Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 295: Mặt trời nhỏ màu vàng




Trên vùng biển quốc tế cách vùng biển Trung Quốc ước chừng năm trăm hải lý về phía Đông Nam, trên một con thuyền ẩn núp trên chiếc tàu chở hàng, Victor đang nhìn vào màn hình do vệ tinh quân dụng đặc biệt truyền về.
Những hình ảnh kia rõ ràng là hình ảnh trên đảo và tàu bảo vệ bị khống chế.
Victor ngồi trên một chiếc ghế da màu đỏ lớn trước màn hình, sắc mặt âm trầm, tay nâng ly rượu nho, chậm rãi lay động.
- Chú, chú thật liệu sự như thần. Không nghĩ tới lần hành động này lại xảy ra ngoài ý muốn. May mà chúng ta không đích thân đi.
Andariel một đầu tóc bạc vén lên cao, lộ ra khí chất ưu nhã mê người, tựa vào một bên chiếc ghế dựa màu đỏ, muốn dùng nụ cười để người chú thả lỏng tinh thần một chút.
- Ta nghĩ, ngoài ý muốn chính là Truyền Kỳ Thế Đại đã có chuẩn bị. Nếu bọn họ bí mật an bài nhiều súng đạn trên đảo, đám giá áo túi cơm Huyết tộc và đám cổ võ giả của Trung Quốc chưa chắc là đối thủ của bọn họ.
Không nghĩ tới bọn họ lại triệt để sùng kính Scarpe như vậy. Ngay cả kiêng kỵ "vũ khí bất ly thân" của thế giới ngầm cũng phạm vào. Thật sự không cất giấu vũ trí gần đảo để phòng ngừa vạn nhất.
Một đám người vốn am hiểu sử dụng vũ khí nóng, lại tay không đấu với đám người kia thành như vậy, khiến ta cũng giật mình, cũng xứng đáng cho bọn kia chết không còn một mảnh.
Cũng thật không nghĩ tới lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Scarpe, thật đúng là mạng lớn.
Rắc!
Victor nghiến răng, dùng lực bóp nát cái ly rượu bằng thủy tinh.
Andariel vươn đôi bàn tay non mềm, vuốt ve gương mặt của Victor:
- Chú, vì sao chú lại không trực tiếp đánh đắm chiến hạm kia chứ? Scarpesẽ nhanh chóng đến đây.
- Nếu hắn chết, giết sạch người trên chiến hạm rất dễ dàng, không cần phải gấp gáp. Nhưng mấu chốt là hắn không chết. Cho nên, trong lúc này có người không thể chết.
- Là cô gái họ Tô?
Andariel cười nói:
- Chú muốn dùng cô ta bức Scarpe giao ra chìa khóa?
- Đúng vậy, Andariel nhỏ bé, cháu không hổ danh là cháu ruột của ta.
Victor cười lạnh nói:
- Cô gái này chính là nhược điểm lớn nhất của Scarpe. Cho dù hắn còn sống, trở nên mạnh hơn, ta chỉ cần bắt được cô ta, cũng không cần sợ hắn nữa.
Nhìn thấy Lâm Phi đã mặc cương giáp, xuất phát từ trên đảo, Victor liền nói vào micro:
- Mau tăng tốc. Scarpe đã bay lên. Thời gian hắn tìm được thuyền sẽ không lâu. Nhanh chóng bắt Tô Ánh Tuyết, rồi lập tức phá hủy chiếc thuyền.
- Vâng, chủ nhân!
Chiến sĩ áo giáp đen nhảy vào buồng nhỏ trên tàu nhanh chóng vâng lệnh.
- May mà quân đoàn địa ngục tặng cho chúng ta mấy bộ chiến giáp. Nếu không, người của chúng ta cũng chưa hẳn có thể đấu lại đám cổ võ giả trên thuyền.
Andariel cười nói.
Victor hừ lạnh:
- Chế tạo chiến giáp địa ngục, ta cũng có công lao không nhỏ. Đây là chuyện đương nhiên.
Bên ngoài chiến hạm tổng chỉ huy không ngừng truyền ra tiếng kêu thảm.
- Cha, chúng ta mau chạy thôi. Ở đây không an toàn nữa rồi.
