Sở Tuần tối đó được mời lên một chiếc xe không có biển hiệu, gắn cờ đỏ có rèm che, xe không đi trên đường lớn phố Trường An, không đi tới các bộ và ủy ban trung ương hay Trung Nam Hải (1), mà là tới một thông đạo dưới lòng đất.
(1) Trung Nam Hải là khu vực cư trú của những nhà lãnh đạo cao nhất Trung Quốc
Trên mặt đất vừa mới khôi phục yên ổn không lâu, bộ đội thiết quân luật ở trên đường phố duy trì trật tự, nhóm người Hạ Thành không đi trên mặt đất, bộ Tổng tham quân đội bọn họ có đường nhỏ bí mật chuyên dụng, để tiện làm việc. Sở Tuần ngồi trong xe có rèm che, chấn động nhìn thấy xe chạy vào một đường hầm sáng sủa bằng phẳng, phía trước tối đen, sâu không lường được, bốn vách tường cùng trên đỉnh đường hầm toàn bộ được xây bằng đá xanh, đá hoa cương rất lớn.
Sở Tuần trước kia chưa bao giờ biết, trong lòng đất thành Bắc Kinh nguyên lai là một mê cung thật lớn, bốn phương thông suốt với toàn bộ đường hầm ngầm, hầm trú ẩn, cở sở thiết bị chuẩn bị chiến đấu. Cả hệ thống ngầm vận chuyển đâu vào đấy, khí thế khoáng đạt. Lúc ấy, lộ tuyến giao thông công cộng trong thành chỉ mới đưa vào sử dụng đường vòng cùng tuyến số 1, tuyến số 1 cũ từ Tây sang Đông, từ Bình Quả (2) viên đến Tứ Huệ. Trên thực tế, có rất nhiều đường hầm sớm kiến thành, từ trung tâm thành phố hướng ra những tuyến đường ngoại thành, bao gồm những con đường nhỏ tối trọng yếu dẫn ra ngoài thành.
(2) Bình quả: quả táo.
Trong tình thế khẩn cấp, những đường hầm này có thể đưa những vị lãnh đạo quan trọng trong vòng hai mươi phút từ Trung Nam Hải bí mật tới Đông Giao Tây Giao (3), cũng có thể nhanh chóng vận chuyển trực tiếp hàng vạn bộ đội cảnh vệ từ vùng ngoại ô vào thành.
(3) Đông Giao, Tây Giao: Ngoại ô phía Đông, phía Tây.
Từ một đường hầm đi thông Tây Giao, chiếc xe Sở Tuần ngồi trực tiếp chạy đến khe núi Tây Sơn. Nơi đó cây cối dày đặc tươi tốt, phong cảnh thần tiên như tranh vẽ, trong rừng thấp thoáng một tòa biệt thự.
Sở Tuần ở trong phòng khách lớn trên lầu hai biệt thự Tây Sơn, nhìn thấy một hàng người đứng đầu tối cao của quốc gia này.
Đúng như chú Hạ Thành miêu tả, những người đứng đầu này “Xếp hàng” chờ gặp cậu! Từng lão gia này đều dùng ánh mắt rất có thâm ý chăm chú nhìn cậu, hòa ái sờ sờ đầu cậu, xoa nắn bờ vai cậu, kéo cậu ngồi xuống ghế dài, đông một câu tây một câu tán gẫu chuyện nhà.
Sở Tiểu Nhị bởi vì đặc thù gia đình, coi như trông đã quen, có vài vị lãnh đạo quân ủy cậu trước kia nhìn thấy từ đằng xa. Còn có hai lão gia cậu chỉ nghe kỳ danh, trước kia chỉ thấy hình ảnh vào năm phút đầu trong “Phát sóng tin tức” mỗi ngày, lúc này một lần thấy toàn bộ. Những người này cùng ngày ở biệt thự Tây Sơn bí mật gặp gỡ, nghiên cứu giải quyết tốt hậu quả thiết quân luật, sau đó gặp dịp cũng mời bạn Sở Tuần đến, cùng nhau mở mang kiến thức một chút.
