Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 314: Bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt





-Kiểm tra?
Lâm Phi chau mày, cười quái dị nói:
- Em dùng từ đúng thật là đơn giản…không cần phải vội…thời gian bên này chậm hơn trong nước một ngày, ngày kia mới là thời gian hẹn, khảo hạch cụ thể lúc nào bắt đầu, anh cũng không rõ lắm, đây là do tham nghị viên quyết định, trước đó sẽ không thông báo cho em.
- Tham nghị hội Đại Sảnh mà anh nói, mỗi thày viên không phải là được chọn lựa kỹ càng sao? Sao chỉ cần thời gian một ngày là có thể hoàn thành khảo hạch được?
Tô Ánh Tuyết có chút tò mò.
Lâm Phi cười nói:
- Bình thường mà nói, nếu nghị viên tự mình lựa chọn đi tìm người kế nhiệm, vậy thì phải xét duyệt từng cấp một, quan sát vài tháng, thậm chí là vài năm mới có thể quyết định.
- Nhưng bởi vì em là người anh tiến cử, có nghĩa là anh, với vai trò là tổng giám khảo Đại Sảnh, anh đã chấp nhận em, là xác định em vô hại với Đại Sảnh, vậy cơ bản có thể loại trừ đại bộ phận nhân tố không ổn định.
-Nghị viên chỉ khảo hạch xem em có đặc chất nhất định hay không, chứ không quá lo lắng vấn đề em có nguy hại với Đại Sảnh hay không, thời gian đương nhiên là không quá dài.
Trong lúc trò chuyện, Lâm Phi đã lái xe đến phía Bắc khu Lupus Chicago trước đó đã định.
Đây cũng được xem như là một trong các khách sạn xa hoa nhất thành phố Chicago, phía Bắc khách sạn tiếp giáp với sông vận tải đường thủy Chicago, cảnh đẹp vô cùng.
Lâm Phi đã đặt một gian phòng thương vụ xa hoa, mặc dù là một gian nhưng lại có hai chiếc giường, hai phòng tắm rửa, đây cũng là hành động bất đắc dĩ, Tô Ánh Tuyết đồng ý ở chung phòng với hắn đã là hiếm thấy rồi.
Bởi vì thời gian cách bữa trưa còn sớm nên Tô Ánh Tuyết đã chạy vào nhà tắm tắm rửa, thay sang chiếc áo ngắn tay và quần bò ngắn.
Thân hình kiêu hãnh khiến cho chiếc áo phông rộng thùng thình có chút chen chúc, đặc biệt là khe rãnh thấp thoáng trước ngực, gọi người mơ màng vô hạn.
- Lâm Phi, chúng ta đi ăn gì?
Tô Ánh Tuyết đã nóng lòng muốn được ra ngoài đi dạo.
Vốn Lâm Phi đang xem TV, nhưng ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt trên người cô gái, xinh đẹp kiều diễm đứng trước mặt mình thế này, lại cô nam quả nữa sống trong một phòng, tâm tư cơ bản không thể đặt nổi vào TV.
Hắn cười tà, ôm lấy vòng eo Tô Ánh Tuyết, đẩy cô về phía sau giường lớn, chân đụng phải bên giường, cơ thể lập tức mất thăng bằng mà ngã xuống.
Cả người Lâm Phi đè lên người Tô Ánh Tuyết, chóp mũi chạm vào chóp mũi Tô Ánh Tuyết, chỉ cần nói chuyện là có thể chạm vào cánh môi nhau.
-Tiểu Tuyết, chi bằng lần này để anh ăn em đi…
Lâm Phi thở có chút nặng nhọc, ánh vàng trong mắt động đậy, **phía dưới có chút không khống chế nổi.
Bên đùi Tô Ánh Tuyết cũng cảm thấy nóng hổi, dù là ngăn cách bởi lớp vải trên quần nhưng thứ đó của người đàn ông vẫn quá cứng ngạnh.
Cô xấu hổ, mặt đỏ ửng:
- Không …không thể! Phải sau khi kết hôn mới được!
-Kết hôn chẳng phải chỉ là hình thức thôi sao, tờ giấy đó thì có thể đại diện cho cái gì, chuyện giữa chúng ta còn cần phải chính phủ chứng thực sao?
-Em…em không giống anh, không phải kết hôn xong mới làm…em cảm thấy không được tôn trọng…
Tô Ánh Tuyết quay mặt đi chỗ khác, kiên quyết nói.
