Vệ Sĩ

Chương 57: Pháo hoa




Tổ ba người kế hoạch chu đáo chặt chẽ, Lâm Tuấn đến sân bay, từ không trung nhập quan, Hoắc Truyền Võ đi đường tàu điện ngầm, đường bộ từ bến cảng La Hồ nhập quan, mà Sở Tuần đi đến bến tàu Sha Tau Kok lượng khách ít ỏi, lái xe nhập quan.

Hoắc Truyền Võ thân thủ mau lẹ, vẫn giống anh năm đó đơn thương độc mã đi khắp rừng núi Myanmar, ở vùng đồi núi phức tạp nhanh chóng phán đoán phương hướng tìm kiếm lộ tuyến trốn chạy tốt nhất. Anh từ đường tàu điện ngầm trong xe lao ra, một tay chống hàng rào bảo hộ cầu thang, hai chân dài bắt chéo trên không trung, xoay người nhảy xuống, áo gió ở phía sau nhẹ nhàng bay lên……

Xe Sở Tuần dừng ở một nơi bí mật gần đó, ngón tay theo bản năng vuốt phẳng tay lái, sắp lột đi cả một lớp da trên đó. Ngón tay chảy mồ hôi làm cảm giác trên vân tay cậu trở nên mơ hồ, rồi lại làm cho toàn bộ các giác quan của cậu chưa từng rõ ràng như lúc này, mẫn cảm, từng đợt từng đợt nhè nhẹ quấn quanh vướng bận một người!

Trong quá khứ cậu làm nhiệm vụ cho tới bây giờ chưa từng khẩn trương như vậy! Có lẽ bởi vì quá khứ chấp hành nhiệm vụ không trải qua bắn tỉa trốn chạy kinh tâm động phách như thế, trước đây làm nhiệm vụ bên người cũng không mang theo Hoắc Truyền Võ, không có vướng bận đặc thù.

Hoắc Truyền Võ mới vừa xuất hiện, Sở Tuần liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh. Đầu tóc Truyền Võ rối bời hệt kiểu tóc ổ quạ, mặc áo khoác sứt cổ tay của Lâm Tuấn, đeo kính râm không biết của ai. Anh từ trạm tàu nhảy lên cầu thang trong nháy mắt lách ra cảng, thân hình như một con báo, Sở Tuần tuyệt đối không nhận lầm người này.

Xe Sở Tuần đồng thời phóng tới, dừng trước mặt anh.

Hoắc Truyền Võ mở cửa tiến vào xe, Sở Tuần giẫm chân ga, xe lưu loát nhập vào dòng xe cộ cuồn cuộn phía trước, trong xe một trận rung động thở dốc, trong không khí lưu động sự ăn ý cùng tưởng niệm.

Sở Tuần trong lúc chờ đợi cũng đang nói chuyện với một người khác, báo bình an với nhau.

Sở Tuần: “An toàn?”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng điệu nhất quán trầm ổn của Lâm Tuấn, khiến người khác cực kỳ yên tâm: “An toàn.”

Sở Tuần dặn dò: “Tôi cũng sắp đến bến cảng, anh cũng mau chóng rút lui.”

Lâm Tuấn ôn tồn cười nói: “Biết, cậu yên tâm.”

Sở Tuần một đường lái xe, thường quay đầu nhìn Truyền Võ. Mũi cậu rất linh mẫn, lập tức ngửi thấy trong xe có mùi máu rất nhạt: “Cậu bị thương à?”

Hoắc Truyền Võ ngửa người tựa vào ghế dựa, hai chân mở ra, không gian trong xe nhất thời có vẻ chật hẹp, để không được hai chân rắn chắc thon dài của anh. Sau trận ác chiến toàn thân lộ ra mỏi mệt, Truyền Võ thản nhiên nói: “Ngoại thương, đừng lo.”

Truyền Võ chậm rãi cắt áo khoác Lâm Tuấn, ngột ngạt sắp chết rồi, cả người bị siết thở không nổi. Anh kỳ thật dọc đường nói thầm trong lòng, mẹ, Hoắc gia rõ ràng vốn là vóc dáng Võ Nhị Lang, lại cường ngạnh đóng bộ quần áo Tống Giang, yêm có thể thoải mái sao?

Máu chảy xuống từ áo khoác, nhỏ giọt xuống sàn xe.

