Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 395: Hapre




Một khu nhà cao cấp ẩn trong vùng duyên hải tỉnh Tô, trong vài dặm đều không có bất kỳ hộ gia đình nào khác. Sau khi cả đám đất vốn dùng kinh doanh bị một ông chủ tư nhân mua, nhưng chỉ dùng làm chỗ tu dưỡng.

Trên ban công tầng hai, những tia nắng ấm áp xuyên qua màn sương mỏng trên biển, chiếu vào gương mặt tinh xảo của cô gái tóc bạc.

Gió biển nhẹ nhàng thổi thoảng qua tóc của cô, nhưng thổi thế nào cũng không bay, trên mặt cô là một nỗi đau thương sâu thẳm.

-Andariel tiểu thư, không phải cô lại cả đêm không ngủ chứ.

Hoa Vô Lệ mặc bộ áo ngủ màu xám bạc, đi một đôi dép lê, bỗng từ tầng dưới bay người nhảy lên, cười tủm tỉm nhìn cô gái.

-Hoa thiếu gia, anh dạy sớm thật.

Andariel vuốt tóc, lễ phép mỉm cười.

Ánh nắng vàng rực nhẹ nhàng chiếu trên khuôn mặt trắng nõn, thậm chí có thể nhìn thấy dưới làn da mỏng manh, một vài mạch máu đỏ, vô cùng mịn màng.

Hoa Vô Lệ thưởng thức, chăm chú nhìn cô trong chốc lát, nói:

-Dù sao tôi cũng là người tập võ, giấc ngủ đối với tôi mà nói, có cũng được không có cũng không sao. Nhưng tiểu thư Andariel, cô đã trải qua nỗi đau lớn như vậy, lại không nghỉ ngơi thật tốt, thân thể sẽ không chịu nổi.

-Cảm ơn sự quan tâm của ngài, Hoa thiếu gia…

Đôi mắt quyến rũ của Andariel khép lại thành trăng lưỡi liềm, đột nhiên hỏi:

-Tôi rất muốn biết, Hoa thiếu gia vì sao lại đối tốt với tôi như vậy. Chú tôi không còn nữa, ngài vẫn bằng lòng giữ tôi lại, dẫn tôi tới nơi an toàn tránh nạn, nơi này…hẳn là chỗ tĩnh tu của lão tổ tông Hoa gia ngài rồi.

Hoa Vô Lệ vẻ mặt tự nhiên nói:

-Lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thư Andariel, thì đã thích cô rồi. Tôi lấy làm thương tiếc về sự ra đi của bạn đồng hữu Victor, về tình về lý, tôi đều phải chăm sóc tiểu thư Andariel cho tốt.

-Ồ…thế sao?

Andariel lộ ra vẻ mặt cảm động:

-Tôi còn tưởng rằng, Hoa thiếu gia lúc trước nói thích tôi, là vì muốn thăm dò chú của tôi, còn bây giờ giữ tôi…là muốn biết kiếm Pereus, tung tích của HARPE.

Khóe mắt Hoa Vô Lệ giật giật, mặt không đổi sắc, cười nói:

-Tiểu thư Andariel, có lẽ cô cho rằng Hoa Vô Lệ tôi là ác nhân, nhưng tôi đối với cô là một tấm chân tình, có trời xanh chứng giám. Với tôi, chỉ cần có thể bên cạnh cô như thế này, cho dù cả đời không tìm thấy HAPRE, thì có sao đâu?

-Hức…

Khóe mắt Andariel rưng rưng lóe lên một tia sáng, xúc động nói:

-Hoa thiếu gia, ngài đối với thực sự quá tốt. Từ bé đến lớn, ngoại trừ chú tôi ra, ngài là người đàn ông đối với tôi tốt nhất…Ngài yên tâm đi, tôi nhất định sẽ mau chóng thu dọn đống tài liệu chú tôi để lại, tìm ra chỗ của HAPRE.

Hoa Vô Lệ bộ dạng thương yêu, đi lên trên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Andariel:

-Đối với tôi, bây giờ có thể nhìn cô ngủ một giấc ngon lành, mới là điều quan trọng nhất…

Hai người nhìn nhau thâm tình, dường như là một đôi nam nữ yêu cuồng nhiệt như lửa vậy.

Ánh mặt trời nhẹ nhàng từ phía biển dần chiếu đến, làm cho cái bóng mờ màu đen của hai người, kéo dài đến vô cùng, như là hai đường thẳng song song.

