Về Triều Đường Hành Nghề Y

Chương 39




Vương Sùng Cơ dựa cuốc nghỉ ngơi một chốc mới tự tin cười đáp: "Trương công, ngươi đừng vội, cái này gọi là nuôi đất!"

" Nuôi đất?" Trương Văn Quán sửng sốt chốc lát, thở dài một tiếng, "Người còn không nuôi nổi chính mình, sao còn có thể đi nuôi đất?"

Ngô Nghị lại chấn động trong lòng, nhanh chóng hiểu được đạo lý của Vương Sùng Cơ ___ thiếu cái gì bù cái đó, thứ có thể nâng độ màu mỡ của đất, đương nhiên chính là hoa màu mọc lên từ đất đó.

Cách làm của Vương Sùng Cơ nhìn như lỗ mãng kích động, kỳ thực đã qua đắn đo suy nghĩ, trong vài chục năm sinh hoạt ở Mi châu, hắn đã làm đầy đủ khảo sát địa lý, khí hậu cùng thực vật ở các khu vực trong Thiểm Tây, vì lẽ đó hiểu biết sâu sắc, giờ là mất bò mới lo làm chuồng, nhưng thời gian chưa muộn, việc trọng yếu trước mắt, không phải cứu được một chút thu hoạch nhỏ bé ấy, mà là cải tạo lại cho tốt mảnh đất đã bị nghiền ép quá độ này.

Nhưng đối với những người ở thời đại này, quan niệm của Vương Sùng Cơ thực sự quá tiên tiến.

Đồng thời, vấn đế Trương Văn Quán nhắc đến cũng chính là thanh đao sắc bén nhất trên đầu mọi người___

Bách tính đã bị nạn đói hoành hành đến độ phải ăn cây ăn cỏ, cũng không phải gia đình nào cũng như trong phủ Quận vương có lương thực dự trữ, đối với những nhân dân khổ cực chán nản này, làm gì còn đồ dư ra để đi nuôi đất chứ?

___

Đoàn người trước tuần tra ruộng của Vương Sùng Cơ một phen rồi mới tiến vào trong thành Mi châu.

Tro bụi tung bay che kín bầu trời, chỉ có mấy tia sáng lạnh lẽo đâm thủng tầng mây, vỗ lên gò má gầy gò vàng như nghệ của mọi người.

Từ cổng thành đến khi vào trong, lông mày Lý Hoằng không khắc nào buông lỏng.

Kéo dài từ cổng thành đến phủ Quận vương, đâu đâu cũng có ăn mày quần áo lam lũ bưng bát xin cơm. Một nữ ăn mày tóc tai bù xù ôm trong ngực một đứa con nít tay chân gầy như que củi, đưa ngón tay mình luồn vào miệng con, lấy máu thay sữa.

Ngô Nghị đi sau cùng, mơ hồ nhìn thấy đôi mẹ con số khổ này, đứa trẻ mới sinh mà gầy gò trơ xương, không hề có vẻ mềm mại núc thịt của một đứa trẻ nên có, da dẻ khô khốc, trên mặt còn nổi mẩn đỏ, nhìn mà giật mình.

Tiêu Đức Chiêu không nhịn được mà đi lên phía trước, nhét một xâu tiền vào tay nàng: "Đi mua một chút thức ăn đi."

Nữ ăn mày ôm đứa trẻ sơ sinh, run run rẩy rẩy dập đầu trước ông: "Lão gia, người là người có lòng tốt, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi..."

Trương Văn Quán không nhịn được, hỏi: "Lẽ nào người nơi này không mở kho lương thực cứu tế sao?"

Nữ ăn mày kia lén lút dò xét đoàn người, người đi đầu là một thanh niên khuôn mặt như ngọc, dáng vẻ cao lớn, phía sau thanh niên là mấy hán tử trung niên diện mạo không quá đặc biệt, giữa những người này còn có những ông lão sắc mặt nghiêm nghị, không ai mặc trang phục bình thường.

