Vệ Sĩ

Chương 14: Soái ca Hoắc Truyền Võ




Sở Tuần và Truyền Võ ở tuổi này, đối với chuyện trai gái yêu đương năm xưa của người lớn không có hứng thú, cũng không hiểu sâu xa. Cái gì kêu cha cậu đoạt người yêu của cha tôi? Người yêu hiện tại của cha cậu rõ ràng là mẹ cậu, của cha tôi là mẹ tôi, ai ngăn trở cuộc sống của ai? Các ngươi ồn ào mấy chuyện vô vị này làm gì?

Vả lại, Sở Tuần nghĩ, Triệu Lệ Hồng cũng không phải bạn gái tôi, trong trường học nữ sinh thích Nhị gia có cả đống, mỗi người đều là bạn gái tôi, gia còn muốn chọn người đây!

Triệu Lệ Hồng cũng không phải là bạn gái Hoắc Truyền Võ.

Nhỏ đó hả?

Truyền Võ có thể thích nhỏ sao?

Tuyệt đối không có khả năng.

Cho nên nói, có một số việc sẽ chỉ làm người lớn hai bên gặp mặt càng tăng thêm xấu hổ, nhưng không hề ảnh hưởng đến tình nghĩa anh em thuần túy của Sở Tuần và Hoắc tiểu nhị lúc ấy. Loại tình bạn cùng nghĩa khí này trong suốt không lẫn tạp chất, có khi thậm chí bởi vì người lớn âm thầm can thiệp phản đối mà càng thêm bền vững, còn thêm vài phần lạc thú của việc vụng trộm trao nhận……

* * *

Sở Tuần cơm nước xong, thuận tay lấy hai chai nước ngọt trong tủ lạnh, vòng vo tam quốc, “Mẹ con đi ra ngoài chơi đây.”

Mẹ Sở Tuần ló đầu ra gọi lại: “Đi chơi với ai?”

Sở Tuần hàm hồ nói: “Con đi chơi với tụi bạn, Quân nhi cùng Bác Văn.”

Mẹ Sở Tuần lừ mắt nhìn con trai: “Đi với Quân Quân Bác Văn, con lấy hai chai nước ngọt, con cho ai uống hả?”

Sở Tuần im lặng: “… Lấy thiếu một chai.”

Cậu xoay người đi tới tủ lạnh, lấy ba chai… Ba chai cũng không đúng, vậy lấy bốn chai.

Nhưng mà bốn chai cậu cầm không được, không có bốn tay.

Sở Tuần dỗi, dứt khoát chỉ cầm một chai: “Con chỉ lấy cho mình con uống.”

Mẹ Sở Tuần rất khôn khéo, cũng không nói vô nghĩa, nhìn bóng dáng con trai gấp gáp chạy đi, lắc đầu, không có cách.

Đứa nhỏ mới bao lớn, nội tâm đã sâu như vậy, có cái gì cũng không nói với người lớn, đã nói không cho chơi với Hoắc tiểu nhị, nó lại càng muốn chạy tới nhà người ta, quả cân dường như còn nghiêng về phía bên ấy. Hơn nữa tục ngữ đều nói nữ sinh “Hướng ngoại”, như thế nào con trai nhà mình cũng “Hướng ngoại” đâu? Trong nhà có thứ gì tốt đều giấu không được giữ không được, nhất định bị cậu mang ra ngoài, vui vẻ mang tới nhà người ta, ăn, uống, chơi, dùng, không có cái gì mà con mình không gom mang ra ngoài, thật hào phóng!

Mẹ Sở Tuần cũng không phải người keo kiệt ki bo, tính chị rất hào phóng tháo vát. Chị không ghét đứa bé Hoắc Truyền Võ này, nhưng là nhiều năm qua có một số việc chôn ở trong lòng, phiền muộn, chán ngán, lại bị một đám bà tám miệng rộng trong đại viện châm ngòi, trong lòng đặc biệt không thoải mái.

