Về Triều Đường Hành Nghề Y

Chương 33




Còn chưa đợi được đến Nguyên Tiêu, hai người Nghiêm Minh Ngô Nghị đã sớm ngồi lên xe ngựa, chạy tới thái y thự.

Đây là quy củ bất thành văn của học sinh, một phần là vì muốn yết kiến ân sư, thứ hai là không thể về muộn hơn các thái y tiến sĩ, bởi vậy học sinh cũng không dám bất cẩn, trước 15 Nguyên Tiêu đã chạy về, tạo ấn tượng tốt với ân sư của mình.

Vừa mới đến nơi, Nghiêm Minh đã lặng lẽ rút mấy quyển sách cổ từ bao quần áo của mình đưa cho Ngô Nghị.

"Sang năm mới, không cho lão sư chút quà lễ thì không được, không phải người nào cũng như tiến sĩ Tôn Khải Lập mà từ chối. Nhưng nếu tặng vàng ròng bạc trắng hay đồ vật cũng chưa chắc thuận theo tâm ý lão sư, đây đều là mấy quyển sách cổ của nhà ta, trên đời tuyệt đối không có nhiều hơn mười bản, vừa tỏ vẻ chúng ta có tâm, lại không tạo cảm giác rập khuôn cũ kỹ, mấy quyển này, ngươi cầm mà đưa cho Thẩm tiến sĩ."(*)

Ngô Nghị cảm nhận được sự quan tâm của hắn, nhưng đến cùng vẫn không có công không nhận lộc: "Nghiêm huynh cân nhắc chu đáo, chỉ có điều, là sách cổ nhà ngươi sưu tầm, liền cực kỳ quý giá, ta làm sao có thể lấy không đây!"

"Ngươi và ta tình nghĩa lâu dài, chẳng nhẽ còn không bằng mấy quyển sách nát này à!"

Nghiêm Minh không chịu được Ngô Nghị khách khí với hắn, đẩy nhét bằng được đống sách vào lồng ngực Ngô Nghị: "Hai người chúng ta, một người đi theo Trần lão sư, một người đi theo Thẩm lão sư, chỉ sợ sau này không thể mỗi ngày cùng gặp mặt, ngươi liền muốn nhân cơ hội này mà xa cách ta sao?"

Lời này nói đến hùng hồ, nhưng mang theo ba phần oan ức, một đôi mắt trong trẻo nhìn Ngô Nghị, như là nữ tử bị vứt bỏ oán hận nhìn kẻ phụ tình.

Ngô Nghị sao còn dám trả lại, vội vội vàng vàng ôm sách: "Nghiêm huynh thực sự như huynh trưởng của ta, Nghị kỳ thực không thể báo đáp hết."

Hai người họ bình thường trêu đùa cười cợt, nhưng trong thâm tâm, Ngô Nghị biết rõ đây là một người bằng hữu hiếm có, tuy rằng y thường hay chế nhạo Nghiêm Minh, nhưng nội tâm lại không hẳn không cảm động một phen vì tâm địa như trẻ nhỏ của hắn.

Nghiêm Minh nghe vậy, tựa như vui mà không phải vui, lẳng lặng nở nụ cười coi như lời đáp.

Ngô Nghị đang muốn nói thêm gì đó, bên cạnh lại có một tiểu thái giám huỳnh huỵch chạy đến.

"Vị nào là học sinh Ngô Nghị? Thẩm thái y nghe nói ngươi đã đến thái y thự, cho gọi ngươi mau đến gặp hắn!"

Ngô Nghị cùng Nghiêm Minh liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy có chút kỳ lạ ___ bọn họ mới đến không quá nửa nén hương, Thẩm Hàn Sơn làm sao biết bọn họ đã đến?

Coi như biết, cũng không cần thiết gấp gáp gọi y đến yết kiến. huống chi vị này từ xưa đến nay đều là vẻ phóng khoáng bất kham, nhìn thế nào cũng không ra là người thân thiết với thế hệ sau.

Nghiêm Minh nắm nắm tay áo y, lắc lắc đầu, chỉ sợ là do Từ Tử Văn dở trò sau lưng!

Tiểu thái giám thấy hai người chậm chạp không phản ứng, hơi không kiên nhẫn chớp mắt: "Nô tài cũng chỉ là chân truyền lời, ngươi có đi hay không, tốt xấu gì cũng trả lời một câu, nô tài còn có thể phục mệnh a."

