Hai mắt Sở Tuần dần thất thần, nhẹ giọng thỉnh cầu: “Nhị Võ……”
Có vài giây chần chờ, Hoắc Truyền Võ giật mình, ánh mắt rối rắm trên người Sở Tuần. Anh lẳng lặng quỳ trên giường, vươn tay bắt lấy người.
Anh ban đầu muốn mặc quần áo cho cậu, thế nhưng Sở Tuần giãy dụa kịch liệt, quần lót không xỏ vào chân được.
Anh dứt khoát kéo chăn qua, chặt chẽ khóa kín Sở Tuần bên trong, bọc thành một con nhộng lớn, buộc mình không nhìn cậu……
Anh ôm chặt con nhộng lớn cực không thành thật này trong ngực, một tay thăm dò vào, ở dưới drap giường chạm đến đùi Sở Tuần.
Truyền Võ cho tới bây giờ chưa từng gặp phải tình huống này, làm chuyện này với một người, hơn nữa còn là người anh thích. Anh không thể ngoảnh mặt làm ngơ nhìn Sở Tuần vô cùng thống khổ mà không quan tâm, nhưng anh không muốn làm khi tâm không cam lòng không nguyện! Đây không phải điều anh nghĩ, đây không phải chân chính ảo tưởng lưỡng tình tương duyệt, thẳng thắn thành khẩn tương đối của anh, anh theo bản năng kháng cự điều này.
Cho dù cách drap giường, cả hai đều khó chịu, mấy lời nói nặng trong lúc cãi nhau còn văng vẳng bên tai, thân thể thân mật cũng đủ làm hai người đột nhiên phát run.
Đều là đàn ông, tuổi trẻ lực tráng, dục hỏa tràn đầy, lại ỷ vào nhau, cả hai đều chung tình, không thể khắc chế.
Hơn mười năm, lần đầu tiên, Truyền Võ cầm dương v*t cứng ngắc run rẩy của Sở Tuần. Ngay khi nắm chặt, Sở Tuần ở trong lòng bàn tay anh run mạnh một chút, khát cầu đáp lại anh, ở trong tay anh ma sát.
Thân mật tiếp xúc như núi lửa bùng nổ, nham thạch cực nóng nóng chảy bốn phía không thể vãn hồi, Hoắc Truyền Võ dựa nghiêng vào giường, kéo Sở Tuần vào trong ngực, giống như ôm một trẻ sơ sinh yếu ớt, ôm cậu bé năm đó của anh.
Mười mấy năm độc thân phiêu bạt, thế giới tình cảm một mảng trắng xám, hiện giờ những lý giải cùng ấn tượng về chuyện này trong đầu Truyền Võ, vẫn đang dừng lại ở thời thiếu niên ngây ngô, anh và Sở Tuần mặc bộ đồ đá bóng ướt sũng dính đầy bụi bặm, quay cuồng trên mặt đất trong đống phế tích tàu điện ngầm, không chỗ nào cố kỵ mà yêu đương vụng trộm, tự do phóng túng thanh xuân. Nửa đời người này của anh, cũng chỉ có Sở Tuần. Anh sẽ không có thêm bất cứ ai khác.
So với hiện tại, Sở Tuần khi đó thật nhỏ, tay, chân, còn có thứ kia nữa, đều là nho nhỏ.
Trong ấn tượng của anh, Tiểu Tuần kia, là mỹ nhân trên mi tâm nạm một nốt ruồi son nho nhỏ, là đứa nhỏ ngốc ngốc dưới tàng cây ngô đồng năm đó, ở dưới thân anh dường như làm nũng, nhẹ nhàng vặn vẹo thậm chí không thể cương. Dây thần kinh ngón tay anh không nhịn được bắt đầu làm càn, hồi tưởng, ngón tay theo bản năng liền sờ xuống phía dưới, lặng lẽ đụng chạm. Sở Tuần hồi nhỏ, thứ kia căn bản chưa phát dục hoàn toàn, màu hồng nhạt, non mềm, nhăn nhăn, còn không lớn bằng một ngón cái của anh. Anh khi đó liều mạng xoa nắn cho Sở Tuần, hoàn toàn không hiểu dục tốc bất đạt, xoa chim nhỏ đến bán cứng, Sở Tuần chết sống cũng không thể bắn ra.
