Về Trễ

Chương 26




Ôn Trì Chi không nhìn nổi dáng vẻ buồn bực không vui đó của cô, anh giơ tay lên xoa má cô, có ý trêu đùa: "Được rồi, chỉ là thi trượt thôi mà, không đáng để khuôn mặt xinh đẹp này trông như đưa đám thế đâu. Nào, cười một cái anh xem nào!"

Trong lòng Chung Dạng phiền muộn, bấy giờ cô chẳng suy nghĩ gì nhiều cả, theo bản năng hất tay anh ra, một tiếng va chạm không nặng không nhẹ nhưng lại khiến cả hai người sững sờ.

Ôn Trì Chi thoáng ngây người, có lẽ không ngờ rằng một con mèo nhỏ thường ngày ngoan ngoãn dịu dàng giờ đây lại xù lông lên như thế, sau khi Chung Dạng hất tay anh ra xong lập tức hối hận, cô dè chừng ngước mắt lên quan sát Ôn Trì Chi.

Trên mặt anh không có biểu cảm gì, trong lòng Chung Dạng cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng, cô giải thích: "Tâm trạng của em không được tốt lắm, em không phải cố ý..."

Ôn Trì Chi mỉm cười, một tay của anh gác ra sau ghế sofa, như cười như không nói: "Dạng Dạng, tính khí của em cũng lớn quá nhỉ?"

Vành tai Chung Dạng thoáng ửng đỏ, cô nói cẩn thận: "Xin lỗi anh, em..."

Ôn Trì Chi mở miệng ngắt lời cô: "Không đáng, Dạng Dạng."

Chung Dạng nhìn anh, đôi môi khẽ động đậy, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả. Sau chuyện này, Chung Dạng cảm thấy bản thân đúng là quá khinh suất. Chung Dạng có thể nhìn ra được anh vẫn có chút không vui. Dẫu sao người như anh làm gì có chuyện từng bị một người phụ nữ làm bẽ mặt chứ.

Chung Dạng có ý muốn làm dịu đi bầu không khí giữa hai người, Ôn Trì Chi thấy hành động của cô tỏ ra khá ngoan ngoãn nghe lời, anh không khỏi cảm thấy cô gái này càng ngày càng thú vị.

...

Chiều tối chủ nhật, Ôn Trì Chi đưa Chung Dạng quay về đại học Z.

Chung Dạng về tới ký túc, tắm rửa sạch sẽ xong đi ra mới vô thức phát hiện mình đã bỏ quên sách trên xe của Ôn Trì Chi. Tóc cô vẫn còn ướt rượt, vội vàng cầm lấy di động gọi cho anh, từng giọt nước nhỏ xuống dưới màn hình, cô rút mấy tờ giấy ăn lau lau, sau đó mới nhấn số của Ôn Trì Chi gọi đi, đợi gần một phút mới có người nghe, Chung Dạng nói: "Hình như em để quên sách ở trên xe của anh rồi!"

Ôn Trì Chi đang lái xe, đường phố hiện giờ đang tắc nghẽn, anh cầm di động nói: "Em đợi một lát."

Chung Dạng siết di động, đợi mấy giây mới nghe thấy đầu bên kia nói: "Không có trên xe anh."

Chung Dạng kêu lên một tiếng, ngữ khí chán nản: "Không lẽ để quên ở khách sạn sao?"

Ôn Trì Chi cười khẽ: "Đợi anh về tới nơi sẽ gọi điện thoại cho khách sạn hỏi xem sao."

Chung Dạng khách khí nói: "Vậy làm phiền anh rồi."

Giọng nói của cô thành khẩn, khiến Ôn Trì Chi phì cười, một tay anh đặt trên vô lăng: "Dạng Dạng, vẫn còn khách khí với anh vậy sao?"

Lời này của anh rất bình thường, nhưng giữa hai người đã phát sinh quan hệ nên lời này không khỏi khiến cho Chung Dạng nghĩ nhiều, mặt cô hơi nóng, mím mím môi nói: "Anh không thích em khách khí với anh à?"

Anh cười nói: "Cứ giống như chiều nay là được."

Anh vẫn nhớ như in, da mặt Chung Dạng mỏng, cô bặm môi: "Em đã xin lỗi anh rồi mà sao anh vẫn nhớ dai thế?"

