Về Thời Cổ Gỡ Sợi Tơ Hồng

Chương 12




Edit: Cá

Xe ngựa hoa lệ chạy trên đường, bánh xe phát ra âm thanh lộc cộc trên mặt đất. Hai hàng người bên đường theo bản năng nép vào trong, tránh đụng phải quý nhân.

Nay Thẩm Chiêu ra cửa vẫn rất điệu thấp, không chọn ngồi xe ngựa. Thị vệ đi sau nàng cũng cải trang thành mấy tên sai vặt bình thường.

Người bên trong xe ngựa chỉ liếc mắt ra ngoài một cái, ngay lập tức nhận ra Thẩm Chiêu lẫn trong đám người.

Người đó hưng phấn kêu một tiếng, vẫy tay về phía Thẩm Chiêu: “A Chiêu, A Chiêu, ngươi cũng ở đây à?”

Thẩm Chiêu quay đầu lại, rèm cửa sổ xe ngựa được vén lên lộ ra khuôn mặt người bên trong, là một cô nương trông trạc tuổi nàng.

Bước chân Thẩm Chiêu dừng lại, cô nương bên trong xe ngựa nhảy xuống, không quan tâm đây là đâu, bổ nhào vào người Thẩm Chiêu trước bao nhiêu con mắt, trông rất vui vẻ.

Ký ức quen thuộc hiện lên, Thẩm Chiêu nhớ ra cô nương trước mặt này là ai rồi, chính là tỷ muội tốt của nguyên chủ, An Ninh quận chúa.

Tạ Ninh Khuynh và nguyên chủ tuy không phải máu mủ ruột thịt nhưng quan hệ có thể coi như tỷ muội ruột.

Chỉ là năm trước Tạ Ninh Khuynh đến đất phong, mấy ngày trước mới trở lại kinh thành, tin tức của Thẩm Chiêu chậm nên không biết, hôm nay gặp mặt mới nhớ ra.

Tạ Ninh Khuynh không ngờ sẽ gặp được Thẩm Chiêu ngoài đường, tức khắc lôi kéo nàng đến phủ ôn chuyện.

Thẩm Chiêu từ chối: “Ninh Khuynh, hôm nay ta còn có chuyện quan trọng cần làm, hẹn ngày khác chúng ta ôn chuyện nhé!”

Tạ Ninh Khuynh thất vọng, có phải nàng đi đất phong lâu quá nên quan hệ của hai người đã trở nên xa cách rồi không, nếu không sao Thẩm Chiêu lại từ chối nàng?

Thẩm Chiêu không thể giải thích rõ với Tạ Ninh Khuynh, chỉ đành bảo nàng ấy về trước.

Tạ Ninh Khuynh không nghe, “A Chiêu, ngươi có chuyện quan trọng gì thế? Không ngại thì nói cho ta đi?”

Thẩm Chiêu: “……”

Tạ Ninh Khuynh hoá ra là một cô nương dính người hả?

Thẩm Chiêu thở dài một hơi, nghĩ thầm hay là đưa nàng ấy đi cùng, dù sao cũng chỉ đến tửu quán một chuyến, không có gì đáng ngại.

Thấy Thẩm Chiêu đồng ý, Tạ Ninh Khuynh bỏ lại đám tỳ nữ và thị vệ của mình, chạy theo Thẩm Chiêu.

Thẩm Chiêu cảm thấy y phục hồng và lớp trang điểm của Tạ Ninh Khuynh quá phô trương nên kéo nàng ấy đi cải trang, đổi thành y phục của nam tử.

Hai người nữ giả nam trang giống nhau, người đẹp nên rất thu hút sự chú ý.

Tạ Ninh Khuynh đã đến đất phong một khoảng thời gian dài nên giờ quay lại kinh thành, được đi dạo phố cảm thấy rất háo hức, hôm nay nhất định phải dính chặt lấy Thẩm Chiêu.