Sở Tuần hiện tại không giống như trước. Sở Tuần trưởng thành, thân thể xinh đẹp thành thục dẻo dai, tứ chi thon dài hữu lực, trên người có vết trầy xước bầm tím.
Sở Tuần bắn ra một lần, nhiệt độ cả người đều tản ra, đáy mắt phun ra lửa.
Hoắc Truyền Võ siết chặt cậu, dùng áo sơ mi buộc lại, dùng đầu gối áp xuống, cơ hồ không áp được người. Dược tính phát tác cùng tinh thần phấn khởi quá độ, sức lực Sở Tuần đặc biệt lớn, đàn ông trưởng thành bùng nổ sức mạnh, ở trên giường quay cuồng, hết lần này đến lần khác nỗ lực đá đạp, trở mình, sau đó cưỡi lên người anh!
Sở Tuần là bị một cỗ tà hỏa chết tiệt kích thích, lại là người thân thiết nhất của mình, hoàn toàn không cần ngại ngùng rụt rè, cậu muốn làm Nhị Võ.
Truyền Võ có thể để Sở Tuần cưỡi lên sao?
Hai người ở trên giường cơ hồ động thủ đánh nhau, cậu tới tôi đi, cậu ra một quyền, tôi tung một đấm.
Truyền Võ huých khuỷu tay vào Sở Tuần đang liều mạng đè lên ngực mình, khớp xương khuỷu tay chống vào cổ họng Sở Tuần. Sở Tuần mặt mày đỏ gay, giống một con dã thú con bị dục hỏa đốt hết lý trí, nửa bên mặt bị ép trong gối đầu, chỉ lộ ra một con mắt, cực không thoải mái: “Ưm…… Cậu…… Ư…… Buông ra.”
Hoắc Truyền Võ thở gấp, khiển trách: “Đủ rồi, không cho phép cùng yêm náo loạn.”
Sở Tuần nghẹn phát tiết không được, hai mắt đỏ bừng, có chút hổn hển: “Hoắc Truyền Võ, cậu đồ khốn!!!”
Thân trên Sở Tuần bị bọc thành cái kén, tránh không được, chỉ có thể giãy giụa mắng Nhị Võ đại khốn kiếp. Hoắc Truyền Võ mặt đỏ gay, ngang nhiên áp lên, tách hai chân cậu ra, tay cầm lấy……
“A ——”
Sở Tuần đột nhiên ngưởng về phía sau, trong miệng phun ra một tiếng thở dài, tiếng chửi bậy dần biến thành hỗn loạn thở dốc, ở trong tay Truyền Võ lại một lần nữa căng lên.
Tiểu nhị gia sưng to, Hoắc Truyền Võ nắm lấy bộ gốc tráng kiện, tận lực đắn đo lực tay, chậm rãi chuyển động, dọc theo đường gân uốn lượn, giúp cậu từng bước phóng thích. Cơ thể Sở Tuần thon gầy, thắt lưng nhỏ, nhưng chỗ kia cũng không nhỏ, đỏ lừ, côn th*t hợp với hai viên nặng trịch dưới háng, hồng nhuận no đủ, cũng là đến tuổi, quả dưa leo non năm đó đã chín, kết trái.
Cũng may Hoắc Truyền Võ trước đó có chuẩn bị, cũng không phải nhà thông thái. Anh từng chấp hành nhiệm vụ giống thế này, ba năm trước được đào tạo nằm vùng, lúc ấy là tình thế bức bách, kiên trì đọc một đống sách “Chuyên nghiệp”, còn xem qua không ít video. Nếu không phải nhiệm vụ khẩn cấp, lãnh đạo bắt buộc, anh cả đời cũng không nghĩ đến xem mấy thứ này…… Anh dùng ngón trỏ cùng ngón giữa mang theo vết chai do cầm súng ma xát Sở Tuần, thuần thục đánh vòng, từng chút từng chút nắn bóp thân hành, bụng ngón tay cà nhẹ vào quy đầu yếu ớt, nhìn vật sưng to phía trước chậm rãi phun ra chất lỏng trong suốt, sau đó đẩy nhanh tốc độ, lực đạo của đàn ông đối với đàn ông, làm cho đối phương thoải mái.