Ôn Trì Chi thu lại ý cười, nghiêm túc nói: "Được rồi, không nói với em nữa. Anh còn đang lái xe."

Chung Dạng thấp giọng "Ừm" một tiếng, lúc chuẩn bị cúp điện thoại thì lại dặn dò một câu: "Vậy anh lái xe chú ý an toàn nhé."

Lời vừa dứt, Kha Trăn đẩy cửa đi vào, cô ấy hỏi: "Cậu về rồi hả?"

Chung Dạng "Ừ" một tiếng, cúi người lấy máy sấy tóc từ trong ngăn kéo tủ, cắm dây vào ổ điện lại phát hiện không sử dụng được, cô nói: "Trăn Trăn, cho mình mượn máy sấy tóc của cậu được không?"

Kha Trăn hào phóng nói: "Được chứ, cậu lấy dùng đi."

Chung Dạng sấy khô tóc xong thì Tiếu Thấm cũng quay về. Cả một tuần nay Tiếu Thấm chuẩn bị thử vai cho một bộ phim điện ảnh, giờ đây mặt mày hớn hở, có lẽ là tâm tình không tệ.

Kha Trăn hỏi: "Kết quả thử vai thế nào rồi?"

Khóe môi Tiếu Thấm cong lên: "Mình qua rồi, bây giờ chỉ đợi tới lúc ký hợp đồng nữa thôi, các cậu đói không, hôm nay mình mời các cậu ăn đêm."

Kha Trăn hưng phấn: "Được đó, được đó. Dạng Dạng, cậu muốn ăn gì?"

Thật ra Chung Dạng không hề đói, nhưng hiếm lắm Tiếu Thấm mới chiêu đãi, nếu cô chẳng gọi món gì thì cảm thấy không hòa hợp lắm.

Kha Trăn cầm di động đặt đồ ăn, Tiếu Thấm nhìn Chung Dạng một cái, hỏi: "Cuối tuần cậu với anh Ôn tới sườn núi chơi à?"

Mắt Chung Dạng lộ vẻ kinh ngạc: "Sao cậu biết vậy?"

Tiếu Thấm giải thích: "Dương Thận muốn mình đi cùng nhưng mình bận thử vai nên không đi được, có phải Dương Thận mang theo một đứa con gái tên là Triệu Nhiễm không?"

Chung Dạng gật gật đầu, hỏi: "Cậu với Triệu Nhiễm quen biết à?"

"Không quen biết, mình nghe người khác nhắc đến."

Chung Dạng do dự giây lát rồi lại hỏi: "Thấm Thấm, Dương Thận như vậy cậu không để ý à?"

Tiếu Thấm như nghe thấy một chuyện nực cười, cô ấy cong môi, đáp: "Không đáng để nói tới để ý hay không, mình biết rõ mình ở cạnh anh ta là vì cái gì, chỉ là thỏa mãn nhu cầu của bản thân mà thôi. Dạng Dạng, cậu đừng có mà ngốc, đem tình cảm chân thật đặt vào đó, người như anh Ôn mặc dù so với Dương Thận thì tử tế hơn một chút, nhưng cũng là kẻ tám lạng người nửa cân. Năm ngoái anh ta còn đò đưa ong bướm với một người phụ nữ, khiến chính thất trong nhà náo loạn một trận lanh tanh bành, nghe đâu sau đó anh ta cũng yên ắng một đoạn thời gian dài. Nói tóm lại, ở cạnh những người như anh ta, gặp dịp chơi cho vui thì còn được chứ đừng nên thật lòng."

Nói xong những lời đó Tiếu Thấm lại nói tiếp: "Mình chỉ muốn tốt cho cậu nên mới nói với cậu những điều này."

Chung Dạng không phải là người phụ lòng tốt của người khác, cô gật đầu: "Mình biết."

Kha Trăn đặt đồ ăn xong, ngắt lời hai người, hiếu kỳ nói: "Này, hai cậu đang nói gì vậy hả?"

Tiếu Thấm không đáp lại mà hỏi: "Cậu đặt những món gì thế?"

Thần kinh của Kha Trăn rất lơ đễnh, Tiếu Thấm chuyển chủ đề một cái là cô ấy cũng quên béng luôn, cô ấy giơ di động ra: "Cậu xem đi, có muốn đặt thêm gì không?"