Nghiêm Minh chiếm lại ưu thế, mặt trầm xuống: "Được, ngươi muốn phục mệnh, vậy ta hỏi ngươi một chút, thái y muốn truyền lời, vì sao không sai thư đồng của hắn đến? Huống hồ, ta lại thấy ngươi lạ mặt, hình như cũng không phải người trong thái y thự!"(**)

Nghiêm Minh vốn có vóc người khôi ngô cao to khỏe mạnh, cợt nhả bình thường thì lành như mèo, lúc nổi giận thì hoàn toàn trở thành hổ uy phong.

Vương Quyển vốn cũng mới mười bảy, mười tám tuổi, không có khả năng khôn khéo như Vương Phúc, sư phụ y, Nghiêm Minh trừng mắt y đã giật mình, bắt đầu lắp ba lắp bắp.

"Công tử... Công tử hiểu lầm nô tài rồi! Nô tài là do Thẩm thái y sai truyền lời, có điều Thẩm thái y không ở trong thái y thự cho nên mới phái nô tài lại đây."

Ngô Nghị ôn tồn hỏi: "Thẩm thái y hiện tại đang ở nơi nào?"

Vương Quyển đàng hoàng đáp lời: "Thẩm thái y đang ở Thái Cực Điện."

Thái Cực Điện? Ngô Nghị cũng không hiểu rõ kết cấu bên trong cung Đại Minh lắm, nhưng Nghiêm Minh là con cháu nhà quan, không thể quen thuộc hơn: "Đây không phải là nơi ở của hoàng tử công chúa sao?"

Vương Quyển nói: "Nô tài cũng không dám lắm mồm."

Nghiêm Minh còn muốn tiếp tục dọa y, Ngô Nghị đã ra hiệu lắc đầu, quay người khách khí nói với Vương Quyển: "Làm phiền công công rồi."

Vương Quyển thấy y đối nhân xử thế không hung ác ngạo mạn như Nghiêm Minh, âm thầm ghi nhớ, ngoài mặt vẫn cong mắt cười như cũ: "Ngô công tử mời theo ta."

Sau khi Ngô Nghị đơn giản từ biệt Nghiêm Minh liền theo y một đường tới Thái Cực Điện.

Thái Cực Điện là nơi ở của hoàng tử công chúa, trong xa xỉ còn có thêm một loại phong nhã.

Một đường bước đi, gió vờn quanh trúc tĩnh mịch, ánh sáng dao động trên hoa cỏ, trúc là Tiêu Tương trúc cấy ghép từ đất Thục, lay động trong gió tạo ra âm thanh; hoa chia theo bốn lớp, theo thứ tự là hạnh, hòe, quế, mai đối ứng với tiết bốn mùa, một loại hoa nở xong liền tiếp tục có hoa quý sau nở, lại có một loại tao nhã khác.

Bây giờ còn đang rét đậm, ba loại hoa đầu đều gần như héo tàn không còn, chỉ còn lại hoa mai lãnh diễm như sương, trắng nõn hơn tuyết.

Hai bên trái phải cửa điện là một tòa điêu khắc long phượng, miệng rồng nhả châu, mỏ phượng ngậm hoa, ngụ ý Long Phượng Trình Tường.(***)

Nhìn thì thấy cổng cung vô cùng rộng, từ trái phỏng chừng không nhìn được sang đến phía đối diện.

Cung Đại Minh ở hiện đại sớm đã trở thành một phế tích đổ nát thê lương,Ngô Nghị là người hiện đại, cho dù đã được chứng kiến cái hùng vĩ phồn hoa của nhà cao tầng cũng không khỏi bị tòa cung điện xa hoa mà không tục này làm cho kinh diễm.

Rất nhanh, Vương Quyển đã dừng bước chân.

Ngô Nghị không chú ý, suýt chút nữa thì đụng vào lưng y, mới vừa ổn định lại thân thể đã bị một viên thịt lớn bay vào trong lòng.

"Thái y ca ca!"

Ngô Nghị bị nhóc nhào đến nửa ngồi trên đất, cơ hồ mãi không lấy lại được tinh thần: "Công chúa?"

Tiểu Thái Bình cỡ bỏ túi một thân cung trang đáng yêu, khuôn mặt nhỏ hồng hào kiêu ngạo hếch lên: "Gọi ta chíp bông!"

Ngô Nghị nhếch khóe miệng, dùng âm thanh cực nhỏ gọi "Chíp bông".

Đùa chắc, để cho người thứ ba trong cung thấy y bất kính với Thái Bình công chúa cao quý vô song như thế, vậy y có chín cái mạng cũng không đủ chết.

