Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 213: Quá khứ của Vương Đại Vĩ





Năm ngày tiếp theo, Lâm Phi chỉ về Lâm An có một lần, là để nói với Lâm Đại Nguyên việc từ bỏ quan hệ thông gia với Tô gia.
Lâm Đại Nguyên đồng tình với cách làm của Lâm Phi, bảo Lâm Phi tìm công việc khác rồi bắt đầu cuộc sống mới. Ông cũng đã gần khỏi hẳn, có thể xuất hiện, chỉ là vẫn phải ở nhà dưỡng bệnh thêm một thời gian nữa.
Thời gian còn lại, Lâm Phi luôn ở thị trấn Tiêu Ninh, mỗi ngày ngoài việc “ẩu đả” với Vương Đại Vĩ ra thì còn thảo luận tiến hành công việc hợp nhất toàn bộ thế giới ngầm Lâm An với Bao Tuấn Luân.
Mặc dù số lượng người hiện tại không nhiều nhưng mỗi người đều có năng lực tự đảm đương một mình, mỗi người không được coi là cấp Xích Đồng, nhưng cũng không khác biệt nhiều lắm. Chỉ cần hơn hai tháng nữa là có thể chính thức gia nhập cấp Xích Đồng.
Nhưng sau khi Lâm An không còn Thanh Phong đường, đám người còn lại cơ bản không có lực chiến đấu, càng không có nhiều vũ khí hiện đại, muốn để ý đến bọn chúng, chỉ cần nắm bắt chính xác cứ điểm, dần đánh bại là được.
Đương nhiên, không phải nói cần tiêu diệt toàn bộ phần tử loạn kia, mà là biến bọn chúng trở thành người của mình.
Dù sao thì muốn khống chế toàn bộ thế lực ngầm tại Lâm An không thể chỉ dựa vào mấy người này.
Lão Bao vốn là rắn rết địa phương, ở Thanh Phong đường lâu như vậy, cũng quen thuộc không ít tên, cho đến nay lại có đám “tinh nhuệ” trong tay, gã vỗ ngực bảo đảm, không đến một tháng là có thể khống chế được toàn bộ Lâm An.
Điều kiện tiên quyết là, Hắc Long hội không phái người đến can thiệp, cảnh sát không phái người đến kìm hãm.
Lâm Phi gọi điện thoại cho Bạch Hân Nghiên, để cô chuẩn bị tốt tâm lý, giữa tháng này, người của hắn bắt đầu hợp nhất toàn bộ thế lực ngầm ở Lâm An.
Năm sáu ngày nay Bạch Hân Nghiên đều không nhận được thoại của Lâm Phi, trong lòng có chút mất mát. Tại sao nói cô là người phụ nữ của hắn rồi, sao sau khi ** rồi, lại không quan tâm, không hỏi han gì cô như vậy?
Dù thế nào đi chăng nữa thì cô cũng chỉ là một người con gái hai mấy tuổi đầu, dù chưa nói tới việc yêu người đàn ông này, nhưng cảm giác vắng vẻ khiến lòng cô u oán.
Khi biết Lâm Phi đang huấn luyệt một đám sói con, chuẩn bị “gây sự”, cô đột nhiên lớn mật đề nghị với hắn muốn tới thị trấn Tiêu Ninh tìm Lâm Phi, xem cách hắn “huấn luyện”.
Nghĩ đến cặp đùi mềm mại có tính đàn hồi cao, đôi mông đầy đặn của cô, Lâm Phi bắt đầu rục rịch, hắn cảm thấy độ trung thành của cô không có vấn đề nên đã đồng ý.
Chiều thứ bảy, Bạch Hân Nghiên lái xe Jeep màu vàng của mình tới bên ngoài nhà xưởng tại thị trấn Tiêu Ninh.
Trước đó, Lâm Phi đã nói với Khương Tiểu Bạch và lão Bao tiếp đãi cô, từ Lâm Phi bọn họ được biết vị Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Lâm An này là người phụ nữ của Lâm Phi,
Bọn họ không dám thất lễ, Khương Tiểu Bạch khá trực tiếp, gọi ngay tiếng “chị dâu”, trong lòng thầm nghĩ Lâm Phi đúng là tốc độ nhanh, chưa gì đã lại thu thập được hoa khôi cảnh sát rồi.
