Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 56: Lực còn yếu




Trong quán trà ngoài bệnh viện, Tần Nham cùng đồng nghiệp trực tiếp vào một gian phòng lớn, sau khi gọi mấy hũ trà, mấy món đồ ăn vặt, họ cùng Lâm Phi ngồi xuống nói chuyện.

Có vẻ Tần Nham muốn tạo cho Lâm Phi cảm giác thân mật nên bọn họ không hề chất vấn như mọi lần mà nói chuyện giống như đang nói với một người bạn.

- Không biết Lâm tiên sinh theo môn phái nào, tôi nghe Hân Nghiên nói, anh chỉ dùng một chiêu để đánh ngã cô ấy. Thực lực này quả không đơn giản.

Tần Nham cười nói.

Lâm Phi tự nhiên uống trà, cắn hạt dựa:

- Đánh linh tinh ấy mà, đâu có môn phái nào.

Tần Nham cũng không hỏi nhiều:

- Hôm nay chúng tôi mới biết, thì ra người của Thanh Phong Đường chọc tới Lâm tiên sinh. Thực ra Lâm tiên sinh hoàn toàn không cần đặt mình vào nguy hiểm. Loại chuyện này, tốt hơn nên giao cho nhân viên chấp pháp của chúng tôi đi xử lý thì thỏa đáng hơn.

- Các anh tìm tôi đến đây, đừng nói những lời tôi nghe không hiểu.

Lâm Phi nói.

- Hừ, còn giả vờ giả vịt, Tổ trưởng, anh đừng nói những lời này với hắn.

Bạch Hân Nghiên không hề khách sáo:

- Lâm Phi, tốt nhất anh nên nói rõ ân oán giữa anh và Thanh Phong Đường ra, còn nữa, tại sao anh lại giết hại tất cả các Kỵ sĩ Thánh Điện! Anh làm vậy là quấy nhiễu chúng tôi thi hành án, anh biết không?

- Cảnh sát Bạch, tôi đến đây với tư cách là công dân hợp pháp phối hợp điều tra với mọi người, các người cứ đề cập những chuyện kỳ quặc với tôi, sao lại đổ lên đầu tôi?

Lâm Phi vẻ mặt ủy khuất.

Bạch Hân Nghiên dùng lực đập bàn, hũ trà và đĩa trên bàn rung chuyển, khiến các đặc công khác giật nảy mình.

- Đừng giả vờ ngây ngốc ra với tôi! Nếu anh là nam tử hán, làm gì thì đường đường chính chính nói ra? Lúc anh giết người, thủ đoạn ác độc là thế, hiện tại sao lại lá mặt lá trái, ẻo lả như phụ nữ vậy! Anh không phải là đàn ông?

Lâm Phi cười nói:

- Tôi có phải đàn ông không, nếu Cảnh sát Bạch muốn biết, chúng ta có thể riêng tư kiểm nghiệm chút không phải là sẽ biết hay sao?

- Tên lưu manh này! Anh thực sự cho rằng chúng tôi sợ anh!

Bạch Hân Nghiên bỗng đứng dậy, tức giận đến mặt đỏ bừng.

Mấy đặc công bên cạnh sắp bùng nổ, nữ cảnh sát này không sợ không có nghĩ là người khác không sợ.

Nữ đặc công Uông Thiến nhanh chóng đứng dậy khuyên nhủ:

- Bạch Hân, đừng kích động như vậy, để Tổ trưởng hỏi là được rồi, đừng làm tổn thương hòa khí!

Tần Nham ho khan hai tiếng, ra hiệu cho Bạch Hân Nghiên đừng quá kích động, chẳng may làm to chuyện, đánh nhau trước công chúng, cấp trên sẽ trách phạt.

Bạch Hân Nghiên tức lên tận đỉnh đầu, mắt thấm lệ:

- Chị Thiến, Tổ trưởng, hai người thấy có thể tiếp tục nói chuyện được sao? Tên này rõ ràng đang trợn mắt nói lời bịa đặt! Loại người không biết tốt xấu gì thế này, hai người càng coi trọng hắn, hắn càng không coi chúng ta ra gì.

Bị Bạch Hân Nghiên nói vậy, trong lòng mọi người đang có mặt ở đây bỗng dâng lên cảm giác khó chịu.

Quả thực, bọn họ bị hành động hung tàn của Lâm Phi tối qua làm cho khiếp sợ, đến hiện tại thậm chí không dám nhìn thẳng vào mặt Lâm Phi.

