Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 153: Ông thông gia





- Vương phu nhân… bà không nên kích động quá – Tô Tinh Nguyên bất đắc dĩ cười nói: - Tôi không hề có ý thất kính… Tôi chỉ nghĩ cho con gái tôi thôi. Lúc điều tra hoàn cảnh của Lâm Phi, tôi có điều tra nơi ở của nó, hỏi một số người già ở đó mới điều tra ra được chút manh mối.
- Chỉ có điều, mối quan hệ mẹ con của Vương phu nhân và Lâm Phi, đối với tôi mà nói là một tin tốt, ít nhất tôi có thể yên tâm để Lâm Phi và Tiểu Tuyết tiếp tục qua lại với nhau, không phải sao?
Cố Thải Anh sững sờ, chau mày nói:
- Chủ tịch Tô thực sự muốn vậy sao?
- Tất nhiên rồi, ha ha… Chuyện này cũng tốt, con cái hai nhà chúng ta bầu bạn với nhau, chức Chủ tịch Hội đồng quản trị của Khuynh Thành để bà đảm nhiệm thì cũng có sao đâu, chỉ cần Vương phu nhân không chê cười ghét bỏ nhà họ Tô chúng tôi là được rồi.
Tô Tinh Nguyên tủm tỉm cười.
Cố Thải Anh như trút được mối lo, Tô Tinh Nguyên cũng đồng tình như vậy cũng tốt, muốn cho Tô Ánh Tuyết và Lâm Phi sớm thành đôi, điều này cũng giống như mối quan hệ của bà và Vương Thiệu Hoa.
Nhưng đây là những gì mà bà hy vọng, một khi Lâm Phi kết hôn với Tô Ánh Tuyết, không những tâm nguyện của bà được hoàn thành, nhìn thấy con trai mình lập gia đình, sau này bà cũng sẽ có nhiều cơ hội để dùng vị trí Chủ tịch Hội đồng quản trị để tiếp xúc với Lâm Phi nhiều hơn.
Vừa nghĩ tới đây, Cố Thải Anh không giấu được nụ cười, bà nói:
- Làm sao có chuyện ghét bỏ cơ chứ, ông Tô không so đo chuyện hồi đó mà rộng lượng tiếp nhận một đứa không có tiếng tăm gì như Lâm Phi để gả cho cô con gái ưu tú của mình, tôi vui còn không hết nữa là.
Tô Tinh Nguyên lập tức nói:
- Vương phu nhân nghĩ được như vậy tất nhiên là tốt rồi, thực ra thì tuổi tác của chúng ta cũng đầu năm rồi, không biết bà Vương có đồng ý cho hai tụi nó kết hôn sớm không? Như thế chúng ta cũng sớm có cháu bế.
Cố Thải Anh luyến tiêc nói:
- Có lẽ ông Tô không biết, năm đó tôi gả cho Thiệu Hoa, đến bây giờ Phi Nhi vẫn còn hận tôi đến tận xương tủy. Bây giờ mà tôi ra mặt, nhất định nó sẽ không chịu gặp tôi. Chuyện này phải để ông Tô lo giùm thôi.
Tô Tinh Nguyên ngần ngại nói:
- Bà Vương, bà xuất thân từ nhà họ Cố, tôi cả gan đoán rằng, hồi đó có phải là do người nhà họ Cố…
- Ông Tô – Cố Thải Anh ngắt lời ông: - Chuyện năm đó xin ông đừng đào sâu thêm nữa, bây giờ tôi có thể đảm bảo, Tô Ánh Tuyết gả cho Phi Nhi, tuyệt đối sẽ không bao giờ hại nó. Từ trước tới nay chưa bao giờ tôi phủ nhận chuyện Phi Nhi là con tôi, chỉ cần nó đồng ý nhận người mẹ này, tôi có thể hy sinh tất cả vì nó.
- Uhm, tất nhiên rồi. – Tô Tinh Nguyên cũng không hỏi nhiều nữa – Tôi sẽ bàn bạc với Ánh Tuyết, nếu không thể kết hôn sớm thì đính hôn cũng được, tôi tin là sau này sớm muộn gì cũng sẽ có ngày Lâm Phi hiều được nỗi lòng của bà, không có bậc cha mẹ nào làm tổn thương con cái của mình cả.
Cố Thải Anh thở dài, miễn cưỡng nở một nụ cười rồi tiếp tục nói chuyện công việc với Tô Tinh Nguyên một lúc rồi mới cúp máy.

Tại nhà họ Tô, trong phòng đọc.
Tô Tinh Nguyên cúp điện thoại xong, trên khuôn mặt khẽ nở nụ cười.
May mà thông qua tin tức của Hứa Vi lão mới sớm cho người đi điều tra, chiều nay mới nhận được tin tức này. Đúng là khiến lão kinh ngạc.