Nhìn nữ cảnh sát lột vỏ thành phụ nữ, cảm thấy khác trước rất nhiều, so với trước nữ tính hơn nhiều.
Bạch Hân Nghiên có chút xấu hổ, nhưng cô cũng không biết mình làm sao, không chối từ cách gọi của Khương Tiểu Bạch.
Lão Bao nói với cô, Lâm Phi đang bận “khảo nghiệm” một tên muốn bái sư, tạm thời không rảnh, có thể dẫn cô đi tham quan tình hình huấn luyện, rồi nói đến sự thay đổi liên quan đến thế giới ngầm thành phố Lâm An sắp tới.
Bạch Hân Nghiên rất tò mò về việc Lâm Phi “khảo nghiệm” một người như thế nào, cũng không hiểu vì sao có người đột nhiên muốn bái Lâm Phi làm sư phụ của mình, nhưng cô cũng biết không thể ngược ý Lâm Phi, đành đi xem xung quanh trước, xem những tên kia luyện tập thế nào.
Cùng lúc đó, trong nhà xưởng, Vương Đại Vĩ đã không nhớ rõ mình bị Lâm Phi đá bay bao nhiêu lần.
- Phịch!
Vương Đại Vĩ từ không trung rơi xuống đất, quay cuồng một hồi, thân thể máu thịt be bét, cơ bản không mặt quần áo mà chỉ mặc chiếc quần cộc rộng.
Gã không phát ra bất kì tiếng kêu thảm thiết nào, mặc dù cơ thể không lành lặn, tứ chi thậm chí ngón tay ngón chân đều bị thương, nhưng gã vẫn không cảm thấy khó chịu lắm.
Hai ngày đầu, gã đau đến chết đi sống lại, hận không thể đập đầu chết ngay tức khắc.
Nhưng từ ngày thứ ba, thứ tư, gã bắt đầu cảm thấy đau đớn không đến mức khó chịu lắm, sau khi ngâm thuốc mỗi tối, gã đã không phục không ít nguyên khí, sau đó kiên trì đứng trước mặt Lâm Phi.
Khi cảm giác đau đớn ngày càng nhẹ, gã tự nhiên có thừa lực, có thể chuyên chú vào hướng tiến công của Lâm Phi. Dù vẫn không có cánh nào đến bên cạnh Lâm Phi, nhưng gã cũng cảm thấy bản thân không bị thương như trước kia, cơ thể càng ngày càng nhanh nhẹn, giác quan cũng ngày càng nhạy cảm, thậm chí đến khí lực cũng lớn hơn trước.
Bản thân gã không hiểu vì sao toàn thân đều bị thương nhưng có vẻ lại lợi hại hơn trước? Lẽ nào là ảo giác?
Nhưng, mặc dù càng ngày càng chịu được đòn, nhưng không có nghĩa là gã thật sự không đau, bởi khí lực của Lâm Phi lớn hơn trước không ít.
Chỉ có điều, gã đã không gào thét vì đau đớn, đã học được cánh nhẫn nhịn, khắc chế.
Mỗi đòn nặng nề của Lâm Phi đều tôi luyện nghị lực trong con người gã.
Sau khi nằm trên mặt đất bốn mươi giây, Vương Đại Vĩ đã đứng lên, thở phì phò, ánh mắt sáng quắc nhìn Lâm Phi, chuẩn bị lần tiến công tiếp theo.
Nhưng lúc này, Lâm Phi lại cười với gã, nói:
- Được rồi.
- Áh???
Vương Đại Vĩ sững sờ, không kịp phản ứng.
Lâm Phi nói:
- Cậu đã thông qua khảo nghiệm, tôi có thể dạy cậu tu luyện võ cổ.
Lúc này Vương Đại Vĩ mới nhớ tới mình bị đánh như vậy không phải vì luyện võ sao? Đánh mãi đánh mãi, gã đã quên mục đính ban đầu của mình.