Vương Định Khôn nhìn thấy gã chiến sĩ áo giáp đen vọt vào, biết đám binh sĩ chống cự bên ngoài đã bị giết, liền tranh thủ thời gian hô to.
Sắc mặt Vương Chính tái xanh:
- Con cho rằng chạy đi là an toàn à? Chạy lên họng súng còn chết nhanh hơn đấy.
- Nhưng chẳng lẽ ở chỗ này chờ chết sao?
Vương Định Khôn lo lắng nói.
Vương Chính nheo mắt, nhìn Tô Ánh Tuyết trong góc:
- Quả cầu đen lợi hại kia hoàn toàn có thể giết chết chúng ta chỉ một lần duy nhất. Nhưng bọn họ lại phái một tên áo giáp màu đen xông vào, nhất định là có mưu đồ. Hơn phân nửa là muốn bắt cô gái này để uy hiếp Lâm Phi.
Vương Chính tâm tư giảo hoạt, rất nhanh đã phán đoán được.
- Là vì Ánh Tuyết?
Cố Thải Anh nghe xong liền vội vàng nói:
- Tiểu Tuyết, con mau trốn đi. Bọn họ muốn bắt con đấy.
- Đừng dại dột. Bà cho rằng đám người kia là thùng cơm sao? Nếu đã biết cô bé ở đây, trốn tránh cũng vô dụng.
Vương Chính quay sang nói tiếp:
- Tô Ánh Tuyết, cô lập tức ra ngoài, đi theo gã áo giáp màu đen. Như vậy thì chúng ta còn có thể may mắn thoát khỏi khó khăn.
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều biến đổi, quay sang nhìn Tô Ánh Tuyết. Sống chết trước mắt, hy sinh một mình cô để đổi lấy tính mạng của cả thuyền, quả thật đáng giá.
Bọn họ có thể bất chấp Lâm Phi sẽ như thế nào, trước bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.
Ánh mắt Tô Ánh Tuyết lạnh lùng nhìn Vương Chính, không nói lời nào, quay đầu định đi ra ngoài.
Trong lòng ông ta tin chắc rằng, cho dù cô bị bắt, Lâm Phi nhất định sẽ cứu cô, không để cho cô liên lụy người khác.
- Không thể!
Ai ngờ, Lục Vũ Phỉ vừa mới được cứu tỉnh, nhìn thấy cảnh tượng này liền kéo Tô Ánh Tuyết lại:
- Tiểu Tuyết, em đừng đi. Lâm Phi đang tới, hắn nhất định có thể tìm được chúng ta.
Tô Ánh Tuyết sững sờ. Cô không nghĩ tới, Lục Vũ Phỉ trong tình huống như vậy lại bảo vệ cô. Vậy mà trước đó Lâm Phi đã giết chết cha cô.
Quả nhiên, Lục Vũ Phỉ chính là xuất phát từ nội tâm, xem cô là người thân của mình.
Theo lý, cô nên gọi Lâm Vũ Phỉ là chị họ, nhưng cô lại không thể gọi ra miệng.
Ánh mắt lạnh như băng trở nên ôn hòa vài phần. Tô Ánh Tuyết lắc đầu:
- Không có việc gì đâu.
Lục Vũ Phỉ khóc hô:
- Tiểu Tuyết, em không nên như vậy. Cô chết rồi, cha chị cũng chết rồi. Em không cần đi dâng mạng như thế. Ông nội, ông hãy khuyên Tiểu Tuyết đi. Chúng ta cố gắng ngăn cản tên áo giáp đen kia, kéo dài thời gian chờ Lâm Phi đến.
Lục Trường Minh ngồi trên ghế dựa, hờ hững không nói, giống như hồn xuất khỏi thân, không nghe được điều gì.
- Lục Vũ Phỉ, cô không cần kéo dài thời gian làm hại chúng tôi. Hắn rất nhanh tìm đến nơi này rồi.
Vương Định Khôn tức giận hô to:
- Đừng quên Lâm Phi chính là kẻ địch giết cha cô. Tô Ánh Tuyết và Lâm Phi cùng một giuộc. Nếu cô che chở cho Tô Ánh Tuyết, như vậy chẳng khác nào phụ lòng người cha mới qua đời của cô?