Không ngờ Cố Thải Anh lại còn một người con ruột lưu lạc bên ngoài, đúng là ông trời an bài cho Lâm Phi và Tô Ánh Tuyết thành đôi.
Lão vốn đang lo lắng cái tên nhãi nghèo rớt mồng tơi kia tuy có chút kỳ quái nhưng làm sao có thể xứng đôi với con gái lão cơ chứ. Nhưng giờ thì khác rồi, nó là con của Cố Thải Anh, Cố Thải Anh và Vương Thiệu Hoa không có mụn con nào, Vương Tử Tình chẳng qua chỉ là con riêng của Vương Thiệu Hoa với người vợ trước mà thôi.
Những người trong cuộc đều biết Vương Thiệu Hoa yêu Cố Thải Anh đến mức say đắm mê muội, nếu không nhờ có người sủng ái nâng đỡ thì trong thời gian ngắn như vậy, bà ta cũng không thể trở từ một kẻ hai bàn tay trắng trở thành một doanh nhân giàu có, hội trưởng thương hội Lâm An được.
Có thể đoán được rằng Cố Thải Anh nếu muốn nhận Lâm Phi thì Vương Thiệu Hoa nhất định không phản đối, hơn nữa còn có thể coi Lâm Phi như con trai, đến lúc đó, địa vị của Lâm Phi chắc chắn sẽ lên cao hơn rồi.
Dù cho Vương Thiệu Hoa có không phải là đích tôn của nhà họ Vương, chiếm được địa vị quan trọng ở Hạ quốc thì so với nhà họ Tô, như thế cũng đã là cách biệt một trời một vực rồi.
Sau lưng có cây cao bóng cả nâng đỡ, Tô Tinh Nguyên lão sẽ không cần phải dựa hơi đám quan chức ở Lâm An này nữa, kể cả đám người nhà họ Mã cũng thế, từ đây gia tộc ông có thể bước lên một tầm cao mới rồi.
Cánh cửa phòng được đẩy ra, Diêu Lam bưng một ly trà sâm tới.
Mấy ngày nay bà cãi nhau một trận với Tô Tinh Nguyên nên cảm thấy cứ như vậy cũng không phải cách hay, đành phải tự mình đến làm hòa với ông ta.
Bỗng nhiên nhìn thấy Tô Tinh Nguyên đang mỉm cười, bà không khỏi vui mừng, nói:
- Ông xã, có chuyện gì thế? Tâm trạng tốt như vậy, có phải là chuyện của công ty giải quyết được rồi không?
Tâm trạng của Tô Tinh Nguyên đang rất tốt, dù đang bực bội với bà nhưng vẫn tươi cười.
- Diêu lam à, chuyện của công ty không những đã được giải quyết mà sau này địa vị nhà họ Tô chúng ta có lẽ sẽ được nâng lên một bước nữa rồi.
- Hả? – Diêu Lam nghi ngờ: - Có chuyện gì thế?
Tô Tinh Nguyên nghĩ cũng nên để bà biết tình hình hiện nay, không tiếp tục hận Lâm Phi nữa, sau này còn phải dựa vào mối quan hệ với Lâm Phi để phát triển nữa nên mới tóm tắt lại tình hình kể cho bà nghe.
Nghe đến đoạn Lâm Phi là con ruột thất lạc nhiều năm của Cố Thải Anh, khuôn mặt Diệu Lam bỗng trở nên trắng bệch.
- Chuyện này… Làm sao có thể thế được, cái thằng nhãi đó…
Diệu Lam thất thần, bà suýt chút nữa không đứng vững được, tay chống lên bàn. Thực sự là không thể tin được.
- Bà xã – Tô Tinh Nguyên trịnh trọng nói: - Anh đã nói chuyện với bà Vương rồi, phải nhanh chóng thúc đẩy cho Tiểu Tuyết và Lâm Phi đính hôn, sau này em phải khách khí với nó một chút, cho dù trong lòng em không thích nó cũng đừng chọc tức nó.
Ánh mắt Diêu Lam rõ ràng là không cam lòng, bà xuất thân từ nhà họ Diêu, tuy chỉ là con thứ tư, không được coi trọng, không được thừa kế gia sản của gia đình nhưng dù sao nhà họ Diêu cũng là một trong mười hào môn nơi đây, bà vẫn thấy địa vị của mình cao hơn một bậc, gả cho Tô Tinh Nguyên đã là hạ thấp mình rồi.
Nhưng hôm nay, cái tên Lâm Phi kia thoắt cái đã trở thành con trai của Cố Thải Anh, chỉ cần hắn đồng ý thôi là có thể trở thành người thừa kế của Vương Thiệu Hoa, cho dù có mười nhà họ Diêu thì cũng chẳng sánh được với nhà họ Vương đâu!