Con trai “Hướng ngoại” cũng không chỉ có một mình Sở Tuần, ở Hoắc gia bên kia, Hoắc Truyền Võ gói kỹ ba cái bánh rán lớn, cầm túi thực phẩm chạy ra ngoài.

Mẹ Truyền Võ gọi lại: “Lại đây, tấu gì đi?” (Đi đâu đó?)

Hoắc Truyền Võ cúi đầu nhai bánh rán, lẩm bẩm, “Đi ra ngoài chơi.”

Mẹ Truyền Võ: “Nhẫm ăn hết được ba cái bánh rán lớn hả?”

Hoắc Truyền Võ đã lủi xuống lầu. Cậu thích nhất đồ ăn mẹ làm, nhất là món bánh rán cuốn hành tây, tương thịt, thực thơm. Thơm như vậy ăn thật ngon, nhất định phải chia xẻ với Sở Tuần.

Mẹ Truyền Võ ló đầu nhìn bóng con mình, lạnh mắt, nghĩ thầm tiểu tử ngốc nhà nhẫm, người ta vui lòng chơi với nhẫm sao, rất thân thiết với con sao, con liền vội vàng đem cả tâm mình đều đào ra cho người ta…

* * *

Hai người ngồi ở đống gạch đằng sau căn tin.

Sở Tuần chỉ mang theo một chai nước ngọt, đưa cho Truyền Võ.

Truyền Võ miệng ngậm nửa cái bánh rán, đem túi bánh rán cất trong ngực đưa cho Sở Tuần.

Sở Tuần vừa ngửi, phù một tiếng: “Thao, mùi gì vậy, hành tây?!”

Truyền Võ miệng nhai: “Ăn ngon lắm.”

Sở Tuần bịt mũi, nhíu mày, biểu tình chán ghét: “Tôi không thích ăn nhất là hành, gừng, tỏi, với cả hành tây sống, tỏi sống nữa, hôi muốn chết, cậu đừng tới gần tôi.”

Truyền Võ khó hiểu, liếc mắt nhìn cậu, biểu tình như xem tiểu quái vật: “Hành tây sống, tỏi sống rất thơm, nhẫm đồ dế nhũi.”

Sở Tuần trừng mắt: “Tôi dế nhũi?!”

Hai người ăn uống không hợp, Sở Tuần ăn uống rất tinh xảo cầu kỳ, Truyền Võ lại phóng khoáng hào sảng. Người Sơn Đông nấu cơm coi trọng thịt cá, đại màn thầu, đại bánh bao, hơn nữa món nào cũng làm lớn hơn so với nơi khác, đặc biệt nhiều nhân.

Sở Tuần nhìn cậu ăn thực ngon miệng, sau lại nhịn không được bịt mũi nếm thử một miếng. Ăn một miếng, sửng sốt, lại cắn thêm một miếng…

Món này cũng tựa như chao (1), nghe mùi lập tức muốn chạy, nhưng càng ăn lại càng thơm, vỏ bánh mỏng như tờ giấy, cuộn đều các loại rau củ bên trong, xen lẫn là màu xanh của hành lá, màu trắng của hành tây, còn có tương thịt heo thơm nức.

(1) Chao: Đậu phụ ủ lên men.

Hai người câu có câu không nói chuyện phiếm.

Sở Tuần khơi mào câu chuyện: “Bọn họ đều nói, cha cậu trước kia đoạt bạn gái của cha tôi, là thiệt hay giả vậy?”

Truyền Võ lau miệng, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Vô nghĩa. Cha yêm không phải loại người này, sẽ không đoạt người nhà nhẫm.”

Sở Tuần nghĩ nghĩ: “Tôi cũng thấy vậy, cha cậu không giống loại người này, trông rất đứng đắn.”

Truyền Võ gật đầu: “Chúng yêm không như vậy, ở chỗ yêm từ nhỏ đã đính hôn, sớm chọn con dâu.”

