Edit: Cá
Tạ Vân Phong nể mặt Tạ Ninh Khuynh, ngồi xuống cạnh Thẩm Chiêu, khoảng cách giữa hai người lập tức gần lại, Thẩm Chiêu khẩn trương, bất giác siết chặt khăn tay.
Nếu không phải Thẩm Chiêu sợ bại lộ, thì trong chớp mắt Tạ Vân Phong ngồi xuống, nàng đã né ngay.
Đối với nàng, Tạ Vân Phong chính là một sự tồn tại nguy hiểm.
Tạ Vân Phong bất động thanh sắc, dư quang liếc qua Thẩm Chiêu ở bên cạnh, tâm tư khó đoán, chỉ còn Tạ Ninh Khuynh đơn thuần vẫn đang ngắm hai người họ.
Nhưng Tạ Ninh Khuynh cũng rất nhanh trí, giả bộ muốn đi nhà xí, nói với Thẩm Chiêu một tiếng rồi mang theo tỳ nữ té luôn.
Ngoài ra, người hầu hạ xung quanh cũng rất có mắt nhìn, lui ra ngoài đình, để lại không gian riêng cho hai người họ.
Trong đình chỉ còn lại Thẩm Chiêu và Tạ Vân Phong.
Điều này khiến Thẩm Chiêu càng khẩn trương hơn, cảm giác áp bách đến từ Tạ Vân Phong tăng dần lên, hoàn cảnh hiện tại khiến Thẩm Chiêu đứng ngồi không yên.
Tạ Vân Phong: “Thẩm Chiêu, ta đã nói rồi, ngươi đừng phí tâm lên người ta, ta và ngươi đã huỷ hôn, không còn hy vọng nữa.”
Thẩm Chiêu: “……”
Tất nhiên nàng biết giữa hai người đã huỷ hôn, nhưng nàng chưa kịp nói với Tạ Ninh Khuynh mà! Việc ngày hôm nay, tất cả đều là chủ ý của Tạ Ninh Khuynh, không liên quan đến nàng.
Thẩm Chiêu vốn nghĩ Tạ Ninh Khuynh hẹn nàng ra ngoài du ngoạn, ai biết nàng ấy còn mời cả Tạ Vân Phong đến?
Thẩm Chiêu khổ không nói nên lời, bất giác nhấp khoé môi, nhìn chằm chằm chén trà bạch ngọc trên bàn, “Tạ Vân Phong, ngài yên tâm, sau này ta sẽ không làm phiền ngài nữa. Việc hôm nay là Tạ Ninh Khuynh tự chủ trương, trước đó ta cũng không biết.”
Tạ Vân Phong nhướng mày, liếc mắt nhìn sang thấy góc mặt nghiêng của nàng, mắt ngọc mày ngài, môi đỏ không tô tự hồng, vẫn xinh đẹp vạn phần như cũ.
Tạ Vân Phong vẫn luôn biết Thẩm Chiêu xinh đẹp đến nhường nào, là mỹ nhân có tiếng chốn kinh thành, nhưng tính cách của nàng lại quá mức ngang ngược.
Có điều, tính cách ngang ngược của Thẩm Chiêu ở đời này đã thu liễm không ít.
Tạ Vân Phong chậm rãi gật đầu: “Tốt nhất là ngươi nên nói được làm được, còn phía Ninh Khuynh thì ngươi tìm thời gian nói một tiếng, để Ninh Khuynh thu lại tâm tư đi.”
Thẩm Chiêu nghĩ thầm, khỏi cần Tạ Vân Phong nhắc nhở, nàng sẽ nói chuyện này với Tạ Ninh Khuynh nhanh nhất có thể, nếu không nàng ấy cứ mạnh mẽ ép bọn họ lại một chỗ, khiến nàng áp lực thật sự.
Tạ Ninh Khuynh trốn ở xa xa nhìn về phía hai người bên trong đình, chỉ ngồi không, chẳng ai chịu chủ động khiến nàng ấy lo lắng chết mất.
Nàng ấy khó khăn lắm mới mời được Tạ Vân Phong đến, sao Thẩm Chiêu không làm gì đi? Không chủ động thì sao có thể sớm vẽ nên câu chuyện xưa và một đứa trẻ đây?
Cuối cùng, Tạ Ninh Khuynh không nhìn được nữa, đành mang theo tỳ nữ vào đình, ngồi xuống trò chuyện phiếm cùng bọn họ.
Hầu như là Tạ Ninh Khuynh và Tạ Vân Phong nói chuyện, Thẩm Chiêu trầm mặc không muốn mở miệng, tận đến khi ra về.