Nhưng dù gì bọn họ cũng là người chấp pháp của Bộ công an, đi điều tra vụ án mà lại bị tình nghi dọa cho chết khiếp, quả thực rất mất mặt.

Tần Nham cũng cảm thấy mình có chút yếu thế, trong lòng bội phục lòng can đảm của cô gái trẻ tuổi Bạch Hân Nghiên này, đến Tổ trưởng như gã cũng cảm thấy xấu hổ.

Vừa nghĩ tới đây, Tần Nham cũng không vòng vo nữa, thần sắc nghiêm túc nói:

- Lâm tiên sinh, giờ chúng ta nói trắng ra nhé. Hành động anh giết hại Kỵ sĩ Thánh Điện của Thanh Phong Đường tối qua, nhà nước chúng ta không cho phép! Nếu ai cũng như anh, ỷ vào mình có bản lĩnh, tùy ý giết người, thì đâu còn là xã hội pháp trị nữa, mà là thời đại bị đảo lộn. Chúng tôi không cho phép những chuyện như vậy xảy ra, cũng không nhẫn nhịn hành động làm xằng làm bậy này của anh. Cho dù anh có lý do của anh, nhưng cũng không thể sửa đổi được pháp luật của nhà nước.

Lâm Phi có vẻ không để những lời của Tần Nham vào tai, hắn uống ngụm trà, rút điện thoại ra xem giờ, cau mày nói:

- Các anh còn chuyện gì nữa không, tôi phải quay về công ty rồi, sắp đến bữa cơm trưa rồi.

Người của đội đặc công thấy Lâm Phi vẫn không thèm để ý đến sự phẫn nộ của bọn họ, người nào người nấy sắc mặt đều trở nên khó coi.

Lâm Phi duỗi lưng một cái, chỉnh lại quần áo, đứng dậy:

- Xem ra là không còn việc nào khác, vậy tôi đi đây, đa tạ nước trà và hạt dưa của các vị.

Thấy Lâm Phi cứ thảnh thơi mà rời khỏi ghế ngồi như vậy, Bạch Hân Nghiên nắm chặt nắm đấm, không nhịn được xoay người muốn đánh Lâm Phi.

Nhưng điều khiến Bạch Hân Nghiên không ngờ tới là, không đợi cô ra tay, Tổ trưởng Tần Nham bên cạnh đã động tay trước!

Tần Nham đã nhẫn nhịn đến cực hạn, nếu gã động thủ, tốc độ và lực vượt xa so với Bạch Hân Nghiên.

Mọi người chỉ nhìn thấy, Tần Nham vừa đứng lên, chân của gã mới từ từ lên trước, chân phải như con rắn thép, quét tới thân thể Lâm Phi!

Tốc độ đá cực nhanh, bỗng chốc nảy sinh một trận cuồng phong, toàn bộ đĩa đựng hạt dưa trên bàn rơi xuống đất.

Có vẻ Lâm Phi không hề phát giác ra, cũng không quay người lại, thản nhiên đi ra khỏi cửa.

- Ầm!

Mọi người đều chấn động, công lực ở chân của Tần Nham nổi danh bá đạo, có thể đạt đến cấp Hắc thiết, cũng là nhờ công lực ở chân.

Lâm Phi bị vật cứng đá như vậy, chắc chắn không dễ chịu chút nào.

Nhưng mọi người vừa vui mừng thì một giây sau, lòng bỗng như đá rơi từ ngàn trượng xuống đất.

Sau khi bị đá, Lâm Phi không chút sứt mẻ, chậm rãi quay đầu lại, liếc mắt xuống chân của Tần Nham, lạnh giọng:

- Tổ trưởng Tần, là một nhân viên chấp pháp, lại vô duyên vô cớ đánh dân chúng bình thường như vậy, thật không phù hợp chút nào.

Sắc mặt mọi người đều trắng bệch, Tần Nham càng không dám tin!

Vừa rồi gã đã dùng toàn lực, phẫn nộ xuất một kích vào người Lâm Phi, nhưng không ngờ không có tác dụng gì với hắn!

- Anh...anh rốt cuộc là ai?

Giọng nói của Tần Nham có chút run rẩy, thực lực của Lâm Phi đã vượt xa dự tính của gã.

Lâm Phi không thèm để ý, toan đi mở cửa.

Nhưng Tần Nham đã ra tay, hoặc là không làm, hoặc là đã làm phải làm đến cùng. Gã lại nhẹ nhàng nhảy lên, đẩy chưởng vào vai của Lâm Phi.