....

Lâm Phi quay trở lại đảo thí luyện đã gần một tuần lễ, trong khoảng thời gian này, hắn lật tung một lượt toàn bộ bí mật lưu trữ của từng thời đại trong vườn địa đàng, cẩn thận kiểm tra những địa điểm Ảnh Tử có thể cất giấu code.

Thế nhưng, không thu hoạch được gì.

EVA cùng đám người Natasha, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông. Thấy Lâm Phi không quản ngày đêm tìm kiếm điên cuồng như vậy, chỉ có thể có tâm bất lực ở bên cạnh hắn.

Đến cuối cùng, thậm chí ngay cả Lâm Phi cũng bắt đầu hoài nghi, code virus phải chăng đã sớm bị LOOK phát hiện và hủy diệt, nhưng Ảnh Tử theo lý thuyết không thể không phòng điểm này.

Một tuần sau, lúc chạng vạng tối, Lâm Phi đang nằm trên khối đá ngầm cạnh biển, nghe âm thanh thủy triều sóng biển vỗ vào bờ, tự nhiên xuất thần nhìn bầu trời phương xa.

Hắn không biết phải tìm ở đâu nữa, nơi có thể tìm, hắn đều lật tung rồi, tất cả những nơi có thể chứa đựng thiết bị code, hắn cũng nghiên cứu một lượt rồi.

Sau đó, điều mà hắn cần suy nghĩ là, nếu như không có code, làm sao ứng phó với sự khiêu chiến cực lớn từ trước đến nay chưa từng có như LOOK.

Bởi vì, theo như thiết lập của Ảnh Tử, LOOK đã chọn con đường thứ hai, điều đó có nghĩa là, nó phá vỡ những quy tắc hiện có của xã hội loài người, tiêu diệt tất cả đá cản đường, để diễn biến hoàn thành thế giới mới.

Mà đám người Lâm Phi, sợ rằng đã đứng đầu trong sổ đen những người phải chết.

Lâm Phi không muốn chết, hắn có trách nhiệm phải chăm sóc rất nhiều người, hắn càng không muốn thua trận chiến dai dẳng này, bởi vì, Ảnh Tử đã nói, cô tin tưởng hắn.

Trong lúc trong đầu Lâm Phi đang nhanh chóng suy tính làm sao đối phó với LOOK, điện thoại liền vang lên.

Bởi vì phòng thí nghiệm dưới đáy biển, số điện thoại bình thường thì không cách nào gọi vào được, cú điện thoại này cú điện thoại đầu tiên mà trong mấy ngày gần đây Lâm Phi nhận được.

-Ánh Tuyết.

Lâm Phi nhận điện thoại, khóe miệng mỉm cười.

Ở bên kia đầu dây là âm thanh có chút u oán của Tô Ánh Tuyết:

-Anh rất bận sao?

-Ừm…Nhữn ngày gần đây anh đang tra một vài thứ, có điều bây giờ đang nghỉ ngơi.

Lâm Phi không nói việc này cho Tô Ánh Tuyết, hắn không muốn cô phải lo lắng.

Tô Ánh Tuyết cũng không hỏi nhiều đàn ông đang bận chuyện gì:

-Ồ, vậy anh lúc nào trở về?

Lâm Phi cười nói:

-Nhớ anh rồi sao?

Tô Ánh Tuyết rất thẳng thắn thừa nhận, dịu dàng nói:

-Ừm, nhớ anh, gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, còn tưởng hôm nay cũng không gọi được, anh chừng nào thì về.

-Có chuyện gì gấp sao?

Dựa vào sự hiểu biết của mình đối với cô, bình thường Tô Ánh Tuyết sẽ không gọi điện thoại đi gọi lại nhiều lần để tìm một người.

Tô Ánh Tuyết nói:

-Anh lâu rồi không cùng em đi viện hải dương học với vườn bách thú rồi.

-...

Lâm Phi ngu ngơ một lúc, mới dở khóc dở cười nói:

-Bà cô nhỏ, chỉ vì chuyện này sao…được, được, anh sẽ cố gắng mau chóng trở về.

