Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 301: Huân Chương Danh Dự





- Tôi đang tiếp người bạn cũ, không rảnh gặp họ. Nếu họ muốn đàm phán thì tới đây gặp tôi.
Lâm Phi nói mà không quay đầu lại.
Phương Hải Triều cảm thấy khó khăn bởi như vậy có nghĩa là không nể mặt họ.
Phương Hải Triều cũng không nói gì cho thêm mất mặt mà quay trở lại báo cáo với mấy cụ về ý của Lâm Phi.
Chỉ một chút, Phương Hải Triều đã quay lại có điều lần này mang theo một bản kết quả xét nghiệm giao cho Lâm Phi.
- Có lẽ anh không có hứng thú đàm phán nhưng nếu anh đúng là người sáng tạo ra vật chất S, là một nhà khoa học trong lời nói thì khi xem kết quả xét nghiệm này chắc chắn sẽ hứng thú.
Phương Hải Triều nói.
Lâm Phi không ngờ gã lại đột nhiên nói vậy như vậy mà quay sang nhìn EVa.
- Chủ nhân! Bọn họ biết ngài là một trong những người sáng tạo ra vật chất S.
Eva nói thật cẩn thận, sợ Lâm Phi trách mắng.
Lâm Phi cười cười, ý bảo không sao. Không sớm thì muộn hắn cũng sẽ phải nói chuyện với nước Hạ. Đối với chuyện vật chất S, bọn họ phải giải thích đầy đủ, nếu không sẽ lại mắc thêm lỗi nữa.
Lâm Phi nhận lấy bản kết quả xét nghiệm. Liếc mắt qua một lượt, nhưng số liệu y học đối với hắn giống như cơm bữa. Bởi vì vào thời điểm nghiên cứu vật chất S, hắn đã làm không biết bao nhiêu thi nghiệm về sinh lý của con người.
- Đây là....
Lâm Phi nhướng mày. Hắn không ngờ đây là số liệu kiểm tra trên thân thể sử dụng bán thành phẩm vật chất S.
Gọi là bán thành phẩm vì nó hoàn toàn khác với "vật phẩm chất lượng kém" của Long thần điện trong quá khứ. Ở đây chỉ dùng con người với thực lực cấp Bạch ngân để tiến hành cải tạo vật chất S. Sau khi cải tạo thành công mới đem cải tạo cơ thể.
Sở dĩ gọi là "thành công" hay "bán thành phẩm" là bởi vì vật chất S còn chưa được khai phá hoàn toàn, vĩnh viễn luôn có sự khiếm khuyết. Mà trên thực tế, một người sáng tạo như Lâm Phi cũng không biết làm thế nào để hoàn thiện nó. Vì vậy mà cuối cùng đành phải đưa nó vào quên lãng.
- Là tên chiến sĩ áo đen bị anh đánh xuyên qua ngực nhưng vẫn sống sót.
Phương Hải Triều trong chiếc áo khoác trắng đã lấy lại phong thái của vị lãnh tụ kỹ thuật khoa học quân sự mà nói nghiêm túc:
- Quá thần kỳ! Vốn trái tim của hắn đã bị tổn thương một nửa, bên trái gãy năm cái xương sườn, chưa kể các tổ chức khác, lại còn bị xuất huyết bên trong nghiêm trọng.... Nhưng cuối cùng, hắn vẫn sống sót, đang ở trong phòng hồi sức đặc biệt ICU, được chuyên viên Ẩn Long theo dõi.
Lâm Phi bất ngờ đứng dậy. Hắn nhớ ra lúc trước khi xử lý mấy tên chiến sĩ luyện ngục trong không trung, có một tên không bị hắn đánh vỡ đầu mà chỉ đấm xuyên qua người. Chẳng trách....
Vật chất S cải tạo thân thể. Chỉ có phá hủy bộ não thì mới giết chết được thật sự. Nếu không, não sẽ giúp thân thể tiến hành chữa trị.
- Anh không muốn bàn bạc với chúng tôi, nhưng anh có hứng thú đi gặp người của quân đoàn Luyện ngục để thẩm vấn hay không? Chúng tôi hy vọng mời anh cùng nhau hoàn thành để biểu thị sự thành ý.
Phương Hải Triều nói.
Lần này, Lâm Phi cũng không nói gì mà chỉ đưa tay ra dấu với người được truyền kỳ qua nhiều thế hệ, đồng thời để Eva chuẩn bị liên hoan vào buổi tối còn bản thân đi tới phòng giám sát để xem.
Lúc này đối với Lâm Phi, kẻ địch đang ẩn nấp của quân đoàn Luyện Ngục có sự uy hiếp còn cao hơn cả Victor. Lúc trước hắn chưa đủ bình tĩnh để giữ lại một tên còn sống mà hỏi lai lịch của chúng.