Sở Tuần ngồi ngay ngắn trên sô pha, trước mặt người ngoài rất có phong độ cùng khí độ của con cháu gia đình quân nhân, sống lưng thẳng tắp, hai chân khép lại, hai tay đặt trên đầu gối, lời nói cử chỉ không kiêu ngạo không siểm nịnh, người khác hỏi một câu cậu rành rọt đáp một câu. Cậu trong lòng nghĩ đang trong thời kì mẫn cảm, lúc này cũng không thể khiến cha mất mặt, những người trước mắt này, đều là thủ trưởng của cha cậu, là thủ trưởng của thủ trưởng……
Càng là những người ở vị trí cao, cách cư xử cá nhân đều rất thận trọng, hàm súc nội liễm, thâm tàng bất lộ, hỉ giận không biểu hiện ra ngoài. Huống hồ, những người này ăn mặc mộc mạc giản dị, kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen hoặc xám, đeo kính lão gọng đen, nói chuyện chậm rãi, tựa như mỗi một câu nói ra trước đó đều đã uốn lưỡi ba lần, từng từ từng chữ rất có thâm ý, thái độ lại hòa ái, vô hình trung làm cho Sở Tuần buông một tầng cảnh giác.
Đại thủ trưởng cao nhất đằng sau Quân ủy, từ trên bàn trà lấy một quả quýt, bóc vỏ, đút từng múi từng múi cho Sở Tuần.
Đại thủ trưởng nói: “Bạn nhỏ Sở Tuần, ta nghe nói, cháu thích ăn quýt. Hôm nay, cháu muốn ăn bao nhiêu, chúng ta cho cháu ăn bấy nhiêu.”
“Về sau, ai còn ngăn nói, không cho cháu ăn ‘quýt của lãnh đạo’, ta giúp cháu nói cô ấy!”
Sở Tuần miệng đầy quýt đại thủ trưởng đút cho cậu, theo thói quen tính sờ mái tóc mềm mại trên đầu. Vị ngọt ngào dôn dốt khó có thể hình dung, tràn đầy trong miệng…
Cả một buổi tối, trên bàn trà bày một ấm trà thơm, mấy dĩa đậu phộng và quýt. Mấy vị đại nhân vật ngồi ở sô pha, ngồi xung quanh là vài vị lãnh đạo Tổng tham. Đoàn người nhìn Sở Tuần không chớp mắt, nhìn thấy năng lượng tiềm tàng trong cơ thể cậu từng chút từng chút hiện ra trước mắt mọi người.
Mắt Sở Tuần bị che bằng một miếng vải nhung đen rất dày, đường nhìn hoàn toàn bị che khuất, ngón trỏ ngón giữa tay phải rất nhanh xẹt qua tựa báo, thậm chí tốc độ so với người thường dùng mắt đọc báo không khác lắm, rành mạch nhanh chóng đọc ra từng câu từng chữ. Mấy người xung quanh đeo kính lão, kinh ngạc nhướn cổ nhìn kỹ cậu “Đọc báo”. Tờ báo kia là tờ “Nhân dân nhật báo” tối đó lâm thời lấy từ xưởng in, chưa phát hành ra ngoài, Sở Tuần trước đó tuyệt đối không thể xem qua nội dung.
Sở Tuần đọc xong chuyên mục đầu tiên, tạm dừng một chút, như còn suy nghĩ gì đó, ngón tay thon dài xẹt qua ảnh chụp in trên báo.
Sau đó cậu duỗi tay chỉ vào một lão gia ngồi xéo ở đối diện: “Người trong ảnh chụp, là ngài.”
Sở Tuần còn che mắt, giọng nói bình tĩnh.
Thủ trưởng bị cậu chỉ kinh ngạc lập tức ngồi thẳng, càng có hưng trí quan sát cậu, đáy mắt âm thầm sáng lên, giống như được bàn tay vàng điểm qua.
