Vệ Sĩ

Chương 85: Thiếu gia què chân




Rạng sáng tính giờ lái xe chạy trốn, Sở Tuần cuối cùng trông thấy các tòa nhà cao tầng ở Los Angeles, nội thành phồn hoa ngay trước mắt, xe cộ qua lại như mắc cửi trên đường cao tốc rộng lớn. Cậu suốt dọc đường đi tinh thần khẩn trương cao độ, bên người lại mang theo người bệnh, thể xác và tinh thần mệt mỏi, mắt thấy sắp chạy đến đích, cả người nhất thời buông thõng sụp đổ, tận trong xương cốt tràn ra mỏi mệt cùng đau nhức.

Truyền Võ ở ghế phó lái lẳng lặng nằm, sốt cao không lùi, thoạt nhìn tựa hồ lâm vào trạng thái bán hôn mê, đôi môi nứt nẻ khô cằn.

Thân thể có rắn chắc cường tráng, cũng nhịn không được sốt cao như vậy. Đặc biệt là đàn ông ở tuổi trưởng thành cùng trạng thái cơ thể, bệnh đến như núi đổ, thực bệnh lên hoàn toàn không thể động đậy, so với trẻ con phát sốt còn mệt hơn.

Sở Tuần thừa dịp kẹt xe, cho anh một ngụm nước. Một ngụm nước lạnh rót vào, trực tiếp bốc hơi ở khóe miệng. Cậu sờ lên, đầu và cổ Nhị Võ nóng như bánh nướng mới ra lò, nóng hôi hổi. Kiểu tóc khốc soái nguyên bản dùng gel vuốt tóc định hình, tất cả đều rũ xuống, tóc tai hỗn độn, suy yếu như một đứa trẻ.

Truyền Võ hơi mở mắt, sốt cao mơ hồ, ánh mắt lại cực kỳ bình tĩnh, khẽ nháy mắt với Sở Tuần, môi ngập ngừng.

Sở Tuần: “Cậu nói cái gì?”

Truyền Võ như là theo bản năng không ngừng khẳng định mình: “Không sao đâu, còn rất tốt……”

Sở Tuần đau lòng: “Đừng nói nữa, ngoan.”

Truyền Võ thỉnh thoảng lầm bầm, đàn ông ở trước mặt người thân thiết nhất mới có thể ngẫu nhiên lộ ra tính trẻ con, cũng bắt đầu loạn xả: “Yêm hồi còn ở nhà…… phát sốt, mùa hè…… mẹ yêm, đào hết củi lửa trong hốc giường lò ra, cho đá vào, biến thành giường băng…… Phủ chăn, yêm ngủ một đêm trên giường băng, ngủ một giấc là tốt rồi…… người…… không việc gì……”

Sở Tuần nhịn không được mắng một câu: “Đó là mẹ ruột cậu sao, vậy mà cũng nuôi cậu lớn như vậy!…… Đổi thành tôi sẽ thực không nỡ.”

Hoắc Truyền Võ vóc người cao lớn, nằm ngửa, hai chân dài săn chắc trong không gian nhỏ hẹp, càng có vẻ co quắp, áp lực. Hầu kết Truyền Võ run rẩy, thở dốc…… Sở Tuần nghiêng mắt yên lặng nhìn anh, bộ dáng Nhị Võ suy yếu ửng hồng, hô hấp dồn dập, làm người ta tâm động, chọc đến địa phương yếu ớt nhất trong tâm khảm cậu. Thích một người có thể chính là như vậy, vô luận đối phương chật vật nghèo túng thành cái dạng gì, vô luận chân trời góc biển.

Đúng như lo lắng của Sở Tuần, hai người đã bị bại lộ, cậu lại mang theo Nhị Võ bị thương, vô luận chạy trốn bằng đường biển, bộ hay không, cũng không an toàn. Sở đại tá vào thời điểm này cũng không thể hiện, kế sách hiện giờ, xông thẳng vào lãnh sự quán Trung Quốc tìm kiếm “che chở” là đường tắt ổn thỏa nhất, tốt xấu tìm chỗ nghỉ tạm chữa thương trước đã.

Los Angeles giao thông phát triển, nhưng dân cư đông đúc, người nhiều xe nhiều, Sở Tuần còn chưa kịp vào thành phố, đã bị chặn ở nửa đường, kẹt xe.