Trong phòng ICU, mấy ông cụ của vài gia tộc lớn cùng với một vài sĩ quan trong quân đội, toàn bộ phân bộ bảo vệ Lâm An và thành viên Ẩn Long do Lưu Tuấn Phong dẫn đội đang vây quanh một chiếc giường bệnh.
Trên giường bệnh, mặc dù đã sống lại nhưng do mất quá nhiều năng lượng để chữa trị cho thân thể khiến cho sắc mặt tên chiến sĩ áo đen tái nhợt, nằm im ở đó mà không nói được một lời.
Mọi người thấy Lâm Phi và Phương Hải Triều tới thì có sắc mặt với đủ mọi cảm xúc nhưng vẫn yên lặng nhường vị trí.
Lâm Phi gặp bọn họ cũng không hề cảm thấy xấu hổ, cứ như chuyện nảy sinh sát khí với họ là điều chưa bao giờ xảy ra.
- Hắn có nói gì không?
Lâm Phi dùng tiếng bản địa của Lâm An để hỏi, tránh cho đám quân nhân hiểu được.
Tất cả nghe thấy đều ngẩn người. Chỉ có Lưu Tuấn Phương biết tiếng địa phương liền mở miệng nói:
- Chưa! Hắn không chịu nói gì cả. Có lẽ hắn đã được huấn luyện chịu đựng tra tấn. Chúng tôi đã cho gọi chuyên gia thẩm vấn và chuyên gia tâm lý tội phạm tới đây để thử cạy miệng hắn.
Lâm Phi cười nhẹ:
- Các người đừng có tốn sức. Người như vậy chỉ có tác dụng đối với quân nhân bình thường. Đám quân nhân bán thành phẩm do vật chất S cải tạo này có sức mạnh tinh thần rất vững. Cho dù có giết chết thì chúng cũng không sợ.
- Vậy cậu bảo làm sao?
Lục Trường Minh mở miệng hỏi rất thản nhiên. Dường như ông không nhớ tới chuyện đứa con của mình mới bị Lâm Phi giết chết. Tất cả mọi chuyện đều được ông giấu sâu trong lòng không thể hiện.
Lâm Phi liếc mắt nhìn lão già một cái. Hắn cảm thấy đau đầu đối với chuyện lão là ông ngoại của Tô Ánh Tuyết.
- Để tôi thử xem.
Lâm Phi nói xong đi tới bên giường bệnh mà mỉm cười với người thanh niên có mái tóc nâu trắng.
Tên thanh niên đó liếc hắn một cái với ánh mắt khinh thường rồi nhắm mắt lại như muốn nói: cho dù mày có ép thế nào, tao cũng không mở miệng.
Lâm Phi cũng chẳng quan tâm. Hắn ngưng tụ tinh khí để cho sức tập trung của bản thân lên cao nhất rồi từ trong mắt đột nhiên phát ra một sự uy hiếp kinh người.
- Mở mắt ra!
Lâm Phi quát một câu bằng tiếng Anh. Thần thức của hắn chui thẳng vào trong tinh thần của người này mà đánh nát nó.
Tên thanh niên giật mình, dường như bị một thứ gì đó làm cho kinh sợ mà mở mắt nhìn Lâm Phi.
Cảnh tượng này khiến cho tất cả những người có mặt đều lạnh sống lưng, kinh hãi nhìn hắn. Lúc này, bọn họ cảm nhận được một thứ run sợ tới từ sâu trong linh hồn.
Lâm Phi cười cười khi thấy bản thân đã thủ đúng.
Võ đạo...Phật đạo...Thiên đạo...Nhân đạo...vạn pháp vạn đạo... Khi tu luyện tới mức cuối cùng đều chú trọng tới tinh thần. Người luyện võ muốn thành cao thủ thì tinh thần phải vững như bàn thạch, bất chấp trời có giáng sấm sét, cũng không thể nào lay động được tâm của con người.
Hóa gió thành tiên mà cổ nhân thường nói, hay bị thiên kiếp giáng sét đánh chỉ là những chuyện hư vô mờ mịt. Theo Lâm Phi thấy thì thiên kiếp là do người đời sau hiểu nhầm bản chân võ đạo của cổ nhân cho nên mới dùng những từ mang tính khuếch đại.
Kiếp nạn của người luyện võ thật ra cơ bản tới từ việc tôi luyện nhân tâm. Lần lượt đối đầu với tâm ma khiến cho lực lượng tâm linh của con người có thể nghịch chuyển càn khôn, cho dù sét đánh cũng khó dao động.