Tạ Ninh Khuynh nhìn thoáng qua Tạ Vân Phong, chủ động nói: “A Chiêu, Kính Vương phủ và Hầu phủ cùng đường, chi bằng hai người về cùng nhau đi? Vân Phong ca ca đưa ngươi về ta mới yên tâm.”
Thẩm Chiêu: “……”
Tạ Vân Phong nhìn phản ứng của Thẩm Chiêu, thấy nàng chưa nói gì thì chủ động lên tiếng: “Được, ta sẽ đưa Thẩm Chiêu về.” Ngoài mặt khách sáo như thật.
Thẩm Chiêu cũng không từ chối, dù sao hai phủ cùng đường, chỉ khác nhau khoảng cách xa gần.
Xe ngựa chờ ở cổng lớn, Thẩm Chiêu muốn lên xe ngựa, Tạ Vân Phong đứng chờ bên cạnh, thấy nàng vừa dẫm lên ghế gấp đột nhiên la lên một tiếng, Thẩm Chiêu chao đảo, suýt nữa ngã xuống.
Tạ Vân Phong kịp thời đỡ lấy Thẩm Chiêu, nàng kinh ngạc, theo bản năng nhìn về phía Tạ Vân Phong, gò má ửng đỏ, nhỏ giọng nói cảm tạ.
Nàng ngu ngốc hết sức.
Thẩm Chiêu ngồi trên đệm mềm trong xe ngựa, nhớ lại chuyện xấu hổ ban nãy, đến khi Tạ Vân Phong tiến vào nàng mới ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt thâm trầm của Tạ Vân Phong.
Tạ Vân Phong ngẩn ra, vô thức nắm chặt tay bên trong ống tay áo, không khống chế được mà nhớ đến một màn vừa qua, Thẩm Chiêu chính là kiểu tiểu thư yếu đuối, đụng là ngã.
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Thẩm Chiêu yên lặng dời mắt, nhìn ra ngoài cửa xổ, xe ngựa lăn bánh lộc cộc trên đường phố ầm ĩ, tiếng người bên ngoài vọng vào, không khí trong xe ngựa cũng vì thế mà không tới mức tĩnh mịch.
Tạ Vân Phong là người đánh vỡ sự yên lặng này, “Thẩm Chiêu, Tạ Thừa Châu không phải người lương thiện, ngươi tiếp xúc với Lưu Dương chẳng khác nào đang tiếp cận Tạ Thừa Châu.”
Lời này, Thẩm Chiêu nghe lọt tai, Tạ Vân Phong đang sợ nàng và Tứ hoàng tử đứng chung một thuyền nhỉ?
Ngay từ đầu Thẩm Chiêu đã chẳng có tâm tư đó, bất đắc dĩ mới phải tiếp cận Lưu Dương, giờ việc đã được giải quyết, Thẩm Chiêu sẽ không dưng tìm gặp hắn ta làm gì.
Phân rõ ranh giới với các hoàng tử là điều tốt nhất.
Ngôi vị hoàng đế luôn là một cuộc chiến khốc liệt, chưa có kết quả cuối cùng, chẳng ai hay biết tương lai người ngồi trên chiếc ghế rồng đó là ai.
“Tạ Vân Phong, sao ngài luôn nhận định ta và Tứ hoàng tử có quan hệ vậy?” Thẩm Chiêu không hiểu, nàng cảm thấy Tạ Vân Phong hiện tại khác xa với dáng vẻ trong quá khứ của nguyên chủ.
Thẩm Chiêu không có khả năng lường trước mọi chuyện, nàng đâu biết Tạ Vân Phong trước mặt mình đã trọng sinh.
Quá khác biệt, tâm tư cũng khác.
Tạ Vân Phong dương môi cười nhẹ, “Thẩm Chiêu, ngươi muốn biết bí mật của ta sao? Chi bằng lấy bí mật của ngươi ra trao đổi, thế nào?”
Tạ Vân Phong khiến Thẩm Chiêu cả kinh, trong nháy mắt nàng tưởng rằng Tạ Vân Phong đã biết chuyện nàng không phải Thẩm Chiêu chân chính, nhưng rất nhanh đã trấn định lại.
Nàng không nhận, không ai có thể đưa ra chứng cứ chỉ trích nàng không phải Thẩm Chiêu chân chính.
Thẩm Chiêu lắc đầu, nhẹ nhàng lên tiếng: “Tạ Vân Phong, ngài nghĩ nhiều rồi, ta không có hứng thú trao đổi bí mật với ngài.”