Mà hai vị lão gia nói chuyện với nàng, tuy hòa ái dễ gần nhưng sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt thâm trầm, hiển nhiên không phải cùng một dạng người với những lão gia nhà giàu trong vùng.

Nghe nói hiện nay thái tử cùng công chúa muốn tự mình tuần tra tình hình thiên tai ở Mi châu, lẽ nào...

Nàng không kịp nghĩ nhiều, hai chân đẩy một cái, lảo đảo bò đến dưới chân Lý Hoằng, dùng ngón tay dính máu nắm lấy góc áo y: "Ngày liệu có phải thái tử điện hạ? Ngài là đến thăm chúng ta sao?  Ngài..."

Vấn đề thứ ba còn chưa hỏi ra đã bị một đạo ánh đao chặt đứt.

Bùi Nguyên dùng chuôi trường đao chặn cổ tay nàng: "Không được càn rỡ."

"Không sao." Lý Hoằng nhẹ nhàng đè lại tay Bùi Nguyên, đẩy nhẹ trường đao về phía sau.

Bùi Nguyên đè chuôi đao, ánh mắt chuyển về phía Lý Hoằng: "Thái tử điện hạ, con trai của nàng ta có khả năng bị sởi, xin ngài cẩn thận."

Lý Hoằng cũng không trả lời hắn, vẫn ôn hòa nhìn hai mẫu tử nọ: "Ngươi trước trả lời vấn đề vừa nãy của tiên sinh."

Nữ ăn mày kia cũng coi như có can đảm, chẳng những không bị sát khí của Bùi Nguyên dọa sợ, trái lại còn bình tĩnh hơn. Nàng cũng buông lỏng tay ra, ôm chặt hài tử, quỳ một chân trên đất, nói rõ ngọn nguồn sự việc cho Lý Hoằng.

"Mấy năm thảo dân ở nơi này đều có hạn hán, cũng may thánh thượng miễn cho ba năm thuế má, năm đầu Hàm Hanh lại từng mở kho lương cứu tế, thảo dân chúng ta mới có thể dựa vào một chút lương thực được quan phủ phân phát mà sinh sống. Chỉ là đến năm nay, Vương thái thú nói kho lúa đã rỗng không, thực sự không phát nổi lương thực, vì lẽ đó..."

Lời còn chưa dứt trong lòng mọi người đã rõ ràng, Trương Văn Quán hừ lạnh một tiếng: "Không có lương thực? Năm trước hắn tới Trường An, lão phu thấy phiêu phì thể kiện, có thể thấy được, một kho lương thực đều đi vào bụng hắn hết!"

Ông chế nhạo một phen, ngược lại hóa giải ba phần bầu không khí nghiêm túc khi nãy, mọi người cười vang một tiếng, kỳ thực họ đã sớm biết Vương Lăng này là một con chuột gạo lớn, chỉ là Trương Văn Quán thẳng thắn nhanh miệng nói ra thôi.

Lý Hoằng cười nhạt, sai người đưa nữ ăn mày này về nhà, còn động viên ban thêm chút tiền bạc.

Nữ ăn mày kia đương nhiên là thiên ân vạn tạ, trước khi đi còn không nhịn được quay đầu, nói: "Điện hạ, người như thảo dân trong Mi châu còn rất nhiều, điện hạ, van cầu người cũng cứu giúp bọn họ."

Một cơn gió nhẹ thổi qua, lướt qua mi mắt rũ xuống của Lý Hoằng, nơi đáy mắt trong như nước kết ra ba phần băng sương ý lạnh.

"Ta hiểu rồi."

___

Vĩnh Ninh quận phủ cũng giống như chủ nhân của nó, thanh mà không cao, tinh khiết mà mộc mạc giản dị gần người, một tòa đại trạch rộng lớn được sắp xếp tốt, không như Ngô phủ hay Lưu phủ hiển quý khoe khoang, nhưng cũng không mất đi sự cao quý của thân phận chủ nhân.