Thái Bình hài lòng rời khỏi ngực y, vui mừng đến xoay xoay mấy vòng, phồng má lên gọi vọng về phía sau: "Thẩm thái y! Thẩm thái y! Ngươi mau ra xem thái y ca ca này!"

Tiểu hài tử luôn nói chuyện không đầu không đuôi như vậy, Ngô Nghị vừa mới đứng lên phủi phủi bụi đất trên vạt áo đã nhìn thấy gương mặt bất cần đời của Thẩm Hàn Sơn.

"Hắn có gì đáng xem?"

"Hắn nhìn đẹp!"

"Có đẹp bằng ta không?"

Thái Bình do dự một chút, nhìn Ngô Nghị lại nhìn Thẩm Hàn Sơn, sau đó kiên định nói: "Vẫn là thái y ca ca đẹp hơn!"

"Ai nha, như vậy không được không được." Thẩm Hàn Sơn sắc mặt buồn bã, phảng phất như Thiên Đô sụp xuống, "Ta muốn đi bẩm báo hoàng hậu nương nương, mắt công chúa điện hạ của chúng ta không được tốt rồi!"

Thái Bình bị hắn chọc cho cười khanh khách không ngừng.

Ngô Nghị mắt lạnh nhìn một lớn một nhỏ pha trò trêu chọc nhau, nửa ngày mới nói ra một câu: "Học sinh Ngô Nghị kiến qua Thẩm tiến sĩ..."

"Ngươi nhìn thấy ta rồi?" Thẩm Hàn Sơn cười hì hì liếc y một cái, "Vậy nói cho ta biết, ngươi nhìn được những gì?"

... Ngô Nghị lại sững sờ, y biết vị Thẩm thái y này từ xưa đến nay đều không theo lẽ thường, lại không hoàn toàn giả ngây giả dại, nhưng không biết hôm nay hắn nói vậy là có chủ ý gì.

Thái Bình không quản có phải hỏi nhóc không, hưng phấn nhảy vào: "Ta thấy lông mày Thẩm thái y, còn có mắt, mũi, lỗ tai với miệng! Còn có còn có, ta còn thấy được tay, chân Thẩm thái y với cả thắt lưng và giày!"

Thẩm Hàn Sơn xoa xoa đầu nhóc, cực kỳ khen ngợi: "Công chúa thực thông minh, ngươi xem, thái y ca ca cũng không biết kia kìa, xấu hổ quá đi!"

Lời này không thể nghi ngờ là trào phúng Ngô Nghị không bằng một đứa nhỏ.

Ngô Nghị không nhanh không chậm nói: "Học sinh thấy ấn đường Thẩm tiến sĩ biến đen, đáy mắt xanh tím, chóp mũi hồng, khóe miệng trắng xám, bệnh trạng rất nhiều, vì lẽ đó nhất thời có chút khó có thể nhận biết."

Lời này là bóng gió hắn say rượu chưa tỉnh, lôi thôi lếch thếch.

Thẩm Hàn Sơn không ngờ học sinh bày thái độ cung kính nãy giờ còn có chút tính khí, cũng không phải cái loại ngốc nghếch chỉ biết đọc sách, trái lại cảm thấy thú vị.

"Không biết y thuật của ngươi ra sao nhưng có vẻ có sở trường xem tướng, cái gọi là lập nghiệp từ những thứ mình có chuyên môn, thừa lúc còn trẻ đổi sang nghề bói toán đi!"

Ngô Nghị châm biếm lại: "Nhìn là điều đứng đầu trong nhìn, nghe, sờ, hỏi, ngay cả mặt mũi cũng không xem được, vậy không bằng về nhà làm ruộng cho rồi."

Lời nói của hai người ẩn giấu không ít sự châm chọc, nếu mà là sư phụ khác đã sớm hất bàn đuổi người, thế nhưng Thẩm Hàn Sơn lại mừng tít mắt: "Thú vị thú vị, ngươi vậy mà thú vị như vậy, không phải là loại chết dí trong thái học!"

Ngô Nghị nhất thời nóng đầu tranh cãi cùng hắn hai câu, trong lòng có chút âm thầm hối hận, nhưng nhìn dáng vẻ hớn hở của hắn, không giống giận quá mà cười, có chút không hiểu ra sao.

Thái Bình còn nhỏ tuổi, nào có nghe hiểu mấy câu này, chỉ lắc lắc chân Thẩm Hàn Sơn hỏi hắn: "Làm ruộng là cái gì a? Tại sao trong cung không có ai làm ruộng?"

