Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 304: Lòng Tham Không Thể Kiềm Chế





-Bọn họ không muốn chọc vào Lâm Phi, chỉ có thể im lặng làm hộ hoa sứ giả, nhắc tới cũng kỳ quái, bọn họ không chống đỡ được mị lực của Eva, điều này đối với cường giả như bọn họ mà nói thật ra là một chuyện khiến người ta khó hiểu.
Tựa như trên người Eva luôn lộ ra một loại khí tức hấp dẫn bọn họ, giống như một số ít động vật giống cái sẽ phát ra mùi hấp dẫn giống đực, đó là bản năng khó có thể kháng cự.
Đi đến sân thượng bên ngoài nhà hàng, để hai thuộc hạ bảo tất cả nhân viên phục vụ lui xuống, để sân thượng trở thành không gian riêng tư chỉ thuộc về hai người.
- Là chuyện gì mà cần trịnh trọng nói riêng với tôi như vậy.
Lâm Phi vừa hỏi một câu, đang định xoay người lại thì phát hiện Eva đã không chờ đợi được mà ôm lấy eo mình.
Cô gái nhu tình như nước quấn lấy người hắn, thần sắc tràn đầy yêu thương, dung mạo lãnh diễm cao quý của cô ta giờ phút này lại như một cô gái bé nhỏ cần được yêu thương.
- Chủ nhân, Eva sai rồi, Eva vừa lừa ngài….thật ra bọn họ không tìm Eva, là Eva muốn ở một chỗ với chủ nhân….
Lâm Phi khẽ giật mình, dở khóc dở cười, rất tự nhiên một tay ôm lấy lưng cô, tay kia đánh lên bờ mông ngạo nghễ của cô.
- Gan lớn rồi, dám lừa chủ nhân?
Theo âm thanh vọng lại từ **, Eva còn phát ra tiếng ** như tiếng mỹ nhân ngủ say vô thức ngâm nga, mềm mại đáng yêu, quả thực khiến xương cốt người ta phải giòn xốp.
Lâm Phi cảm thấy bụng mình lập tức như ngọn lửa trào dâng, hắn nhớ lần đầu tiên của năm đó, gặp Eva ở châu Phi.
Cô bé toàn thân dơ bẩn, gầy gò như vậy nhưng bản thân hắn lại chỉ nhìn ánh mắt của cô là liền cảm nhận được một loại mị lực khó nói nên lời.
Người phụ nữ này, rất không bình thường, như báu vật trời sinh.
Cô ta không cần cố ý giả vờ, không cần cố ý học, chỉ cần điệu giơ tay nhấc chân của cô đã khiến cho nam giới khuynh đảo.
Dựa theo cách nói của Eva, loại thiên phú này, là được kế thừa từ mẹ cô, nếu không lúc đầu tộc trưởng của gia tộc Wittgenstein cũng không quỳ dưới gấu quần của mẹ cô.
Chỉ tiếc, bởi vì mẹ cô quá được sủng khiến cho các phu nhân khác đố kỵ, cuối cùng mẹ cô bị hại chết, còn cô bị bán đến châu Phi.
May mắn là, vừa lên đất liền cô liền gặp Lâm Phi, năm ấy hắn mười bảy tuổi, hắn đã cướp được Eva, và cô trở thành nô lệ cho hắn.
Mặc dù không thoát kiếp từ đại tiểu thư biến thành nữ nô, nhưng chí ít, chỉ bị Lâm Phi hưởng dụng.
- Eva, đừng như vậy, một năm trước tôi đã nói, nếu cô muốn tự do, tôi sẽ không ngăn cản cô. Cô đã trưởng thành rồi, tôi cũng chín chắn không ít, năm đó tôi thấy thú vị nên mới coi cô là nữ nô, nhưng hiện tại tôi đã không bận tâm rồi.
Lâm Phi hít một hơi thật sâu, cười đẩy người phụ nữ trong lòng mình ra.
Nhưng Eva hai mắt lại đẫm lệ, không ngừng lắc đầu:
- Không…chủ nhân mãi mãi là chủ nhân, xin chủ nhân đừng như vậy…Eva vì chủ nhân mà sống trên đời này….trên thế giới này, chủ nhân chính là thượng đế của Eva.
Nói xong, Eva bỗng vươn tay ra, sờ lấy thứ đang dâng trào của Lâm Phi:
- Chủ nhân! Ngài xem, ngài vẫn có cảm giác với Eva! Eva vừa lừa ngài, ngài mau trừng phạt Eva đi.
Cô gái chủ động kéo ** Lâm Phi xuống.
Lâm Phi hít một hơi khí lạnh, bàn tay nhỏ còn mang theo tia lạnh buốt đã kích thích hắn.
Nếu là lúc trước, hắn sẽ không nói mà đè cô xuống, dù là lộ thiên, sẽ không để ý mà khiến cô thoải mái.
Nhưng bây giờ, lòng hắn còn đắn đo, mặc dù chưa quyết định có nối lại tình duyên với Tô Ánh Tuyết hay không, nhưng hắn cứ hoang đường như trước thế này sẽ có lỗi với phụ nữ.