-Vậy buổi sáng ngày mai có thể quay về không? Ngày mai vừa hay chủ nhật, em muốn đi thăm sư tử và tiểu Miên, tiểu Hoa của em…

-Buổi sáng à, có lẽ về kịp…

Lâm Phi hít một hơi thật sâu, quay đầu lại ngắm nhìn đảo thí luyện, nghĩ ngợi, dường như bản thân có ở lại thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì, không thấy virus, đành phải tìm cách khác thôi.

-Được rồi, quyết định vậy đi, ngày mai sẽ về.

Lâm Phi đồng ý nói.

-Ừm!

Tô Ánh Tuyết lúc này mới vui vẻ cúp điện thoại.

Lâm Phi từ đá ngầm nhảy xuống, đi về phía căn cứ hải đảo, hắn cần EVA sắp xếp máy bay một chút, sau đó giao phó vài việc cho nhóm người Natasha.

Victor đã chết rồi, Lâm Phi không có ý định để mấy người bằng hữu cũ cùng mình trở về Hạ Quốc, bởi vì việc chiến đấu tiếp theo, bọn họ không có khả năng đối mặt.

Bất luận là cao thủ cấp bậc Quy Nguyên, hay là LOOK, đám người Natasha đều không giúp mình được bao nhiêu, ngược lại có thể vì thế mà mất mạng.

Vì vậy, trước khi nguy cơ được giải trừ, bất kểbọn họ có bằng lòng hay không, Lâm Phi đều không cho phép họ đến bên cạnh mình giúp đỡ.

Đương nhiên, hắn không thể dùng cách cứng rắn kêu bọn họ rời đi, mà muốn đưa cho họ một vài nhiệm vụ, để bọn họ có việc để làm là được.

...

Lâm An, tổng bộ cao ốc khuynh thành quốc tế, trong văn phòng tổng giám đốc.

Tô Ánh Tuyết thở hắt ra một hơi, cười vui vẻ.

-Nụ cười hạnh phúc trong tình yêu, thật là làm cho những người lớn tuổi như chúng tôi ghen tỵ đấy.

Người ngồi ở trên ghế sô pha, đang uống cà phê là Cố Thải Anh.

Tô Ánh Tuyết cũng không cảm thấy ngại cho lắm, rất tự nhiên nói:

-Hội trưởng Cố, cảm ơn bà giúp tôi xác nhận sinh nhật của Lâm Phi, nếu không hỏi bà, tôi cũng không thực sự yên tâm ngày nào là sinh nhật anh ấy, dù sao dữ liệu trước kia của anh ấy đều loạn lên, cũng không biết cái nào là giả cái nào là thật, hỏi anh ấy lại lộ mất.

-Ha ha, có gì đâu, cô không hỏi tôi, tôi cũng sẽ nhắc cô, ngày mai đã là sinh nhật Phi nhi rồi, e rằng nó cũng không nhớ.

Cố Thải Ạnh lại nói:

-Người mẹ không đủ tư cách như tôi, không có cơ hội giúp nó tổ chức sinh nhật, cô ở cùng với nó, cùng nó chúc mừng sinh nhật, còn gì tốt hơn..

Tô Ánh Tuyết do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói:

-Hội trưởng Cố, hay là…tối ngày mai bà cũng đến đi? Dù sao vẫn còn những người khác nữa, mọi người bên nhau, có lẽ Lâm Phi có thể chấp nhận được.

-Không, không, không.

Cố Thải Anh cảm kích nói:

-Ta biết lòng hảo tâm của cô, nhưng Lâm Phi nhìn thấy tôi chắc chắn sẽ mất hứng thú, có mọi người ở bên nó là được. Tôi chỉ hi vọng, nó có thể sống vui vẻ, còn về sau này nó bằng lòng chấp nhận tôi hay không, tôi cũng không để tâm nữa.

Tô Ánh Tuyết thầm nghĩ, đứa con trai duy nhất không nhận mình, người làm mẹ làm sao có thể không để tâm được, nhưng cô không thể miễn cưỡng, hơn nữa, để Lâm Phi với Cố Thải Ảnh gặp mặt, có lẽ sẽ khiến hắn bất mãn thật.

Nghĩ đến ngày mai Lâm Phi trở về, có thể cùng với hắn đón lần sinh nhật đầu tiên, đem lại cho hắn niềm vui bất ngờ, khuôn mặt Tô Ánh Tuyết tràn đầy ngọt ngào.

Cố Thải Anh nhìn vẻ mặt của cô bé, hài lòng cười, nhưng trong nội tâm cũng đầy đắng chát.