Sở Tuần vừa nghe thấy, mắt híp lại, tìm tòi nghiên cứu nói: “Vậy còn cậu? Cậu cũng đính hôn rồi?”

Khóe miệng Truyền Võ chậm rãi cong lên, cười mà không đáp.

“Thao…”

“Còn mẹ nó gạt người.”

“Rốt cuộc đã đính hôn chưa hả?”

Sở Tuần nhào lên túm cổ áo Hoắc Truyền Võ, nhéo má, ép hỏi: “Cậu không phải là đã có vợ nhỏ rồi đó chứ!”

Hoắc Truyền Võ bị cậu nhéo đến chịu không nổi, nở nụ cười, cất giọng thâm trầm: “Nghe mẹ yêm nói, có một cô vợ.”

Sở Tuần khi đó sửng sốt một chút.

Cũng không biết sao, trong lòng bỗng nhiên hụt hẫng, cảm giác mất mác mãnh liệt, không thể ức chế cơn đau, tràn ngập nhiệt tình đều tiêu tan. Có thể là bởi vì, Truyền Võ có, cậu không có? Hay là bởi vì cái gì khác…

Cậu đương nhiên còn không biết, Hoắc gia cũng không phải là gia đình bình thường, hai thiếu gia Hoắc gia sớm đã có rất nhiều có khuê nữ trông theo.

Sở Tuần buông tay, dời mắt đi, làm bộ như như không có việc gì nói: “Cô vợ nhỏ của cậu bộ dạng xinh đẹp không?”

Hoắc Truyền Võ ăn ngay nói thật: “Yêm cũng chưa gặp qua.”

Sở Tuần trong lòng đặc biệt khó chịu, quả thực phiền muộn: “Chưa thấy qua cậu cũng dám đính hôn hả? Nếu người mù người què người quái dị cậu cũng muốn sao?”

“Đính hôn với người ta, cậu trước tiên cũng phải nhìn xem diện mạo, trông xinh đẹp, cậu thích thì mới đính hôn chứ, dế nhũi…”

Sở Tuần mất hứng, lạnh lùng nghiêm mặt, phun ra một câu: “Có dễ nhìn như tôi không?”

Hoắc Truyền Võ vốn đối với chuyện cưới vợ cũng không có cảm giác gì, nghĩ thầm khẳng định không dễ nhìn như Tiểu Tuần, bộ dạng cậu hệt như búp bê trên tranh tết, còn ai có thể đẹp hơn nữa chứ?

Sở Tuần tối hôm đó về nhà mang theo một miệng một thân mùi hành tây. Chút mùi này cả nhà dùng mũi cũng có thể đoán được cậu trộm đi “hẹn hò” với ai.

Sở Tuần xụ mặt, thực mất hứng, trong lòng cân nhắc chính là, cái tên đẹp trai Hoắc Truyền Võ kia ở quê thế mà giấu một cô vợ nhỏ… Tư lệnh đây còn chưa có chủ đâu, Tiểu Hoắc cậu lại dám có trước?

* * *

Đông đi xuân đến, xuân sang hè về, cây ngô đồng ngoài tường đại viện rung rinh cành lá rậm rạp. Trận địa hai quân ở đống cát cùng đống cải thảo ở trạm thực phẩm trải qua vô số lần thay chủ, cơm trưa căn tin là thịt hộp đi trộm được, trên xà kép ở rìa sân thể dục lưu lại đầy vết tích hăng hái của đám thiếu niên, thanh xà bị bàn tay cùng đế giày mài ra sáng bóng.

Chạng vạng ở cửa căn tin, một đám nhóc ăn cơm chiều, quơ dĩa cơm tráng men chạy đến.