Sở Tuần một tay túm lấy hộp dụng cụ, lấy ra thuốc mỡ băng gạc đưa cho đối phương.

Truyền Võ dùng miệng cắn băng gạc, xé mở một cái, lung tung thô bạo băng bó. Sở Tuần nhíu mày nói: “Làm gì vậy, đau lắm a.”

“Tôi làm cho cậu…”

Hai người thừa dịp chờ đèn giao thông, nhanh chóng đổi vị trí. Truyền Võ chuyển khỏi ghế phó lái, đặt mông ngồi vào chỗ lái xe, Sở Tuần trườn thân qua, cặp chân dài lướt qua người Truyền Võ.

Trong một thoáng giao nhau, Sở Tuần cơ hồ ngồi trên đùi Truyền Võ. Hai người ngực dán ngực, bốn mắt nhìn nhau, con ngươi đen như mực, đáy mắt không có ánh sáng, tất cả đều là lo lắng vướng bận mơ mơ hồ hồ căng lên. Ở sân bay ngàn cân treo sợi tóc, bị bắn tỉa cùng phản chế, chia nhau chạy trốn, rành rành trong mắt, cả hai đều lấy mệnh bảo hộ an nguy đối phương, sống chết trước mắt ai cũng không có khả năng bỏ đi ai.

Hầu kết Truyền Võ run run, cụp lông mi, trên mặt có hai rạng mây đỏ. Người này mỗi lần cùng Sở Tuần tiếp xúc quá gần, khóe miệng đều mân ra một tia ngượng ngùng, cùng với người lạnh lùng khốc suất thân hình rắn rỏi cực không tương xứng, đặc biệt thú vị.

Làn da cọ vào nhau, sàn sạt, cả người giống như bật điện, bản năng sinh lý của động vật giống đực quấy phá, máu sôi lên……

Dưới bóng mát của cây ngô đồng trong đại viện, trên bức tường gạch đỏ, mấy tiểu bại hoại chụm đầu xem Sở tư lệnh làm ảo thuật.

Hai tay Sở tư lệnh hơi nắm lại nhoáng lên một cái trước mặt mọi người, thủ pháp màu mè, ngón tay thon dài xinh đẹp.

Mắt Tuần Tuần lộ ra ý cười giảo hoạt: “Đoán xem, tay nào có sô cô la? Đoán đúng ăn kẹo, đoán sai ăn giấy gói kẹo!”

Quân Quân: “Tay trái tay trái, khẳng định đổi tay trái!”

Nhị Võ yên lặng, một ngón tay: “Tay phải.”

Bác Văn: “Cậu sao luôn đoán tay phải vậy? Cậu tên đầu gỗ!”

Quân Quân: “Nhị Võ lại đoán sai, phạt cậu ấy ăn giấy gói kẹo, lần nào cũng là cậu ấy đoán sai, cậu ấy toàn chọn ngược lại!”

Khóe miệng Nhị Võ khẽ nhếch, sờ sờ đầu, vĩnh viễn đều đoán không ra người cậu thích cầm kẹo trong tay nào.

Sở Tuần ha ha chê cười cậu, làm dáng lắc lắc tóc, sau đó bàn tay từ một nơi bí mật gần đó chợt lóe, lặng lẽ nhét sô cô la vào túi cậu bé cậu thích……

Sở Tuần ngồi vào ghế phó lái, nghiêng người, thật cẩn thận cởi bỏ quần áo trong của Truyền Võ, bên trong là những vết máu loang lổ.

Hai mắt Hoắc Truyền Võ nhìn thẳng phía trước, tốc độ xe bay nhanh, tận lực không cúi đầu nhìn người, một cỗ xúc cảm ấm áp mềm mại lưu động bên hông anh. Tay Tiểu Tuần vĩnh viễn nóng ấm……

Sở Tuần băng bó xong, bàn tay phủ lên miệng vết thương: “Đau không, ủ ủ cho cậu.”

“Vất vả.”

Khóe miệng Sở Tuần mân ra ý cười, nói cảm ơn.

Nhị Võ lại một lần nữa vì cậu bị thương. Mỗi một lần cậu đều ghi tạc trong tim, chúng ta còn nhiều thời gian.

……

Phía trước bến cảng xe chờ đợi qua bến xếp thành hàng dài, nhích từng tí từng tí lên phía trước.

