Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 74: Thang máy kinh hồn





Phương Nhã Nhu sửng sốt một hồi mới phản ứng lại, giậm chân với Lâm Phi, nhịn không được chửi bới:
- Đồ thối nhà anh! Ai dụ dỗ anh! Tôi mặc blue trắng là bởi tôi phải làm việc!
Cô cũng không biết nên tức giận hay nên cười, nghĩ lại bộ dạng Lâm Phi nhìn chằm chằm mình vừa rồi, khuôn mặt cô bỗng nóng bừng, may mà không bị người khác bắt gặp.
Lâm Phi thầm đọc kinh Phật lộn xộn để xua đi hình ảnh Phương Nhã Nhu trong đầu mình. Bước vào thang máy, hắn dần dần nghĩ cách đè nén tà hỏa trong con người mình.
Buổi tối, bệnh viện không có mấy ai ra vào. Mặc dù để tiết kiệm điện, bệnh viện chỉ mở một thang máy, nhưng tốc độ chạy của thang máy cũng rất nhanh.
Nhưng thang máy bỗng dừng lại, theo đó là hai người phụ nữ bước vào.
Hai người phụ nữ vừa nhìn thấy Lâm Phi, đều có vẻ sửng sốt. Còn sắc mặt Lâm Phi cũng cứng đờ, hôm nay thật đen đủi, mình muốn phụ nữ - không sai, nhưng không muốn nữ bá vương!
Hai người vừa bước vào, không phải là ai khác, mà chính là cô cảnh sát xinh đẹp có cái tên Bạch Hân Nghiên, cùng một nữ đặc công trong Bộ Công an tên Uông Thiến.
- Hai người đẹp, thật là trùng hợp.
Lâm Phi chủ động chào hỏi.
Bạch Hân Nghiên hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác mà không thèm để ý đến hắn. Nếu không phải Tổ trưởng Tần nghiêm khắc yêu cầu rằng cấp trên có chỉ thị không được động đến Lâm Phi, cô sớm đã muốn tóm hắn rồi.
Có đánh được hay không thì nói sau. Thấy ma đầu giết người nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thế này, cô không chịu được.
Uông Thiến có phần thân thiện hơn, gật đầu với Lâm Phi:
- Bác trai của Lâm tiên sinh khỏe hơn nhiều chưa?
- Khỏe hơn nhiều rồi nhưng vẫn cần người chăm sóc.
- Cũng đúng, chữa bệnh không thể gấp gáp được.
Uông Thiến nói.
Lâm Phi có chút khó hiểu hỏi:
- Sao hai cô cũng tới bệnh viện vậy, là ai bị thương?
Hắn cũng giả bộ quan tâm, tỏ vẻ thân thiện, chí ít thạm thời cũng không có ý trở mặt.
Bạch Hân Nghiên đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn:
- Người ta bị thương không phải là do anh làm hại hay sao?
- Tôi? Tôi có đánh các cô đâu, lẽ nào là tên tổ trưởng kia? Không đúng, hôm đó tôi không làm thương xương cốt gã.
Lâm Phi nói.
Uông Thiến kéo cánh tay Bạch Hân Nghiên, ý bảo đừng nói nữa, nhưng Bạch Hân Nghiên vẫn tức giận nói:
- Anh đúng là quý nhân hay quên chuyện, người đàn ông kia bị anh cắt đứt tay, có phải anh mong ông ta giống như những người khác, chết đi cho xong chuyện? Để anh có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?
Lâm Phi sững sờ, thì ra là tên trọc mập mạp kia, gã vẫn chưa chết?
Nhưng cũng đúng, chỉ đứt một tay, chỉ cần cấp cứu kịp thời thì bình phục rất nhanh.
Nhưng Lâm Phi cũng không lo lắng gã ta sẽ nói gì bất lợi cho mình, chỉ cần gã có đầu óc, là có thể hiểu nói ra chẳng có lợi cho ai, đặc biệt là bản thân gã.
Thang máy xuống tầng một, sau khi cửa mở, ba người cùng đi ra ngoài.
Người đàn ông dáng người cao mặc Blue trắng, cằm nhọn đi vào thang máy.
Lâm Phi chau mày, quay đầu lại nhìn thang máy, đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó không đúng...
- Cảnh sát Bạch.
Lâm Phi gọi hai người phụ nữ đang muốn đi lại.
Bạch Hân Nghiên quay đầu, tức giận hỏi:
- Gì vậy.