Đến con phố phía nam, người trên đường vắng hơn rất nhiều, Tạ Ninh Khuynh không biết lý do Thẩm Chiêu đến đây, phía nam này không có hàng quán tốt gì.

Một lần nữa đi vào tửu quán, Thẩm Chiêu thấy chai rượu treo trên cao lung lay khi gió thổi qua.

“A Chiêu, ngươi lén đến đây mua rượu à?” Tạ Ninh Khuynh hưng phấn, mọi thứ đối với nàng ấy đều rất mới mẻ, trong lòng rất tò mò.

Mẫu thân Tạ Ninh Khuynh rất nghiêm khắc nên nàng ấy mới chỉ uống rượu đúng một lần.

Thẩm Chiêu: “Không phải, ta đến tìm lão bản của tửu quán này, muốn nói vài chuyện với hắn.” Thật sự là có chuyện muốn nói, thê tử thật sự của Lưu Dương vẫn còn là một ẩn số đối với nàng.

Thẩm Chiêu dẫn theo Tạ Ninh Khuynh vào cửa, nghênh đón hai người vẫn là Lưu Dương, hắn ta nhìn thấy Thẩm Chiêu thì ngạc nhiên trợn tròn mắt, nhưng sau vẫn giả bộ không quen, cung kính chào đón, dò hỏi hai người muốn mua rượu gì.

Thẩm Chiêu vẫn nói “rượu hoa quế” như cũ, lần trước nàng đã thua trước âm mưu của tên Lưu Dương này. Giờ đây, nàng đã trở lại và mang theo cả thị vệ, gan hắn ta có lớn đến đâu cũng không dám làm trò, trói nàng trước mặt thị vệ!

Lưu Dương biết bản thân đang ở trong cảnh chạy trời không khỏi nắng, mấy ngày trước Phương Kiêm bị áp giải đến quan phủ gây ra ồn ào một trận, người dân sống ở con phố phía nam sau khi cơm nước, ai nấy cũng bàn tán về Phương Kiêm như một thú vui.

Phương Kiêm là người đọc sách, ít nhiều cũng biết chút lý lẽ, sao lại làm ra chuyện hạ lưu như thế? Hiện tại Lưu Dương rất hối hận, sớm biết vậy thì hắn ta đã từ chối giúp đỡ, không thông đồng làm bậy với tên Phương Kiêm.

“Lão bản Lưu, chi bằng chúng ta lên lầu tâm sự đi?” Lần này Thẩm Chiêu chủ động đề nghị.

Với tình trạng hiện tại, Lưu Dương không thể từ chối, chỉ đành đè xuống áp lực nặng nề, đưa đoàn người Thẩm Chiêu lên lầu.

Trên lầu có phòng, Lưu Dương đâu dám làm loạn lần hai, an phận chiêu đãi Thẩm Chiêu, mang không ít rượu ngon đến.

Nhưng Thẩm Chiêu đến không phải vì rượu, nàng đã tính rồi, nếu Lưu Dương không nói thật thì nàng sẽ dùng mọi thủ đoạn ép hắn nói ra sự thật.

Lưu Dương vừa định mở miệng xin lỗi, mấy người thị vệ đột nhiên bước lên, thô lỗ chế trụ hắn lại. Thẩm Chiêu hài lòng nhìn hắn, mỉm cười: “Lưu Dương, chuyện lần trước ta sẽ không tính toán với ngươi, bây giờ…… chỉ cần ngươi thành thật trả lời những gì ta hỏi, ta sẽ buông tha cho ngươi.”

Trước mắt, dù Lưu Dương không muốn thì có thể làm được gì, Thẩm Chiêu đã ép hắn vào nước này, phản kháng bằng cách nào nữa?

Cũng may Thẩm Chiêu hỏi về tình cảm của vợ chồng hắn nên Lưu Dương thở dài nhẹ nhõm, hắn chỉ sợ người khác phát hiện ra mình có quan hệ với Tứ hoàng tử thôi.