Thẩm Hàn Sơn nghiêm túc nói: "Làm ruộng là chuyện khoái hoạt đệ nhất thiên hạ, trong cung này, ngoài ngươi, ta, còn cả hắn, đều là mấy người vô dụng không hiểu chuyện vui, vì lẽ đó bọn họ không làm ruộng."

Thái Bình chớp chớp con mắt, trong con ngươi hệt như có ngôi sao: "Thái y ca ca, ngươi cũng làm ruộng sao?"

Ngô Nghị cúi người, nghiêm túc nói: "Công chúa, ta không làm ruộng, nhưng trong nhà ta có người làm ruộng, chờ công chúa lớn rồi, có thể tự mình ra khỏi thành Trường An xem người làm ruộng."

Lời này cũng không phải nói dối, ở thế kỷ 21, ba đời tính lên nhà nào chẳng có người làm nông chứ?

Chỉ có điều, cái nhà này không phải nơi đến giờ y không có đến một vị trí, cũng không phải Quận vương phủ tuy sa sút nhưng là hoàng gia cao quý.

Thái Bình vui đến điên rồi.

Nhóc vừa học được một từ mới, gọi là "làm ruộng", cái từ này Hòa nhi khẳng định không biết, chờ qua Nguyên tiêu, lúc Hòa nhi hồi cung chơi với nhóc, nhóc có thể dạy Hòa nhi cái gì là "làm ruộng" rồi.

Vì trong lòng nhóc, Hòa nhi là người có học vấn nhất, biết mẫu hậu được gọi là "ung dung cao quý", biết Hoằng ca ca là "ôn hòa tuấn lãng", biết Thẩm thái y là "đồi đãng bất kham".(****)

Trước đây nhóc thường theo Hoằng ca ca đi nghe giảng, nhưng lão sư râu dài đến ngực kia cho tới bây giờ cũng không dạy nhóc được nhiều từ ngữ hình dung đến vậy, có thể thấy học vấn của bọn họ cũng không bằng Hòa nhi.

Thái Bình nhỏ bé không lĩnh hội được Ngô Nghị đang hy vọng nhóc tương lai có thể thể nghiệm và quan sát dân tình, hiểu rõ ý nghĩa dân sinh, tâm tư nhóc đã nhảy ra khỏi cung, nghĩ đến đồng học Hòa nhi đang ăn Tết ở Vi phủ rồi.

Vương Quyển thấy thế chỉ sợ vị này tâm huyết dâng trào gây họa, cũng sợ nhóc ở ngoài lâu bị gió thổi đến bệnh, vội vàng nói với Thẩm Hàn Sơn cùng Ngô Nghị: "Hai vị có chuyện vẫn là vào rồi hẵng nói, công chúa cũng nên ngủ trưa rồi."

Lúc này, nhũ mẫu của công chúa cũng từ điện tìm tới, nửa lừa nửa dỗ ôm bạn nhỏ đi ngủ.

Trong đình viện chỉ còn dư lại Thẩm Hàn Sơn cùng Ngô Nghị mắt to trừng mắt nhỏ.

"Đi." Thẩm Hàn Sơn mở miệng trước, ánh mắt lóe lên ý xấu khó phát giác, "Cùng sư phụ đến."

____

Vi phủ.

Hòa nhi được Thái Bình một ngày ba lần lo nghĩ đang thẳng lưng, không hề động đậy mà quỳ gối trước giường mẫu thân,bờ vai thon gầy giật liên hồi, vang lên tiếng khóc thút thít.

"Khóc cái gì..." Phụ nhân trên giường dung nhan tiều tụy, giống như một bộ thi thể phơi khô, trong ánh mắt không có chút sinh khí, "Bệnh này của nương, kéo đến ba năm, nếu không phải nhờ ngươi ở thái y thự làm quen, thay nương đem ra chút thuốc, chỉ sợ... khụ... Chỉ sợ nương đã sớm xuống mồ, nào còn chờ được tới ngày ngươi trưởng thành."

Nàng nói rất nhiều, sớm đã thở không ra hơi, cuối cùng vẫn phải ngừng một hơi, miễn cưỡng treo lên cái mạng: "Hòa nhi, nương là thiếp không vào được tông miếu, ta không trách ai, chỉ trách bản thân hèn kém, nhất định phải gả cho phụ thân ngươi..."

Hòa nhi kéo căng thân thể, cũng không dám ngắt lời nàng.