Chưa tới Los Angeles, sẽ không biết cái gì gọi là kẹt xe! Đường cao tốc tám làn xe chạy hoàn toàn tắc nghẽn, xe cộ sắp hàng chỉnh tề, lấy tốc độ rùa bò thong thả nhích. Phóng mắt nhìn lại, phía trước kẹt cứng ngắc, cả cái kim cũng chen không lọt. Nguyên bản lộ trình hai mươi phút vào thành phố, Sở Tuần ước chừng lái một giờ, đợi cho cậu lái vào thành, đã gần giữa trưa, dòng người nhộn nhịp trước các cửa hàng, thái dương cao chiếu.

Sở Tuần lái xe, mắt nhìn đường, ánh mắt không ngừng quét qua gương chiếu hậu trên đỉnh đầu và hai bên, đột nhiên thấp giọng nói: “Cảnh sát.”

Truyền Võ chớp lông mi, cố hết sức động thân, híp mắt nhìn chằm chằm kính chiếu hậu.

Cách xe bọn họ hai chiếc xe, không bật đèn cảnh sát, trên thân xe cũng không có dấu hiệu gì, nhưng Sở Tuần mẫn cảm nhận ra, trái phải sườn phía sau hai chiếc xe kia rõ ràng là xe cảnh sát, góc độ như vậy, húc xe bọn họ.

Sở Tuần bình tĩnh, chậm rãi nhường đường, tận lực lái xe cách xa nhất có thể, tận dụng mọi thứ, không tiếng động chen vào làn xe bên cạnh.

Hai xe cảnh sát phía sau thế nhưng đuổi kịp bọn họ, bám sát không tha, cũng không thấy rõ ý đồ vẻ mặt bên trong xe là như thế nào.

Bọn họ đi thẳng, xe cảnh sát cũng đi thẳng; bọn họ quẹo, xe cảnh sát cố tình cũng quẹo theo. Hơn nữa không phải hai chiếc, mà là ba, bốn chiếc…… Rất nhiều xe cảnh sát theo phía sau chạy theo, chiếm cứ các vị trí giao thông quan trọng. Sở Tuần giật mình phát hiện, cả một vùng lân cận bố trí rất nhiều cảnh viên LAPD (1), con đường phía trước trực tiếp bị ngăn lại, ba chiếc xe cảnh sát xếp hàng ngang, chặn đường!

(1) LAPD – Los Angeles Police Department: Sở cảnh sát thành phố Los Angeles

Tất cả xe qua lại đều bị chặn lại, còi cảnh sát inh ỏi.

Vài gã cảnh sát dáng người cường tráng mang súng chậm rãi đi về phía bên này.

Sở Tuần thắng gấp, dừng xe, phía trước là xe cảnh sát, phía sau cũng là xe cảnh sát. Đường xá trong thành phố chật hẹp, xe cộ đông đúc, cậu kẹt ở giữa, tiến thối không được, các ngón tay siết chặt tay lái khẽ run lên.

Cậu nhanh chóng tính toán, suy nghĩ các loại biện pháp có thể, thì thầm với Truyền Võ: “Nhanh như vậy, không thể nào…… Hai ta bại lộ vị trí sao?”

Từ Las Vegas lái thẳng tới đây đều thập phần thuận lợi, cậu rõ ràng đã cắt đuôi đối thủ. Lẽ nào là đối phương giả vờ bất lợi, lấy lùi làm tiến, làm ra vẻ, quăng lưới lớn, chờ bọn họ tiến vào vòng vây đã mai phục sẵn sàng?

Truyền Võ sốt cao mặt đỏ bừng, nhưng đầu óc còn thanh tỉnh, thanh âm rất nhẹ: “Là cảnh sát Los Angeles, không phải CIA.”

Sở Tuần phóng mắt nhìn phía trước, thấp giọng nói: “Không phải bắt chúng ta.”

Truyền Võ híp mắt quan sát, thở hổn hển: “Không phải, không giống…… Chưa thấy qua đặc công lừa gạt như vậy, còn bật đèn cảnh sát.”

Cảnh sát bắt đầu lần lượt chặn xe, lục soát từng chiếc xe truy tìm phần tử hiềm nghi. Sở Tuần thấp giọng mắng một câu, hôm nay Nhị gia đụng phải ngày gì vậy, đây là phong thủy thế quái nào?