Thẩm Chiêu rót cho mình và Tạ Ninh Khuynh một chén trà, không đụng vào rượu trên bàn, “Lưu Dương, Hoàng Phân Thải là vợ cả của ngươi sao?”

Theo như hệ thống nói, Thẩm Chiêu vẫn luôn nghi ngờ trong lòng, Hoàng Phân Thải kia được coi là phụ nhân trẻ tuổi đó.

Lưu Dương không ngờ Thẩm Chiêu sẽ tra hỏi chuyện về thê tử, trên mặt thoáng ngạc nhiên, rất nhanh đã trở lại bình thường, “Không phải, ta đã hưu vợ cả từ mấy tháng trước rồi.”

Quả nhiên, khoé môi Thẩm Chiêu khẽ cong, nhấp một hớp trà, trên mặt không có biểu cảm dư thừa nào, chỉ lên tiếng hỏi: “Sao ngươi lại hưu nàng?”

Nói đến đây, Lưu Dương kích động hẳn lên, giọng điệu phẫn nộ: “Nàng ta lén lút với dã nam nhân khác, không giữ đạo làm vợ, sao ta lại không thể hưu?”

Thẩm Chiêu nhướng mày, hỏi tiếp, “Ngươi tận mắt nhìn thấy sao?” Giờ thì Lưu Dương nghẹn họng, không trả lời được.

Hắn vẫn chưa tận mắt thấy vợ cũ lén gặp dã nam nhân khác, chuyện này là do thê tử hiện giờ, Hoàng Phân Thải báo cho hắn.

Thẩm Chiêu đã rõ, xem ra nhiệm vụ huỷ tơ hồng lần này phải xuống tay từ chỗ Hoàng Phân Thải, Lưu Dương hiển nhiên đã bị lừa. Ban nãy nàng cũng đã dò hỏi hệ thống, xem sổ tay tơ hồng, thành công tìm thấy nửa sợi tơ hồng còn lại của Lưu Dương, chính là Chi Liên.

Tạ Ninh Khuynh bên cạnh đang uống rượu, đợi Thẩm Chiêu hỏi xong, sai người thả Lưu Dương, sau đó Thẩm Chiêu thuận tay ném chút bạc vụn cho hắn, “Tiền thưởng.”

Thẩm Chiêu đứng dậy định rời đi, vừa quay đầu đã thấy mặt Tạ Ninh Khuynh đỏ bừng, lỗ tai và cổ cũng ửng hồng.

“Ninh Khuynh, ngươi……” Thẩm Chiêu chưa nói xong, Tạ Ninh Khuynh đã lao đến, ôm chặt lấy nàng, mặt chôn vào cổ Thẩm Chiêu, “A Chiêu, ta nóng quá.”

Thẩm Chiêu: “……”

Tạ Ninh Khuynh đã lén uống bao nhiêu rượu vậy hả?

Say thành bộ dạng này rồi.

Thẩm Chiêu bất lực, nâng Tạ Ninh Khuynh dậy, đợi nàng ấy đứng vững thì chủ động dắt tay nàng ấy, “Ninh Khuynh, ta đưa ngươi về phủ quận chúa nhé.”

“Được đó.” Tạ Ninh Khuynh trông như đứa trẻ lên ba, hào hứng nhảy từng bước nhỏ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo Thẩm Chiêu.

Dù vậy thì cũng khiến Thẩm Chiêu ăn mệt không ít.

May là Tạ Ninh Khuynh sau khi say không nổi khùng nổi điên, không cần hầu hạ một nhỏ ma men.

Khuôn mặt nhỏ của Tạ Ninh Khuynh đỏ bừng, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt trắng nõn như phù dung nở rộ ngày xuân vậy, khiến người khác yêu thích.

Thẩm Chiêu không nhịn được, nhéo mặt Tạ Ninh Khuynh, cười nhẹ vài tiếng. Cuối cùng, Thẩm Chiêu tìm một chiếc xe ngựa, đưa Tạ Ninh Khuynh về phủ quận chúa.