Sở Tuần vẫn lo lắng, nhớ Tiểu Lâm, lại một lần nữa chuyển kênh liên lạc: “Anh ở đâu?”

Lâm Tuấn nói: “Lên máy bay, ba phút nữa mới cất cánh.”

Sở Tuần nâng mi nói: “Thuận lợi như vậy?”

Sở Tuần nghĩ Lâm Tuấn một đường này khẳng định sẽ không bình an. Lâm Tuấn mặc quần áo của cậu, ăn mặc thành bộ dáng “Sở công tử” một đường dẫn dắt sát thủ truy binh rời đi. Trong đầu cậu tái hiện một màn mạo hiểm ở sân bay, người đàn ông xa lạ vô tội bị một phát bạo đầu, huyết nhục mơ hồ, vụn não trắng đỏ văng khắp nơi.

Sở Tuần ưa sạch sẽ, chạy đường xa như vậy, nâng tay ngửi ngửi, vẫn cảm thấy trên tay áo mình dính đầy mùi óc, làm yết hầu cậu khó chịu. Tim cậu treo suốt dọc đường, lo lắng có tay súng thay thế, một màn ở sân bay lại xảy ra, Tiểu Lâm trong vòng vây truy binh trùng điệp làm thế nào thoát thân……

Thanh âm Lâm Tuấn hơi gấp, nghe ra thập phần mỏi mệt: “Không có việc gì, tôi ở trên máy bay thực an toàn, cậu yên tâm đi.”

Sở Tuần không tiếp tục truy vấn, nghe người kia nói cậu cũng biết, Tiểu Lâm một đường chạy trốn tuyệt đối không thoải mái, hiển nhiên trải qua ác đấu, trên người có thể mang theo thương tích.

Sở Tuần trầm giọng nói: “Chú ý cảnh giới chung quanh, dọc đường cẩn thận, về nhà gặp.”

Lâm Tuấn gật đầu an ủi: “Cậu cũng bảo trọng, gặp ở nhà.”

Sở Tuần phóng tâm, ba người chia ba con đường chạy trốn nhưng đều có thể toàn thân trở ra, đây là kết quả tốt nhất cậu nghĩ đến.

Lâm Tuấn đã lên máy bay, chuyến bay Hồng Kông bay thẳng Bắc Kinh, chỉ cần thuận lợi cất cánh sẽ không có vấn đề. Trên không kỳ thật an ổn hơn so với mặt đất, không gian nhỏ hẹp, hành khách đông đúc, đối phương rất khó ở trên máy bay trực tiếp xuống tay giết người cướp của. Đợi đến khi hạ cánh, đã là địa bàn người một nhà, Hạ bộ trưởng ở bên kia tiếp ứng, đế đô từ xa vẫy chào bọn họ.

Sở Tuần mở cửa kính xe, ngón tay gõ nhẹ bệ cửa sổ, gió biển nhè nhẹ thổi qua, tóc rối bời. Vội vã áp lực cả ngày, đây vẫn là lần đầu trên mặt cậu nở nụ cười.

Bọn họ vừa lúc chạy đến một sườn núi độ dốc hơi cao hơn so với mặt biển, quay đầu lại có thể trông thấy những tòa nhà cao tầng san sát đằng xa, phía sân bay một mảnh đường băng trống trải, biển xanh trời xanh, chim bay lượn trên không trung vời vợi……

Thị lực Sở Tuần vô cùng tốt. Máy bay chậm rãi trượt trên đường băng, dần dần gia tốc, bay lên không, thu hồi bộ phận hạ cánh. Thân máy bay xẹt qua màng con ngươi của cậu sáng lên, vững vàng bay nghiêng vào bầu trời.

Tầm mắt Sở Tuần lướt qua sườn mặt bị trời chiều mạ vàng của Truyền Võ, nhìn về phía không trung, vô ý thức hừ ca, khóe miệng cong lên một độ cung xinh đẹp.

Cậu cười nhìn trời xanh bao la hùng vĩ, giây tiếp theo, giữa không trung phát ra một tiếng nổ mạnh thật lớn như lôi đình, tiếng kim loại rạn nứt nổ tung vang vọng cả khoảng không trên đảo Hồng Kông!

Sở Tuần ngẩng mặt, đờ đẫn nhìn phía không trung.

