Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 340: Mảnh vỡ




- Bị bắt? Người nào vậy?
Lâm Phi đứng dậy chạy ra ngoài, không để ý đến gương mặt kinh ngạc của mấy người trong nhà.
Đầu dây bên kia, Tô Ánh Tuyết có vài phần ngập ngừng:
- Cha em nói là... là....Diêu Lam.
Lâm Phi ngồi vào trong xe, nghe cái tên này cũng không khỏi giật mình. Người phụ nữ kia vẫn còn sống? Còn có thể quay trở về bắt cóc Tô Tinh Nguyên sao?
Victor, nhất định là gã đang giúp bà ta làm những việc này. Nhưng vấn đề là, mục đích bắt Tô Tinh Nguyên là gì? Bà ấy không cho rằng hắn sẽ bị một Tô Tinh Nguyên uy hiếp sao?
Nhưng may mà bọn họ không lựa chọn ra tay với Tô Ánh Tuyết. Xem ra, lần trước cái nhẫn đã phát huy tác dụng cứu Tô Ánh Tuyết khỏi nguy hiểm, khiến cho Victor vẫn còn sợ hãi.
Lâm Phi lái ô tô, hỏa tốc chạy đến tòa nhà Khuynh Thành. Tô Ánh Tuyết đã sớm chờ sẵn bên ngoài. Sau khi lên xe, hai người chạy đến bến tàu phía đông nam Lâm An.
Lâm Phi không phải lần đầu tiên đến đây. Lần trước du thuyền của Victor cũng đậu lại chỗ này.
Nhưng sau khi đến bến tàu, hai người phát hiện chẳng có bóng dáng một ai.
Tô Ánh Tuyết gấp đến độ hai mắt đỏ lên, bất cứ lúc nào nước mắt cũng có thể rơi xuống, chạy tới chạy lui tìm kiếm trong những kho hàng hoặc những container trống, nhưng không thu hoạch được gì.
Nhìn bộ dạng nóng như lửa đốt của Tô Ánh Tuyết, Lâm Phi kéo hai tay cô lại, nói:
- Đừng tìm kiếm nữa. Họ sẽ không giấu người ở đây đâu. Em nói cha của em gọi điện thoại thông báo cho em?
- Vâng!
Tô Ánh Tuyết vội vàng lấy điện thoại ra, chỉ vào một số điện thoại nặc danh trên nhật ký điện thoại:
- Chính là số này. Em gọi lại không được.
Lâm Phi suy nghĩ một chút rồi bấm số Eva, bảo Eva đăng nhập vào LOOK, tìm tọa độ của số điện thoại này.
Không bao lâu sau, Eva đã phát một tọa độ qua.
Lâm Phi cười lạnh một tiếng:
- Bọn họ biết rõ anh có thể dùng LOOK để tìm tọa độ số điện thoại nên cố ý dùng chiêu thức này để bảo đảm anh và em cùng đến hiện trường.
- Tọa độ này là chỗ nào?
Tô Ánh Tuyết vội vàng hỏi.
- Cách đây không xa.
Lâm Phi chỉ vào mặt biển:
- Ngoài bờ biển của bến tàu này.
Lâm Phi nhìn quét một vòng, tìm được một con thuyền đang đỗ trên bến tàu, bên trên không có ai, không cần nghĩ cũng biết là do đám người kia cố tình lưu lại.
Sau khi hai người lên thuyền, Lâm Phi căn cứ vào tọa độ trong đầu của mình mà lái thẳng đến mục tiêu.
Cùng lúc đó, trên boong tàu của một chiếc du thuyền.
- Diêu Lam, tôi đã hết lòng tuân thủ lời hứa, một mình đến gặp bà, gọi điện thoại cho Tiểu Tuyết. Bà mau thả tôi ra, tôi muốn gặp con của mình.
Tô Tinh Nguyên bị trói trên lan can trước du thuyền, không thể động đậy, mặt đỏ tới mang tới không ngừng hô to.
Hôm nay ông nhận được điện thoại của Diêu Lam, nói rằng muốn ông một mình đến bến tàu. Nếu như dám nói cho bất luận một ai biết, lúc đó đừng mong nhìn thấy đứa con độc nhất của ông.
Tô Tuấn Hào dù không thành tài, nhưng dù sao cũng là cốt nhục duy nhất của ông. Nếu không thì lúc trước sẽ không mặc kệ, để gã trở thành một thiếu gia ăn chơi như vậy.
Tuy ông cũng tốt với Tô Ánh Tuyết không kém, nhưng tận sâu trong nội tâm vẫn hy vọng con trai ruột của mình có chút tiền đồ.
Biến mất nhiều ngày như vậy, đột nhiên nhận được tin tức của Tô Tuấn Hào, ông tất nhiên là kích động muốn đến ngay. Huống chi Diêu Lam gọi điện thoại đến, ông càng thêm tin tưởng. Dù sao Diêu Lam yêu thương con trai không thua gì ông.