Vương Hân Hân cùng mấy đứa trẻ đầu đội dĩa cơm, chạy vòng vòng quanh sân, hát vang, “Chúng ta là côn trùng có hại, chúng ta là côn trùng có hại!” (2)

(2) Bài hát tên “Chúng ta là côn trùng có hại.” (我们是害虫) Nghe ở đây

Thẩm Bác Văn từ sau cây đại thụ đi ra, giơ dĩa ăn lên cao, “Chính nghĩa Lai Phúc Linh, chính nghĩa Lai Phúc Linh, nhất định phải đem côn trùng có hại, giết chết! Giết chết! Giết chết…”

Bài hát này tối nào cũng phải hát một hồi ở sân đại viện, nếu ngày nào đó không hát, mấy người lớn nhất định cảm thấy thiếu cái gì đó, bọn nhỏ quên rồi sao?

Vương Hân Hân cắm đầu chạy, thình lình tông vào lòng một người lớn.

Cậu nhóc ngẩng đầu vừa thấy, là Hoắc Vân Sơn.

Nguồn:

Hoắc sư trưởng “thực đứng đắn” trong mắt Sở Tuần, gương mặt uy nghiêm, tục truyền nói tính tình cũng không tốt, rất khó đối phó, tiểu binh trong viện ai cũng từng bị mắng, đều sợ hắn.

Vương Hân Hân vội vàng quay đầu chạy đi, chạy hai bước lại thấy không đúng, không lễ phép, đứng lại, cúi đầu khom lưng nhỏ giọng kêu: “Đại Đại.”

Theo cách gọi của người địa phương, nhỏ tuổi hơn ba mình thì kêu chú; lớn hơn ba mình, kêu Đại Đại.

Hoắc sư trưởng xụ mặt, trong mắt có ý cười, trầm ổn hỏi: “Côn trùng có hại bị tấu?” (bị gì?)

Hoắc sư trưởng vươn bàn tay to dày, xoa xoa đầu của Tiểu phá phách một chút.

Vương Hân Hân ngượng ngùng hắc hắc cười.

Hoắc sư trưởng nhìn thấy gì đó trong túi áo sơmi của Vương Hân Hân, hỏi: “Thu thập mấy thứ này chơi à?”

“Để lão tử cho nhẫm thêm mấy cái nữa.”

Hoắc sư trưởng từ trong túi áo lính lấy ra mấy vỏ đạn rỗng, vỏ đạn mang theo ánh đồng xinh đẹp, đây là món bọn nhỏ thích sưu tập nhất, thường đem khoe nhau xem ai sưu tập nhiều hơn.

Người cũng đã đi, Vương Hân Hân mới hồi thần, từ xa kinh ngạc chào một quân lễ: “Cám ơn Đại Đại!”

Sau vụ tin đồn loạn truyền kia, mọi người ở chung lâu ngày cũng phát giác lão tử Hoắc gia kỳ thật tính tình không thối như vậy. Hoắc sư trưởng là một thùng thuốc nổ đen ngòm, nhưng chỉ cần cậu không châm ngòi, không chọc giận hắn, hắn đối với con nít cũng rất ôn hòa.

Đương nhiên, cũng có người thực chọc đến điểm bạo phát của Hoắc sư trưởng, người này một khi nóng nảy, cách xa đại viện hai dặm cũng có thể nghe thấy thanh âm mắng chửi người hùng hậu xen lẫn khàn khàn bạo liệt của Hoắc sư trưởng. Cảnh vệ viên không tập trung, binh hậu cần làm biếng không hoàn thành nhiệm vụ, còn có tiểu chiến sĩ thành tích tập huấn kém, đều bị hắn mắng.

Hoắc Vân Sơn mắng chửi người bất luận thân sơ, người thân chọc hắn nóng nảy hắn cũng mắng.

Có một hồi người trong đại viện trách mắng lão đại Hoắc Truyền Quân nhà hắn, bởi vì Hoắc Truyền Quân để tóc quá dài, thoạt nhìn tác phong sinh hoạt không tốt.

“Mẹ cái X, để tóc dài như vậy, nhẫm trông như bọn trộm cướp, thấy bản thân mình đẹp lắm sao?!”

Hoắc Vân Sơn chỉ vào một dúm tóc trên trán con hắn, phẫn nộ chửi má nó.