Lâm Phi hít một hơi khí lạnh:
- Vậy là em không hiểu rồi, thời La Mã cổ đại, binh sĩ thân là nhân sĩ tầng thấp trong xã hội nhưng vẫn được trao quyền lực có thể ở chung cùng phụ nữ, có thể phát sinh quan hệ nam nữ, nhưng không được phép kết hôn.
-Bởi vậy có thể thấy, giữa nam nữa phát sinh quan hệ***, còn được văn minh nhân loại tôn sùng hơn so với kết hôn…
- Anh chỉ biết lấy mấy thứ học vấn vớ vẩn này ra để lừa gạt em! Em không tin đâu! Hơn nữa, bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, không phải thời đại La Mã cổ đại! Anh không từ trên người em xuống, em sẽ tức giận đấy!
Tô Ánh Tuyết trừng đôi mắt dễ thương, giọng điệu tức giận nói.
Lâm Phi bị đè nén một trận, nếu đây là người phụ nữ khác, bản thân hắn chắc chắn đã tái phát thú tính rồi, chỉ tiếc đây là người yêu của hắn, nếu làm tổn thương cô, trong lòng hắn chắc chắn sẽ áy náy.
Rơi vào đường cùng, Lâm Phi đành để Tô Ánh Tuyết ngồi dậy.
Lúc này Tô Ánh Tuyết mới vui vẻ trở lại, bỗng ôm lấy đầu Lâm Phi, đặt lên trán hắn một nụ hôn:
- Ngoan, chỉ cần anh luôn đối tốt với em, sớm muộn cũng có thể làm mà!
Lâm Phi cười cười, đây là vừa đấm vừa xoa sao?
Dù sao ở trong khách sạn cũng không có chuyện gì, Lâm Phi liền nắm tay Tô Ánh Tuyết đi ra khỏi phòng, đi thang máy xuống lầu rồi đi dạo chơi bên ngoài.
Sau khi thang máy xuống hai tầng, bên ngoài có người đàn ông da trắng mặc đồng phục của nhân viên phục vụ đi vào, hai người có vẻ không phải là người Mỹ, dùng tiếng Anh khẩu âm Pháp để nói một số chuyện vụn vặt.
Lâm Phi híp híp mắt, khóe miệng lộ ra ý cười cổ quái, cảm thấy có chút thú vị, không ngờ buổi sáng nhàm chán này lại xuất hiện bất ngờ.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, thang máy bắt đầu đi xuống.
Trong nháy mắt, hai người đàn ông “phục vụ” phía trước đột nhiên quay người, một người thò tay về hướng yết hầu của Tô Ánh Tuyết, tên còn lại ra quyền trái về phía Lâm Phi, tay phải rút ra một ống chích từ trong túi áo, cắm vào bụng Lâm Phi!
Lâm Phi sớm đã cảm nhận được sát khí trên hai người này, đây không phải là nhân viên phục vụ bình thường, chí ít cũng là chiến sĩ cấp Bạch Ngân, mặc dù không biết là ai phái chúng đến, nhưng chắc chắn là không có ý gì tốt đẹp.
Sự bạo khởi của hai tên này mặc dù đã hù dọa được Tô Ánh Tuyết, nhưng trong mắt Lâm Phi, tốc độ của chúng vẫn quá chậm.
Trước khi người đàn ông kia chạm đến người Tô Ánh Tuyết, cánh tay trái của Lâm Phi đã đập một quyền vào cánh tay của gã, tay phải của gã bị oanh kích bất ngờ, xương tay liên tiếp đứt gãy, phát ra tiếng hét thảm thiết.
Còn tay phải của Lâm Phi sau khi đập nát nắm đấm của người đàn ông còn lại, cơ thể hơi nghiêng, túm lấy tay trái đang cầm ống chích của gã, hơi vặn, xương cốt trên tay trái của gã toàn bộ bị bóp nát.
Tên bị gãy xương tay trước đó, sau khi cắn răng rút ra từ sau lưng một thanh đao ngắn, sát khí theo đó bùng phát, mắt thấy đã rạch lên cổ Lâm Phi!
-Xoẹt!
Dao nhỏ cứa vào da cổ Lâm Phi, không ngờ lại giống như bôi trên đá, cơ bản không để lại vết thương nào!
Lâm Phi khẽ hừ một tiếng, đẩy một chưởng vào ngực người đàn ông, lồng ngực người đàn ông bị đập nát, nhổ ra một ngụm máu tươi, lập tức mất mạng.