Đại thủ trưởng hơi há miệng, tay theo bản năng càng không ngừng bóc quýt, đút cho Sở Tuần, “Muốn ăn ở chỗ ta vẫn còn.”
Sở Tuần cách hộp thủy tinh trong suốt, tập trung tinh thần chăm chú nhìn, làm một cái chong chóng nhỏ trong hộp thủy tinh loạch xoạch chuyển động. Tất cả mọi người ngừng thở, tiếng loạt xoạt vang vọng trong phòng khách yên tĩnh.
Dưới tấm kính dày của bàn trà ép tờ tiền giấy năm trăm tệ, ngón tay Sở Tuần cách tấm kính dày, như chơi đùa, đem ảnh chân dung uy vũ của Mao chủ tịch chậm rãi vò nát, di tới di lui làm nổi lên mấy nếp nhăn.
Sở Tuần nhất nhất làm hết, bắt đầu còn có chút hưng trí, sau lại dần dần phát giác không thích hợp.
Cậu ngả người vào sô pha, hơi bĩu môi, quan sát sắc mặt của mấy người lớn: “Cháu mệt rồi, có thể không làm được không?”
Đại thủ trưởng ra hiệu cấp dưới châm trà bưng nước cho cậu, gật gật đầu: “Bạn nhỏ Sở Tuần, thực cám ơn cháu, vất vả rồi.”
Sở Tuần thấp giọng nói: “Cháu muốn về nhà.”
Thủ trưởng nhắm mắt một chút: “Cháu yên tâm, qua mấy ngày nữa chúng ta sẽ đưa cháu về nhà.”
Sở Tuần nói: “Có thể đi bây giờ không? Chú Hạ của cháu đâu?”
Thủ trưởng dường như cố ý trêu cậu: “Tên Hạ Thành kia chạy mất rồi, chốc nữa ta phái người bắt hắn về đây.”
Mí mắt xinh đẹp của Sở Tuần khẽ nhấc, bĩu môi liếc sang phía bên kia: “Chú Hạ nãy giờ vẫn ngồi ở phòng bên cạnh mà, chú ấy không chạy xa, ngài mau bắt chú ấy đi.”
Mọi người nghẹn lời……
Bức tường gạch quét vôi rất dày, ở trước mắt người khác là một bức tường, nhưng ở trước mắt Sở Tuần, kia cơ bản là một tấm thủy tinh lớn, trong suốt.
Đại thủ trưởng ngồi xích lại, kéo tay Sở Tuần, xoa bóp, ý vị thâm trường nói vài câu đạo lý: “Bạn nhỏ Sở Tuần, cháu là người chúng ta khó được phát hiện, chúng ta tìm người như cháu rất lâu rồi. Quốc gia phi thường cần cháu, chúng ta cần cháu lưu lại…… Tình hình quốc tế không tốt, thế lực bên ngoài hao tổn tâm cơ bố trí thúc đẩy trận náo động này, sẽ không từ bỏ ý đồ, chiến tranh bắt đầu rồi, chúng ta thực bị động, không có đường lui, cháu chính là người chúng ta cần.”
Sở Tuần yên lặng nghe, sau một lúc lâu mở miệng nói: “Nhưng có người đang chờ cháu, cậu ấy cũng cần cháu.”
……
Sở Tuần một chân bước vào biệt thự Tây Sơn, đơn giản nghĩ rồi sẽ đi ra.
Mà một lần ở này, cuối cùng ước chừng ở một tháng, Hạ Thành không để cậu đi.
Hạ Thành xuất thân từ bộ đội đặc công, rất thông minh khôn khéo, mỗi ngày đều có biện pháp dỗ dành Sở Tuần xuất ra bản lãnh thật sự, hai người giằng co.
Sở Tuần nói, cháu mặc kệ, cháu phải về nhà.
Hạ Thành nói, cháu phân loại đống len sợi này rồi chú sẽ cho cháu về nhà.
