Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 404: Không có bắt đầu




Lâm Phi nhìn Thiên Diện:

- Làm gì mà vội như vậy? Giết người bất quá chỉ hai ba lần đánh rồi bóp vỡ cái đầu mà thôi. Chờ đến ngày kia chúng ta sẽ xuất phát. Dù sao cũng biết chỗ bọn chúng trốn, cũng không chạy thoát đâu.

- Tại sao phải chờ đến ngày kia?

Thiên Diện ngồi trên ghế dựa, quay đầu lại chớp mắt vài cái:

- Anh có chuyện gấp cần làm?

Lâm Phi cười khoan thai nhưng cũng có chút ngượng ngùng:

- Bạn gái tôi đang hiểu lầm tôi. Tôi đợi cô ấy hết giận rồi đi giải thích một chút.

Thiên Diện suy nghĩ một lát rồi nói:

- Là Tô Ánh Tuyết? Tôi không hiểu, cô ấy rất bình thường, thậm chí là yếu ớt. Tại sao anh lại tìm một phụ nữ yếu ớt như vậy làm bạn gái của mình? Chẳng phải rất phiền sao? Trong mắt của tôi, sự hiện diện của cô ấy chỉ làm tăng thêm nhược điểm cho anh mà thôi.

Thiên Diện nói rất nghiêm túc, lộ ra sự khó hiểu. Nhưng chính vì vậy, Lâm Phi lại chẳng biết giải thích với cô như thế nào.

- Cái này không liên quan đến mạnh yếu, là một cảm giác gọi là “tình yêu”. Tôi tìm chính là người có thể tâm đầu ý hợp, chứ không phải có thể giúp tôi giết người.

Lâm Phi nhún vai nói.

- Yêu?

Trên mặt Thiên Diện lộ ra thần thái mơ hồ, tựa như đang cân nhắc chủ đề vĩnh hằng mà nhân loại văn minh ca ngợi mấy ngàn năm này rốt cuộc là cái gì.

Cuối cùng, Thiên Diện lắc đầu:

- Không thể hiểu được. Nếu như anh muốn hai ngày nữa mới xuất phát, vậy thì tôi đi trước.

Nói xong, cô đứng dậy bước về phía cửa sổ, hiển nhiên là muốn nhảy qua cửa sổ mà đi.

- Cô đi đâu vậy?

Lâm Phi hỏi. Hẳn là cô gái này tự tin có thể đơn thương độc mã tấn công Hoa gia, dọn dẹp lão quái vật cảnh giới Quy Nguyên?

Thiên Diện quay đầu lại nói:

- Làm nhiệm vụ.

- Giết người?

Thiên Diện gật đầu, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Lâm Phi, nghĩ thầm cô là sát thủ, làm nhiệm vụ ngoại trừ giết người thì còn có thể là cái gì?

Scarpe này có chút khác biệt so với các cường giả khác, hơi nhiều chuyện.

- Giết ở đâu?

- Rất gần, ở X. Sau khi giết xong trở về, thời gian cũng vừa kịp lúc.

Thiên Diện nhìn thời gian trên máy tính, tự tin nói.

Lâm Phi cười gượng hỏi:

- Cô thiếu tiền như vậy sao? Nếu không thì cần gì phải chạy tới X giết người rồi chạy về?

- Không phải!

Thiên Diện sâu kín nói:

- Tôi là sát thủ, làm nhiệm vụ không phải vì tiền.

- Thế thì là cái gì? Không phải vì tiền mà đến mạng cô cũng không cần đi khiêu chiến Thần thánh chi vương năm đó sao?

Lâm Phi kinh ngạc. Hắn còn tưởng rằng Thiên Diện xem tiền như mạng. Bằng không thì ai lại ngốc ngếch đi giết người có thể giết mình bất cứ lúc nào? Mà cũng chẳng phải thâm cừu đại hận.

Thiên Diện cau mày, trả lời:

- Bởi vì tôi không có cái gì khác, chỉ khi giết người hoặc lúc thi hành nhiệm vụ thì mới có cảm giác là mình còn sống, mới thấy cuộc sống có ý nghĩa.