“Nhưng ta muốn biết bí mật của ngươi, Thẩm Chiêu, ngươi không lừa được ta.” Bí mật đến một ngày sẽ lộ ra ánh sáng, Tạ Vân Phong tin là vậy.
Thẩm Chiêu sợ nói nhiều sẽ sai, không dám nhắc lại nữa, đến khi xuống xe ngựa Tạ Vân Phong sau lưng hỏi nàng về khế đất của nhà họ Hoàng, Thẩm Chiêu sảng khoái đồng ý, dù sao thứ đó cũng vô dụng với nàng.
Tuy nhiên nàng không mang theo khế đất, chỉ đành để Tạ Vân Phong chờ, nàng phân phó Xuân Diệp vào phủ mang khế đất ra.
Thẩm Chiêu đứng yên, xuất phát từ sự tò mò nên hỏi: “Ngài cần khế đất của nhà họ Hoàng làm gì vậy? Ngài muốn mượn sức Lưu Dương để đối phó Tứ hoàng tử à?”
Thế mà nàng lại đoán ra.
Tạ Vân Phong gật đầu, chàng ở bên trong xe ngựa nên không sợ bị người khác nghe thấy, thẳng thắn nói, “Tứ hoàng tử không thích hợp cho vị trí kia, ta muốn đề phòng trước, tránh cho sau này bị người hãm hại.”
Thẩm Chiêu: “……”
Giờ nàng đã có lý do để hoài nghi Tạ Vân Phong là người trọng sinh.
Vì sao ư?
Tạ Vân Phong nghĩ rằng Thẩm Chiêu không hiểu, nào biết nàng hiểu rõ hơn bất kì ai, nếu nàng đoán không sai thì Xuân Diệp chính là người mà Tạ Vân Phong sắp xếp đến để theo dõi nàng.
Ngay từ lần đầu thấy ánh mắt của Xuân Diệp, Thẩm Chiêu đã biết.
Thẩm Chiêu ban đầu chỉ nghi ngờ Xuân Diệp nhưng không có chứng cứ, nàng bèn dùng tích phân đổi lấy tin tức xác thực từ hệ thống, sau đó mới nắm rõ đầu đuôi.
Tên gọi thật sự của Xuân Diệp là mười ba, am hiểu độc dược và võ công, là ám vệ do Tạ Vân Phong tự mình bồi dưỡng.
Tạ Vân Phong không hề đơn giản như bề ngoài.
Tạ Vân Phong đã thử nàng khá nhiều lần, tất cả đều liên quan đến Tứ hoàng tử, Thẩm Chiêu trước nay luôn rất thận trọng, lén sai người điều tra, rất nhanh đã đoán ra tầng quan hệ này.
Nếu Tạ Vân Phong thật sự trọng sinh trở về, hẳn là đời trước nguyên chủ đã làm chuyện có lỗi với Tạ Vân Phong, và quan trọng là chuyện đó có quan hệ với Tứ hoàng tử. Chỉ vậy mới giải thích được những hành động hiện tại của Tạ Vân Phong.
Thẩm Chiêu vốn muốn tìm ra đáp án từ chỗ hệ thống nhưng nó luôn nghẹn họng, không hé nửa lời nên nàng đành thôi.
Tận đến hôm nay, Tạ Vân Phong lại lấy Tứ hoàng tử ra thử nàng, dù ngốc đến mấy thì nàng cũng có thể nhìn ra manh mối trong đó.
Thẩm Chiêu bỗng nhiên tới gần Tạ Vân Phong, khuôn mặt đáng yêu sát gần, môi đỏ khẽ nhúc nhích: “Tạ Vân Phong, ngài là người trọng sinh trở về đúng không?”
Nàng cố tình đè thấp giọng, chỉ đủ cho Tạ Vân Phong nghe được, người bên ngoài sẽ không ai nghe thấy.
Tạ Vân Phong không ngờ Thẩm Chiêu lại đoán trúng bí mật của chàng, chớp mắt biểu cảm trên mặt cứng đờ, nhưng rất nhanh đã phản bác lại nàng.
Giọng nói lạnh lùng nhưng rất bình tĩnh, không có nửa phần hoảng loạn thất thố, “Ngươi cũng không phải Thẩm Chiêu chân chính.”
Thẩm Chiêu: “……”
Quả nhiên, tâm tư của Tạ Vân Phong quá mức thâm trầm!
Thẩm Chiêu rũ mắt, duỗi tay nhẹ chạm vào y phục của Tạ Vân Phong, túm một ít vải, “Tạ Vân Phong, sao ngài lại nghĩ như vậy, ta không phải Thẩm Chiêu thì còn có thể là ai?”
