Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 376: Đây không phải là yêu




Chương 376: Đây không phải là yêu.

Lâm Phi không biết mình làm sao mà ở bên ngoài bệnh viện. Hắn cũng quên mất việc ăn cơm trưa, một mình cứ như vậy mà ngồi yên cả buổi dưới gốc cây nho.

Cũng không ai dám đến quấy rầy hắn. Bởi vì sắc mặt của hắn thoạt nhìn rất âm trầm.

Nhiều lần Nolan muốn đến thỉnh giáo hắn một vài vấn đề, nhưng nhìn thấy biểu hiện của Lâm Phi như vậy, đành phải rời khỏi.

Anh muốn tôi sao?

Anh muốn tôi sao?

Bốn chữ này cứ một mực văng vẳng bên tai hắn, trong lòng hắn, muốn xóa cũng xóa không được.

Lâm Phi không hiểu tại sao mình lại khó trả lời như vậy.

Một mỹ nữ thành thục mình thích, giống như quả đào mật ngon miệng đi hỏi mình có muốn cô ấy không. Mình chỉ cần sảng khoái đồng ý là được, cần gì phải lao lực suy nghĩ như thế?

Nhưng hắn chính là không mở miệng được. Đầu lưỡi giống như bị cắt, không chút phản ứng. Quả thực là hỏng bét.

Lâm Phi ôm đầu, tư duy tiến vào một vùng tăm tối.

Đến tận đêm khuya, Phương Thư Hải đặc biệt chạy đến mời Lâm Phi đến khách sạn lớn cùng ăn tối. Lúc này hắn mới thở ra một hơi, miễn cưỡng đứng dậy rời khỏi bệnh viện.

Lưu Oánh Oánh đã tỉnh. Điều này khiến cho người của Phương gia hứng trí bừng bừng, tiếng cười không ngừng. Sau khi ngồi xuống trong khách sạn, cha con Phương gia cùng nhau mời rượu Lâm Phi, biểu đạt sự cảm kích.

Nhưng ánh mắt của Lâm Phi thỉnh thoảng lại liếc nhìn Phương Nhã Nhu.

Cô gái tựa hồ không có ảnh hưởng gì, giống như những lời nói buổi chiều chỉ là lời nói đùa, rất tự nhiên cùng với ông nội và cha mời rượu Lâm Phi, lại còn thỉnh thoảng nói đùa vài câu với người nhà.

Tâm trạng Lâm Phi rất phức tạp. Nhưng hắn cũng không biết rõ rốt cuộc là hụt hẫng, hối hận, thoải mái hay là gì khác. Tóm lại, nhìn Phương Nhã Nhu cười, trong lòng hắn như muốn đổ.

Sau bữa tối, Phương gia muốn đi cảm ơn những nhân viên y tế đã nỗ lực trong cuộc giải phẫu. Mặc dù về sau sẽ không phản ứng đến người của Trang gia, nhưng những nhân viên y tế khác thì phải thưởng một chút.

Nếu không thì tỏ vẻ Phương gia không được phóng khoáng.

Lâm Phi một mình trở về phòng khách của Phương gia, theo bản năng bấm số của Tô Ánh Tuyết ở Lâm An.

- Hừ, cuối cùng cũng nhớ gọi điện thoại cho em sao?

Giọng nói của Tô Ánh Tuyết có chút u oán xen lẫn làm nũng.

Mây đen trong lòng Lâm Phi được xua tan không ít, cười nói:

- Thế nào, Mục phu nhân có đến không?

- Đến từ sớm rồi. Bây giờ đang ngồi uống trà với em ở Thanh Hồ. Bà ấy nói với em rất nhiều chuyện. Anh có biết không?

- Có một số chuyện của Sảnh thì biết rõ. Nhưng một số bí mật của hội nghị thì chỉ có thượng nghị sĩ mới biết. Anh còn không rõ ràng bằng em đấy chứ.

Lâm Phi nói.

Tô Ánh Tuyết ở đầu dây bên kia trầm mặc một lát rồi chần chừ hỏi:

- Có phải là đã xảy ra chuyện? Tâm trạng của anh hình như rất sa sút.

Lâm Phi sững sờ, không nghĩ tới bạn gái của mình lại nhận ra được. Vì vậy liền đem chuyện mẹ của Phương Nhã Nhu phải phẫu thuật ra nói.

Hắn đương nhiên sẽ không nói tâm trạng hắn không vui là vì tình cảm của Phương Nhã Nhu đối với hắn.

Tô Ánh Tuyết ân cần hỏi thăm sức khỏe của Lưu Oánh Oánh như thế nào, cũng không truy hỏi điều gì khác. Chuyện của Phương Nhã Nhu cũng không nhắc đến một chữ.

