Về Trễ

Chương 2




Tới gần 10 giờ đêm thì cuộc vui chơi này mới kết thúc.

Tiếu Thấm sát lại gần Chung Dạng, khẽ nói: "Dạng Dạng, tối nay mình không về ký túc nữa, một mình cậu quay về được chứ?"

Chung Dạng gật gật đầu, chuẩn bị đứng dậy.

Dương Thận vuốt ve tay của Tiếu Thấm, quan tâm hỏi: "Người bạn đó của em về kiểu gì vậy?"

Chung Dạng đang muốn mở miệng nói tự mình có thể ngồi taxi quay về thì lại thấy Dương Thận đổi giọng, hứng thú nhìn về phía Ôn Trì Chi: "Hay là Trì Chi, cậu xem xem rồi đưa người ta về một chuyến đi."

Vẻ mặt của Dương Thận lộ rõ dáng vẻ của kẻ đang chờ xem kịch hay.

Trong lòng Chung Dạng nghĩ có lẽ Dương Thận lo lắng một mình cô sẽ không an toàn, đơn thuần chỉ trêu ghẹo một chút mà thôi chứ không có ý gì khác.

Chung Dạng theo sau Ôn Trì Chi đi ra khỏi thang máy.

Chung Dạng do dự giây lát, cuối cùng vẫn mở miệng: "Anh Ôn."

Ôn Trì Chi quay đầu nhìn cô, chân mày khẽ nhướng lên: "Ừ?"

Chung Dạng tận lực để lời nói ra nghe uyển chuyển nhẹ nhàng nhất có thể: "Tôi có thể tự mình ngồi taxi về được, vậy nên không làm phiền anh đưa tôi về nữa."

Ôn Trì Chi cầm chìa khóa xe, cười nói: "Không sao, cũng không mất bao nhiêu thời gian."

Chung Dạng mím mím môi, lại nghe thấy anh nói đùa: "Sao vậy, lẽ nào cô vẫn không yên tâm về cách làm người của tôi à?"

Chung Dạng trong lòng nghĩ lời này của anh là đang chỉ về cuộc điện thoại lần trước.

Cô gượng gạo kéo cong khóe môi, khẩu thị tâm phi nói: "Đâu có đâu."

*Khẩu thị tâm phi: suy nghĩ và lời nói không ăn khớp với nhau.

Ôn Trì Chi nhìn cô mấy giây, bỗng chốc bật cười một tiếng, cũng không biết là thật sự tin lời của cô, hay là vì giữ thể diện cho cô nên không bóc tách ra nữa.

Xe chạy được nửa đường thì trời đổ mưa.

Hạt mưa rơi trên cửa sổ xe, sau đó tản ra tứ phía, kèm theo đó là tiếng sấm chớp chốc chốc vang lên, Chung Dạng ngồi trên ghế lái phụ, chân mày không khỏi nhăn lại.

Đúng lúc gặp đèn đỏ, Ôn Trì Chi dừng xe, nghiêng đầu nhìn người con gái đang ngồi bên cạnh.

Sắc mặt cô bình tĩnh, cánh môi đỏ thẫm đang khẽ mím chặt, thế nhưng đôi tay đang siết chặt vào giây an toàn lúc này của cô đã nói lên tất cả.

Ôn Trì Chi thuận miệng hỏi một câu: "Cô sợ sấm chớp à?'

Cả đường đi hai người đều không mở miệng, bấy giờ đột nhiên nghe thấy Ôn Trì Chi hỏi như vậy thì Chung Dạng thoáng ngây người, mãi sau đó mới vô thức gật gật đầu: "Có một chút."

"Nghe nhạc có lẽ sẽ tốt hơn đấy."

Anh vừa nói xong thì giơ tay lên ấn nút phát nhạc trong xe ô tô, giọng nam ca sĩ tản mạn như dòng nước chảy dần dần phát ra.

Chung Dạng nghe khúc dạo đầu thì đoán ra là bài Ánh tà dương đẹp vô hạn của Trần Dịch Tấn.