Tạ Vân Phong không hé răng.
Thẩm Chiêu lại nói: “Tạ Vân Phong, có phải vì đời trước ta làm chuyện có lỗi với ngài nên ngài ghi hận ta đúng không, không chỉ huỷ hôn với ta mà còn cho người theo dõi ta….”
“Đủ rồi!” Tạ Vân Phong không nhịn được nữa, giọng điệu lạnh xuống, “Thẩm Chiêu, ngươi có biết đời trước chính ngươi đã đâm lưỡi dao sắc vào ngực ta hay không….. ta tam thư sáu sính[*] cưới ngươi làm vợ, đối xử tốt với ngươi, nhưng ngươi lại cấu kết với Tứ hoàng tử, hại ta tan cửa nát nhà, những chuyện này còn chưa đủ sao?”
__
[*]Tam thư sáu sính: tam thư và sáu sính
– Tam thư bao gồm: sính thư, lễ thư và nghênh thân thư.
+ Sính thư: là thư dùng khi đính hôn, nhà trai trao cho nhà gái.
+ Lễ thư: là nhà gái sẽ liệt kê chủng loại cùng số lượng lễ vật cưới hỏi khi cả hai bên gia đình chấp thuận cuộc hôn nhân.
+ Nghênh thân thư: là thư dùng khi nghênh thú tân nương, tức là trong bước 6 “thân nghênh” của lục lễ sử dụng.
– Sáu sính hay còn gọi là lục lễ
+ Nạp thái là gia đình nhà trai sẽ nhờ người mai mối để dạm hỏi nhà gái. Bà mai sẽ được cử đến nhà gái để thưa chuyện về ý định xin cưới của nhà trai.
+ Vấn danh là nhà trai nhờ bà mối hỏi tên tuổi, ngày sinh của cô gái, sau đó đến tông miếu bói toán cát hung, kết quả là “cát” thì mới tiến hành bước tiếp theo, “hung” thì dừng ở đây.
+ Nạp cát là “qua văn định”, là sau khi bói toán được đến điềm lành thì định ra hôn ước.
+ Nạp chinh là “nạp tệ” hay “qua đại lễ”, nhà trai phái người đưa sính lễ đến nhà gái. Nhà gái nhận sính lễ.
+ Thỉnh kỳ là “chọn ngày”, tức là thỉnh nhà gái xác định ngày kết hôn.
+ Thân nghênh là ngày hôn lễ, nhà trai cần thiết tự mình đi nhà gái nghênh đón, sau đó nhà trai về trước, ở ngoài cửa chờ đón. Nếu chưa thân nghênh mà người trai chết, cô gái có thể lấy người khác. Nhưng nếu lỡ thân nghênh rồi mà người trai mới chết, dù chưa bái đường, theo quy định của tục lệ, cô dâu chỉ có thể nhận mệnh ở góa suốt đời.
Nguồn: Nạp thư các update và nguồn chính từ Wikipedia
__
Bất tri bất giác, Tạ Vân Phong đỏ mắt, lần đầu tiên Thẩm Chiêu thấy dáng vẻ này của Tạ Vân Phong.
Nàng không hề biết đời trước nguyên chủ đã làm ra những chuyện như vậy, nhưng nàng không phải nguyên chủ, cớ gì phải chuộc tội thay.
Thẩm Chiêu vẫn đang nắm ống tay Tạ Vân Phong, nàng biết lúc này trong lòng Tạ Vân Phong đang rất khó chịu, cố gắng mềm giọng nhất có thể.
Nàng nhẹ nhàng nói: “Tạ Vân Phong, ta biết ngài rất khó chịu, nhưng ta…… thật sự xin lỗi.” Thẩm Chiêu không đủ dũng khí nói tiếp.
Tạ Vân Phong a một tiếng, giống như đang tự giễu, “Xin lỗi có tác dụng gì? Nếu không trọng sinh trở về, ta đã sớm chết dưới lưỡi dao của ngươi rồi.”
Lời vừa nói ra, Thẩm Chiêu rơi vào trầm mặc, Tạ Vân Phong vẫn đê mê như cũ, nàng không dám nói nhiều, sợ sẽ kích thích Tạ Vân Phong.
Tạ Vân Phong nhìn sang, đột nhiên duỗi tay nắm cằm Thẩm Chiêu, tới gần nàng, giọng điệu lạnh lẽo, “Thẩm Chiêu, đừng giả vờ, ta biết, ngươi không phải nàng.”