Sở Tuần vì thế bị bịt mắt. Trong hộp vải đen có một trăm lẻ tám sợi len đủ mọi màu sắc quấn thành một nùi, cuốn nhau khó phân, cậu nhặt từng sợi từng sợi, bảo lấy màu đỏ phải lấy màu đỏ, bảo lấy màu lam không thể lấy màu lục. Vân tay trên ngón tay cậu hằn nóng lên, luyện tập lặp đi lặp lại, ngay cả cậu cũng không biết các giác quan càng ngày càng trở nên nhạy cảm, tinh tế hơn……
Cuối cùng mệt đến mức cả người đổ mồ hôi đầm đìa, ngã vào sô pha, được chú Hạ của cậu ôm lấy, bế về phòng ngủ.
Ngày tiếp theo, Sở Tuần lại la hét, cháu mặc kệ, cháu hôm nay nhất định phải về nhà!
Hạ Thành lại nói, cháu bóp nát quả banh đồng này, chú lập tức đưa cháu về nhà.
Hai tay Sở Tuần vuốt ve trái banh đồng trước mặt, lồng ngực phập phồng, tầm mắt dần mơ hồ. Cậu nhắm mắt, cổ ngửa về phía sau, tưởng tượng đang cầm trong tay đầu Nhị Võ của cậu, tròn tròn, ấm áp. Cậu nghĩ vậy, ngón tay liền kịch liệt nóng lên, trên trái banh đồng từ từ hiện lên dấu vết lồi lõm, cứ thế bị mười ngón tay cậu nặn ra hai dấu bàn tay to rõ ràng…… May mắn đây không phải thật là đầu của Hoắc Truyền Võ. (o_o)
Vì để được về nhà, vì có thể gặp Nhị Võ, vì thế lại mệt vô cùng, cả người ướt sũng, được người ta bế về phòng.
Ngày hôm sau, Sở Tuần nhịn không được trở mặt, cũng không làm bộ khách khí, nghiêm mặt nói với chú Hạ của cậu, chú nếu không đưa cháu về nhà, nhị gia trở mặt với chú!
Hạ Thành nói, cháu lấy ngón tay đục các điểm nhỏ vẽ lên tờ giấy vẽ này, lão tử tự mình khiêng cháu về.
Sở Tuần dùng đầu ngón tay nóng lên vẽ lên giấy vẽ, không khống chế được tâm tư, chậm rãi phác thảo trên giấy diện mạo ngũ quan một người, mày đen dày, khuôn mặt tuấn lãng, là cậu bé cậu nhớ thương……
Sở Tuần có một phòng ngủ riêng, toàn bộ quần áo vật dụng hàng ngày cái gì cần có đều có, có cảnh vệ riêng và bảo mẫu hầu hạ, mỗi ngày có anh cảnh vệ cõng cậu, bế cậu, khiêng cậu trên vai, đi đến phòng thí nghiệm ngầm dưới biệt thự. Cậu đói bụng có người đút cậu ăn cơm, cậu buồn có người dỗ cậu, đi toilet xả nước, hận không thể có người thay cậu cởi quần, đỡ tiểu thiếu gia cho cậu.
Mỗi ngày ba bữa cơm ăn gì là do cậu chọn, cậu chọn món nào đầu bếp phải làm món đó cho cậu.
Biệt thự Tây Sơn có ba vị đầu bếp nấu cơm cho thủ trưởng, một người làm đồ ăn Hoài Dương, một người làm đồ ăn Sơn Đông chính tông, một người làm các món ăn vặt thời Bắc Kinh cũ. Đầu bếp Sơn Đông có một lần làm bánh táo hấp, dựa theo khẩu vị hảo ngọt của Sở Tuần, ở trong nhồi rất nhiều nhân đậu đỏ và mứt táo. Sở Tuần ăn một cái thấy đặc biệt ngon, lặng lẽ lấy một cái túi, bỏ mấy cái bánh còn lại vào, để dành.