Anh lại dùng ngón tay siết lấy đầu mềm, làm Sở Tuần không thể lập tức phóng thích, dưới sự ma sát cao độ, trong nhất thời dục vọng toàn thân nhanh chóng hội tụ đến điểm tới hạn. Lúc này mới đột nhiên buông tay, để nhiệt dịch thoải mái đầm đìa phun ra khắp nơi.
“A, a,a!……”
“A……”
Sở Tuần chôn mặt vào hõm vai Truyền Võ, giống như đau đớn lại giống như giải thoát, trán dùng sức xoa cọ, bắn rất mạnh. Hàng trữ tích góp từng tí mười mấy năm, như một ống tiêm, chất lỏng nóng bỏng trắng mịn phun vào đũng quần phồng lên của Truyền Võ, đốt cháy đùi anh, đốt cháy tay anh, đốt cháy tim anh.
“Nhiều như vậy?”
“Đỡ chưa?”
“Tiểu Tuần……”
Cả người Hoắc Truyền Võ sũng mồ hôi, so với đối phương còn đổ mồ hôi nhiều hơn. Anh thở hào hển, vuốt ve mặt Sở Tuần, dùng thần ngữ thì thầm dỗ dành: “Còn khó chịu không.”
Sở Tuần bĩu môi, ngũ quan quật cường vặn vẹo, đắm chìm trong cao trào bắn tinh, môi hồng nhuận, nói không nên lời. Bộ dáng kia giống như đứa nhỏ nhận hết ủy khuất, còn mạnh bạo bức bách Hoắc Truyền Võ lặp lại việc vừa rồi hết lần này đến lần khác.
Ánh mắt Truyền Võ đen láy thâm thúy, gần như mê luyến biểu tình rối rắm ủy khuất của Sở Tuần trong khoảnh khắc bắn tinh. Anh thích xem.
Anh kỳ thật càng thích Tiểu Tuần như vậy, ngẫu nhiên bại lộ nhược điểm, sau đó bị anh chế phục, bị anh hung hăng đặt ở dưới thân…… Anh thích Sở Tuần như lúc trước, tựa như ngày hè nắng gắt bắn ra hào quang vạn trượng làm lóa mắt người, sau đó vô số lần ảo tưởng Sở Tuần trước mặt người khác xoay người lại, cười với anh, lại có thể giống như bây giờ nguyện ý lặng lẽ ngủ yên trong lòng anh, vui lòng làm người của anh. Anh cũng có tính chiếm hữu mạnh mẽ của đàn ông bình thường, khát vọng có một ngày có thể đem người này triệt để trở thành của mình, người khác ai cũng đừng đụng!
Hoắc Truyền Võ nhịn không được, chậm rãi ngã vào trên người Sở Tuần, sức nặng toàn thân bao phủ đối phương, mỏi mệt, khát vọng, cũng có một chốc phóng túng cảm xúc, vùi mặt thật sâu vào hõm vai Sở Tuần, toàn thân hai người mướt mồ hôi.
Quần anh bị đỉnh thành một cái lều cao chót buồn cười, cứng như cột.
Anh cũng sắp không được, không khống chế được.
Drap giường chậm rãi lơi lỏng, cả cái áo sơ mi mồ hôi đầm đìa của Truyền Võ dính vào người Sở Tuần, hai viên mẫn cảm trên ngực bởi vì ma xát lẫn nhau mà cứng lên. Sở Tuần dang rộng tứ chi. Vật cứng rắn giữa hai chân Truyền Võ đỉnh vào Sở Tuần, rốt cuộc không thể che dấu. Mắt Sở Tuần mở to, chảy qua một tia sáng mờ nhạt, tựa hồ là thanh tỉnh, lại không quá tỉnh táo, thực mê man, hai tay bị trói chầm chậm buông xuống, ôm cổ Truyền Võ, đầu ngửa về phía sau, hầu kết không chút nào phòng vệ trượt lên xuống, mang theo mồ hôi.
Truyền Võ run rẩy trực diện áp lên, mặt vùi vào xương quai xanh của đối phương……
Anh xấu hổ cực kỳ.