Tiếu Thấm nhận lấy di động, sau đó lại đặt thêm hai món nữa, cùng lúc ấy bên ngoài cửa ký túc có tiếng ồn ào, Tiếu Thấm nhíu mày.

Kha Trăn mở cửa đi ra xem, năm phút sau mới quay trở lại.

Tiếu Thấm hỏi: "Bên ngoài có chuyện gì vậy?"

"Phòng ký túc của đám Lương Khanh đang cãi nhau." Kha Trăn đóng cửa lại.

Tiếu Thấm hừ một tiếng, dựa vào bàn học: "Lại cãi nhau với Trình Vãn à?"

"Ừ, nghe nói là giáo viên Thẩm giới thiệu một chương trình nào đó của đài truyền hình cho Lương Khanh, bây giờ Trình Vãn biết được nên trong lòng không thoải mái, thế là cãi nhau với Lương Khanh."

Tiếu Thấm cười cười, không nói gì cả.

Kha Trăn nhỏ giọng nói: "Mình nghe người ta nói Lương Khanh có thể có được chương trình đó là vì cậu ấy với giáo viên Thẩm..."

Những lời sau đó chỉ có thể tự ngầm hiểu chứ không thể nói ra thành lời.

Thật ra lời đồn liên quan đến giáo viên Thẩm ở Học viện phát thanh không hề ít, nhưng mọi người đều không dám nói ra, chỉ vụиɠ ŧяộʍ lén lút truyền miệng nhau mà thôi. Mấy loại chuyện này cũng không phải chỉ ở Học viện phát thanh mới có. Tiếu Thấm biết được có một học muội học ở Khoa văn học muốn thi nghiên cứu sinh tại trường. Phần thi viết của học muội đó không tệ, sau đó đến phần phỏng vấn thì thành tích hơi thấp một chút, thế là học muội đó liền gọi điện thoại cho Viện Trưởng của Khoa văn học. Viện trưởng khoa văn học là giáo viên hướng dẫn luận văn đại học của học muội, trong lời nói cũng nói rõ là bản thân lo lắng, muốn mượn giao tình khi còn hướng dẫn luận văn lúc trước để giúp đỡ mình một chút. Kết quả cuối cùng chẳng cần nói cũng có thể đoán được, học muội đó đã thi lên được nghiên cứu sinh.

Kha Trăn lại hỏi: "Dạng Dạng, cậu tra kết quả thi lại chưa?"

Chung Dạng gật đầu: "Mình tra rồi."

Tiếu Thấm móc lấy viên đá đính trên móng tay, nhìn cô một cái: "Thi qua rồi chứ?"

Chung Dạng cười khổ: "Lại trượt rồi."

Tiếu Thấm đứng bật người dậy, Kha Trăn trợn mắt: "Thật hay đùa vậy? Dạng Dạng, không lẽ cậu đắc tội với giáo viên Thẩm thật đấy à?"

Chung Dạng cong khóe môi, nói qua loa: "Mình định sẽ làm thủ tục xin phúc khảo xem thế nào."

Ở đại học Z có mục phúc khảo lại kết quả thi, chỉ là quá trình cực kỳ phức tạp, Kha Trăn nói: "Thủ tục rắc rối lắm đấy, ít nhất phải mất một tháng."

...

Hôm sau, Chung Dạng tan học xong lại bị lớp trưởng Lý Hân gọi lại: "Chung Dạng, lát nữa cậu có việc gì không? Nếu không có việc gì thì có thể đi dọn dẹp vệ sinh phòng làm việc với mình được không?"

Giao tình của Chung Dạng và Lý Hân khá tốt, cô tan học cũng chẳng có việc gì, thế là gật đầu: "Được."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Lý Hân nói: "Nghe nói Đài truyền hình B dạo gần đây có dự định tuyển dụng MC thực tập, muốn trường chúng ta giới thiệu hai người, Lương Khanh được chọn rồi, chuyện này cậu đã nghe chưa?"

Chung Dạng "Ừ" một tiếng.

Lý Hân ngưỡng mộ nói: "Chuyên ngành phát thanh này nhìn thì có vẻ đồ sộ, nhưng có thể đạt đến đỉnh cao cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nếu như lần này Lương Khanh được chọn thì sau khi tốt nghiệp cũng không lo không tìm được việc nữa."

Chung Dạng mỉm cười không nói gì.