Không nghĩ đến, sau khi đến bến tàu đã bị đám người Diêu Lam mang đến trực tiếp đánh cho ngất xỉu rồi khiêng lên trên thuyền.
Diêu Lam trong bộ váy màu đỏ trễ ngực, đeo hoa tai vòng tròn lớn, xinh đẹp ngồi trên một chiếc ghế, tay nâng ly champagne, cái miệng nhỏ nhếch lên.
Phía sau là mấy tên hộ vệ mặt không đổi do Victor phân phối làm thủ hạ cho bà.
Bà ta cảm giác mình rốt cuộc đã lấy được tín nhiệm của Victor, không còn cần thiết trở thành nữ nô trong khoang thuyền nữa, trở thành một thành viên của Victor, lộ ra phong thái bừng bừng phấn chấn.
Nhìn người đàn ông đã từng là chồng của mình, sinh cho ông ta một đứa con, Diêu Lam liên tục cười lạnh.
- Ông xã, không cần gấp. Tiểu Hào bây giờ rất an toàn.
Diêu Lam thản nhiên nói:
- Chỉ tiếc là ông đã không còn cơ hội được gặp nó.
- Cái gì? Diêu Lam, bà có ý gì vậy? Dựa vào cái gì mà không cho tôi gặp con?
Tô Tinh Nguyên giận dữ.
- Dựa vào cái gì?
Diêu Lam bỗng nhiên đứng dậy, biểu hiện trở nên hung ác:
- Tô Tinh Nguyên, Diêu Lam tôi đã theo ông gần hai mươi năm. Ban đầu là tình nhân lén lút, về sau thì mang cái danh tái giá, chống đỡ áp lực gia tộc gả cho ông, còn sinh cho ông một đứa con, giúp đỡ công ty ông đi lên. Cuối cùng, ông đối xử với tôi như thế nào?
Vì một đứa con gái không phải con ruột, vì một người ngoài, ông ngay cả thù của con trai ruột cũng không chịu báo, còn luôn miệng nói mẹ con tôi là không biết suy nghĩ, muốn chúng tôi lấy đại cục làm trọng. Ông có tư cách làm cha của con tôi sao?
- Lấy trứng chọi đá chính là tự chịu diệt vong. Bà thì biết cái gì? Bà cho rằng người của Lục gia thật sự không quan tâm đến an nguy của Tiểu Tuyết? Bà cho rằng Lâm Phi sẽ để cho chúng ta qua mặt? Nếu không phải bà làm hư con, làm sao có chuyện như lúc trước?
Tô Tinh Nguyên phản bác.
Diêu Lam cười ha hả:
- Đến bây giờ rồi mà ông còn không chịu thừa nhận. Ông đúng là không chữa nổi. Tôi đã vứt bỏ tôn nghiêm của mình, còn ông thì lại vì sự an nhàn của mình mà từ bỏ mẹ con tôi. Tô Tinh Nguyên, tôi chỉ hận lúc còn trẻ mình đã nhìn sai. Cũng may, cuối cùng ông cũng có thể đi trước tôi.
- Bà....bà nói cái gì?
Tô Tinh Nguyên cảm nhận được một tia nguy hiểm.
Diêu Lam không nói hai lời, vung tay lên, ý bảo thủ hạ động thủ.
Lập tức có một tên da đen bước lên bía trước, nhét một quả bóng bằng nhựa to bằng quả trứng gà vào miệng Tô Tinh Nguyên.
Miệng của Tô Tinh Nguyên bị người ta nắm, sức mạnh không cùng một cấp bậc, như thế nào cũng không phản kháng được.
Không bao lâu sau, "quả trứng gà" lạnh băng đã bị đút vào trong miệng Tô Tinh Nguyên, còn bị bịt lỗ mũi, bất đắc dĩ phải nuốt vào cổ họng, nằm ngay ở yết hầu.
Cả gương mặt Tô Tinh Nguyên đều đỏ bừng, không thở nổi.
Tên kia dùng nước đổ vào trong cổ họng ông khiến cho vật kia trôi tuột vào trong bụng.
- Bà....bà cho tôi uống cái gì?
Tô Tinh Nguyên run sợ hỏi.
Diêu Lam không giải thích, hỏi cái tên da trắng mặc đồ tây đen bên cạnh:
- Đã đến rồi sao?
Gã da trắng nhìn thiết bị định vị GPS trong tay, nói:
- Bọn họ đã xuất phát từ bến cảng, khoảng bảy phút nữa sẽ đến.
Diêu Lam nói:
- Thật sự là hiếu thuận. Tới nhanh đấy. Vậy cũng tốt. Chúng ta cũng nên đi thôi.
- Đi? Khoan đã...Các người đi như vậy là có ý gì?