Sở Tuần là uống thuốc mới như vậy.
Anh rõ ràng không uống thuốc lại giống như đã uống.
Hai người ở sâu trong tâm đau đớn rối rắm quấn lấy nhau, ôm thật chặt, vào lúc đó đã đem toàn bộ bản thân giao phó trong tay đối phương, rồi lại cầu mà không được, mỗi lần ôm nhau đều luôn vào thời điểm không đúng! Truyền Võ vùi đầu vào thật sâu, cả sống lưng khó nhịn mà cong lên, hệt như một con thú hãm sâu vật lộn với vận mệnh ác liệt. Phần hông rắn chắc của anh đột nhiên run lên, mông đẩy mạnh vào Sở Tuần! Tình cảm sâu đậm sinh ra va chạm ác liệt, làm Sở Tuần khó có thể ức chế “A” một tiếng.
Một chân Sở Tuần tách ra bắt trên vai Truyền Võ, một chân khác vô lực rộng mở buông lỏng, hai quả trứng giữa háng bởi vì dược lực tra tấn mà sưng to khó nhịn, hậu huyệt không hề phòng bị bị Truyền Võ đột nhiên đỉnh đến. Một dòng điện ở chỗ hai người dán sát giằng co, kích thích đến cả người cậu phát run, theo bản năng giãy dụa, lại một lần nữa bị kềm chặt.
Tư thế giam cầm kích khởi dục vọng trong cơ thể càng mãnh liệt, Truyền Võ thế nhưng không chạm vào Sở Tuần, mà thong thả, giống như màn ảnh quay chậm, từng chút từng chút, từng tấc từng tấc, thấp giọng thở gấp, đè nén, hít lấy hương vị đối phương, hai người tứ chi dây dưa tựa như cùng nhau trải qua hình phạt nặng nề nhất……
Vài phút miệt mài ngắn ngủi, không khống chế được, cùng nhau run rẩy, bắn tinh. Hai tay Sở Tuần bị trói vô lực bắt trên cổ Truyền Võ, bởi vì quá mệt mỏi, bắn không nổi, một ít tinh dịch loãng từ dương v*t chảy ra, chảy tới tay Truyền Võ.
Sở Tuần ở trạng thái bán hôn mê trên môi trồi lên một tia thỏa mãn, khóe mắt chậm rãi ướt át, một giọt nước mắt rơi xuống, chậm rãi ngửa về phía sau.
Sắc mặt Truyền Võ phát sốt, quả thực muốn ở hõm vai Sở Tuần đào một cái lỗ chôn mình vào.
Anh không dám tỉ mỉ biện bạch Sở Tuần lúc này là tỉnh hay không tỉnh, rốt cuộc có tri giác ý thức hay không…… Cảm thấy thoải mái không?
Anh vừa rồi thoải mái cực kỳ, lập tức không khống chế được, đầy một băng đạn, tích trữ bao nhiêu năm nay đều bắn cho Sở Tuần xem, một cỗ tinh dịch toàn bộ bắn lên bụng cậu, đáng tiếc người anh yêu không phát hiện.
Truyền Võ không muốn đi vào. Anh làm không được, không thể tha thứ chính mình vào tình thế này làm ra hành động xâm phạm quá phận với Sở Tuần. Hoắc gia nếu muốn động người này, nhất định là khi cậu hoàn toàn thanh tỉnh, dụng tâm nhìn nhau, tay trong tay.
Anh bắn xong, nhanh chóng tìm giấy vệ sinh lau đi dấu vết hỗn độn dính trên đũng quần mình và bụng Sở Tuần, hủy diệt vật chứng.
Trái tim áy náy rung động, loại tâm tính ngượng ngùng xen lẫn vài phần ngọt ngào quỷ dị này, rõ ràng chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lại sợ bị người thân thiết nhất bên cạnh nhìn thấy bộ mặt thật của mình khi bị dục hỏa đốt người.
Hoắc Truyền Võ ngày đó ôm Sở Tuần, ôm chặt, thở gấp, tổng cộng bắn ba lần.