Quận phủ đã sớm chuẩn bị tốt đông viện mời thái tử vào ở, trong viện trồng vài cây xanh, coi như ở nơi Mi châu mù mịt đen tối cũng có một vùng trời xanh biếc.

Thái Bình đương nhiên là ở sương phòng sát vách hoàng huynh, suy cho cùng, bé và Lý Cảnh nam nữ khác biệt, nàng được vú nuôi chăm nom, mà Lý Cảnh thì bị ném đi ngủ cùng Ngô Nghị.

Hai người ngủ cùng giường, cũng may một người vóc người gầy gò, một còn nhỏ, cùng chen trên giường lại vừa vặn ấm áp.

Mấy ngày liền bôn ba, đừng nói là Lý Cảnh, ngay cả Ngô Nghị đang độ thanh xuân cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, tiếng chiêng vừa vang đến cổng quận phủ, hai người đã nằm sát nhau mà ngủ say rồi.

Ngô Nghị từ trước đến nay vẫn dùng canh thuốc nuôi thân thể, giấc ngủ luôn rất an ổn, ít có khi nằm mơ.

Đêm đó lại không biết vì sao lại mơ tới cố sự Nữ Oa vá trời, khối đá vá trời này rơi xuống, nện lên ngực y, suýt nữa khiến y tắt thở.

Y từ trong mộng giật mình tỉnh lại, dựa vào ánh ban mai mờ mịt thoàng nhìn mới xem như tìm ra thủ phạm ___

Tên tiểu tử Lý Cảnh này ngủ không an ổn chút nào, hai tay hai chân như cây mây mà quấn lên người y, đầu thì gối lên ngực y, thỉnh thoảng còn sượt sượt má mềm, trong miệng thỉnh thoảng phát ra âm thanh lẩm bẩm.

Ngô Nghị tò mò cúi đầu, cẩn thận nghe trộm tiểu tử nói mớ ___

"Bánh hồ... Ma Công lão gia... Ăn hồ bánh... Không được ăn nhân bánh..."

Vẫn còn nhớ cơ à.

Ngô Nghị bất đắc dĩ gỡ tay chân đứa nhỏ đang quấn chặt lấy mình, lại cẩn thận nâng đầu Lý Cảnh lên, khuôn mặt nhỏ mềm, vẫn là cảm giác cầm bánh bao nhỏ của hai năm trước, Ngô Nghị không nhịn được, nhân cơ hội này nhéo hai cái, gặp phải phản kích của một đôi tay nhỏ.

Hài tử bảy, tám tuổi vẫn là tuổi tham ngủ, để người ta cạo trọc đầu có khi cũng không tỉnh được.

Ngô Nghị dịch lại chăn, phủ kín kẽ đứa nhỏ, lúc này mới mặc quần áo, lấy một quyển "Luận về thương hàn tạp bệnh" dày cộm từ túi hành lý, dựa vào ánh nắng mai mỏng manh, đứng trước cửa sổ lặng yên học thuộc lòng.

Sau khi đọc xong một phần "Chẩn đoán bệnh sốt rét và điều trị" liền cảm thấy đầu óc đã bị những kiến thức kinh nghiệm này nhét đầy, đầu cũng như nặng hơn, ép phần cổ có chút đau nhức.

Y đặt quyển sách trên tay xuống, lười nhác chậm rãi xoay người, trái phải hoạt động phần cổ, vừa mới chuẩn bị nhìn về phía cây xanh trong sân để giảm bớt mệt nhọc đã va phải một đôi mắt nửa mang ý cười.

"Thái tử..." Y vội vàng nhỏ giọng, sợ đánh thức Lý Cảnh đang ngủ say, "Tại sao ngài lại ở chỗ này."

"Ta thấy cửa sổ phòng ngươi mở, liền biết ngươi mới sáng sớm đã học tập, ngươi cần cù như vậy, nhất định trong tương lai sẽ làm nên chuyện."