Hạ Thành phát hiện Sở Tuần để dành bánh: “Cháu muốn ăn nữa vẫn còn, bảo bác đầu bếp làm cho cháu.”
Sở Tuần nói: “Ngày mai cháu về nhà, mang cho bạn cháu, cậu ấy thích nhất ăn cái này.”
Hạ Thành liếc mắt một cái liền nhìn thấu, dứt khoát hỏi: “Cháu cùng Hoắc gia lão nhị, tình cảm tốt lắm sao?”
Sở Tuần hạ mắt, hốc mắt đột nhiên đỏ lên……
Trong lòng cậu đè nén rất nhiều chuyện, mỗi ngày rối rắm trong đầu, một mặt cường chống ứng phó những người này, một mặt lại suy nghĩ, Nhị Võ sao rồi, Nhị Võ thế nào, còn ở đống cát phía sau trạm thực phẩm chờ mình không? Anh trai, cha Truyền Võ được thả ra chưa? Mẹ hết bệnh rồi có còn khóc cả ngày không?
Sở Tuần từ trong túi sách lấy ra hộp Ferrero Rocher kia, là hộp sô cô la ngày hôm ấy cậu muốn đưa cho Truyền Võ dỗ đối phương vui vẻ.
Sở Tuần thấp giọng nói: “Sô cô la cũng sắp chảy rồi.”
“Chú Hạ, phiền chú một chút, giúp cháu đem hộp sô cô la này cho cậu ấy.”
Hạ Thành nhìn sâu vào Sở Tuần một chốc, cầm lấy món đồ: “Được, chú giúp cháu đưa cho bạn Tiểu Hoắc. Cháu yên tâm.”
Không rõ vì sao, Sở Tuần thực tín nhiệm chú Hạ Thành của cậu. Người đàn ông trung niên lớn hơn cha cậu hai tuổi này thần thái khí độ khi nói chuyện, có ma lực lắng đọng lại cảm xúc, ổn định lòng người. Chú Hạ mỗi một lần nói “Cháu yên tâm”, Sở Tuần liền không kìm được muốn tin tưởng cùng ỷ lại đối phương.
Sở Tuần khẽ hỏi: “Hoắc đại đại có phải không tốt hay không?”
Hạ Thành nấn ná, loại vấn đề này làm sao trả lời? Hoắc sư trưởng vào thời khắc mấu chốt kháng mệnh bất tuân phạm vào quân pháp tối kỵ, mặt trên khó tránh vì quân kỷ giết một răn trăm, tiền đồ chính trị Hoắc gia tóm lại là xong rồi……
* * *
Tầng hầm ngầm biệt thự Tây Sơn là một phòng thí nghiệm hoàn mỹ, do hai bộ tổng tham, Quốc An (4) cùng với Viện nghiên cứu khoa học nhân thể bộ Công Ủy quốc phòng nắm giữ nòng cốt, cơ mật bậc nhất, người ngoài cũng không biết, căn bản cũng tiếp xúc không đến.
(4) Quốc An: Bộ An ninh quốc gia
Sở Tuần lẳng lặng nằm ngửa, ở các huyệt vị trên cơ thể cậu, các chip điện, dây dẫn, dụng cụ thí nghiệm, kim đồng hồ không ngừng rung động, theo dõi giá trị biến đổi giới hạn của sóng điện não, lượng điện từ bao quanh thân thể, cùng với dao động của từ trường trong phòng. Sở Tuần mỗi một lần đốt giấy trong tay, làm đứt dây tóc của đèn treo trong phòng, làm ống thép từ từ mềm oặt cong lại, một cỗ lực chấn nhiếp cường đại xua tan năng lượng ý chí khiến tất cả mọi người ở đây cảm thấy kính sợ cùng rung động, trái tim bị áp bách khó chịu……
“Mấy đứa nhỏ tám chín, mười tuổi trước kia chúng ta thực nghiệm, cũng khai phá ra cùng loại tiềm năng, nhưng năng lực của cậu bé này so với tất cả các đứa nhỏ khác đều mạnh hơn.”