...

Ca hậu với nhiều kiệt tác chớp mắt cũng đã ra đi

Dãy núi xanh miết chớp mắt cũng biến thành gò đất trống

Cái chớp mắt trong vũ trụ này cự tuyệt vĩnh cửu

Thế sự vô thường hay là vẫn nhìn chưa đủ nhìn chưa thấu

Ánh tà dương đẹp vô hạn, ngay cả khi sắp hoàng hôn

Kɦoáı ƈảʍ cực điểm chớp mắt cũng mất đi

Phong hoa tuyết nguyệt không đợi người

Nếu theo đuổi thì hãy hết lòng đi ... 

...

Ngoài xe là mưa gió tung bay, trong xe lại là một bầu không khí thản nhiên khoan khoái.

Ôn Trì Chi cầm lấy bao thuốc cùng chiếc bật lửa trong ngăn đựng đồ. Anh vừa kẹp lên bên miệng thì như nhớ ra gì đó, nghiêng đầu hỏi một câu: "Cô có ngại nếu tôi hút điếu thuốc không?"

Chung Dạng lắc lắc đầu.

Ôn Trì Chi ngậm điếu thuốc, hơi thấp mắt xuống châm lửa. Nhúm lửa nhỏ màu xanh lóe lên mấy giây, giống như một đường sáng yếu ớt le lói trong cơn mưa gió ngoài kia, thoáng cái đã biến mất.

Rất nhanh, mùi nicotin đã tỏa ra khắp trong khoang xe.

Chung Dạng nghiêng đầu nhìn, tư thái của anh bình thản, một tay đặt trên vô lăng, tay đang kẹp điếu thuốc ở ngón áp út có đeo một chiếc nhẫn, là chiếc nhẫn bạc rất bình thường.

Đèn đỏ lúc này đã chuyển sang đèn xanh.

Ôn Trì Chi gạt tàn thuốc sau đó lái xe rời đi.

Xe dừng lại dưới lầu ký túc xá của Chung Dạng.

Chung Dạng quay về phòng, vừa ngồi chưa lâu thì di động trong tay rung lên, là tin nhắn của Tiếu Thấm hỏi cô đã về đến ký túc chưa?

Chung Dạng mở tin nhắn lên, ngón tay khẽ động, đang chuẩn bị gửi tin nhắn qua cho Tiếu Thấm thì lại nhận được tiếp một tin nhắn khác.

Chung Dạng nhíu mày nhìn mấy cái rồi sau đó trực tiếp xóa tin nhắn đó đi.

Tiếu Thấm đến tận trước tối ngày kết thúc kỳ nghỉ Quốc Khánh mới quay lại, căn phòng cũng khôi phục lại sự ồn ào khi trước.

Trong phòng ký túc này ngoại trừ Chung Dạng ở Khoa phát thanh ra thì Tiếu Thấm với Kha Trăn lần lượt là Khoa diễn xuất và Khoa tiếng Đức. Mặc dù chuyên ngành của ba người không giống nhau thế nhưng chung sống từ trước tới nay cũng coi như là hòa hợp, không có quá chuyện lông gà vỏ tỏi như những phòng ký túc khác.

Hôm sau là thứ hai, Chung Dạng học xong liền đi tới phòng làm việc của Thẩm Kính Nguyên.

Thẩm Kính Nguyên là Phó Viện Trưởng của Học viện phát thanh ở Đại học Z, ở trong giới MC cũng được coi là một bậc tiền bối. Bao nhiêu năm nay, tài nguyên và các mối quan hệ trong tay ông ta rất rộng, hơn nữa cũng rất quan tâm đến các học sinh sinh viên ở dưới chướng mình.

Chung Dạng đứng ngoài cửa, hít một hơi thật sâu rồi mới giơ tay gõ nhẹ hai cái lên trên cánh cửa.

"Vào đi."