- Người đàn ông đứt tay mà các cô nói kia, không phải là các cô vừa thả gã ta ra đấy chứ?
Lâm Phi hỏi.
- Sao vậy? Anh sợ rồi? Yên tâm đi, người đó rất kín miệng, cắn răng không chịu nói tiếng nào. Thời gian chúng tôi tạm giữ người cũng có hạn, vừa rồi sau khi tiếp nhận lần thẩm vấn cuối cùng xong là có thể rời khỏi rồi.
Bạch Hân Nghiên nói vài câu, đột nhiên biến sắc:
- Anh hỏi cái này làm gì, lẽ nào anh muốn giết người diệt khẩu!
Nghe Bạch Hân Nghiên nói như vậy, Uông Thiến bên cạnh cũng bị dọa đến sắc mặt trở nên trắng bệch, các thành viên trong tổ khác không có mặt, chỉ dựa vào hai bọn họ làm sao ngăn cản được Lâm Phi.
Lâm Phi lại lộ ra vẻ mặt âm trầm, vội quay đầu ấn nút thang máy, nhưng thang máy vẫn cứ đi lên mà không xuống.
- Chết tiệt!
Lâm Phi không quan tâm đến sắc mặt của hai người phụ nữ này, hắn quay người chạy cầu thang bộ.
- Gã ở tầng mấy?
Lâm Phi vừa chạy vừa hỏi.
- Rốt cuộc là anh muốn làm gì, sao tôi phải nói cho anh biết?
Bạch Hân Nghiên đuổi theo nói.
Lâm Phi mất kiên nhẫn:
- Bác sĩ đi thang máy lên tầng vừa rồi có vấn đế, rất có thể là muốn giết tên mập kia, mẹ nó, cô không nói nữa là tên đó sẽ mất mạng!
- Sao anh biết bác sĩ đó có vấn đề...
Mặc dù Bạch Hân Nghiên có vẻ nghi ngờ nhưng thấy bộ dạng sắp nổi giận của Lâm Phi, nghĩ lại khứu giác nhạy cảm của hắn khi cứu mình, vội nói:
- Tầng mười ba!
Lâm Phi không nói gì, thân ảnh như cuồng phong, bay thẳng lên tầng.
Bạch Hân Nghiên và Uông Thiến nhìn nhau, cũng không nghĩ nhiều mà đi lên. Với tốc độ của thang máy, sẽ không kịp ngăn cản, hai cô chỉ đành chạy lên, có lẽ đó là cách ổn thỏa nhất.
Nhưng dù gì cũng phải chạy mười hai tầng, mặc dù họ đã trải qua kỳ huấn luyện nghiêm khắc, nhưng cũng không thể một lần mà thành công.
Nhưng hai người phụ nữ này lại kinh ngạc khi phát hiện ra rằng, không hiểu sao đã không thấy bóng dáng Lâm Phi đâu!
Tốc độc của Lâm Phi nhanh đến mức không thể tưởng tượng, tựa như mỗi tầng chỉ cần hai bước chân của hắn là có thể vượt qua, thân ảnh như điện lóe sáng, chớp mắt đã đến tầng mười ba!
Ngoài thang máy tầng mười ba, tay trái của Bao Tuấn Luân vẫn được treo lên, cả người gầy hốc hác.
Chống đỡ các câu hỏi của nhiều cảnh sát và đặc công như vậy, may mà gã không mở miệng nói ra chân tướng, gã cũng bội phục dũng khí của mình.
Nhưng cũng vì bị thương nên bọn họ mới không dám cưỡng ép.
Mặc dù chỉ mất một tay, nhưng đã sống đến từng này tuổi, mất một tay dù sao vẫn tốt hơn mất mạng.
Nghĩ đến mấy cậu em theo mình vài năm, Bao Tuấn Luân chỉ có thể thở dài, cũng là mình hại bọn nó.
Hiện tại, cuối cùng gã đã được tự do, nhưng gã không có suy nghĩ phải báo thù. Gã chỉ muốn mau về nhà gặp bà vợ nấu đồ ăn khó nuốt kia của mình, gặp cả đứa con gái mập mạp “đội sổ” trong lớp học kia.
Hiện tại gã đã nghĩ thông, được sống trên đời là không còn gì quý bằng, thì ra trong lòng gã vẫn nhớ nhung người vợ thủy chung và cô con gái đáng yêu của mình.
Nếu mình chết đi, mẹ con họ phải làm sao? Vừa hoảng sợ, Bao Tuấn Luân vừa phát cáu rằng vì sao thang máy lại đi chậm như vậy!