Cậu nheo mắt, cắn răng nói, “Chúng ta phải rời khỏi đây……”

Cậu lúc này cũng nhìn hiểu, cảnh cục Los Angeles cơ hồ dốc toàn bộ lực lượng, hành động quy mô lớn hết sức căng thẳng. Hai người bọn họ tại đây đụng phải cảnh sát, quốc tịch nước ngoài, lai lịch khả nghi, thân phận hộ chiếu là giả, Tiểu Hoắc lại thân mang thương, không thể giải thích với cảnh sát.

Tới gần đám người phía trước, Sở Tuần đột ngột quành xe, trực tiếp đẩy chiếc xe kề sát phía sau văng ra hai mét!

Cậu tăng tốc, vòng tay lái, lại quành xe, toàn bộ kỹ thuật cực kỳ thuần thục. Chiếc xe dưới sự điều khiển của cậu quay tròn tại chỗ, xoay 180 độ, chạy ngược chiều chen vào giữa hai làn xe – chạy.

Cảnh sát rút sung kêu to dừng xe, đuổi theo.

Sở Tuần lạnh lùng liếc kính chiếu hậu, luân phiên đạp ga và phanh, xe linh hoạt xuyên qua khe hở giữa dòng xe cộ, quăng lại mấy chiếc xe cảnh sát quay đầu đuổi theo ở phía sau.

Từ trong xe cảnh sát thò ra nòng súng, xả đạn bắn phá, đuôi xe nháy mắt xuất hiện một loạt vết đạn.

Cửa sổ phía sau vỡ vụn, thủng một lỗ.

Sở Tuần trong mưa bom bão đạn liều mạng chạy băng băng, Truyền Võ đột nhiên áp lên, bờ vai bao lấy gáy cậu, đè thấp người cậu xuống, gầm nhẹ: “Nằm úp sấp xuống!……”

Hai người người này yểm hộ người kia, Sở Tuần trong trận ác chiến sắc mặt trắng bệch, khóe miệng mím chặt. Lốp xe ma sát với mặt đường rít lên chói tai, xe xông qua con lươn, vượt qua chướng ngại vật tiếp tục chạy trốn. Một lốp xe bị bắn trúng, lốp cao su nổ độp bay vụt ra ngoài!

Truyền Võ lúc này đột nhiên rút súng, ánh mắt lãnh tuyệt, ăn miếng trả miếng, quay đầu nâng tay bắn một phát, bắn trúng xe cảnh sát phía sau. Xe cảnh sát đang chạy với tốc độ cao lật nghiêng, giống một con thú lớn què chân dần mất cân bằng, lật mình bay sang ven đường.

Trong xe tràn ngập tiếng thở dốc cùng nhịp tim dồn dập của hai người, bên tai tiếng súng vang lên liên tiếp, trước mắt khói thuốc súng bay tán loạn……

Mũi Sở Tuần tràn vào một mùi máu tươi.

Cậu bởi vì kịch liệt va chạm mà toàn thân đau đớn, thậm chí cũng không rõ, bản thân có phải đã trúng đạn hay không.

Truyền Võ bao phủ phía sau cậu, che chở các bộ phận quan trọng của cậu. Máu loãng dính dấp mang theo nhiệt độ cơ thể, xuyên qua quần áo, dính vào da Sở Tuần. Sở Tuần đột nhiên thất thanh gào to: “Làm sao vậy?!”

“Nhị Võ, thương chỗ nào?”

“Nhị Võ, trả lời, trúng đạn rồi?”

“Hai ta ai trúng đạn? …… Đây là máu ai?!”

Sở Tuần rống đến thanh âm đều khàn khàn, đáy mắt một mảng đỏ tươi dày đặc.

Truyền Võ ở phía sau cậu thở dốc: “Không có, không có việc gì, đi.”

Trong xe không ai trúng đạn, cảnh sát là ỷ vào lượng đạn sung túc, cầm súng bắn loạn xạ, căn bản không đòi hỏi nhắm chuẩn mục tiêu, cũng không bắn trúng Hoắc Truyền Võ. Chỉ là Truyền Võ một cú nhào lên kia, thân mình áp lên người Sở Tuần, thân xe kịch liệt xóc nảy, miệng vết thương nứt ra, máu từ dưới bụng chảy xuống.

Hoắc Truyền Võ quay đầu lại, tay trái giơ súng bắn trả, đạn bắn ra từ khung cửa sổ vỡ phía sau, cực kỳ tinh chuẩn, một phát trúng mục tiêu, không lãng phí một viên đạn.