- Eva, cô ngoan đi, tôi không muốn làm vậy.
Lâm Phi bắt lấy cánh tay của Eva.
Trong đôi mắt màu xanh của cô gái lộ ra tia thất vọng, giọng điệu đắng chát:
- Eva biết…sau khi có Tô tiểu thư, chủ nhân liền ghét bỏ Eva…chủ nhân đã không cần Eva nữa…Eva đã trở khiến chủ nhân cảm thấy khó chịu…
- Tôi…tôi không có ý đó…
Lâm Phi gượng cười, không biết phải giải thích thế nào, bởi vì giải thích thế nào cũng không đúng.
- Chủ nhân không cần khó xử.
Eva nghẹn ngào nói:
- Eva sẽ lẳng lặng rời khỏi đây, Eva không muốn làm con ghẻ kí sinh của chủ nhân…chúc mừng chủ nhân đã tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình…
Nói xong, cô gái lưu luyến không thôi liếc nhìn Lâm Phi, ánh mắt mang theo vẻ thương tâm, thần sắc như tro tàn đó khiến người ta tan nát cõi lòng.
Eva lặng lẽ quay người, bước chân tập tễnh đi tới.
Lâm Phi đâu có nhẫn tâm để cô gái quen biết sáu bảy năm tựa như người thân của mình thành ra như vậy.
Nói khó nghe chút, dù là nuôi một con chó, thời gian lâu dài cũng có cảm tình, nữ nô này, nói là đầy tớ, nhưng lại là người đẹp sống sờ sờ ra đấy.
Lâm Phi bước chân lên, từ sau ôm lấy thân thể mềm mại của cô gái.
Đình trụ nóng trực tiếp tiến vào bên trong ôn hương nhu ngọc.
- Tiểu yêu tinh này, cứ lộ ra biểu cảm khiến ta khó từ chối, mới chịu thôi hay sao.
Lâm Phi chồm đến bên tai cô, nói.
Eva đưa lưng về phía Lâm Phi, mắt lộ ra tia giảo hoạt, cô biết rõ, Lâm Phi sẽ không nhẫn tâm vứt bỏ mình, cô đâu có thể khoanh tay nhường chủ nhân cho người khác, đặc biệt là Tô Ánh Tuyết, người con gái không sánh nổi với cô kia. Cô đâu có cam lòng?
Mặc dù Lâm Phi biết cô ta đang cố ý diễn cho hắn xem, nhưng hắn cũng không nhẫn lại được.
Eva cầm tay của Lâm Phi nhẹ nhàng đặt lên ngực mình.
Lâm Phi hung hăn tóm lấy, khiến thân thể Eva run lên, hắn cười tà nói:
- Cô đừng hối hận, đêm nay không có khí lực lên máy bay, tôi không đi cõng cô đâu.
- Chủ nhân, mời tận tình trừng phạt Eva đi.
Eva quay người lại, hôn lên môi Lâm Phi.
Lâm Phi nồng nhiệt cùng cô gái, hí hà lấy hương thơm mật ngọt của cô.
Hắn cảm thấy mình tràn đầy sinh lực hơn trước kia rất nhiều, đồng tử trong mắt hắn ẩn hiện kim quang.
Giờ phút này, hắn phát hiện bản thân mình muốn khắc chế cũng không thể khắc chế được, tựa như bản năng của cơ thể đã chế ngự lý trí của hắn.
Lâm Phi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tóm lại là hắn đã đói khát khó nhịn, như thể người trước mặt hắn không phải là nữ nô mà là một bàn ăn phong phú.
Lâm Phi há miệng, bắt đầu gặp nhấm.
- Chủ nhân…Ah…chủ nhân…ngài…nhẹ chút…cắn tôi đau quá…
Eva không ngờ Lâm Phi đột nhiên lại lỗ mãng như vậy, như có thể nuốt cô bất cứ lúc nào.
Cô gái nằm trên sàn gỗ lộ thiên, ánh mắt có vài phần sợ hãi, cô quay đầu lại nhìn vũ khí của Lâm Phi, không ngờ còn lớn hơn trước rất nhiều.
Đây là biến hóa của thân thể mới hay sao?
Không để cô nghĩ lâu, hai con ngươi tràn đầy hung dữ và tham lam nhìn cô như nhìn một khối thịt tươi ngon.
- Chủ nhân…ngài…ngài…ánh mắt của ngài thật đáng ợ.
- Đây không phải là điều cô muốn hay sao?
Lâm Phi giọng trầm thấp khàn khàn nói.
Trên ban công, là tiếm ngâm nga của cô gái, không chỉ có nhân viên ở gần nghe thấy mà không ít người trong yến hội sảnh cũng nghe thấy.
Chỉ có điều, mọi người sẽ không đến quấy rối, chỉ cảm thấy hai người này không biết kiềm chết, đã lén lút đi “ôn chuyện cũ” rồi.