Giọng của Thẩm Kính Nguyên từ bên trong truyền ra.

Chung Dạng căng thẳng, tay đặt lên trên tay nắm cửa, tiếp xúc với kim loại lạnh như băng đó khiến cho cô phút chốc bình phục lại tâm trạng.

Thẩm Kính Nguyên ngồi ở phía sau bàn làm việc đọc tài liệu, nghe thấy động tĩnh thì ngước mắt nhìn qua.

Chung Dạng cố tình để cửa khép hờ, cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra tiến lên phía trước: "Giáo sư Thẩm, thầy tìm em ạ?"

Thẩm Kính Nguyên gỡ kính mắt xuống, khẽ cười: "Chung Dạng à, đến đây, pha ấm trà cho thầy đã."

Chung Dạng "Dạ" một tiếng, đi đến trước bàn uống trà làm bằng gỗ.

Thẩm Kính Nguyên đứng dậy, đi tới trước ghế sofa ngồi xuống, giống như một vị trưởng bối hòa nhã hỏi thăm: "Quốc Khánh em không về nhà sao?"

Chung Dạng: "Em có chút chuyện cần phải xử lý nên không về được ạ."

Thẩm Kính Nguyên trầm ngâm giây lát, lại hỏi: "Tin nhắn hôm đó em không nhận được à?"

Chung Dạng nghe vậy, bàn tay vốn dĩ đang muốn cầm lấy quai của bình đun nước lại không may chạm vào thân bình, Chung Dạng bị bỏng, không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng.

Thẩm Kính Nguyên vội vã cầm lấy ngón tay cô: "Em thật là, sao lại hậu đậu thế hả, đưa thầy xem nào."

Sự đụng chạm đó khiến trong lòng Chung Dạng nảy sinh sự bài xích, cô rụt tay về, sắc mặt hơi thay đổi: "Không sao đâu ạ."

Thẩm Kính Nguyên bị cô cự tuyệt nhưng nét mặt vẫn không có gì khác biệt.

Ông ta quan sát Chung Dạng một lúc, cầm cốc trà ở bên cạnh lên uống, không nhanh không chậm đáp: "Ngày mai có một bữa tiệc rượu, người đến đều là những MC nổi trội, nhà sản xuất phim và đạo diễn trong làng giải trí. Có một công ty giải trí muốn tuyển người dẫn chương trình mới, thầy dự định sẽ đưa em đi cùng, em xem xem có thời gian không? Nếu em có việc khác thì thầy sẽ để Lương Khanh đi. Em là một đứa trẻ thông minh, có lẽ sẽ biết cơ hội lần này không hề dễ dàng gì, bỏ lỡ rồi sợ là sẽ không có lần hai đâu, em tự suy nghĩ đi."

Lời này của Thẩm Kính Nguyên mặc dù nói hết sức uyển chuyển, nhưng Chung Dạng không phải là loại người không rành thế sự. Thẩm Kính Nguyên có thiện cảm với cô, điều này cô biết rõ. Ông ta cứ một chốc hai chốc lại ra ám hiệu cho cô, Chung Dạng từ đầu đến cuối đều rõ như ban ngày nhưng lại giả vờ hồ đồ không biết gì, rạch rõ giới hạn như gần như xa với ông ta.

Hôm nay có lẽ sự kiên nhẫn của Thẩm Kính Nguyên đã cạn kiệt rồi, thế nên đã đem ý nghĩa phơi bày hết ra như vậy.

Chung Dạng yên lặng giây lát, ngẩng đầu nói: "Giáo sư Thẩm, em sẽ suy nghĩ thật kỹ ạ."

Chung Dạng rời khỏi phòng làm việc, cúi đầu nhìn vào vết bỏng trên đầu ngón tay.

Cô khẽ thở hắt ra một hơi, ngẩng đầu nhìn lên trên trời cao.

Sắc trời âm u, hình như lại sắp sửa có một trận mưa lớn chuẩn bị đổ xuống.

~Hết chương 2~