Hai người dạy sớm cách một cái cửa sổ, nhỏ giọng trò chuyện.

Ngô Nghị thầm nghĩ, ngài hiểu lầm rồi, nếu không phải tiểu hỗn đản Lý Cảnh kia ngủ không yên ổn, y còn đang quấn trong chăn ấm áp tâm tình cùng Chu công đây.

Y cũng không giải thích chuyện tình đần độn này, Lý Hoằng mới sáng sớm đã đến tìm y, tất nhiên không phải chỉ để nói chuyện phiếm.

"Ngươi còn nhớ đứa bé ngày hôm qua không?" Lý Hoằng hỏi, "Ta thấy trên mặt nó có nổi mẩn, không biết là bị bệnh gì."

Dù sao hôm qua Ngô Nghị cũng ở vị trí cuối cùng của đoàn người, mắt mũi đứa nhỏ kia cũng không thấy rõ ràng, chỉ nhìn ra nó đang bị nổi mẩn.

Bệnh khiến da nổi mẩn có rất nhiều, nói bệnh nhẹ, có thể là thủy đậu, sởi, đều là bệnh thông thường, chỉ cần nghỉ ngơi bảo dưỡng, rất nhanh có thể tự lành.

Mà nói bệnh nặng, cũng có thể là dịch bệch tiếng tăm lẫy lừng trong lịch sử___ bệnh đậu mùa, loại bệnh tật ở thời hiện đại đã được coi như được tiêu diệt hoàn toàn ở niên đại này căn bản là bệnh bất trị.

Y ngầm điểm lại những ca bệnh đã học, nhưng chỉ vào nhìn thoáng qua, thực sự khó có thể đưa ra kết luận xem đứa bé kia bị bệnh gì.

Thấy y lộ vẻ mặt khó xử, Lý Hoằng cũng không làm khó dễ: "Đêm qua ta cùng Trương tiên sinh bàn đến chuyện này, Trương tiên sinh cũng nói không có nhìn kỹ, vì lẽ đó nhất thời khó chẩn đoán... Nghe nói Thẩm tiến sĩ... là chuyên về bệnh dịch, có thể xin hắn thử nhìn xem không?"

Ngô Nghị nghe những lời này cũng coi như rõ ràng, vị thái tử gia này không muốn tìm Thẩm Hàn Sơn nói chuyện, mới phải nhờ miệng y truyền khẩu dụ.

Dù sao, người ngoài nhìn vào cũng thấy, Thẩm Hàn Sơn nửa điên nửa không là thái y phụ trách chăm sóc Thái Bình, tất sẽ thuộc về đảng Võ hậu, việc này tuy nhỏ nhưng lại liên quan đến mạng người, Lý Hoằng khẳng định không muốn vì hiềm khích giữa các vây cánh mà liên lụy đến mạng người vô tội.

Y nhìn được sự quan tâm trong lòng Lý Hoằng, càng cảm thấy đây là một vị thái tử nhân từ, trong lòng cũng lo lắng cho hài tử số khổ kia, liền đồng ý.

"Vậy thần xin đi mời Thẩm tiến sĩ."

Lý Hoằng lúc này mới khẽ mỉm cười, nụ cười nhẹ như nắng sớm mới hiện, là phong cảnh nhu hòa nhất thời đại này, hòa tan tất thảy mọi u ám cùng mờ mịt.

Sự ấm áp trong lòng Ngô Nghị nhất thời lạnh lại trước nụ cười kia.

Nếu như nhớ không lầm, nụ cười rực rỡ đẹp đẽ như ánh dương này chẳng mấy chốc sẽ lên tới thiên đỉnh, ngay sau đó, dưới sự sùng kính của mọi người, đột nhiên rơi xuống.

Sinh mệnh của Lý Hoằng, chỉ còn dư lại năm năm.

- --

Hal: Thực sự đi theo lịch sử không sửa tẹo nào rồi huhu. Nhưng tôi không muốn thái tử chết hic