“Cậu bé trời sinh có được công năng này, chúng ta đã điều tra, ông bà cha mẹ Sở gia đều là người bình thường.”
“Sóng điện não cùng lực ý chí của cậu bé có thể ngưng tụ thành một loại ‘sức mạnh tâm linh’…… Hoặc có thể nói là ‘tia suy nghĩ’, cùng loại với ‘người công năng’ trong ‘Kế hoạch Tinh môn’ mà tình báo nhắc tới.”
“Đáng tiếc thấu thị (5) của cậu bé không đủ tinh chuẩn, nó còn phải luyện nữa. Vừa rồi phòng bên cạnh chỉ đứng bốn người, đứa nhỏ này lại nói là năm, còn đặc biệt cố chấp. Góc tường có cái giá treo áo khoác, nó chỉ thấy mờ mờ.”
(5) Thấu thị (clairvoyance): Hay còn gọi là Thiên mục (Mắt trời) hoặc Thiên nhãn công, chỉ khả năng nhìn một đồ vật bị che khuất hoặc được ngăn cách bằng một bức tường.
“Chúng ta hẳn là may mắn vì chúng ta có thể tìm được cậu bé, hơn nữa, cha cậu bé là người của chúng ta, là một quân nhân……”
……
Sở Tuần từ từ mở mắt ra, nhìn trần nhà một chút, tầm mắt chậm rãi xuyên thấu nóc nhà, nhìn bầu trời rõ mồn một.
Trong lòng có chút hiểu ra rất nhiều chuyện. Một tháng lặp đi lặp lại thực nghiệm cùng ma luyện, khiến bản thân cậu cũng âm thầm kinh ngạc năng lực của mình. Cậu bắt đầu âm thầm lần mò làm thế nào để kiểm soát suy nghĩ, phóng năng lượng não có ý thức có mục đích, tập trung ý chí cảm ứng phỏng đoán chuyện bên cạnh, muốn tĩnh thì tĩnh, muốn động thì động, khối năng lượng thu phóng tự nhiên.
Ngày hôm sau, đại thủ trưởng lại tìm cậu nói chuyện một hồi, ở trong thư phòng, mặt đối mặt, Hạ Thành cũng đi theo bên cạnh.
Trên thực tế, quân đội cùng khoa Công Ủy quốc phòng liên thủ tiến hành nghiên cứu khoa học nhân thể, nhưng lãnh đạo bên trong còn tồn tại bất đồng, rất nhiều người không tin, không ủng hộ, đầu tư hàng chục triệu cho một kế hoạch khoa học trên giấy, nếu không thành công sẽ trở thành đốt tiền đổi lấy một đống giấy lộn. Nhưng tình báo bên kia đại dương truyền đến, kẻ địch của quốc gia, đối thủ của chúng ta đã sớm khởi xướng “Kế hoạch Tinh môn” tuyệt mật, người công năng có lực lượng tinh thần cùng ý niệm lực được sử dụng vào mục đích quân sự, cảm nhận được địch từ xa, dùng ý nghĩ đả thương người, chiến tranh chân chính tiến vào thời đại khoa học kỹ thuật nhân thể “Quyết thắng từ ngoài ngàn dặm”……
Trong thư phòng nhỏ ở biệt thự Tây Sơn, trên bàn dựng thẳng một lá quốc kì nhỏ màu đỏ, trên tường tám chữ hành thư (6) to, “Chuyên gia ưu tú, tuyệt đối trung thành” (7), bút lực mạnh mẽ, khí thế.
(6) Hành thư: một kiểu viết chữ Hán gần giống chữ Thảo.
Sở Tuần biết, vận mệnh của cậu từ khi đó đã không còn nắm giữ trong tay mình.
Đại thủ trưởng nói: “Bạn nhỏ Sở Tuần, cháu muốn cái gì, muốn có yêu cầu gì với chúng ta, cứ việc đề nghị.”