Tên đàn ông hai tay bị phế kia, ý đồ dùng chân tiến công vào Tô Ánh Tuyết ở bên cạnh nhưng lại bị một chưởng của Lâm Phi đập nát chân, cả người mất thăng bằng, ngã sấp xuống thang máy.
Tô Ánh Tuyết bị dọa sợ không nhẹ:
-Lâm Phi, bọn họ là ai vậy?
- Chờ một lát, để anh xem xem.
Lâm Phi cầm ống chích lên, nheo nheo mắt:
- Chậc chậc, rất chuyên nghiệp, Propofol, thuốc gây mê công hiệu cao, bị tiêm vào người, chết không đau khổ, đúng là sát nhân văn nhã…
Lâm Phi ngồi xổm xuống, đâm ống kim vào ngực “nhân viên phục vụ”, rồi nhặt đao ngắn rơi xuống đất lên.
- maserin-bolt-knife, Marseilles do Italy sản xuất….
Lâm Phi đưa cho Tô Ánh Tuyết ở phía sau:
- Em cầm lấy, đao này không rẻ đâu, giữ lại cắt hoa quả.
Tô Ánh Tuyết trừng mắt với hắn, biết người đàn ông này có bản lĩnh lớn, cuối cùng cũng không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, vừa rồi cô nhìn mà sợ chết khiếp.
Lâm Phi lại xé rách ống tay áo của hai người đàn ông kia, xem hình xăm trên cánh tay của chúng, rồi huýt sáo:
- fsk17, bộ đội đặc chủng Thụy Sĩ, french-foreign-legion, bin đoàn ngoại tịch Pháp…bọn mày đều là đặc chủng tinh nhuệ xuất ngũ? Hay là đến từ tổ chức lính đánh thuê Lục đại?
Tên đàn ông còn sống hoảng sợ nhìn Lâm Phi, không ngờ rằng Lâm Phi chỉ cần nhìn hình xăm là lập tức nhận ra thân phận của bọn chúng!?
Tại Thụy Sĩ, đàn ông đều phải đi lính, nhưng thường chỉ được huấn luyện cơ bản, chỉ người nào đủ độ mạnh mới có thể gia nhập vào đội đột kích tinh anh, cũng chính là fsk17, bộ đội đặc chủng Thụy Sĩ.
Mà binh đoàn ngoại tịch Pháp, cũng là lính đánh thuê siêu cấp xử lý các thành phần phạm tội cho Pháp. Mỗi năm chọn ra không đến 5% trong tổng số hàng vạn quân nhân, gia nhập vào quân đoàn, do chính phủ Pháp chịu quân phí.
Hai tên đàn ông này có quá khứ không tầm thường, theo lý mà nói sẽ không phải là Thụy Sĩ và Pháp đến gây phiền phức cho Lâm Phi, vậy chỉ có thể nói, sau khi xuất ngũ chúng đã gia nhập tổ chức lính đánh thuê.
Tổ chức lính đánh thuê bình thường, những tinh anh như chúng sẽ không thèm để ý tới, chỉ có “lục binh” của thế giới ngầm, được gọi là tổ chức lính đánh thuê Lục Đại, hay còn được gọi là đoàn thể của “tổ chức Lục Đại Binh Vương”, bọn chúng mới nguyện ý gia nhập.
“tué-mon!” là từ mà người Pháp bày tỏ rằng, dù cận kề cái chết cũng không tiết lộ nửa chữ, đây là tín điều nghề nghiệp của lính đánh thuê bọn chúng, nhiệm vụ thất bại, tuyệt không lộ ra tin tức của chủ thuê.
Lâm Phi cũng biết điểm này, cho nên cơ bản chẳng hỏi nhiều, mà cắm ống chích vào cổ gã, sau khi chích vào cổ, người đàn ông liền tử vong ngay lập tức.
Lúc này thang máy khách sạn đã xuống tầng một, nhưng Lâm Phi không để cửa mở ra, sau khi cưỡng ép cửa đóng lại, hắn lại cho thang máy đi lên trên.
Lâm Phi nhìn camera, không hề nghi ngờ, camera đã bị người ta động tay chân, cho nên người của phòng an ninh không biết bên trong có người chết, nếu không lúc này thang máy đã bị dừng lại.
Nhưng như vậy cũng tốt, Lâm Phi có đủ thời gian, tìm ra một số manh mối trên người hai tên lính đánh thuê này.