-Tôi chán ghét nhàn rỗi, chán ghét không có việc gì để làm. Bởi vì một khi không được giết người, tôi sẽ nghĩ mình sống là vì cái gì? Tính mạng của mình có ý nghĩa gì không? Loại cảm giác này tôi không thích.

Nhìn thấy cô gái mặt không biểu hiện trước mặt mình nói ra một chuyện rất đương nhiên, Lâm Phi không biết vì cái gì trong nội tâm lại cảm thấy buồn bực và hốt hoảng.

Giống như quay trở lại khi hắn còn nhỏ, nhìn thấy đám lính đánh thuê Tây Á, nhìn thấy bọn trẻ nhỏ. Ngoại trừ chiến tranh, ngoại trừ giết chóc, ngoại trừ máu tươi thì bọn họ không còn cái gì nữa.

Lâm Phi nắm tay thật chặt, thấy Thiên Diện muốn phi thân ra ngoài, liền xông lên giữ chặt tay của cô.

Hai tay lạnh buốt bị Lâm Phi nắm chặt, nếu là con gái bình thường thì hẳn đã phải kêu đau.

Nhưng Thiên Diện lại nhìn Lâm Phi một cách kỳ quái, không biết hắn muốn gì, cũng không thẹn thùng hay tức giận.

- Là ai nói cho cô biết, cuộc sống chỉ có giá trị khi giống như máy móc không ngừng giết người?

Lâm Phi thấp giọng hỏi.

Thiên Diện chớp mắt:

- Mẹ của tôi.

- Cái gì? Mẹ của cô không phải điên rồi sao?

Lâm Phi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Thiên Diện lắc đầu:

- Không biết, từ lúc tôi có thể nhớ được thì mẹ đã nói với tôi, tôi là đứa bé xấu nhất trên thế giới này, vĩnh viễn không ai thích gặp. Hơn nữa, tôi là một đứa bé bị nguyền rủa. Ngoại trừ thiên phú giết người, những cái khác đều không có.

- Nói hươu nói vượn. Có ai sống mà làm sát thủ không? Mẹ của cô đâu? Tôi muốn nói rõ với bà ấy, sau này cô sẽ không làm sát thủ nữa. Nào có trưởng bối không biết suy nghĩ như thế?

Lâm Phi tức giận vô cùng. Thiên Diện nói từ nhỏ đã được giáo dục như vậy, trách sao hắn không giận.

Mẹ của Thiên Diện chẳng khác nào đám lính đánh thuê vương bát đản kia. Thậm chí còn ghê tởm hơn.

Hổ dữ không ăn thịt con. Đám lính đánh thuê kia giáo dục trẻ em trở thành ác ma. Nhưng mẹ của Thiên Diện lại giáo dục con gái mình thành ma quỷ chỉ biết giết chóc.

Rất có thể, chướng ngại nhân cách thứ hai của Thiên Diện cũng là do mẹ cô không ngừng tạo thành.

Theo lý thuyết, hết thảy chẳng liên quan đến Lâm Phi, nhưng hắn lại nhớ đến những chuyện xảy ra khi còn nhỏ, không nhịn được có cảm giác đồng bệnh tương liên với Thiên Diện.

Nếu không phải trong thời kỳ u ám của mình gặp được kỳ ngộ, rất có thể hắn cũng sẽ giống như Thiên Diện, ngoại trừ giết người, chiến tranh thì chẳng còn biết cái gì.

Thế nhưng, khi Thiên Diện nghe được yêu cầu của Lâm Phi, dáng vẻ ngược lại rất đắn đo, cau mày, lạnh lùng nói:

- Mẹ của tôi đã bị tôi giết. Anh không gặp được đâu....

Oành!

Trong đầu Lâm Phi như có quả bom phát nổ, hoài nghi không biết mình có nghe lầm không.

- Cô....cô nói....cô đã giết chết mẹ của mình?

Lâm Phi theo bản năng buông tay Thiên Diện ra, kinh ngạc nhìn cô.

Thời điểm mà hắn thống hận nhất, cũng đã từng điên cuồng nghĩ đến việc giết Cố Thải Anh. Nhưng hắn không thể hạ thủ giết mẹ đẻ của mình. Dù bà ta đã hại chết người cha mà hắn yêu quý nhất.