Hoắc Truyền Quân bị mắng, ở trước mặt cha mình một chữ cũng không dám nói, ngày hôm sau liền ra ngoài đem mái tóc dài của mình cạo toàn bộ, biến thành đầu trọc.

Cửa sổ trên lầu lập tức nhô ra mấy cái đầu, từ trên cao nhìn xuống xem.

Sở Tuần tựa vào cửa sổ nhìn, lẩm bẩm nói: “Cha Nhị Võ cũng giống cha mình, cũng thích nói cái kia, cả cha mẹ mình cũng nói vậy.”

Anh cậu ở trong phòng nghe thấy, cười đến mang vài phần quỷ bí đáng khinh: “Đàn ông mà, đều thích cái kia, trên chiến trường làm kẻ địch, về nhà làm khô vợ mình.”

Sở Tuần cảm thấy lời anh mình nói chẳng phải lời hay ho gì.

Sở Du nhớ lại vợ Hoắc sư trưởng, khinh thường nói: “Đúng là tham gia quân ngũ một năm, lão heo mẹ cũng thắng Điêu Thuyền.”

Kỳ thật vợ Hoắc sư trưởng người ta cũng không xấu, người bình thường, chỉ là Sở Du miệng độc.

Sở Du thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một thân ảnh cao cao gầy gầy lưng đeo túi sách từ trong đại viện đi qua, buồn bực nói: “Ai u, tiểu tử này đến viện ta mới được một năm, mà càng ngày càng ra dáng, còn mẹ nó thực suất.”

Tiểu tử “thực suất” trong miệng Sở Du, chính là Hoắc Truyền Võ.

Truyền Võ đến đại viện một năm, nhìn cũng thấy vóc dáng chậm rãi cao, so với mấy đứa nhỏ cùng tuổi thì cao hơn, dáng người cao ngất, khung xương cứng cáp.

Bọn nhỏ hàng năm vào sinh nhật mình, đều đến chỗ cây cột điện thô rám nhất ở tường viện để so chiều cao, ở trên cột gỗ khắc một vạch thật sâu; mỗi năm khắc một vạch, ghi lại vết tích từng năm lớn lên. Cột gỗ kia bị vẽ chằng chịt, hơn nữa đều có tên mỗi người làm ký hiệu. Có vạch khắc chữ “Tuần”, vạch chữ “Quân”, vạch chữ “Văn”.

Truyền Võ từ sau khi đến đây cũng lưu lại dấu hiệu của mình trên cột điện. Vóc dáng của cậu so với ba đứa nhỏ kia còn tăng nhanh hơn.

Đương nhiên, tối trọng yếu là, trang phục của Hoắc gia tiểu nhị so với trước kia mốt hơn, nhanh chóng hòa nhập phong cách ăn mặc tối được ưa chuộng của các cậu trai trẻ năm đó. Nếu muốn đẹp trai, tuyệt đối không thể quê, đây là chân lý. Mặt mũi dáng người của Hoắc Truyền Võ rất đẹp, một khi cởi bỏ một thân quê mùa, kia mắt thấy, chính là một nam sinh cực kỳ đẹp trai vô cùng dẫn người chú mục trong đại viện.

Truyền Võ ngược lại không giống Sở Tuần, mặc một thân âu phục áo ghi – lê. Nhà Hoắc sư trưởng không để ý mấy chuyện này, cũng không may tây trang cho con trai.

Truyền Võ mỗi ngày đi học, bên trên là áo T shirt trắng, bên dưới là quần jean màu thâm lam, một chiếc thắt lưng da vòng quanh eo, thêm một đôi giày mảnh. Vùng đùi trên quần jean được chà xát thành màu trắng, trên đầu gối còn cố ý cắt mấy cái lỗ nhỏ. Đứa nhỏ này thân cao chân dài, mặc vào trông đẹp hơn hẳn người khác, lưng quần hơi trễ xuống hông, ống quần chấm mặt giày, bộ dáng trầm mặc đi đường đặc biệt có phong thái người mẫu.

