Về Trễ

Chương 43




Bầu không khí trong xe rơi vào tĩnh lặng.

Một lúc sau Chung Dạng mỉm cười, nói: "Vậy anh thì sao, anh có ý gì với em?"

Ôn Trì Chi rũ mi mắt, cười khẽ, đột nhiên cảm thấy có chút nhạt nhẽo, anh trước giờ không phải là loại người so đo, vậy mà bây giờ lại vì Tôn Phổ mà cảm thấy không thoải mái, giống như mấy đứa nhóc mười bảy, mười tám tuổi đầu, khó tránh khỏi thấy bản thân sống càng lâu thì càng nhiều chuyện.

Anh cầm lấy bao thuốc, sau khi châm lửa xong thì nghiêng đầu nhìn cô: "Dạng Dạng, anh có ý gì với em chẳng lẽ em vẫn không biết?"

Dáng vẻ tùy ý của anh khiến Chung Dạng không đoán ra nổi rốt cuộc anh có tâm tư gì. Cô bất lực kéo cong khóe môi, không trả lời lại.

Cuộc dò thám nửa thật nửa giả này của hai người trôi qua một cách lấp liếm, có những chuyện thật sự không cần thiết phải truy hỏi đến cuối cùng, chẳng may lớp màng chắn bằng giấy mong manh này bị đâm thủng thì cũng chỉ có bản thân khó coi mà thôi. Đây cũng là thứ mà Chung Dạng học được từ Ôn Trì Chi kể từ khi hai người bên nhau.

Ôn Trì Chi đưa cô đến dưới lầu Khu nội trú, Chung Dạng làm như không có chuyện gì xảy ra rướn người về phía anh rồi đặt xuống má anh một nụ hôn, sau đó cười tươi mở cửa xe bước xuống.

Ôn Trì Chi dựa người vào cửa xe, anh không vội vã lái xe rời đi mà tiếp tục hút thêm một điếu thuốc, bỗng thấy cô vừa đi đã quay trở lại.

Ôn Trì Chi ngồi thẳng người dậy, nhìn cô ngồi vào trong xe rồi nói: "Không đi thăm dượng của em sao?"

Chung Dạng lắc đầu, muốn nói lại thôi, di động của cô đổ chuông, là cô Tô Vân gọi tới. Chung Dạng siết di động trong tay, do dự giây lát rồi mới ấn nút nghe máy, cô nói: "Cô à, ở trường có chuyện gấp nên con phải qua đó..."

Cô ngắt máy xong liền đón nhận ánh mắt dò hỏi đến từ Ôn Trì Chi, môi anh mấp máy: "Có chuyện gì vậy?"

Chung Dạng nhìn anh, nhớ lại chuyện ban nãy nhìn thấy ở ngoài phòng bệnh.

Lúc ấy Chung Dạng vừa mới đi tới cửa thì nghe thấy giọng của Tô Vân: "Dạng Dạng vừa mới gọi điện thoại cho em nói sắp đến rồi, chị ngồi đợi một lát."

Giọng nói của người phụ nữ đó dịu dàng, Chung Dạng nhất thời hoảng hốt, tay cuộn chặt lại thành nắm đấm, sau đó lại nghe thấy người phụ nữ đó nói: "Tình hình phẫu thuật của La Chí thế nào? Bình phục tốt chứ?"

"Cũng tốt lắm. Chị Mai Khanh, số tiền đó coi như là em nợ chị, sau này nhất định sẽ trả lại cho chị."

"Em nói vậy là xa cách chị rồi, bao nhiêu năm qua một mình em nuôi Chung Dạng khôn lớn. Bây giờ nghĩ kỹ lại thì số tiền chị đưa cho em vẫn còn ít."

Lời mà hai người họ nói tiếp sau đó Chung Dạng không nghe nổi nữa.

Những chuyện này đối với Ôn Trì Chi mà nói là điều khá bình thường, chuyện kinh khủng hơn Ôn Trì Chi cũng gặp qua không ít. Trong lòng Chung Dạng cảm thấy thế nào đương nhiên Ôn Trì Chi có thể hiểu, nhưng cũng thật sự cảm thấy không có gì phải quá đau lòng.

Ôn Trì Chi nghịch bao thuốc, bộ dạng cợt nhả nói: "Hay anh kể cho em một câu chuyện đau lòng hơn để em vui vẻ nhé?"

Chung Dạng ngước mắt: "Gì cơ?"

Năm Ôn Trì Chi mới hơn hai mươi tuổi cũng đã từng có một mối tình. Cô gái đó là tình đầu của anh, khi ấy tình cảm của hai người cực kỳ mặn nồng, vốn dĩ dự định tốt nghiệp xong sẽ tiến đến hôn nhân, nhưng câu chuyện về sau không tránh khỏi những chiêu trò cũ rích. Khâu Du không đồng ý, ở sau lưng anh lén đưa cho người con gái đó một số tiền để rời đi, hai người cứ như vậy mỗi người một ngả.