Nhưng Thiên Diện lại nhẹ bẫng khi nói ra việc đã giết mẹ mình. Một chút ngập ngừng cũng không có.

Thiên Diện gật đầu, thẳng thắn nói:

- Khi mẹ tôi huấn luyện tôi đã từng nói, nếu có một ngày tôi có thể giết chết bà ấy, lúc đó tôi sẽ có đủ tư cách xuất đạo làm sát thủ.

Nếu trước năm mười tám tuổi mà tôi không làm được, vậy chứng tỏ tôi ngay cả thiên phú làm sát thủ cũng không có, chẳng khác nào phế vật. Bà ta sẽ giết chết tôi. Cho nên, một ngày trước khi tôi được mười tám tuổi, tôi đã giết chết bà ấy, xem như khảo hạch cuối cùng.

Lâm Phi hít một hơi thật sâu để cho mình bình phục lại. Nhìn bộ dạng của Thiên Diện, hết thảy đối với cô mà nói chẳng phải là bí mật gì. Chỉ là những người có thể tiếp xúc gần gũi, nói chuyện với cô như hắn thì đoán chừng chẳng có mấy người.

Thiên Diện nói một cách bình thường, giống như đó là chuyện đương nhiên. Nhưng bởi vì cô quá bình tĩnh, lạnh lùng, lại khiến cho Lâm Phi cảm thấy thật đáng thương.

Cô gái này đã bị người mẹ giáo dục, biến thành một con "quái vật" chẳng có tình người. Nhưng chính bản thân cô ta cũng không nhận ra điểm này. Bởi vì chướng ngại nhân cách, khiến cho những thay đổi đều không có cách thuyết phục.

Lâm Phi rất muốn hỏi Thiên Diện, chẳng lẽ sẽ không có việc nào khiến cô có thể vui vẻ hơn sao?

Nhưng hắn lập tức xóa đi suy nghĩ này trong đầu. Thiên Diện ngay cái gọi là cảm giác hạnh phúc cũng không biết. Cô nào biết được chuyện gì mà cô muốn làm hơn.

Chỉ sợ cô biết cũng chỉ là ngửi mùi máu tanh, theo bản năng mà giết người thôi.

- Cha cô đâu? Không phải cô còn có một người em nữa sao?

Lâm Phi thấp giọng hỏi.

- Tôi không biết cha mình là ai. Tôi chỉ nghe mẹ nói qua cha và em gái sống chung với nhau. Nhưng sau đó mẹ nói, cha bị người ta giết chết rồi, còn em gái thì không thấy đâu.

Thiên Diện nói xong, liền hỏi:

- Còn có việc gì khác nữa không? Nếu không thì tôi xuất phát.

- Có!

Lâm Phi xoay cô gái lại, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Chỉ có thể chấp hành nhiệm vụ mới khiến cho cô có cảm giác còn sống. Vậy thì tôi sẽ giao nhiệm vụ cho cô. Cô không cần đi xa như vậy.

- Là muốn giết ai sao?

Thiên Diện hỏi.

Lâm Phi cũng không trả lời, thần bí cười nói:

- Đi thôi. Vừa lúc tôi ăn cơm bên ngoài. Tôi muốn dẫn cô đi xem một nơi.

Thiên Diện cũng không hỏi nhiều, rất nghe lời theo Lâm Phi xuống lầu, ngồi vào trong xe.

Xe một đường chạy như bay. Bây giờ đã bước vào mùa thu, cây phong đỏ từng mảnh.

Sau khi rẽ vào con hẻm cách Thiên Lan sơn trang khu Lâm An cũ không xa, chiếc xe dừng lại trước cổng một ngôi trường tiểu học tên Thanh Sơn.

- Muốn giết người trong trường học này?

Thiên Diện hỏi.

Lâm Phi cũng không trả lời, bước xuống xe, đi vào bên cạnh phòng trực. Một thanh niên mặc trang phục bảo an đang ngồi trong phòng trực, khi nhìn thấy Lâm Phi liền sững sờ, lập tức đứng lên, cười nịnh hỏi:

- Lâm tiên sinh, sao anh lại đến đây?