Chiếc máy bay trắng trên bầu trời xanh đừng lại một lát, giống pha quay chậm, thân máy bay đột nhiên rơi vào một quả cầu lửa diễm lệ. Quả cầu lửa bùng lên tầng tầng lớp lớp khói đặc cháy khét, thân máy bay từ giữa gãy thành hai đoạn.

Nổ mạnh làm cho cả mặt chấn động, bánh xe xóc nảy, cửa kính của những chiếc xe gần sân bay đều cảm giác được chấn động mãnh liệt.

Mọi người từ trong xe chạy ra, khiếp sợ nhìn lên không trung.

Có người thét chói tai, có người bụm mặt nói không nên lời, có người ấn số gọi điện thoại, có người nhấc tay quay cảnh quả cầu lửa ngùn ngụt trên không.

Sở Tuần hơi há miệng, bị tiếng nổ mạnh chấn đến tinh thần hoảng hốt, đại não trống rỗng. Trong không gian xe nhỏ hẹp chỉ nghe được tiếng tim đập kịch liệt của hai người.

Sở Tuần toàn thân phát run, theo bản năng bắt lấy tay Hoắc Truyền Võ, phát hiện Truyền Võ cũng đang phát run. Truyền Võ một phen phản cầm tay cậu.

Sở Tuần cúi đầu sờ micro, ngón tay co rút, nửa ngày không mở ra chốt mở.

Ánh mắt Hoắc Truyền Võ hỗn độn, giúp cậu: “Để tôi.”

Sở Tuần: “Để tôi……”

Hoắc Truyền Võ: “Cậu đừng vội, không có việc gì, đừng nóng vội……”

Sở Tuần đột nhiên quát: “Để tôi, đừng đoạt với tôi!!!”

Sở Tuần nói vào micro: “Tiểu Lâm? Tiểu Lâm?”

Hai tay Hoắc Truyền Võ siết chặt bả vai run lên của Sở Tuần: “Không đâu, có thể không phải chiếc máy bay kia……”

Sở Tuần rống: “Tiểu Lâm? Tiểu Lâm trả lời tôi? Anh có đó hay không, có đó hay không, có đó hay không……”

Sở Tuần rống đến khàn giọng, ánh mắt hỗn loạn mà vặn vẹo, hai tay phát run, giương mắt mờ mịt nhìn chung quanh. Hai người trong chốc lát đó đều không biết làm sao, bên tai tiếng người ồn ào náo động, trên không ầm vang, trải qua giây phút khảo nghiệm nhân tính, những cảm xúc tối bản năng tối chân thật bộc lộ.

Hoắc Truyền Võ chợt đỏ mắt, nắm cánh tay Sở Tuần: “Không thể nào, không phải chiếc máy bay kia, tuyệt đối không phải.”

Thanh âm Sở Tuần hoàn toàn khàn, ngơ ngác: “Vậy vì sao anh ấy không trả lời? Vì sao không trả lời?……”

Quả cầu lửa màu vỏ quýt tựa như một chùm pháo hoa phóng lên không trung lúc chạng vạng, màu sắc rực rỡ, ánh nắng chiều từ không trung chiếu xuống, đẹp đến hào hùng, lừng lẫy, mỗi một chùm pháo hoa đều như một ngôi sao băng rơi xuống, vẽ nên một quỹ đạo xinh đẹp, trong ánh sáng rực rỡ nhất nháy mắt trôi đi. Hầu hết mọi người trên thế giới này, cả đời cũng không có cơ hội chính mắt chứng kiến cảnh ngoạn mục như vậy.

Nước biển là một khoảng màu lam sâu thẳm, lam đến thấu triệt mà thâm thúy, quả cầu lửa chậm rãi từ không trung rơi xuống, chiếu đỏ rực mặt biển.

Đại dương rộng lớn cuộn sóng, ầm ầm một trận sóng lớn rực đỏ, hải âu trên mặt biển diễm lệ mê người giang cánh bay qua, kêu gào thảm thiết.

Sở Tuần bỏ lại ống nghe điện thoại, cơ hồ sẽ mở cửa xe lao ra, quốc lộ bên ngoài đứng đầy người.

Hoắc Truyền Võ từ phía sau siết chặt thắt lưng cậu, gầm nhẹ, “Tiểu Tuần!”

Sở Tuần cũng không mở cửa, không có đi ra ngoài. Cậu trực tiếp bóp nát tay nắm cửa, để kim loại cùng nhựa cứng khảm vào lòng bàn tay mình, cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế.