Lâm Phi nhìn bộ dạng ngốc đần của gã, biết rõ tên này đã quên, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Đừng ngẩn người ra đó, đi tắm cho sạch sẽ, mặc quần áo xong rồi buổi tối tôi sẽ chính thức bắt đầu dạy cậu.
Vương Đại Vĩ mừng rỡ đến phát khóc, nghẹn ngào khóc lớn rồi quỳ rạp xuống đấp, dập đầu về phía Lâm Phi.
- Cảm ơn Lâm tiên sinh, ồ, không đúng, cảm ơn sư phụ.
Lâm Phi thấy Vương Đại Vĩ khóc như một đứa trẻ, không khỏi có chút buồn bực đi tới, đỡ gã dậy:
- Nói thật, lúc đầu tôi không nghĩ cậu có thể nhịn được đến bước này, nhưng cậu đã chịu đựng được. Từ con người cậu, tôi không chỉ nhìn thấy nghị lực của cậu, mà còn có thứ gì đó đang nhắc nhở cậu nhất định phải trở nên mạnh mẽ, cậu muốn học võ có phải có nguyên nhân nào khác không?
Vương Đại Vĩ lau nước mắt, không che giấu nói:
- Thật ra, tôi muốn học võ để báo thù cho cha mẹ tôi…
- Cha mẹ cậu? Họ làm sao vậy?
Lâm Phi hỏi.
Khóe mắt Vương Đại Vĩ lóe lên hận ý, con người thật thà chất phác bỗng trở nên dữ tợn, kể lại ngọn nguồn sự tình cho Lâm Phi nghe.
Thì ra cha mẹ của Vương Đại Vĩ là nông dân, lúc trước vì dành dụm tiền cho Vương Đại Vĩ lên học đại học, sống vô cùng cực khổ.
Vào thời khắc gian nan này, có một người thân thích với người trong thôn gã trở về, biết tình hình của bọn họ, đã nói với bọn họ vào nội thành bán thận có thể kiếm được ba mươi ngàn. Cha mẹ Vương Đại Vĩ nghe vậy đã động lòng, hai người giấu Vương Đại Vĩ đi vào thành, dự định mỗi người bán một quả thận, để dành tiền học phí cho Vương Đại Vĩ học đại học.
Người kia giới thiệu cho bọn họ đến một bệnh viện, nói là của người quen biết, ít nhất cũng được năm mươi ngàn. Cha mẹ Vương Đại Vĩ không có văn hóa, nghe vậy liền tin ngay.
Kết quả, vừa vào bệnh viện, sau khi được gây tê, không chỉ toàn bộ thận của hai người được lấy xuống, mà nội tạng cũng bị lấy sạch.
Vào kỳ nghỉ, Vương Đại Vĩ về nhà không thấy cha mẹ đâu, biết là có liên quan đến người kia nên đã nhờ quan hệ tìm người kia nhưng y lại lừa gã, nói là cha mẹ gã vừa bán thận, đang điều dưỡng trong bệnh viện.
Vương Đại Vĩ lập tức đến bệnh viện, kết quả là người đó đã gây tê trên người Vương Đại Vĩ. Tiếc là cơ thể Vương Đại Vĩ đặc thù, thuốc gây tê không có hiệu quả, Vương Đại Vĩ đã đánh bọn chúng gục trên đất.
Người đó sợ sức mạnh của Vương Đại Vĩ, chỉ có thể đồng ý đưa Vương Đại Vĩ đi tìm cha mẹ.
Cuối cùng, trong kho lạnh bệnh viện, Vương Đại Vĩ đã tìm hơn mười xác chết mất tích, lớn có, nhỏ có, còn cha mẹ hắn đã bị lấy hết nội tạng, chết không nhắm mắt.
- Hu hu…
Vương Đại Vĩ khóc lóc:
- Tôi muốn một quyền đánh chết y, y nói người đứng sau y là Bạch Hổ đường, phía sau còn cả Hắc Long hội lớn nhất ba tỉnh, tôi dám làm gì y thì tôi không sống nổi…tôi…tôi không nhịn được….một quyền đánh chết y…sau đó bỏ chạy tới Lâm An…