Sở Tuần nâng mí mắt, cẩn thận thăm dò: “Cháu muốn gì cũng có thể đề nghị sao?”
Thủ trưởng gật đầu: “Cái gì cũng được, chúng ta hết sức thỏa mãn.”
Sở Tuần hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí, bởi vì quá mức kích động, đáy mắt đột nhiên hiện ra sương mù: “Ông ơi, cháu có thể yêu cầu ngài thả Hoắc đại đại và anh Đại Quân không?”
Thủ trưởng kinh ngạc, bất động thanh sắc: “Ai là Hoắc đại đại?” Bạn đang �
Sở Tuần nói: “Chính là Hoắc sư trưởng đại đại.”
Một câu của Sở Tuần khiến thủ trưởng thực sửng sốt, trầm mặc. Đây không phải chuyện hắn có đáp ứng hay không, mà là ai cũng sẽ không nghĩ đến bạn Sở ngay vào thời khắc mẫn cảm này, dám mượn cơ hội đưa ra yêu cầu không an phận.
Thủ trưởng dỗ đứa nhỏ “Có yêu cầu gì cứ việc đề nghị”, nguyên bản nghĩ đến cậu bé tuổi nhỏ không rành thế sự, muốn mỗi ngày ăn ba cây kem, muốn tích góp một bộ Transformers, hoặc là yêu cầu trực tiếp tiến vào trường trung học trọng điểm tốt nhất toàn thành phố, thậm chí quân hàm trong nhà, đãi ngộ cán bộ cao cấp…… Ai ngờ Sở Tuần yêu cầu phóng thích Hoắc sư trưởng?
Sở Tuần suy nghĩ việc này thật lâu, một tháng nay cùng mọi người mỗi ngày gọt giũa khai phá dị năng từ trường có trong thân thể cậu, cậu cả ngày chỉ tự hỏi Hoắc gia có bình yên vô sự vượt qua kiếp nạn hay không, cậu cùng Nhị Võ có trở lại cuộc sống an ổn như trước đây được hay không. Cậu thông minh, cậu cơ trí, cậu biết sát ngôn quan sắc ước đoán tâm tư người lớn, thậm chí trong tiềm thức đã đem chính mình đặt vào vị trí lợi thế trên cán cân đàm phán, chính cậu làm quân cờ trao đổi kia.
Cậu cũng không phải lòng dạ thâm như vậy, không biết phải giấu tài giấu tâm cơ, trong lòng nghẹn nói, cũng không quản thế đạo gian nguy tiền đồ chưa biết, không thể chờ đợi rốt cục nói ra.
Hạ Thành nhịn không được thấp giọng khụ một tiếng, nháy mắt ra dấu với bạn Sở.
Đại thủ trưởng mặt không đổi sắc, cũng không tỏ ra phẫn nộ hoặc là ghét, không tất yếu, chỉ chậm rãi hỏi: “Tiểu Tuần, nhà cháu và nhà Hoắc Vân Sơn, có giao tình rất sâu sao?”
Sở Tuần xoay chuyển tâm tư, không trả lời chính diện, chỉ nói: “Hoắc đại đại là người tốt, đã cứu mạng cháu, bác ấy đối với cháu rất tốt.”
Thủ trưởng hơi nheo mắt, đột nhiên hỏi: “Là Hoắc gia nhờ cháu cầu tình?”
Sở Tuần: “Không phải.”
Thủ trưởng: “Cha cháu dạy cháu nói?”
Lòng bàn tay Hạ Thành đổ mồ hôi, sợ đứa nhỏ nói sai một câu, tiểu tử cậu sẽ hại chết toàn gia mình!
Sở Tuần nhanh chóng lắc đầu, cắn môi dưới: “Không phải, cha cháu không dạy cháu nói điều này. Ông nội cháu cha cháu chỉ dạy cháu chính trực làm người, chịu ơn người phải biết báo ân.”