Chung Dạng nghi hoặc: "Đừng nói với em là anh bịa ra chuyện này để dỗ em đấy nhé?"

Ôn Trì Chi cười cười, nửa thật nửa giả nói: "Đúng vậy, lừa em đó."

"Đáng ghét." Chung Dạng cau mày.

Trong mắt Ôn Trì Chi chứa đậm ý cười, anh nói: "Em muốn về đâu?"

Chung Dạng suy nghĩ rồi nói: "Anh đưa em về trường đi."

Vừa nói xong thì nhìn thấy nét mặt như cười như không của anh, cô vội nói thêm một câu: "Sắp thi cuối kỳ rồi nên em phải ôn tập."

Ôn Trì Chi bật cười một tiếng, anh ngồi thẳng dậy, tay đặt trên vô lăng: "Đúng là chăm chỉ."

Chung Dạng quay về ký túc thì không thấy Kha Trăn đâu.

Cô tắm rửa xong liền nằm luôn xuống giường. Hà Vụ gửi tin nhắn đến cho cô nhắc cô về chuyện huấn luyện dành cho MC mới vào tháng sau. Hai người nói chuyện thêm một lúc thì wechat hiển thị thông báo có người kết bạn.

Chung Dạng mở ra xem, tên wechat của người đó là Tôn Phổ. Cô hơi do dự nhưng rồi cũng nhấn nút đồng ý.

Bên ngoài có tiếng chìa khóa mở cửa, Kha Trăn đi vào trong: "Dạng Dạng, cậu về rồi à?"

Chung Dạng ậm ậm ừ ừ một tiếng.

Kha Trăn nghe ra được sự khác thường trong giọng nói của cô, cô ấy trèo lên trên rồi ngồi xuống mép giường: "Cậu bị cảm sao?"

"Mình có hơi sốt."

Kha Trăn: "Vậy cậu nghỉ ngơi đi, mình không làm phiền cậu nữa."

...

Nửa tháng sau, tình hình bình phục sau phẫu thuật của dượng đã khá lên rất nhiều nên đã được xuất viện.

Chung Dạng tới bệnh viện, cô không có biểu hiện gì khác thường so với mọi ngày. Tô Vân cũng không nhìn ra được gì cả, thay dượng làm thủ tục xuất viện, xong xuôi Chung Dạng tiễn hai người ra sân bay.

Trước lúc lên máy bay Tô Vân cầm lấy tay cô nói: "Hết tháng này con cũng được nghỉ rồi đúng không?"

Chung Dạng "vâng" một tiếng.

Tô Vân nói: "Chăm sóc bản thân thật tốt, đợi con về Nhạc Dương rồi cô sẽ nấu nhiều món ngon cho con ăn."

Loa thông báo nhắc nhở chuẩn bị lên máy bay.

Chung Dạng cười nói: "Cô với dượng chú ý an toàn nhé."

Sau khi Chung Dạng tiễn Tô Vân xong thì phải ứng phó với kỳ thi cuối kỳ. Ngay sau khi thi xong cô đã đặt vé máy bay bay đến thành phố B để chuẩn bị cho thời gian đào tạo công việc. Sau thời hạn một tháng đào tạo khép kín cô liền bắt đầu tiếp nhận ghi hình cho một chương trình về chủ đề tìm kiếm sự thật.

Buổi tối sau khi ghi hình xong Chung Dạng quay về khách sạn nghỉ ngơi, La Trà gọi điện thoại đến cho cô: "Chị, chương trình mấy hôm trước chị dẫn em đã xem rồi, chị phải cố gắng nhé, toàn bộ lớp em đều là fan của chị đó."

Chung Dạng dở khóc dở cười, cô dựa người ra sau đầu giường nói chuyện phiếm với con bé, sau đó Chung Dạng còn chuyển cho La Trà một ít tiền.

La Trà: "Aiya, chị, em yêu chị."

Chung Dạng cười lớn rồi tiếp tục lướt vòng bạn bè, đúng lúc nhìn thấy động thái từ hai hôm trước của Triệu Nhiễm.

Vừa nhìn đã biết là ở trong một phòng bao nào đó, ánh sáng trong phòng mờ ảo, Triệu Nhiễm ngồi bên cạnh Ôn Trì Chi, cô ta mặc một chiếc váy hai dây màu đỏ, đang nghiêng đầu nhìn Ôn Trì Chi nở nụ cười ngọt ngào, ngay đến cả trên mặt Ôn Trì Chi cũng chứa đậm ý cười. Hình ảnh này so với mấy tấm áp phích mà người nổi tiếng hay chụp không có gì khác biệt.

Chung Dạng nhìn bức hình, trong lòng trầm hẳn xuống, không nói rõ được là tư vị gì. Khoảng thời gian ở bên cạnh Ôn Trì Chi cô giống như một bệnh nhân toàn thân mang trọng bệnh, rõ ràng biết thời gian của mình không còn nhiều nhưng có thể trụ được ngày nào thì hay ngày ấy. Và rồi ngày này cuối cùng cũng đến, có cảm giác như được giải thoát, rồi lại nảy sinh chút mất mát, không diễn rả nổi rốt cuộc là thứ nào chiếm nhiều hơn.