Từ cửa kính của chiếc xe cảnh sát đuổi theo phía sau bắn ra một vệt máu, không khống chế được đánh vào ven đường, đâm cháy……

Truyền Võ bịt lại chỗ chảy máu trên người, ánh mắt kiên định: “Tiểu Tuần, xuống xe.”

Xe đang điên cuồng chạy trên đường phố, Sở Tuần: “…… Cái gì?”

Truyền Võ không chút do dự quát: “Tay lái đưa tôi, cậu nhảy xe, đi.”

Sở Tuần quay phắt lại, nhìn chằm chằm mắt Truyền Võ: “……”

Sở Tuần nếu chỉ có một mình, đã sớm đi rồi, cậu có thể có mọi biện pháp ổn thỏa an toàn, đem chính mình nhanh chóng biến mất trong biển người mờ mịt, cắt đứt cái đuôi này.

Hốc mắt cậu đột nhiên nóng lên, tầm mắt mơ hồ, một mảnh hơi nước mông lung, đột nhiên khổ sở.

Bọn họ cách mục đích có lẽ chỉ nửa giờ xe chạy, nhưng sao đi mãi không được thế này! Nửa giờ kinh tâm động phách, dường như là ba mươi phút dài nhất trong sinh mệnh cậu, nhưng lại nhìn không thấy đích đến. Hai người cùng một chỗ, nhiều năm như thế, sóng to gió lớn đều chống chọi được, trường hợp vào sinh ra tử mạo hiểm gì mà chưa thấy qua, sao có thể hôm nay lại thua bởi một đám gấu ngốc LAPD này, thật là đột tử cũng không thể cam tâm!

Trước kia cho tới bây giờ đều là Truyền Võ bảo vệ cậu, Lâm Tuấn bảo vệ cậu, Tiểu Chí bảo vệ cậu, người bên cạnh cậu giống như tre già măng mọc, dùng toàn bộ máu thịt bảo toàn an nguy của cậu, không tiếc trả giá hết thảy, không tiếc hy sinh tính mạng…… Sở Tuần đây là bình sinh lần đầu tiên, trong hiểm cảnh đạn bay tán loạn, che chở người tối trọng yếu bên cạnh cậu đào thoát. Không tới thời khắc sống chết trước mắt này, cậu có lẽ vĩnh viễn không có cơ hội hiểu thấu triệt những trả giá mà người bên cạnh mấy năm nay vì cậu. Sở Tuần trước mắt dường như nhảy lên sinh mệnh cực nóng, máu thịt tươi sống, máu của Nhị Võ nhiễm hồng màng con ngươi cậu. Cậu cảm thấy uể oải mờ mịt cùng cảm giác vô lực. Trong lòng bàn tay cậu nắm chặt chính là nửa đời sau của hai người, năm mươi năm. Cậu còn đồng ý thật nghiêm túc vẽ cho Nhị Võ một bức chân dung, Nhị Võ đáp ứng mang cậu về quê hái rau tể thái. Năm rộng tháng dài đằng đẵng, cả đời chỉ chờ đợi một người này, ai là vệ sĩ của ai?

……

Đây là một ngày dài nhất trong trí nhớ Sở Tuần, nhiệm vụ cuối cùng của cậu cùng với Hoắc Truyền Võ.

Sinh tử chỉ cách một sợi chỉ, song cậu không nghĩ tới có chuyện vừa khéo còn ở phía sau.

Giữa trưa Los Angeles, phụ cận thành cổ xe cộ dày đặc, đường phố chật hẹp, hai bên đường cửa hàng san sát, trang hoàng theo kiểu cũ lộn xộn, đường xá khắp nơi có đủ loại kiểu dáng bảng hiệu tiếng Trung, các tấm biển đèn neon chữ “Nhà hàng”, “Siêu thị” thấy ở khắp nơi.

Ở đây tụ tập rất nhiều cảnh sát Chinatown, bao vây một nhà hàng món ăn Quảng Đông xa hoa gần khu người Trung.

Cảnh sát chiếm cứ các góc ngắm bắn, hợp thành thế tam giác giáp công chặn cửa vào nhà hàng. Các thành viên LAPD ai nấy thể tráng phì nhiêu, vũ trang hạng nặng, mang súng ẩn náu sau xe, nhất tề nhắm bắn, kêu gọi đầu hàng, tình cảnh kinh tâm động phách.