Sở Tuần không nghĩ tới, đại nhân vật nghe cậu nói lời này xong, không đập bàn phát hỏa, chỉ nhắm mắt, gật gật đầu: “Tiểu tử này, có ý thức trách nhiệm, có can đảm, nhưng……”
“Nhưng, quốc có quốc pháp, quân có quân quy, quốc gia nguy nan dùng hình phạt nghiêm, xảy ra chuyện không thể không truy cứu, chúng ta không thể bởi vì một mình cháu mà không để ý lợi ích của toàn bộ binh sĩ quốc gia, hiểu chưa?”
Người có thân phận nói chuyện súc tích, nước đôi, một chữ “Nhưng” liền khiến Sở Tuần rõ ràng.
Sở Tuần từ từ chảy nước mắt, cắn môi không lên tiếng.
Trong phòng yên tĩnh, hai trưởng bối nhìn cậu rơi lệ.
Hạ Thành lặng lẽ đưa qua một kẹp văn kiện, đại thủ trưởng mở kẹp văn kiện ra, hạ mắt đảo qua, bên trong đúng là bức họa Sở Tuần dùng đầu ngón tay đốt ra. Người trong tranh trông rất sống động, làm người xem liếc mắt một cái liền nhận ra, tranh này là cậu nhóc nhà ai.
Ông kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Sở Tuần, bừng tỉnh đại ngộ, mới vừa rồi bị bạn nhỏ Sở đưa ra yêu cầu càn rỡ cũng không động thanh sắc, không kinh ngạc như vậy.
……
“Bạn nhỏ Sở Tuần, yêu cầu của cháu chúng ta đã biết, chúng ta sẽ suy xét, cháu yên tâm đi.”
Đại thủ trưởng trịnh trọng hứa hẹn với Sở Tuần, biểu tình bình tĩnh, uy nghiêm.
Sở Tuần ở trên tờ giấy trắng trải trên bàn, lấy ngón tay thay viết, giống như lập lời thề dùng ngón tay đốt ra bốn chữ to trên giấy, “Tuyệt đối trung thành”, từng chữ khắc sâu trong tâm trí, hòa tan vào máu cậu.
Sở Tuần là con cháu xuất thân bộ đội, là con trai của một quân nhân, từ nhỏ đã nghe mưa dầm thấm đất lời dạy dỗ của cha ông, tuổi còn nhỏ trong xương cốt đã có lòng tin cùng danh dự quốc gia, nhiệt huyết chí khí hướng về quân nhân, sùng bái chủ nghĩa anh hùng. Nhưng cậu cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, chính mình lại lấy cách thức như vậy “bị bắt” đi lên con đường này. Trăm sông đổ về một biển, giống như trúng mục tiêu đã định, thực sự là vận mệnh sắp đặt.
Buổi nói chuyện này, lúc ấy chỉ có ba người ở đây biết, người ngoài cũng không biết có chuyện này. Sở Hoài Trí tuyệt không thể tưởng được con trai mình lớn mật lỗ mãng như thế, quả thực là lấy đao đặt trên cổ cả nhà, “Dĩ hạ phạm thượng”; Hoắc gia cũng không nghĩ đến, Sở Tiểu Nhị năm đó trượng nghĩa như vậy, từng ở trước mặt đại nhân vật lấy thân xin tha, giao phó thân gia (8), khẩn cầu cấp trên phóng Hoắc gia một con đường sống.
(8) Thân gia: bản thân và gia đình.
_____________________________
(7) Chú thích của tác giả: “Chuyên gia ưu tú, tuyệt đối trung thành”, những lời này đến từ “Băng là nước đang ngủ” (冰是睡着的水) của Lưu Mãnh. (Là tiểu thuyết của tác gia nổi tiếng Lưu Mãnh, là tác phẩm đầu tiên trong nước nói đến cuộc sống huyền bí của các chiến sĩ trên mặt trận cơ mật, đã được cải biên thành phim truyền hình cùng tên. (Theo Baidu.baike))