Chung Dạng bực dọc, siết di động, đột nhiên muốn uống rượu, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại gửi tin nhắn cho Hà Vụ.

Một phút sau Hà Vụ trực tiếp gọi điện thoại đến, dứt khoát: "Anh đến đón em."

Hà Vụ đúng là có điểm này tốt nhất, không bao giờ hỏi mấy lời thừa thãi. Chung Dạng ở thành phố B hơn hai tháng nay cũng đã học được rất nhiều thứ từ Hà Vụ, có lúc cô cảm thấy bản thân so với Hà Vụ còn kém cỏi xa.

Cô vào phòng tắm thay quần áo, sau đó trang điểm.

Hà Vụ đến gõ cửa cũng là lúc cô chuẩn bị xong hết mọi thứ. Hà Vụ nhìn cô một lượt rồi trêu: "Trang điểm hôm nay có gì đó lạ lạ."

Hôm nay cô trang điểm không giống như mọi ngày, có phần kiều diễm xinh đẹp hơn, tạo một loại cảm giác cực kỳ mới mẻ.

Hà Vụ lái xe đưa cô đến quán PUB của một người bạn, vị trí ở nơi không dễ thấy, Hà Vụ giới thiệu: "Đây là quán bạn anh mở ngày trước, không sợ bị chụp trộm đâu."

Chung Dạng cười nói: "Anh thường tới đây sao?"

"Thi thoảng tâm trạng không vui sẽ tới uống vài ly."

Hai người vào trong quán, có người nói: "Anh Hà đến đấy à, đây là bạn gái anh?"

Hà Vụ giơ tay đập vào sau lưng người đó, khẽ chép miệng: "Đừng nói linh tinh."

Người đó ngượng ngùng: "Cô gái, xin lỗi nhé, tôi nói đùa chút ấy mà."

Chung Dạng thân thiện nở nụ cười: "Không sao."

Hà Vụ thành thục dẫn Chung Dạng lên vị trí trên lầu, thật ra Chung Dạng chưa đến quán bar bao giờ, cô vốn dĩ thuộc dạng thích ở lỳ trong nhà, bấy giờ nhìn hàng loạt các loại rượu trong menu nhất thời không biết nên gọi loại nào.

Hà Vụ nói: "Muốn uống say hay chỉ thử thôi?"

Chung Dạng nói: "Uống say."

Ngón tay Hà Vụ gõ gõ xuống menu, liếc cô một cái rồi nói: "Xem ra tối nay tâm trạng của em tệ lắm?"

Một tay Chung Dạng chống cằm, mày hơi nhíu lại: "Đúng là tệ lắm."

Nói xong, cô nghiêng đầu liếc nhìn những vị khách ở bên dưới, ở quầy bar có ca sĩ đang ca hát, đó là bài -slo- , tương đối hợp với tâm trạng hiện tại của cô.

Hà Vụ cũng đưa mắt xuống dưới sân khấu dưới lầu, nói: "Vì Ôn Trì Chi?"

Chung Dạng mím môi.

Hà Vụ rút một điếu thuốc ra hút, anh nói: "Thật ra anh cũng tò mò em lại qua lại với Ôn Trì Chi?"

Chung Dạng thờ ơ đáp: "Có phải anh cảm thấy em đạo đức bại hoại không?"

Hà Vụ phì cười, có lẽ là cảm thấy lời này của cô có phần nực cười, anh ung dung thong thả nói: "Chuyện đạo đức bại hoại đầy ra đấy, em vẫn chưa so sánh nổi đâu."

Chung Dạng khẽ cười, chủ đề liên quan đến Ôn Trì Chi cũng dừng lại ở đó.

Hai người uống đến tận mười một giờ đêm, Hà Vụ không uống nhiều vì lát nữa còn phải lái xe đưa Chung Dạng về. Hai người ra khỏi PUB, Hà Vụ nói: "Nếu cảm thấy không vui vẻ thì chia tay đi, em còn phải lo không tìm được người tốt hơn à?"

Chung Dạng bật cười, gió đêm nhẹ nhàng thổi tới khiến những lọn tóc xõa xuống mặt cô, Chung Dạng giơ tay hất tóc ra sau, như đang tự nói với chính mình, cô nói: "Anh cảm thấy người như anh ấy liệu có trái tim không?"

Hà Vụ gạt tàn thuốc: "Em thấy sao?"

Chung Dạng cúi đầu cười cười, ánh mắt lộ ra những tia mơ màng: "Em không biết."

...Biết rõ phải thức tỉnh đúng lúc, nhưng vấn muốn buông thả bản thân thêm một chút nữa.

Trước khi được cứu giúp hãy để tôi được hồ đồ một lần...

Trong lòng Chung Dạng hiện giờ hệt như lời bài hát này.

~Hết chương 43~