__

Sau khi đưa Tạ Ninh Khuynh về, Thẩm Chiêu cũng tính về phủ, nàng đã ra cửa một canh giờ rồi, nếu muộn hơn ắt phải nghe mấy lời răn dạy của phụ thân.

Thẩm Chiêu chân trước vừa ra khỏi cửa chính phủ quận chúa, sau lưng đụng ngay Tạ Vân Phong, Tạ Vân Phong đến thăm hỏi Tạ Ninh Khuynh, tiện đường mang cho nàng ấy vài thứ.

Quan hệ của Tạ Ninh Khuynh và Tạ Vân Phong rất tốt, lúc trước khi Thẩm Chiêu theo đuổi Tạ Vân Phong đã cố ý kết giao với Tạ Ninh Khuynh, ai ngờ giờ hai người đã trở thành tỷ muội tốt.

Tạ Vân Phong thấy Thẩm Chiêu, theo bản năng bước nhanh hơn, đôi mắt đen kịt như lưỡi dao sắc bén, dừng trên người Thẩm Chiêu.

Thẩm Chiêu: “Xin chào, Tiểu Kính vương gia.” Tâm trạng Thẩm Chiêu khá tốt, hiếm khi ôn hoà với khuôn mặt lạnh lẽo của Tạ Vân Phong, thậm chí còn chủ động tiến lên chào hỏi.

Tạ Vân Phong hỏi nàng: “Ngươi cũng đến tìm Ninh Khuynh? Chàng biết quan hệ của hai người này rất tốt.

Chính vì tầng quan hệ này nên Tạ Ninh Khuynh rất hay nhắc đến Thẩm Chiêu trước mặt chàng, muốn chàng nhanh cưới Thẩm Chiêu vào cửa.

Tạ Vân Phong trước kia không để ý nhiều, cũng mặc kệ Tạ Ninh Khuynh, nhưng giờ chàng không muốn cho hai người ấy thân thiết với nhau quá.

Chàng sợ Tạ Ninh Khuynh tâm tư đơn thuần sẽ bị Thẩm Chiêu lợi dụng, đặc biệt là hiện tai Thẩm Chiêu có quan hệ với Tứ hoàng tử….. đây là chuyện chàng lo lắng nhất.

Thẩm Chiêu gật đầu, thành thật trả lời: “Đúng thế, hôm nay Ninh Khuynh uống nhiều rượu, giờ đã say mèm rồi.”

Tạ Vân Phong: “……”

Thẩm Chiêu dám đưa Tạ Ninh Khuynh đi uống rượu?

Tạ Vân Phong nhíu mày, giọng nói lạnh lùng, y hệt huynh trưởng nghiêm túc, “Lần sau ngươi không được phép đưa Ninh Khuynh đến những nơi đó nữa!”

Chàng quan tâm Tạ Ninh Khuynh, không phải Thẩm Chiêu.

Thẩm Chiêu nghe ra ý tứ trong lời nói của Tạ Vân Phong, cong môi cười rộ lên: “Đã biết, có điều ta với Ninh Khuynh quan hệ rất tốt, lời này của Tiểu Kính vương gia là muốn ngăn cản tình cảm giữa bọn ta sao?”

Tạ Vân Phong không nhịn được mà bật cười.

Chàng không ngờ Thẩm Chiêu lại lớn mật đến thế, lại dám lên mặt dạy bảo chàng. Nếu là trước kia, sao Thẩm Chiêu có thể nói chuyện kiểu này với chàng?

Thẩm Chiêu hừ một tiếng, không định đôi co qua lại nữa, xách làn váy muốn lên xe ngựa, Tạ Vân Phong nhìn chằm chằm nàng ở phía sau, ánh mắt trầm xuống khiến người khác không nhìn thấu.

Thẩm Chiêu đang muốn vào bên trong, bỗng nhiên nghe thấy giọng nam quen thuộc: “Thẩm Chiêu.”