Trong lòng Diêu Lam giận dữ, mối thù của con trai mình làm sao mà trả được đây?
Chẳng lẽ đành phải nuốt cục tức này vào bụng sao?
- Ông xã… ông… chẳng lẽ anh lại nhẫn tâm như thế. Anh biết là bây giờ Tuấn Hào vẫn còn đang hôn mê cơ mà…
Diêu Lam nức nở.
Tô Tinh Nguyên cau mày, thở dài nói:
- Bà xã, phải lấy đại cuộc làm trọng, trước kia Lâm Phi đã không dễ động vào nó, bây giờ lại càng không thể. Chúng ta phải kiên nhẫn một chút, sớm muộn gì nó cũng sẽ tỉnh lại thôi.
Trong lòng Diêu Lam khẽ run lên, vốn dĩ mới chỉ là lạnh lùng thôi, nhưng bây giờ, trái tim bà như hóa đá.
Nỗi oán hận trào dâng, thấm sâu trong xương tủy…

Cùng lúc đó, tại vùng duyên hải phía Đông Nam tỉnh Giang.
Đây là cây cầu vượt biển lớn nhất. Màn đêm buông xuống, ánh sáng từ những chiếc đèn trên cầu bừng lên, tựa như những viên quang châu xếp hàng lần lượt thẳng tắp.
Trên một tòa nhà ở khu trung tâm, những căn phòng tinh xảo có bốn mặt hướng ra biển, còn phía sườn núi phía đông kia lại là những căn nhà cao cấp hướng mặt ra biển.
Trong đó có một căn nhà kiểu dáng châu Âu diện tích lớn nhất, trước cửa đỗ cơ man nào là xe xịn, bên trong luôn luôn có vệ sĩ túc trực đi ra đi vào.
Nếu như quan sát kỹ hơn nữa còn có thể phát hiện ra một số trạm gác ngầm, tuy ở sâu trong họng súng nhưng bấy cứ lúc nào cũng giữ tính đề phòng ở cường độ cao.
Chính giữa khuôn viên là một nơi nghỉ mát vô cùng đặc biệt.
Bốn phương tám hướng của nơi nghỉ mát đó có không dưới hai mươi gã mặt lạnh đứng canh.
Ở chính giữa có một gã ngồi một mình ở trong.
Tướng mạo tuấn tú, mắt kiếm mày sáng, xương mặt to, đôi môi mỏng, dáng vẻ có chút gì đó của công tử văn nhã.
Chỉ cần nhìn qua là có thể nhận ra hình tượng hoàn toàn tương phản…
Toàn thân gã không mặc gì, để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, mỗi bó cơ như những khối sắt thép đổ bê tông, vạm vỡ, góc cạnh rõ ràng.
Những vết sẹo lạnh lẽo do súng đạn để lại như những dấu ấn của chiến trường xưa lưu lại, in hằn lên thân thể gã, nhiều vô kể.
Phần dưới thân gã là một chiếc quần đùi đen bẩn thỉu, dường như cả năm rồi chưa được giặt giũ, nhìn kỹ lại mới biết đó là những vết bùn đất bắn lên, đôi chân trần phía dưới bị người ta kéo lê trên bãi biển.
Trước mặt gã là một chiếc bàn tròn bằng cẩm thạch, bên trên có một ngọn nên trắng, ánh sáng chiếu xuống chiếc bàn bày đầy những món ăn tươi ngon.
Nhưng dường như gã không có hứng thú động vào những món chay đó, gã chỉ lấy một con dao sắc nhọn cứa cứa vào miếng thịt bò trên đĩa.
Miếng thịt bò này được đặt vừa vặn trên một chiếc đĩa lớn, ít nhất cũng phải nặng đến 50 pound.
Điều khiến người ta không thể chịu nổi là miếng thịt đó chưa hề được chế biến, mỗi nhát dao cắt xuống là một dòng máu tươi chảy ròng ròng, nhưng gã không hề để ý đến, cắt từng miếng thịt đưa lên miệng ăn.
Khóe miệng gã đỏ lòm, trước ngực, trên quần đều nhuộm màu máu tươi, gã giống như một người nguyên thủy đang ăn tươi nuốt sống, nhưng dáng vẻ lại như đang vô cùng hưởng thụ.
- Hội trưởng, Ngô Khâm đến rồi.
Một đàn ông trung niên mặc bộ đồ quản gia, khuôn mặt tuấn tú, dáng vẻ vương chút u uất thần bí, đi đến trước bậc thềm, cúi người nói.
Gã đàn ông kia không thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục nhai miếng thịt sống, mỗi lần mở miệng ra, máu tươi bắn tung tóe.
- Để nó bò đến đây….
Giọng gã trầm thấp, khàn khàn, giống như cuốn băng từ cũ kĩ.