Tô Tinh Nguyên thấy đám người Diêu Lam lên ca nô bỏ đi thì khản giọng kêu to. Con của ông còn chưa gặp được, lại phải nuốt một "quả trứng" chẳng biết là cái gì. Đây quả thực là một loại dày vò.
Đám người Diêu Lam đã sớm bước lên cano đã chuẩn bị từ trước. Diêu Lam quay đầu lại nhìn người đàn ông đang bị buộc trên lan can. Đó chính là tuổi thanh xuân của bà, cũng là phần mộ của bà. Nhưng hôm nay, ông ấy chỉ là một người khách qua đường.
Cano rất nhanh rời đi, chỉ để lại một mình Tô Tinh Nguyên đang điên cuồng gào to, nhưng thanh âm lại bị sóng biển che giấu.
Sau sáu phút, Lâm Phi lái chiếc ca no đến gần chiếc du thuyền, thừa lúc sắc trời còn chưa tối hẳn, mắt sắc lập tức nhìn thấy Tô Tinh Nguyên trên đầu thuyền.
Tô Ánh Tuyết vui đến phát khóc. Cô vốn tưởng rằng cha mình đã gặp bất trắc, lúc này nhìn thấy Tô Tinh Nguyên còn sống, liền cao hứng phất tay hô to:
- Cha, cha, chúng con ở chỗ này.
Lâm Phi dùng thần thức quét qua, phát hiện trên thuyền không có một ai. Thật có chút kỳ lạ. Chẳng lẽ bọn chúng bắt cóc Tô Tinh Nguyên chỉ để trêu chọc hắn?
Nhìn Tô Ánh Tuyết hưng phấn như vậy, Lâm Phi cũng cảm thấy vui vẻ. Xem ra, sau khi biết được chân tướng và thân thế của mình, Tô Ánh Tuyết đối với người cha này cũng đặc biệt quan tâm hơn.
Không có ơn sinh nhưng có ơn dưỡng. Loại tình cảm tích góp từ lúc có trí nhớ đến nay còn quan trọng hơn người cha đẻ chưa từng gặp mặt.
- Tiểu Tuyết?
Tô Tinh Nguyên quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Phi đang chạy đến cùng Tô Ánh Tuyết, liền nhẹ nhàng thở ra. Cuối cùng thì ông cũng được cứu rồi.
Bởi vì tố chất cơ thể và tu luyện nội công, Tô Ánh Tuyết sớm đã không còn yếu ớt như những đứa con gái khác. Cô nhảy lên thuyền, chạy đến bên cạnh Tô Tinh Nguyên rồi cởi dây trói cho ông.
Sau khi Lâm Phi cũng nhảy lên trên thuyền, hắn liền cau mày, luôn cảm thấy có chỗ nào không ổn. Kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm đã mang lại cho hắn một bản năng cảm nhận nguy cơ vô cùng chuẩn xác.
- Cha, cha làm con lo lắng muốn chết. Tại sao cha lại ngốc như vậy? Đi một mình nguy hiểm lắm.
Tô Ánh Tuyết khóc sụt sùi, oán trách cha cô không coi trọng bản thân.
- Là Diêu Lam bảo cha đến gặp Tiểu Hào. Cha nhịn không được nên đến.
Tô Tinh Nguyên cười khổ.
Lâm Phi do dự hỏi:
- Bọn họ có nói gì khác với bác không? Cứ như vậy mà trói bác lại, không làm gì khác?
- Lâm Phi, anh nói cái gì đấy? Cha của em là người tốt. Anh đừng dọa ông ấy.
Tô Ánh Tuyết bất mãn nói.
Tô Tinh Nguyên sững sờ rồi lắc đầu nói:
- Không, không. Lâm Phi nói đúng đấy. Bọn họ cho cha ăn một thứ gì quái dị được bọc trong một hộp nhựa. Bây giờ dạ dày của cha khó chịu lắm. Có cần đến bệnh viện mổ ra không?
- Cái gì?
Lâm Phi đột nhiên cả kinh, hai mắt phát hỏa, một tay ôm lấy Tô Ánh Tuyết nhảy ra ngoài boong tàu, giống như một con chim yến.
Trong lúc Tô Ánh Tuyết và Tô Tinh Nguyên còn chưa hiểu ra sao thì bụng Tô Tinh Nguyên đã phát ra một ánh lửa rừng rực.
Oành!
Một quả bom phát nổ ngay trong bụng Tô Tinh Nguyên. Cơ thể của ông lập tức chia năm xẻ bảy.
Tô Ánh Tuyết bị Lâm Phi kẹp ở bên hông. Khi ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng cha của mình bị tan xương nát thịt.
Cô cảm thấy thế giới này giống như dừng lại, hoàn toàn tĩnh mịch. Hai mắt mở to, một mảnh mờ mịt và chết lặng.