Hơn mười phần tử xã hội đen bị nhốt ở tầng hai, từ cửa sổ trên cao nhìn xuống, cùng cảnh sát giằng co.

Sở Tuần Truyền Võ hai người cũng không thể nói rõ là rất may mắn, hay là rất xúi quẩy. Đặc công CIA bị đùa giỡn xoay quanh, vòng vòng trên sa mạc, đến bây giờ vẫn chưa truy ra tung tích hai người bọn họ. Nhưng bọn họ lần này vào thành phố, lại vừa lúc đụng phải cảnh sát cùng hắc bang người Hoa ở Chinatown đấu súng kịch liệt. Cảnh sát lùng bắt phần tử hắc bang liên quan đến vụ án, điều tra chiếc xe có tay lái Hoa kiều, theo sát xe Sở Tuần, nghĩ hai người là xã hội đen lọt lưới.

Tiếng súng vang lên, cảnh sát cùng người trong nhà hàng lên đạn, bắn nhau, cuối cùng đánh đến đây.

“Anh Long, anh Long đừng qua đây!”

“Đừng đánh nữa, anh Long, chạy đi!”

Mấy anh em liều chết túm lấy, kéo người trở về. Gã đàn ông mái tóc xám khói, trên mặt có hình xăm, hốc mắt đỏ lừ, nheo mắt cách cửa sổ điên cuồng bắn nhau với cảnh sát, trong miệng mắng, bốn thằng khốn kiếp kia, phản bội ông, bán ông cho cảnh sát, ông mày lấy đạn lóc sống chúng!……

Một đám khốn thú lâm vào vòng vây, vừa đánh vừa lui. Gã tóc xám khói đẩy ra người bên cạnh, gào thét: “Tụi bay dẫn hắn đi, đi mau!”

Lẫn trong đám anh em dưới tay anh Long, Đại Thăng đường Phố người Hoa này, còn mang theo một vị thiếu gia quần áo ngăn nắp mặt mày tuấn tú, thoạt nhìn tuổi không lớn, cũng không tính quá nhỏ. Thiếu gia mặt trắng đi đứng không tiện, được người một trái một phải đỡ đi, trong tay còn kéo theo một cây quải trượng……

Dưới ống quần tây trang lộ ra cổ chân, khập khiễng, vội vàng trốn chạy, vô ý vấp té lại cắn răng đứng lên, vừa chật vật lại vất vả. Tiểu thiếu gia mặt trắng được người đỡ lên, đi qua cửa sổ nhà hàng, đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng đầu ngõ dưới lầu, kinh ngạc “A” một tiếng.

Cậu bám cửa sổ, hết sức chớp mắt, nhìn mấy lần, không quá xác định.

“Dưới lầu người kia, là…… Sở Tuần?”

Bạn đang �

Ngõ nhỏ phía sau nhà hàng hẹp hòi âm u, nước bẩn đầy mặt đất, bóng người chớp lên, tiếng thở dốc ồ ồ.

Hai gã cảnh sát da đen phát hiện chiếc xe nổ lốp có dính máu bị bỏ lại, rút súng, chặn lối ra con ngõ, chậm chậm di chuyển, từng bước tới gần.

Không khí trở nên khẩn trương ngưng trệ, xen lẫn sát khí.

“Giơ tay lên! Không được nhúc nhích! Giơ tay lên!!!”

Cảnh sát phát hiện mục tiêu, yết hầu khàn khàn, lập tức nâng súng, dùng âm lượng tru lên phô trương thanh thế che dấu khẩn trương.

Sở Tuần chậm rãi đứng lên trong bóng tối, mặt không đổi sắc, hai tay giơ lên cao: “…… Đừng nổ súng.”

Hoắc Truyền Võ ngồi trong góc, xương chậu bị thương, đứng không được, một chân duỗi thẳng, ngửa người dựa vào vách tường thở dốc, máu từ khe hở chảy ra ngoài.

Gã cảnh sát vóc người thấp bé chĩa nòng súng đen ngòm vào đầu Truyền Võ. Truyền Võ không nhúc nhích, lông mi buông xuống, thoạt nhìn thập phần suy yếu. Một đầu khác của ngõ hẻm, Sở Tuần bị một gã đàn ông béo tốt mặc cảnh phục vặn tay vào áp lên tường. Nửa bên mặt cậu bị dí vào tường, còng tay khóa một tay cậu, cảnh sát dùng súng kề vào gáy cậu, dùng khẩu âm tiếng Anh nặng không ngừng tru lên.