Cuối cùng Lâm Phi cũng ra tay, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, Lâm Phi đã xoay người lại, tay trái vững như núi Thái Sơn tiếp chưởng của Tần Nham.

Mặc cho sắc mặt Tần Nham đỏ lên, dù dùng sức thế nào cũng không thể rút chân từ tay của Lâm Phi ra.

- Thức câu phách đàm thối của phái Côn Lôn, xem ra thủ đoạn không tồi, chỉ là thiếu chút lực.

Lâm Phi khinh thường cất tiếng cười nhạo, ánh mắt lóe lên tia tàn khốc, bỗng tay trái hơi dùng lực nắm chặt!

- A!!!

Tần Nham kêu thảm một tiếng, cảm thấy gân cốt ở chân mình bị một cỗ lực nóng hừng hực tàn phá, trong nháy mắt tê liệt, mất đi tri giác.

Lâm Phi hất tay lên khiến Tần Nham ngã xuống đất, ánh mắt lạnh lùng quét một lượt căn phòng rồi quay người rời đi.

Trong phòng, không ai đuổi theo, không phải họ không muốn mà là họ biết, dù có đuổi theo cũng không làm nên chuyện gì.

Cao thủ cấp Hắc thiết như Tần Nham đánh Lâm Phi mà còn giống như gãi ngứa cho hắn, còn bị một chiêu của hắn làm té ngửa thế này, quả thực là thất bại thảm hại.

Bạch Hân Nghiên trong lòng thấy vô cùng áy náy. Nếu không phải vì cô quá kích động, có lẽ sẽ không khiến tổ trưởng không nhịn được mà ra tay, đến giờ còn bị Lâm Phi làm bị thương.

Tần Nham được hai đặc công đỡ dậy, lắc đầu ý bảo không có việc gì, trán đầy mồ hôi lạnh, cười khổ nói:

- Quả là lợi hại, hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn...vừa rồi có lẽ hắn cố ý nhẹ tay, chỉ làm thương gân, không động đến cốt.

- Tên này quả thực to gan lớn mật! Cơ bản không coi chúng ta ra gì!

Một đặc công bên cạnh tức giận nói.

Tần Nham khoát khoát tay:

- Các cậu đừng có không phục, hắn đã nể mặt chúng ta lắm rồi...các cậu thử nghĩ xem, nếu tối qua, hắn muốn xong chuyện, trừ đi hậu hoạn, chỉ cần quay người giết toàn bộ chúng ta, e chẳng phải là việc gì khó khăn. Tối qua hắn tha cho chúng ta, chứng tỏ hắn không muốn làm lớn chuyện, mục đích của hắn chỉ là người của Thanh Phong Đường. Cho nên...lần này tôi bắt hắn động thủ, cũng coi là có thể xác định, việc tối qua đích thực là do hắn làm, hắn có thực lực ấy.

Mọi người nghe vậy, không khỏi dựng tóc gáy, được Tần Nham nhắc đến họ mới giật mình, tối qua đúng là “thoát chết”.

- Vậy tổ trưởng, giờ chúng ta phải làm sao, không quản nữa sao?

Bạch Hân Nghiên không cam lòng.

Tần Nham suy nghĩ một lát nói:

- Người này quá nguy hiểm...rất có thể là cao thủ cấp Bạch ngân trở lên, tạm thời đừng chọc giận hắn, đợi đến khi thu hoạch thêm tình báo có lợi khác rồi phản ánh lên cấp trên. Người của Thanh Phong Đường còn sống sót kia, bác sĩ nói thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta phải đi hỏi lão việc xảy ra tối qua, tiện thể để bác sĩ xem vết thương ở chân của tôi.

Mọi người đều lộ vẻ đắng chát, nhưng chỉ đành tạm thời uất ức buông tha Lâm Phi.

Lâm Phi một mình lái xe trở về công ty. Hắn không khờ dại cho rằng, người của Bộ Công an kia thật sự sẽ rút lui dễ dàng vậy.

Nói cho cùng, mình chỉ có một người, trong nhà nước này, bọn họ mới là cấp thống trị thực sự.

Hiện giờ họ không dám lên tiếng, chỉ là vì cấp bậc của bọn họ không đủ. Nếu thật sự nắm đủ bằng chứng, kinh động đến các nhân vật cấp trên, vậy mình mình cũng không được tiêu sái thế này nữa.

Lâm Phi phát hiện ra rằng, quả thực bản thân hắn không thể không quản bọn họ, bởi vì việc hắn làm không ít, chí ít, Thanh Phong Đường dù gì cũng muốn diệt hắn.