- Đinh!
Đèn thang máy đã sáng, cuối cùng đã tới.
Cửa mở ra, một bác sĩ khoác blue trắng hai tay thọc vào túi, dáng vẻ nhàn nhã đứng đó.
Bao Tuấn Luân tưởng là anh ta muốn ra, nhưng gã lại phát hiện bác sĩ này không có ý định ra khỏi thang máy. Gã trời sinh đa nghi, đột nhiên cảm thấy kỳ quái, tên này nếu đã ấn tầng mười ba, tại sao lại không đi ra?
Tên “bác sĩ” có vẻ phát giác được Bao Tuấn Luân đang nghĩ ngợi gì đó, lộ ra một nụ cười ngại ngùng:
- Vào đi, tôi quên đồ ở dưới nên muốn đi xuống.
Bao Tuấn Luân nheo mắt, dự cảm bất thường trong lòng ngày càng rõ ràng hơn, bởi vì bác sĩ này có vẻ đang viện lý do.
- Ồ, tôi cũng vừa nhớ ra là quên cầm chút đồ, bác sĩ cứ xuống trước đi.
Bao Tuấn Luân phát hiện xung quanh không có ai, an toàn là trên hết nên gã quyết định không vào nữa.
Nhưng trong mắt tên bác sĩ mặt nhọn này bỗng lóe lên tia hàn quang, cười lạnh nói:
- Bảo ông vào thì ông vào đi...
Nói rồi, không đợi Bao Tuấn Luân phản ứng, tên bác sĩ lao nhanh ra, một tay hung hăng kéo cánh tay Bao Tuấn Luân, đẩy gã vào trong thang máy.
- Ah! Cậu muốn là gì...u-aaaa!
Bao Tuấn Luân muốn hô to, nhưng lại bị một tay bác sĩ này bịt chặt miệng lại, cánh tay trái của gã không nhúc nhích được, chỉ dựa vào tay phải thôi thì hoàn toàn không phải là đối thủ của tên này.
Gã bị ép vào tường thang máy, đầu quay lại, thấy trong lúc cánh cửa thang máy đang từ từ khép lại thì khuôn mặt “bác sĩ” này cũng trở nên dữ tợn vô cùng!
Chỉ thấy tên đó rút một ống chít đã chuẩn bị từ sớm ra, cắn lớp vỏ bọc bên ngoài, lộ ra mũi tiêm dài sắc bén!
Bao Tuấn Luân thấy chất lỏng bên trong, sắc mặt đỏ lên, biết đó tuyệt đối là thứ đồ vật lấy mạng, sợ tới mức hồn bay phách lạc.
Mắt thấy mũi tiêm sắp đâm vào tĩnh mạch ở cổ mình, toàn thân Bao Tuấn Luân căng cứng.
- Phịch!
Cánh cửa thang máy vừa khép lại đã bị người bên ngoài hung hăng đá một cước!
Toàn thang máy rung chuyển!
Một thân ảnh như hổ ác vồ mồi, xòe bàn tay ra đẩy tên mặc blue trắng ra khỏi Bao Tuấn Luân!
Người đàn ông tựa hồ nhẹ như gấu bông, bị Lâm Phi ném ra ngoài, đập vào cửa thang máy.
- Ah!!!
Tên mặc blue trắng kêu thảm một tiếng, ống kim trên tay cũng theo đó rơi xuống, bị một cước của Lâm Phi đá ra khỏi thang máy!
Sau khi ý thức được có người công kích mình, tên kia bất chấp tốc độ và sức mạnh kinh người kia, đứng dậy muốn đấu với Lâm Phi!
Nhưng Lâm Phi không cho gã cơ hội, chân hắn trực tiếp đạp gã ngã nhào xuống đất, lần nữa lách vào thang máy, sau đó giậm chân lên cổ họng tên này!
- Mẹ nó, ai sai mày đến giết tên mập này? Có phải là muốn giá họa cho ông mày?
Lâm Phi trợn mắt hỏi.
Tên bác sĩ giả mạo khóe mắt như muốn nứt ra, vẻ mặt hung ác, muốn lên tiếng nhưng không thể nào phát ra âm thanh.
- Là...anh?
Lúc này, Bao Tuấn Luân mới thấy rõ là ai đã cứu mình, thấy khuôn mặt của Lâm Phi, hai mắt gã trắng dã, sợ đến mức ngất đi!