Đáy mắt Sở Tuần hiện lên một vệt sáng.

Cảnh sát ý đồ khóa tay kia của cậu thì nháy mắt, cổ tay hắn bị vặn, đột nhiên đau đớn!

Ngón tay tên cảnh sát béo phát đau, “A” một tiếng, súng trong tay xẹt một cái liền đổi chủ.

Gã cảnh sát nhỏ con ở đối diện giật mình, đang muốn động, tức thì người ngồi dưới đất tựa như hấp hối liền ra tay. Hoắc Truyền Võ vung tay bắt lấy cổ tay đối phương, hết sức vặn ngược lại, súng cướp cò, viên đạn bắn vào vách tường đối diện. Truyền Võ nhảy lên, đoạt súng, khuỷu tay gập ngang thụi vào hàm dưới đối thủ, tay kia nhanh nhẹn từ trong giày rút ra dao găm quân dụng!

Khóe mắt Truyền Võ thoáng nhìn tên mập mạp béo tốt bị Sở Tuần tước súng kia, hắn hốt hoảng rút ra chủy thủ bên hông, như một núi thịt ập mạnh về hướng Sở Tuần.

Sở Tuần cũng không rảnh chú ý nguy hiểm đang cận kề. Cậu quay đầu lại, nhìn thấy ở đằng xa tên cảnh sát nhỏ con giơ súng một lần nữa nhắm ngay Truyền Võ.

Sở Tuần kêu một tiếng, hốc mắt đỏ bừng, nâng tay lên, đầu ngón tay phóng điện ma sát không khí, một chùm tia lửa điện mãnh liệt phóng thẳng tới bắn trúng ngực tên cảnh sát nhỏ con!

Truyền Võ phóng mạnh dao găm trong tay, độ cung cánh tay gấp khúc hệt như giữa không trung quăng ra một sợi roi thép. Vũ khí sắc bén dưới ánh mặt trời hiện lên một vệt sáng lạnh lẽo, đâm thủng cổ tay gã cảnh sát béo đang cầm hung khí hướng về phía Sở Tuần kia, xuyên thủng……

Sở Tuần đánh lại một quyền, đập vựng gã mập.

Một đầu khác ở ngõ nhỏ, tên bị cậu giật điện hệt như một con cá lớn bị chích điện, gục bên chân Truyền Võ. Sở Tuần nháy mắt kích phát dòng điện chỉ có thể tạm thời đánh vựng người, cường độ cũng không trí mạng.

Truyền Võ dán tường, chậm rãi trượt xuống, trong nháy mắt ngã xuống đất được Sở Tuần ôm vào lòng.

Truyền Võ bởi vì xương hông bị thương nghiêm trọng, đứng không nổi, chạy không được. Sắc mặt anh bình tĩnh, nâng cằm, ý bảo Sở Tuần: “Cũng sắp tới rồi, cậu đi.”

Sở Tuần đặt một cánh tay Truyền Võ lên vai: “Mang cậu đi.”

Truyền Võ dồn dập thấp giọng nói: “Cậu nghe tôi, cứ để tôi ở đây. Cậu đi thỉnh cầu mặt trên trợ giúp, để bọn họ phái người đến đây tìm tôi.”

Bên tai tiếng súng không dứt, còi cảnh sát nổi lên bốn phía, Sở Tuần thấp giọng quát: “Tôi lo lắng, cậu một mình không được!”

Truyền Võ không để ý tới Sở Tuần cố chấp, kịch liệt thở gấp: “Cậu sau khi tới lãnh sự quán không được đi ra ngoài…… Ngàn vạn lần không được chạy trở về……”

Sở Tuần ngơ ngẩn, sửng sốt nửa giây, gằn từng tiếng: “Cậu tên hỗn đản. Tôi hôm nay tuyệt đối không để cậu ở lại địa phương quỷ quái này, tuyệt đối không được.”

Sở Tuần lấy điện thoại ra, Truyền Võ túm lại: “Đừng gọi điện thoại…… CIA khẳng định có theo dõi, có vệ tinh, cậu gọi điện thoại lập tức liền bại lộ vị trí!…… Cậu cứ đi thôi.”

Sở Tuần nói không nên lời……

Ngay lúc này, đầu ngõ phát ra một thanh âm phanh gấp chói tai, bắn lên một làn nước.