Nội tâm của Lâm Phi rất hoang mang:

- Ánh Tuyết, tại sao em một chút cũng không lo lắng vậy? Anh đóng giả bạn trai của Nhã Nhu, em không muốn biết tiến triển sao?

Tô Ánh Tuyết cười khanh khách:

- Không phải em không ghen anh mới vui sao? Chỉ khi nào người phụ nữ đó ở thế yếu thì mới tốn thời gian vào việc ghen tuông. Em có cái gì thua kém bác sĩ Phương mà phải lo lắng chứ? Em có người yêu nên phải thương cảm cho bác sĩ Phương ngay cả tình yêu của mình cũng không thể khống chế.

Lâm Phi bất đắc dĩ mỉm cười. Cô gái này tự tin đến cực điểm. Trải qua nhiều chuyện lên lên xuống xuống như thế mà vẫn ngoan cố như cũ.

Nhưng chỉ sợ đây cũng là điểm đặc biệt của Tô Ánh Tuyết.

- Lần này Mục phu nhân ở lại Lâm An không lâu, cũng không ít chuyện cần nói cho em biết. Chúng em nói chuyện tiếp đây. Anh nghỉ ngơi sớm một chút đi.

Lâm Phi cười một tiếng rồi cúp điện thoại, khiến cho căn phòng yên tĩnh trở lại. Hắn phát hiện tâm trạng của mình cũng không tốt hơn lên mấy.

Đáng lý nên thoải mái nhưng Lâm Phi lại trằn trọc cả một đêm.

Lưu Oánh Oánh đang nằm viện đột nhiên lại muốn Lâm Phi đến bệnh viện. Bà có việc cần nói với hắn.

Lâm Phi vốn đang định đặt vé máy bay trở lại Lâm An. Dù sao thì chuyện hôn sự của Phương Nhã Nhu cũng đã giải quyết. Phương gia chắc chắn sẽ không bắt buộc gả cô cho Trang Diệc Phàm. Hơn nữa, thân phận bạn trai giả mạo của hắn cũng đã phát huy vô cùng tinh tế.

Tuy mới trải qua lần phẫu thuật thứ nhất, nói rõ ra là sau khi loại bỏ khối u, các vấn đề khó khăn khác đều được giải quyết nhanh chóng. Cộng thêm Phương gia cử chuyên gia bổ sung phần chân khí bị mất của Lưu Oánh Oánh, sức khỏe của bà khôi phục tương đối nhanh.

Trên đường Lâm Phi đến bệnh viện, vốn định mua chút quà, nhưng suy nghĩ lại, Phương gia cái gì cũng không thiếu. Vì thế liền mua một bó hoa cẩm chướng, xem như là một phần tâm ý.

Khi bước vào phòng bệnh, ngoại trừ y tá của bệnh viện thì còn có hai người giúp việc của Phương gia đang chăm sóc Lưu Oánh Oánh.

Thấy Lâm Phi bước vào, Lưu Oánh Oánh nhẹ nhàng bảo mọi người ra ngoài.

- Lâm Phi, đến đây ngồi đi.

Môi của Lưu Oánh Oánh có chút tái nhợt, nhưng thần khí trong mắt đã khôi phục lại.

Lâm Phi đặt hoa xuống, kinh ngạc nhìn xung quanh:

- Chỉ có một mình cháu?

- Đúng vậy. Có một số lời muốn nói riêng với cậu. Đầu tiên, tôi phải cơm ơn cậu vì đã cứu mạng tôi. Tôi nghe Hải Triều và cha chồng nói cuối cùng là cậu và một bác sĩ người nước ngoài hợp tác mới kéo được tôi từ Quỷ môn quan trở về. Người Trang gia thật sự không đáng tin cậy.

Lưu Oánh Oánh khẽ lắc đầu.

- Cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Cô là mẹ của Nhã Nhu, cứu cô là việc cần làm mà.

Lâm Phi mỉm cười ngồi một bên:

- Cô có gì thì cứ nói.

Lưu Oánh Oánh cười tủm tỉm nhìn hắn:

- Tuy cậu chỉ là bạn trai giả, nhưng cậu thật sự thích Nhã Nhu nhà chúng tôi?

Lâm Phi ngạc nhiên nhìn người phụ nữ nằm trên giường, nhất thời không biết nói gì.

- Không cần cảm thấy kinh ngạc. Tim tôi không khỏe nhưng mắt tôi vẫn nhìn thấy rõ.

Lưu Oánh Oánh nói.

Lâm Phi cười khổ:

- Cô đã sớm biết?

Lưu Oánh Oánh cũng không phủ nhận:

- Cậu cảm thấy để một đứa con gái một mình sống ở Lâm An, người bên cạnh là ai tôi sẽ không điều tra rõ sao? Nhưng tình thương cha mẹ trong thiên hạ này, có nhiều thứ chỉ là không dễ phá hỏng mà thôi.