Hai người đến tòa nhà giáo viên, Chung Dạng hỏi một câu: "Đây là phòng làm việc của ai vậy?"

Lý Hân sắp xếp văn kiện trong hộp, không ngẩng đầu lên: "Của giáo viên Thẩm, thầy ấy định chuyển tới làm việc ở đây."

Lý Hân thu dọn xong, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy sắc mặt Chung Dạng biến đổi, cô ấy quan tâm nói: "Cậu sao vậy?"

Chung Dạng lắc đầu, thở hắt ra một hơi, cười nói: "Không sao, chúng ta làm nhanh lên đi."

Trong lòng Chung Dạng như đang kéo căng một dây cung, động tác trên tay cũng trở nên nhanh hơn, Lý Hân nói chuyện với cô câu được câu chăng, tâm trạng đang kéo căng của Chung Dạng vốn dĩ đã thoải mái đi một chút, đến gần lúc kết thúc nghe thấy tiếng bước chân truyền đến ở bên ngoài.

Trong lòng Chung Dạng hồi hộp, sau đó nghe thấy giọng nói ôn hòa của đàn ông, còn có sự quan tâm nhiệt tình của một trưởng bối: "Lý Hân, làm phiền em rồi."

"Giáo viên Thẩm khách sáo rồi ạ."

Chung Dạng đứng quay lưng lại hướng cửa, trong tay cô vẫn đang cầm khăn lau. Cô theo bản năng siết chặt lại, khăn lau bị vắt ra nước, nước bẩn nhỏ từng giọt xuống dưới bàn, cô hít sâu một hơi sau đó từ từ quay người lại: "Giáo viên Thẩm."

Thẩm Kính Nguyên như có chút kinh ngạc, cười cười nói: "Em cũng ở đây à."

Lý Hân giải thích: "Em sợ một mình làm không xong nên nhờ Chung Dạng tới giúp đỡ ạ."

Thẩm Kính Nguyên cười nói: "Được rồi, các em bận xong đợi lát nữa thầy mới các em ăn cơm nhé."

Lý Hân xua tay: "Không cần đâu ạ, giáo viên Thẩm. Có thể làm việc cho thầy, bọn em vui lắm ạ. Ăn cơm thì không cần thiết đâu, vì dù sao thầy cũng là thầy giáo của bọn em, cũng tương đương với trưởng bối trong nhà, giúp thầy là việc đương nhiên ạ."

Lý Hân đụng vào người Chung Dạng, hỏi: "Đúng chứ?"

Chung Dạng cũng tiếp lời: "Giáo viên Thẩm, thầy khách sao rồi ạ."

Lý Hân quay người cầm lấy chậu nước: "Chung Dạng, mình mang cái chậu này đi đổ đã nhé."

Chung Dạng nhấc chân muốn đi cùng, Thẩm Kính Nguyên lại gọi cô lại, Chung Dạng dừng lại bước chân, trên mặt Thẩm Kính Nguyên vẫn giữ nụ cười, ông ta đẩy gọng kính rồi nói: "Nghe nói em đang làm thủ tục phúc khảo?"

Ngữ khí của ông ta khi nói lời này rất bình đạm, thế mà Chung Dạng lại nghe ra được ý khinh bỉ trong đó, giống như đang chế giễu cô lấy trứng trọi đá, không biết lượng sức mình.

Chung Dạng trả lời đúng chừng đúng mực: "Đúng vậy ạ."

Thẩm Kính Nguyên nhấc chân bước qua, giơ tay đặt lên trên bả vai cô, giọng điệu tiếc nuối: "Chung Dạng, em vẫn còn quá non nớt."

Chung Dạng và Lý Hân rời khỏi phòng làm việc, Lý Hân thấy sắc mặt cô không tốt lắm nên hỏi một câu: "Lúc nãy cậu với giáo viên Thẩm nói gì vậy, nhìn cậu có vẻ tâm trạng không ổn lắm?"

Chung Dạng nói qua loa: "Không nói gì cả, hôm nay mình đến ngày nên người có hơi khó chịu thôi."

Nghe vậy Lý Hân cảm thấy áy náy: "Sao cậu không nói với mình chứ. Mình lại còn kéo cậu đi dọn vệ sinh cả nửa ngày trời."

Chung Dạng mỉm cười: "Không sao đâu, cậu đừng để tâm quá, mình về ký túc trước đây."

~Hết chương 26~