Ngón tay anh tê rần, đến cuối cùng, các đốt ngón tay gập lại sưng lên, duy trì động tác bán nắm không duỗi thẳng được, có thể là do quá kích động……
Cả người Sở Tuần mướt mồ hôi, sống sót sau đợt dược tính của ống thuốc đầu tiên phát tác. Một giờ sau, ống thuốc thứ hai bắt đầu chậm rãi phát huy uy lực.
Lúc này dược tính phát tác, so với lần trước càng thêm mãnh liệt, như cơn sóng thần ập đến đánh ngã người lên giường. Thần trí Sở Tuần đã hoàn toàn thanh tỉnh, lúc này mới càng thêm thống khổ không chịu nổi. Cậu sức cùng lực kiệt, cơ thể cùng phòng tuyến ý chí đều cực độ yếu ớt, tan rã, mồ hôi cả người bốc hơi, thân thể sưng đỏ, mệt đến nỗi ngay cả bắn cũng bắn không nổi.
Khung xương cậu dù sao cũng hơi gầy yếu, không như Hoắc Truyền Võ hoàn toàn dựa vào tố chất thân thể kiếm cơm, cơ thể rắn chắc tráng kiện. Sở Tuần nào chịu được? Cậu nếu như bị gây sức ép ba ngày ba đêm, người nhất định sẽ bị phế.
Hai mắt Sở Tuần tê liệt, tay sờ soạng drap gường, tìm món đồ Jim lưu lại.
Hoắc Truyền Võ bắt lấy tay cậu: “Nhẫm tìm cái gì?”
Sở Tuần thì thào: “Tôi…… Khó chịu.”
Vẻ mặt Hoắc Truyền Võ bỗng dưng nghiêm lại: “Không được, chịu đựng, cố chịu một lần nữa là sẽ qua.”
Sở Tuần nằm sấp trên giường, mất tự nhiên co giật, tay phí công sờ về phía mông mình: “Khó chịu, mặt sau, chịu không nổi, tôi muốn cái kia……”
Hoắc Truyền Võ nghệch ra: “……”
Sở Tuần đột nhiên xoay lại, bả vai huých vào Truyền Võ, tay lần mò tìm kiếm trong hộp, đáy mắt hé ra cảm xúc điên cuồng hỗn độn, quơ lấy gậy mát xa thô to kia!
Mắt Truyền Võ đột nhiên đỏ lên, thực sự nóng nảy, xốc đùi lên cưỡi trên người Sở Tuần, liều mạng ghìm cậu, kiên quyết không cho Sở Tuần chọc vật kia vào trong cơ thể. Gậy mát xa lớn kia chính là hình cụ vừa rồi Jim đối phó Sở Tuần, nối với dây dẫn, dựa vào độ mạnh yếu của dòng điện khống chế chấn động, tạo nên tiếng động hệt như con chó nhỏ sủa, có thể chỉnh người đến chết đi sống lại.
Truyền Võ cướp lấy thứ kia, ném mạnh lên tường.
Sở Tuần tức giận không thể kiềm chế, tay chân liều mạng đấm đá: “Cậu đưa nó cho tôi!”
Hoắc Truyền Võ đỏ mặt tía tai, phát cáu, rống cậu: “Yêm nói xem được không!”
“Có nghe nhẫm nói hay không? Về sau không được như vậy!!!”
Anh liếc mắt nhìn thứ kia, da đầu run lên, hoàn toàn không thể tiếp nhận, tâm lý kháng cự, tự thấy chán ghét, thực “Bẩn”.
Nói đến cùng vẫn là phương diện kia tâm tư bảo thủ, cuộc sống theo khuôn phép cũ, không chơi mấy món đồ chơi tình dục lung tung hỗn loạn. Hoặc là nói, Hoắc gia ở phương diện nào đó căn bản vẫn là xử, chưa cùng bất cứ ai ở trên giường hưởng thụ phóng túng. côn th*t anh còn chưa từng dùng, người như anh, nhất thời sao có thể tiếp nhận mấy món đồ hạ lưu này?
Sở Tuần bị anh kềm, môi dưới bị cắn nát, rốt cục bức ra nước mắt, ở trong lòng Truyền Võ thở dốc: “Mặt sau, có thuốc, hắn bôi thuốc, khó chịu……”
Truyền Võ lúc này mới hiểu ra.