Người phụ nữ này xem ra rất có tâm kế. Lâm Phi âm thầm tự nhủ, những gì bọn họ làm chẳng khác nào diễn trò trong một vở kịch.

Lưu Oánh Oánh tiếp tục hỏi:

- Cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi. Cậu kỳ thật rất thích Nhã Nhu, đúng không?

Lâm Phi im lặng, suy nghĩ một lát rồi nói:

- Vì sao cô lại nghĩ như vậy?

Lưu Oánh Oánh cười nói:

- Tôi nghe người làm nói, cậu và Nhã Nhu đã hôn nhau trong hành lang. Sau đó tôi bảo người đưa đoạn băng giám sát trong bệnh viện cho tôi xem. Sau khi xem xong, cảm giác của tôi chính là hai đứa thật lòng thích nhau.

Thì ra là như vậy.

Hắn cảm thấy cũng chẳng có gì cần che giấu, thẳng thắn nói:

- Thật ra cháu nghĩ là cháu thích Nhã Nhu. Nhưng như vậy là không đúng. Nếu như cô đã cho người điều tra thì biết rõ cháu đã có bạn gái ở Lâm An. Hơn nữa còn rất yêu cô ấy.

- Tôi biết, là cháu gái của Lục gia, Tô Ánh Tuyết.

Lưu Oánh Oánh nói:

- Tôi không hỏi tại sao cậu lại làm như vậy. Chỉ là tôi hy vọng nếu như cậu và Nhã Nhu thích nhau thì cũng đừng vì những nguyên tắc sáo rỗng mà bỏ qua nhau.

Trong đầu Lâm Phi ầm một tiếng. Ý của bà là gì? Rõ ràng biết hắn đã có Tô Ánh Tuyết, lại còn muốn hắn đừng buông tha cho Phương Nhã Nhu?

- Cô...cô không phải là không khỏe chứ?

Lâm Phi như muốn điên lên. Người mẹ này quá thoáng đi.

Lưu Oánh Oánh nghiêm túc gật đầu:

- Tại sao lại phải quan tâm? Nam nữ sinh ra là để yêu nhau, vậy thì tại sao lại phải phê phán chứ? Yêu vốn không hề sai. Đàn ông ở quốc gia Ả Rập đều có nhiều vợ. Chẳng lẽ cả thế giới này phải phỉ nhổ họ? Chẳng lẽ phụ nữ quốc gia đó phải bị nhúng nước sôi? Nếu như tình yêu giữa hai người bị cái gì gọi là thế tục cản trở, thế thì tìm quan tòa là được. Chỉ có pháp luật mới cần bình phán. Yêu là mù quáng và đơn thuần, không có thị phị đúng hay sai, chỉ có yêu hay không yêu mà thôi. Hai đứa bây giờ đã yêu nhau thì đừng vì nguyên nhân gì mà buông tha cho nhau. Cái gì là hôn nhân, giấy chứng nhận, chẳng qua đều là hư ảo. Tình yêu không phải là thứ giấy lộn. Nhã Nhu sẽ không để ý những thứ đó.

- Nhưng...

- Cậu sẽ cho rằng cậu không thể đối mặt với Tô Ánh Tuyết?

Lưu Oánh Oánh cười khẽ:

- Cậu bé à, cậu có lẽ hiểu rất nhiều nhưng dù sao vẫn còn quá trẻ. Khi kết hôn, vợ chồng cho dù có con cũng đều có thể ly hôn. Cậu bất quá chỉ yêu một người con gái. Làm sao có thể cam đoan sau này sẽ vĩnh viễn đi cùng cô ấy? Trên thế giới này không hề có tình yêu an toàn tuyệt đối, cũng không có tình yêu vĩnh cửu. Chỉ có cậu cảm thấy không sao cả. Cho nên, cậu càng bất an thì chứng tỏ cậu yêu càng sâu đậm. Khi cậu vì Nhã Nhu mà cảm thấy bất an cũng đã nói rõ trong lòng cậu, vị trí của Nhã Nhu cũng không nhẹ hơn Tô Ánh Tuyết bao nhiêu. Nếu như một người phụ nữ vì kết giao với một người đàn ông trước mà không cho phép người đàn ông đó có cảm giác với người phụ nữ khác thì đó là không tin tưởng vào bản thân mình, đồng nghĩa với việc dùng gông xiềng khóa người đàn ông đó lại. Đây không phải là yêu mà là tham muốn giữ lấy.

Lâm Phi có chút choáng váng. Vốn tưởng rằng mẹ của Phương Nhã Nhu là một người phụ nữ bảo thủ. Thật không nghĩ đến bà ấy lại có thể nói ra những lời như vậy.