đôi găng tay lớn đưa cho Dịch Khuyết: "Không biết kích cỡ tay của Dịch tiên sinh, ngươi liền dùng tạm đi."

Hắn đã có thái độ khiêm tốn hữu lễ, Dịch Khuyết cũng không tiện tiếp tục sầm mặt, miễn cưỡng bày ra một nụ cười: "Cảm tạ."

Lại hỏi Ngô Nghị: "Kỳ thực ngươi đã liệu được chuyện của Tam Mao Nhi, vậy nên sớm phân phó hắn làm găng tay?"

"Chỉ cần tính ra thời điểm Tam Mao Nhi bị nhiễm bệnh sẽ không khó đoán bắt nguồn của bệnh là từ đâu." Ngô Nghị cở găng tay vừa đeo thử, thu lại ý cười, nghiêm mặt nói, "Chuyện khẩn cấp, mong sư huynh mau mời Lý tướng quân."

- --

Hal: (*) Sở hà Hán giới: đường phân giữa hai bên của cờ tướng, túm lại nó là chỉ biên giới á.

(**) Thuộc tính của Dịch Khuyết chắc là tsundere =))))) 

(***) Dễ thương lắm ý ;;v;; Dùng thứ tốt nhất cho người mình yêu thương đã đành, còn cái hành động khao khát lại chỉ dám cầm lấy tay người ta mà ngắm nghía ấy huhu. Vừa yêu thương trân trọng, vừa là kính ngưỡng. Cả chi tiếc Lý Cảnh là người làm găng tay này nữa, là để nói em bé sẽ dùng hết kiên nhẫn, yêu thương, mọi thứ, để bảo vệ người nọ. Dễ thương quá khóc mất ;;v;; Ai đó hãy vớt tôi ra khỏi cái bể bittersweet này OTL (đừng vớt, tôi đang thống khổ trong vui vẻ đây, nói thế thôi.)

(****) Ôi Dịch- phá mood- Khuyết =)))))