Khuôn mặt Lục Vũ Phỉ tái đi, cánh tay cầm tay Tô Ánh Tuyết run rẩy không ngừng, lệ như suối trào, nói không ra lời.
Tô Ánh Tuyết áy náy nhìn Lục Vũ Phỉ, sau đó gạt cánh tay cô ra, muốn tiếp tục đi ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, ầm ầm một tiếng, cánh cửa phòng chỉ huy bị một cái chân bằng thép đá văng. Gã chiến sĩ áo giáp đen đã tìm đến nơi.
Cởi bỏ chiếc mắt kính bảo hộ màu đỏ, gã chiến sĩ áo giáp đen cười lạnh, lập tức nhắm tới Tô Ánh Tuyết.
- Là cô ta. Cô ta chính là mục tiêu mà các người muốn tìm, Tô Ánh Tuyết.
Vương Định Khôn sợ đến mức hai chân muốn nhũn ra, lấy hết dũng khí hét to:
- Các người muốn đối phó Lâm Phi thì bắt cô ta. Lâm Phi cũng chính là địch nhân của chúng tôi.
- Vương Định Khôn, sao người có thể nói như thế?
Nghe lời nói của Vương Định Khôn, Cố Thải Anh không kềm chế được, kêu tên y một cách đau đớn, tức muốn ói máu.
Vương Định Khôn quay đầu lại, trợn mắt nhìn bà:
- Cô im đi. Hay là cô muốn bị tên đáng ghét đó làm hại?
Cố Thải Anh lảo đảo, mặt không còn chút máu, thiếu chút nữa ngất đi, không dám tin đại bá bình thường hiên ngang lẫm liệt lại đột nhiên ác độc như vậy.
Gã áo giáp màu đen căn bản không thèm để ý bọn họ nói gì. Mục đích của gã là bắt Tô Ánh Tuyết, sau đó trực tiếp phá hủy chỗ này. Tất cả mọi người đều phải chết.
- Phu nhân, mời đi với tôi một chuyến.
Gã áo giáp màu đen dùng tiếng Anh để nói, sau đó bước đến trước mặt Tô Ánh Tuyết.
Cơ thể Tô Ánh Tuyết run lên. Cô không nói lời nào, cũng không trốn tránh, nhưng không có nghĩa là cô không sợ.
Khi gã áo giáp đen ngày càng đến gần, sự sợ hãi từ từ dâng lên, càng không ngừng hò hét. Vì sao Lâm Phi còn chưa tới?
Mỗi lần cô gặp nguy hiểm, không phải người đó sẽ xuất hiện sao? Chẳng lẽ hắn đã quên, hợp đồng bảo vệ giữa bọn họ còn chưa kết thúc?
Khi gã chiến sĩ áo giáp đen vươn tay kẹp chặt eo của Tô Ánh Tuyết, cô cắn chặt môi, nước mắt chảy xuống.
Bỗng nhiên.
Ngực của cô cảm nhận được một sự ấm áp.
Giống như có cái gì đó đang sống, mang theo một cổ tinh thần phấn chấn.
Tô Ánh Tuyết sững sờ. Cái đó là chiếc nhẫn kim loại màu hổ phách mà Cố Thải Anh đã đưa cho cô trước đó.
Lúc trước cô cũng đã từng trả lại cho Cố Thải Anh nhưng bà không nhận, nói rằng là để nhận tội, muốn cô giữa lại bên mình. Về sau, vì để tưởng nhớ Lâm Phi, cô đã dùng một dây chuyền bạch kim xâu nó đeo trước ngực.
Không nghĩ tới chiếc nhẫn này lại phát ra ánh sáng lóa mắt, giống như mặt trời nhỏ màu vàng, từ trong ngực Tô Ánh Tuyết bay lên.
- Đây là....
Không nói những người khác, mà ngay cả gã áo giáp màu đen cũng ngây người. Đây là vật gì?
Trên bầu trời cách quân hạm không xa, Lâm Phi đang tìm kiếm quân hạm, cảm thấy nguyên thần của mình run rẩy, giống như có một lời mời gọi thân thiết, khiến cho hắn cảm thấy ấm áp từ phía dưới truyền đến.
Hắn sững sờ, cái gì cũng không suy nghĩ nhiều, tranh thủ thời gian bay đến vị trí đó.