Cuối thập niên tám mươi bắt đầu lưu hành văn hóa áo thun DIY (3), các thiếu niên đều mặc áo T shirt trắng có chữ, dùng chữ nghĩa đường hoàng thẳng thắn nói hết tín điều nhân sinh, bộc lộ mạnh mẽ cái tôi và cá tính bản thân.

(3) Áo thun DIY (Do it yourself): Xem them ở đây

Đều nói quần áo như người, Hoắc Truyền Võ thường xuyên mặc áo có in hình chân dung Mao Chủ Tịch, Thiệu Quân trên người mặc áo hình Diego Maradona đang nhảy lên trên sân cỏ, Sở Tuần thường mặc áo trước ngực viết “Tôi ăn táo bạn ăn vỏ”, Thẩm Bác Văn trước ngực phiền muộn viết “Người quá thiện lương chỉ chịu thiệt”.

Khẩu âm của ai đó cũng sửa lại rất nhiều, ở trường học nói tiếng phổ thông. Hơn nữa Truyền Võ còn vô thức học theo giọng điệu Sở Tuần, hoàn toàn là theo bản năng, cảm thấy Sở Tuần bọn họ nói chuyện đặc biệt hăng hái. Cái gì mà “Tao thao”, “Cút đi”, “Bà ngoại ông cậu nhà nó”, “Cậu đi chơi”, mấy câu nói này con nít học vô cùng nhanh.

Sở Tuần thì sao?

Có một hồi lão đại Sở gia chạy vào phòng em trai tìm đồ gì đó, đi giày chơi bóng dính bẩn ở trên giường Sở Tuần lục tung lên.

Sở Tuần ở cửa nhìn thấy, mất hứng thốt ra: “Nhẫm tấu chi rứa!” (Anh làm cái gì vậy hả?)

Sở Du thiếu chút xíu là phun nước miếng, cảm thấy đặc biệt khôi hài: “Mày, mày, mày vừa rồi nói cái gì?”

Sở Tuần: “……”

“Em không nói gì hết.”

Sở Tuần lầm bầm nói.

Sở Du khó hiểu trừng mắt nhìn em mình: “Ai u mẹ ơi, tao thao, mày sao lại học theo thằng Tiểu Sơn Đông nhà bên kia vậy!”

Sắc mặt Sở Tuần không được tự nhiên: “… Em không học cậu ấy.”

Trong trường học, trong đại viện cũng bắt đầu có nữ sinh chú ý Hoắc Truyền Võ, bởi vì Tiểu Sơn Đông bộ dạng đẹp trai, hơn nữa đặc biệt khốc.

Có nữ sinh cùng lớp nhét tờ giấy nhỏ vào hộp bút, cặp sách cùng ngăn bàn của Truyền Võ, viết thư tình cho cậu, hẹn cậu đi chơi.

Có mấy cô bạn đi cùng một nhóm tan học ở trên đường ngăn đón cậu, hỏi đông hỏi tây.

Lúc “Nhóm bốn người” lái xe đạp chạy ra ngoài hóng mát, bắt đầu có con gái gia nhập đội ngũ bọn họ, ở trước mặt mấy anh em giống như khổng tước xòe đuôi lúc ẩn lúc hiện, khoe khoang dáng người.

Còn có mấy cô gái lớn ngoài xã hội, nữ lưu manh, đứng dàn hàng ở cổng đại viện cửa, gọi Hoắc Truyền Võ: “Yêu, anh bạn, cậu tên gì vậy?”

Truyền Võ liếc liếc mắt một cái, không phản ứng.

Cô gái nói: “Cậu lại đây! Hỏi cậu đó, làm quen cái.”

Truyền Võ hừ một câu: “Không biết cô.”

Cô gái cười nói: “Tiểu tử, cậu cáo ráo lại đẹp trai ấy, cuối tuần tới rạp coi phim, cậu đi không?”