Vành mắt Hoắc Truyền Võ sưng đỏ, phát động xe: “Đi mau, rời khỏi đây.”

Tay Hoắc Truyền Võ cơ hồ dùng lực gấp đôi buộc chặt Sở Tuần trên ghế, nhấn người. Ngón tay Sở Tuần bấm cánh tay anh chảy máu, đầu ngón tay phập vào da thịt anh.

Sở Tuần là đặc công. Cậu trải qua mười lăm năm huấn luyện trở thành một người như hôm nay. Cậu hiểu rõ vào lúc trọng yếu không thể mềm lòng, không thể động tình, thậm chí không nên trong nháy mắt rơi lệ, đồng sự của cậu ngã xuống trước mắt, cậu nhìn cũng không cần liếc mắt nhìn một cái, cậu hẳn là giẫm lên thân thể đồng sự mà qua, trong mắt trong lòng chỉ có mục tiêu cùng nhiệm vụ.

“Đi mau…… Về nhà…… Trên người tôi còn cất giấu hàng.”

Hai mắt Sở Tuần nhìn thẳng phía trước, bởi vì cổ họng co thắt mà không thể nói một câu hoàn chỉnh.

Truyền Võ một tay nắm chắc tay lái, trong dòng xe cộ tắc nghẽn nhích tới, lách qua toàn bộ những người dừng xe xem náo nhiệt, một đường nhằm phía trạm kiểm soát. Một tay khác của anh nắm chặt tay Sở Tuần không buông, thân thể thậm chí huyết mạch hai người cùng một chỗ. Cửa nhập quan gần ngay trước mắt, chỉ còn một bước nữa là về nhà……

Truyền Võ cường ngạnh áp xuống cảm xúc cuồn cuộn, gương mặt kiên nghị.

“Sở Tuần.”

“Tiểu Tuần.”

“Chống đỡ.”

“Đừng sợ, có tôi ở đây, có tôi ở đây, không sợ……”

Anh có thể lý giải. Anh biết Lâm Tuấn ba tháng, Sở Tuần biết Lâm Tuấn mười lăm năm.

Sở Tuần cuộn mình trên ghế, cột sống không thể chống đỡ gánh nặng như vậy, thân thể chậm rãi ngửa ra sau, cả người giống như rơi vào một quả cầu lửa bùng cháy, bị lửa thiêu nóng bỏng đau đớn, đáy mắt một mảnh đỏ tươi, hốc mắt như chảy ra máu. Cậu ôm cánh tay Truyền Võ, tựa như đứa nhỏ cảm xúc bị kinh hách cực độ, nắm ghì lấy người duy nhất có thể lưu lại trước mắt, không buông tay. Cậu hiện tại bên người chỉ có một mình Nhị Võ. Ác mộng hơn mười năm trước tái hiện, cảnh sinh ly quanh quẩn trong đầu, cậu khóc hô liều mạng đuổi theo chiếc xe lửa đi xa, bước chân người đuổi theo không kịp. Chẳng qua lần này cậu mất đi không phải tình cảm chân thành, mà là mười năm chí thân, như thể trong nhân sinh đạt được chút gì đó, nhất định phải dùng mất đi để trao đổi.

Hoắc Truyền Võ lái thẳng đến cảng, điên cuồng phóng xe trên quốc lộ, nửa thân người ôm chặt Tiểu Tuần của anh vào lòng. Trước mắt anh lờ mờ, một mảnh mơ hồ….

Cuối đường, chuyên cơ bí mật của quân đội từ từ đáp xuống. Hạ bộ trưởng mang vài vệ sĩ thân tín tới đón Sở Tuần, bế Sở Tuần từ trong xe ra, lên máy bay.

Sau vài phút ngắn ngủi, tin tức về vụ tai nạn được các kênh truyền thông phát ra, dư luận kinh sợ cùng đau xót. Một chiếc máy bay loại nhỏ chở hành khách từ Hồng Kông đến Bắc Kinh sau một phút đồng hồ cất cánh đã nổ mạnh, nát tan rơi xuống vùng biển gần cảng, trên máy bay có ước chừng một trăm hành khách cùng nhân viên đội bay. Phía Hồng Kông lập tức triển khai cứu hộ quy mô lớn trên biển, những người trên máy bay hy vọng còn sống xa vời.