Sở Tuần ngẩng mạnh đầu.

Người trong xe cũng liều mạng thò cổ ra, hướng bên này nhìn xung quanh.

Sở Tuần giật mình, không phản ứng, sửng sốt, cùng đối phương mắt to trừng mắt nhỏ.

Song phương cứ vậy nhìn nhau, người trong xe rốt cục xác nhận, tên đầu trọc bận quần áo nổi loạn, tạo hình kinh động này, thực chính là Sở nhị thiếu gia, vội vàng hạ giọng hô về phía bên này: “Sở Tuần, anh ở đây làm gì vậy! Cảnh sát nổ súng, anh còn không mau chạy?!”

Sở Tuần lập tức phản ứng lại: “Tiểu Thang…… Tiểu Thang!”

“Người chúng tôi bị thương, tôi chạy không được!”

Sở Tuần ước chừng có hơn hai năm không gặp người này, người trước mắt cậu tướng mạo không thay đổi, kiểu tóc không thay đổi, trong tình cảnh chật vật trốn chạy này vẫn là một thân tây trang tinh xảo vừa người, cách thật xa hận không thể ngửi thấy mùi nước hoa Cổ Long nồng đậm ập vào mũi của đối phương, không phải là anh bạn cũ Tiểu Thang thiếu gia đây sao!

Một gã thủ hạ lái xe, Tiểu Thang thiếu gia ngồi ở trong xe, ôm quải trượng, trên khuôn mặt tuấn tú cũng là bộ dạng vội vội vàng vàng, con mắt nhanh chóng nhìn quét phía trước phía sau, cố gắng trấn định, duỗi tay đón: “Anh Tuần, anh ngốc hả? Anh nhanh lên xe mau.”

Sở Tuần chỉ sửng sốt nửa giây, cắn răng một cái, không cần Thang thiếu gia nói tiếng thứ hai.

Cậu nâng Truyền Võ nhà cậu dậy, nhét người vào xe, mình cũng leo lên, còn không quên chỉ huy đối phương: “Mau lái xe, nhanh chóng con mẹ nó rời đi địa phương quỷ quái này!”

Trong ngoài nhà hàng tình hình đấu súng càng ngày càng nghiêm trọng, rất nhiều cảnh sát bị áp chế ở ngoài cửa, lấy xe cảnh sát làm công sự che chắn, đều rất sợ chết, không dám mù quáng đánh vào tòa nhà, lại không chịu rút lui, song phương lâm vào cảnh giằng co tệ hại, có thương tích có tử vong……

Sở Tuần vạn lần không nghĩ tới, vào lúc sinh tử như chỉ mành treo chuông, lại có thể gặp phải Thang Gia Hạo. Cậu biết đối phương ở Mỹ, lại không ngờ được Tiểu Thang Bao vừa vặn xuất hiện ngay tại thời gian địa điểm thế này, người quen liền dễ dàng hơn, vào thời điểm cực kỳ nguy hiểm, cứu cậu và Truyền Võ.

Nhóm người lái xe chạy trốn như chim sợ cành cong, một hơi phóng qua mấy con đường lớn, tiếng súng thưa dần, quay đầu lại đã nhìn không thấy bóng dáng xe cảnh sát. Trong xe tiếng thở dốc ồ ồ, cao thấp nối tiếp nhau, Sở Tuần cũng không tâm tư để ý người ngoài, ôm chặt người đang đổ máu.

Hoắc Truyền Võ ở trong lòng Sở Tuần nâng lên mí mắt hơi mỏng, đối diện với tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của Thang thiếu gia đang quay đầu lại. Không khí trong xe giằng co, có vài phần xấu hổ như vậy, song phương cũng không biết nói từ đâu.

Thang Gia Hạo lấy khăn tay lau lau dầu trên mũi, che dấu các loại cảm xúc trên mặt, cao thấp đánh giá tư thế ôm nhau một đoàn của hai người Sở Tuần Truyền Võ, bĩu môi, khẽ nở nụ cười một chút, cũng không nói chuyện.

Hoắc Truyền Võ trên người đau thì đau, trước mặt người ngoài, Hoắc Nhị gia tuyệt đối không thể mất mặt, sao có thể hé răng rên rỉ? Anh lạnh lùng liếc nhìn Tiểu Thang thiếu gia một cái, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, Sở Tuần ở bên dưới bưng chặt lấy hông anh……