Cơ thể Sở Tuần run lên, hạ thể bị bàn tay to thô ráp của người nào đó chà đạp quá độ, phóng thích quá nhiều lần, vật yếu ớt sưng đỏ sắp rách da, khiến người ta đau lòng, làn da ở háng bởi vì dược lực mà không ngưng run rẩy co thắt.
Hoắc Truyền Võ kinh ngạc nhìn cậu chằm chằm, mạnh mẽ đè nén tình dục kích động hỗn loạn. Anh nếu cứ vậy không quan tâm, tùy tiện phóng túng, thực cảm thấy có lỗi với bản thân một lòng, thực xin lỗi năm đó.
Mười lăm năm chờ đợi, anh nguyện ý chờ Tiểu Tuần lúc trước quay về, chẳng lẽ nhịn không nổi lúc này hay sao?
Truyền Võ quay đầu bước đi, vọt vào phòng tắm. Anh mở vòi nước bồn tắm, hứng đầy một bồn nước.
Anh quay lại, kéo người trên giường dậy, bế lên.
Sở Tuần choáng váng: “A……”
Hoắc Truyền Võ bế cậu vào phòng tắm, ngâm vào nước ấm.
Nước ào ào tràn ra ngoài, Sở Tuần hệt như người không biết bơi bị chìm trong nước, cánh tay hốt hoảng quạt quạt cơ hồ sắp nhảy khỏi bồn tắm. Truyền Võ cố ý để nước ấm, sợ cậu khó chịu. Nhưng cả người Sở Tuần nóng rực, vẫn bị kích thích, tuyến lệ không khống chế, nước mắt tuôn xối xả.
Hoắc Truyền Võ cũng đỏ mắt, chặn lấy cậu, quát: “Sở Tuần!!!”
Sở Tuần bị anh rống, bả vai cuộn mình trong tay anh. Cậu bị gây sức ép như vậy, rốt cục kiệt sức, thân thể từ từ xụi lơ. Cả người giống như trôi nổi trong nước, tứ chi thon dài thả lỏng, đầu nghiêng qua một bên, mất đi tri giác. Dược lực theo dòng nước thoát ra ngoài, từ lỗ chân lông trên da phát tán đi, trong nước gợn sóng.
Truyền Võ cắn môi, thật cẩn thận nâng thắt lưng cậu, ngón tay duỗi đến mặt sau, giúp Sở Tuần rửa sạch thuốc mỡ lưu lại trong cơ thể……
Xương quai xanh Sở Tuần có một vết đỏ, mang theo dấu răng xấu hổ.
Truyền Võ sửng sốt, sắc mặt ửng đỏ. Anh mới vừa rồi trong khoảnh khắc áp lực bắn tinh, hoàn toàn theo bản năng, ở trước ngực Sở Tuần gặm cắn một miếng, răng thoải mái lõm vào da thịt, tâm tình say mê. Làn da Sở Tuần trắng hồng, cố tình là một vết hằn, lưu lại “Chứng cứ phạm tội” ửng hồng.
Toàn thân Sở Tuần ướt sũng, im lặng nằm trong nước, giống như đứa trẻ mới sinh mềm mại.
Truyền Võ lẳng lặng nhìn cậu, đưa tay xoa xoa tóc sở Tuần. Anh lặng lẽ kề môi lại, trên mi tâm của cậu, nơi đã không còn nốt ruồi son kia, khẽ chạm một chút, sau đó vội vàng thối lui, cường ngạnh kềm nén rung động cùng khát vọng thể xác và tinh thần đã chôn dấu thật sâu……
Sở Tuần ở trong lòng “Người từng trải” Nhị Võ sống qua trận dược tính dày vò, vết mẩn đỏ trên người dần rút đi.
Cậu bị Hoắc Truyền Võ dùng liệu pháp thô bạo lỗ mãng này trị liệu, làm xong liền phát sốt. Hoắc Truyền Võ làm bớt đi dược tính, là dựa vào ngâm mình trong hồ nước lạnh lẽo cuối thu, Sở Tuần là cậu ấm, mệnh thiếu gia, quý giá, nào chịu được như vậy? Một bồn nước ấm nấu ếch, dày vò đến phát bệnh.