Sức mạnh tinh thần của Lâm Phi tới từ nguyên thần. Hiện tại hắn không thể dùng nguyên khí nhưng Nguyên thần, tinh thần cũng như đạo của hắn đã đạt tới cảnh giới Quy nguyên.
Chỉ cần dùng Nguyên thần của hắn trấn áp một chút, tên quân nhân Luyện Ngục với sức chiến đấu cấp Bạch ngân không thể chịu nổi.
Đối với tên quân nhân này mà nói thì chẳng khác nào bị một ngọn sét giáng trúng, đánh nát tinh thần làm cho Lâm Phi nói gì cũng nghe.
- Không phải lo lắng, cứ trả lời các câu hỏi của tôi. Cậu tên là gì?
Lâm Phi từ từ đi vào câu hỏi.
Người thanh niên nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Tôi tên là Dyron!
- Quê của cậu ở đâu?
Lâm Phi tỏ ra hết sức nhẹ nhàng vừa cười vừa ngồi xuống mép giường.
- Kansas, nước Mỹ. Ở một trấn nhỏ gần với Hutchinson.
Dyron trả lời.
Câu trả lời của y khiến cho mọi người xung quanh chỉ biết há hốc mồm. Tất cả đều không hiểu tại sao vừa mới đó mà y đã chịu mở miệng nói chuyện. Không hiểu Lâm Phi đã làm cái gì.
Lâm Phi hỏi một vài chủ đề linh tinh, cứ như một người bạn lâu ngày mới gặp lại. Thoáng cái, câu chuyện của Dyron cũng trở nên lưu loát, không còn sự lo lắng nữa.
- Tại sau cậu lại chấp nhận để vật chất S cải tạo, tiến vào quân đoàn Luyện ngục? Cậu có biết hành vi của quân đoàn này có khả năng tại ra chiến tranh giữa mấy nước lớn trên thế giới, thậm chí cả nước Mỹ của cậu cũng rơi vào cảnh sinh linh lầm than hay không?
Lâm Phi nói một cách sâu xa.
Hỏi đến vấn đề trọng điểm đó, tất cả mọi người đều tập trung lắng nghe. Dyron bỗng nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt ảm đạm, trong ánh mắt thoáng có chút bi phẫn, cười cười tự giễu…
-Tổ quốc, đúng vậy, tôi đã từng là một thượng úy lục quân mang lại vinh quang cho nước Mỹ. Tôi tham gia cuộc chiến Afghanistan, chiến tranh Iraq… Tôi dẫn các anh em đi xuyên qua sa mạc,
huyết chiến vì danh dự quân nhân, vì sự bình yên của tổ quốc. chờ đợi trong 6 năm, mỗi ngày mỗi đêm, tôi đều nhìn ảnh chụp chung với người yêu, mong ngóng ngày trở về nhà. Nhưng khi tôi về nhà, ăn cơm xong thì liên hoan cùng mấy cựu
quân nhân, tham gia hết đại hội khen thưởng này nọ, nhận ngoài mấy cái huân chương ra, tôi phát hiện, mình không có gì cả. Tôi không có tiền, không có việc làm, rất nhiều người ghét bỏ tôi vì trên tay tôi dính đầy máu tươi, nên không muốn thuê tôi làm việc. Thậm chí, tôi đã mất đi người bạn gái bén duyên từ hồi học cấp 3 cho tới khi tốt nghiệp đại học. Cô ấy kết hôn với con trai của một nghị sĩ, một kẻ p chỉ biết ném tiền vào quán bar.
Năm đó, kinh tế ảm đạm, đám chuyên gia ngân hàng thì bỏ chạy hết, nói toạc ra là phá sản, ôm theo tiền đi an hưởng cuộc sống, lưu lại một cục diện rối rắm cho chúng ta… những người phá sản nghèo.
Có những lúc, tôi không cũng không hiểu, 6 năm đó, tôi và những người anh em đã chết kia đã phấn đấu vì ai? Tranh đấu vì quyền công dân nhân quyền hay sao?
Vậy tại sao sau khi chúng ta trả giá bằng máu tươi lại chỉ ôm về đống huân chương chiến sĩ. Một người đã hi sinh cống hiến 6 năm thanh xuân như tôi, vì quốc gia liều chết, lại chỉ còn hai bàn tay trắng.
Dyron nói đến đây, lệ nóng lưng tròng, trên gương mặt dữ tợn trông vô cùng khắc khổ. Không ít quân nhân có mặt lúc đó đều im lặng.
Thỏ khôn chết chó săn cũng bị nấu, tuy không đến mức thê thảm như vậy nhưng rất nhiều quân nhân đổ máu sa trường, quốc gia cũng không có nhiều đãi ngộ dành cho bọn họ.