"Người kia ___ nàng chưa từng xem ta là người... Nương không có bản lĩnh, không đấu lại nàng, mới rơi vào kết cục ngày hôm nay."

Ngón tay gầy gò của nàng bấu chặt ga giường, móng tay dài chọc vào lòng bàn tay.

"Nếu ngươi không muốn vì nương báo thù, nương không trách ngươi, chỉ cần ngươi chọn gả cho một người tốt, tuyệt không làm thiếp thất. Nếu như ngươi muốn vì nương báo thù... khụ..."

Nàng đột nhiên ho kịch liệt, như đem tất thảy sinh mệnh còn sót lại đều dồn vào tiếng ho này, khụ một tiếng cũng như bị người tàn nhẫn đào hết phế tạng, cho đến tận khi sinh mệnh nàng đều bị cướp sạch.

Vi Hòa chỉ quỳ xa xa bên giường, bàn tay cọ xát mạnh lên nền đất, nàng muốn khiến cho bản thân nhớ kỹ đau đớn ngày hôm nay.

Chờ nương nàng ho xong, nàng mới quỳ trên mặt đất, thấp giọng nói: "Ta nhất định sẽ vì ngài mà báo thù."

Phụ nhân suy nhược mà xoay chuyển con ngươi, thấy thế gật đầu: "Đúng là con gái, nương biết ngươi là tri kỷ duy nhất của nương nơi cõi đời này... Nếu ngươi vì nương báo thù, vậy liền gả cho một thượng nhân, nâng đỡ huynh trưởng ngươi... Nâng đỡ huynh trưởng, sau đó giết chết con trai nàng! Làm cho nàng cũng phải nếm thử nỗi đau mất người thân..."

Vi Hòa nặng nề rập đầu: "Hòa nhi nhớ kỹ!"

"Trước mắt, ngươi là thư đồng của Thái Bình công chúa..." Phụ nhân thở ra một hơi, nghỉ một chút rồi lại chống đỡ nói, "Công chúa được cưng chiều, ngươi lấy lòng nàng, cũng sẽ được coi trọng, chỉ có một điều ngươi phải nhớ kỹ, nếu như ý của thánh thượng và hoàng hậu không giống nhau..."

"Con gái đã nhớ! Nương đã nói rất nhiều lần, không thể dễ dàng tỏ thái độ, lúc bất đắc dĩ cũng phải đứng về phía hoàng hậu."

"Đúng vậy..." Ánh mắt vô hồn của phụ nhân nhìn chằm chằm tấm màn trắng xám, "Hoàng hậu mới thực sự là nữ nhân có tầm nhìn, diệt trừ Vương hoàng hậu, gạt bỏ Tiêu thục phi, đuổi hoàng tử, độc đại hậu cung, nếu đang ở cung Đại Minh, hãy học để trở thành nữ nhân như vậy, đùng như nương, nương... Nương không gánh nổi chính mình, cũng khổ ngươi..."

Thanh âm nàng nhẹ vô cùng, run rẩy, như lá thu trong gió.

Vi Hòa liều mạng dập đầu, thanh âm ầm ầm lấp đầy căn phòng cô quạnh.

Nương cũng không ngăn cản nàng ___ nàng đã nhìn không thấy, nghe không được.

Hồi lâu, Vi Hòa mới ngẩng đầu lên, cái trán đã be bét máu, dính trên lông mi, khiến tầm nhìn đều bị nhuộm một màu đỏ tươi.

Nàng cắn mạnh khóe môi, không cho phép bản thân rơi lệ.

Bây giờ không phải thời điểm khóc lóc, một ngày nào đó, nàng muốn phụ thân và con tiện nhân kia phải bị đuổi khỏi cái nhà cao quý này, phải chịu cái lãnh khốc vô tình của thiên hạ, phải vì mẫu thân nàng mà khóc tang!

- --

Hal: (*) Thằng nhỏ tốt vậy luôn... Sách cổ sách quý đáng tiền mà nó đưa bạn làm quà như không ấy nhỉ =)))) Mà tôi thấy cứ đãi Thẩm lão sư một bữa tiệc rượu là ổng khoái ấy chứ, ham hố gì sách cổ đâu =)))?

(**) Lo hơi xa nhưng đúng là liên quan đến bạn bè thì Nghiêm Minh cẩn trọng thật, cưng quá trời ;;v;;

(***) Long phượng trình tường: Lọng phượng bày điều lành.

(****) Đồi là suy đồi, đãng là chơi bời lêu lổng =))))