Truyền Võ thản nhiên liếc mắt: “Đi cũng không đi với cô.”

Mới vài năm ngắn ngủi như vậy, cuộc sống xã hội ở thủ đô trở nên cực kỳ cởi mở, so với những năm chín mươi sau đó còn cởi mở hơn, con trai ở trên đường ngăn đón con gái, con gái cũng dám ở trên đường ngăn đón con trai, thích, thổ lộ, hẹn hò, làm tình, không có gì ngượng ngùng, không có gì không dám làm. Áp lực cách mạng văn hóa sau hai mươi năm mãnh liệt bùng nổ, vội vàng không thể kìm nén, liệt hỏa thanh xuân.

Hoắc gia Tiểu Nhị bị mấy cô gái này cuốn lấy có chút chịu không nổi, áo thun mặc trên người cũng đổi.

Trước ngực ba chữ to: Đừng theo tôi.

Sau lưng ba chữ to: Rất phiền phức!

Sở Tuần có một hồi cùng soái ca ngồi phơi nắng trên đống cát sỏi, từ trong cặp đối phương lục ra thư tình.

Sở Tuần rất hào hứng nhìn một lần, trong lòng có chủ ý, ngoài miệng còn cố ý thử: “Tôi đã nói rồi, Triệu Lệ Hồng lớp chúng ta đúng là thích cậu.”

Truyền Võ lơ đễnh: “Tôi lại không thích nhỏ đó.”

Sở Tuần: “Người ta hẹn cậu cuối tuần đi khán phòng nhỏ xem điện ảnh kìa, cậu đi hay không đi?”

Truyền Võ: “Tôi không phải đã nói rồi sao, cuối tuần cùng nhau đi bơi.”

Sở Tuần nở nụ cười, trong lòng ấm áp, nghiêng đầu, khuôn mặt sáng lạn ánh trời chiều: “Đúng là anh em.”

Khóe miệng Truyền Võ cong lên độ cung cực đẹp: “Đương nhiên.”

Truyền Võ đem thư tình vò lại, tùy tay ném, cũng không hồi âm.

Sở Tuần lặng lẽ nhặt lại thư tình, tính toán một phen, rồi sau đó bắt chước giọng điệu Truyền Võ nói chuyện, thay cậu viết một phong thư hồi âm, hơn nữa là chọn lọc từ ngữ cự tuyệt rõ ràng, ngày hôm sau trộm nhét vào cặp Triệu Lệ Hồng……

Sở Tuần cứ thế thay Hoắc Truyền Võ viết thư hồi âm cự tuyệt con gái, cũng không quản Truyền Võ nghĩ thế nào, Nhị gia xem không vừa mắt, gia liền cáu kỉnh bạo ngược vậy đó, thì thế nào?

Tiểu Sơn Đông của cậu so với lúc vừa tới đại viện không giống nhau.

Truyền Võ khi đó, cần cái lồng của cậu, cậu bảo hộ, cậu mang đối phương đi chơi; nhưng hiện tại, tiểu tử này con mẹ nó càng ngày càng quen, càng lớn càng đẹp trai, đẹp trai đến mức sắp kinh động trung ương Đảng, ném đi Trung Nam Hải, tức chết gia.

Tận đáy lòng cậu luôn ẩn ẩn sinh sôi dục vọng giữ lấy cường thịnh không thể ức chế. Nhị Võ là anh em thân thiết của cậu, cậu thích người này, cậu chán ghét nữ sinh lúc ẩn lúc hiện xuất hiện ở bên cạnh Hoắc Truyền Võ, cậu thậm chí khó chịu cả cô vợ nhỏ đính hôn trong truyền thuyết mà cậu chưa từng gặp mặt, Nhị Võ cũng chưa từng thấy qua kia.

Hoắc Truyền Võ sau này không được về nhà, không được bước ra khỏi Bắc Kinh nửa bước, không được đi gặp cô vợ nhỏ kia, Sở Tuần khi đó chính là nghĩ như vậy.