Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 106: Thần kinh có vấn đề




Tô Ánh Tuyết hiển nhiên rất được phía nhà trường săn sóc, sắp xếp ngồi vào vị trí trung tâm của bàn tiệc, ngồi bên cạnh không phải là lãnh đạo đại học thì cũng là những doanh nhân nổi tiếng.
Thực ra cũng dễ dàng nhận thấy, đài truyền hình đến ghi hình cũng chỉ muốn đưa hình ảnh một nhân vật đình đám lên màn ảnh.
Hai hàng ghế đầu, đều có vệ sĩ trông coi, nếu Diệp Tử Huyên không phải giáo sư đại học thì cũng không để cô ngồi lên đó.
Khi Tô Ánh Tuyết đến thấy Lâm Phi lại đang cùng đi với một người đẹp, cô mất hứng nhíu mày.
- Khụ khụ.
Diệp Tử Huyên vờ ho nhẹ, khom người trước mặt Tô Ánh Tuyết, đưa tay muốn vuốt mặt cô:
- Làn da nõn nà, thật xinh đẹp.
Tổng giám đốc Tô kinh hãi, sao tự nhiên lại có một người đàn bà điên muốn sờ mặt cô?
Lâm Phi nhanh chóng nắm lấy tay của người đó đưa ra xa, xin lỗi Tô Ánh Tuyết:
- Thật xin lỗi, Tổng giám đốc Tô, đây là bạn của tôi tên Tử Huyên, là giáo sư của trường này.
Tô Ánh Tuyết bị dọa xanh mặt, cố gắng bình tĩnh lại nó:
- Anh... đây là bạn của anh?
Lâm Phi sao lại có bạn làm giáo sư đại học? Thân phận cũng quá khác biệt. Hơn nữa, vị giáo sư này sao lại giống như thần kinh có vấn đề?
- Cô làm gì thế, tôi chỉ sờ một chút thôi, có cần nhỏ mọn như vậy không?
Diệp Tử Huyên bực mình nói.
Phó hiệu trưởng đứng bên cạnh, ho khan hai tiếng:
- Cô Diệp, cô đang làm gì vậy, đùa giỡn với Tổng giám đốc Tô cũng phải có chừng mực chứ.
Diệp Tử Huyên hoàn toàn không để ý đến y, cô là giáo sư được trường đặc biệt mời đến, các đại học danh tiếng nước ngoài đều muốn giành cô, gã phó hiệu trưởng chuyên lo những chuyện vặt vãnh chỉ đáng xách dép cho cô.
Lâm Phi nói với Tô Ánh Tuyết:
- Cô ấy nói muốn gặp cô để làm quen, cô đừng sợ, cô ấy chỉ hơi không bình thường chút thôi chứ không phải biến thái.
Trong lòng Lâm Phi còn bổ sung thêm một câu, không phải mức bình thường....
Diệp Tử Huyên thấy Lâm Phi đánh giá mình như vậy có chút không vui muốn cùng hắn tranh cãi, nhưng bị ánh mắt của Lâm Phi cảnh cáo.
Thấy Lâm Phi rất nghiêm túc, Diệp Tử Huyên cũng đành hậm hực không nói gì.
Mặc dù bình thường có thể cùng Lâm Phi nói giỡn, thậm chí trêu chọc hắn, nhưng người đàn ông này một khi nghiêm túc thì không thế chọc vào, cô vẫn biết chừng mực.
Lâm Phi cũng là bất đắc dĩ mới phải làm như vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy, sau này Tô Ánh Tuyết vừa thấy Diệp Tử Huyên sẽ chạy.
Đàn ông lưu manh thì không nói, nhưng nữ lưu mạnh thì cô có chống đỡ được không?
- Hóa ra là vậy.
Tô Ánh Tuyết cố gắng tỏ ra bình tĩnh, bắt tay Diệp Tử Huyên
Nhưng ý muốn trêu đùa của Diệp Tử Huyên lại không giảm, giống như là rất thích trêu đùa Tô Ánh Tuyết, vừa nắm tay vừa dùng ngón út vẽ vẽ lên lòng bàn tay của cô, trêu Tô Ánh Tuyết đến đỏ cả mặt, may mà trong phòng cũng không sáng lắm, nên ít người thấy rõ.
Lâm Phi cảm thấy không thể để cái bà điên này tiếp tục làm loạn nữa, định nhanh chóng kéo cô về chỗ ngồi.
Đúng lúc này, nhiều thương nhân và lãnh đạo đại học đều đứng dậy giống như là muốn chào mừng một nhân vật quan trọng nào đó.
- Hội trưởng Cố, cuối cùng thì chị cũng đến rồi.
Hiệu trưởng đại học Lâm An cười ha hả nói mấy câu hoan nghênh.
Một giọng nói dịu dàng truyền đến khiến cho Lâm Phi đang xoay người phải sững lại như hóa đá.
- Để cho các vị đợi lâu rồi, tắc đường, thật xin lỗi.
Bộ đồ lễ phục màu đen, chiếc khăn lụa màu đỏ buộc trên đầu, mấy sợi tóc buông xuống làm cho bà trông có vẻ vừa ung dung, vừa quý phái, đi ở giữa hai vệ sĩ.
Ngay cả Tô Ánh Tuyết cũng quay người chào hỏi.
Diệp Tử Huyên thấy sắc mặt Lâm Phi sa sầm, hai lông mày nhíu lại, tơ máu hằn lên trong con ngươi thì không kìm được mà cảm thấy lo lắng.
- Lâm Phi, cậu sao vậy? Xảy ra chuyện gì?
Lâm Phi hít một hơi thật sâu, bước chân nặng nề như dính chặt trên mặt đất, không quay người nói:
- Không có việc gì, đi thôi.
Đúng lúc đó, Cố Thải Anh lại nhìn thấy bóng hình của Lâm Phi, mặc dù hắn xoay lưng về phía bà nhưng bà vẫn lập tức nhận ra.
Từ một năm trước khi Lâm Phi về nước, bà cũng đã thu thập hình ảnh về hắn, thậm chí còn lén ngồi trên xe nhìn trộm hắn đi làm công, lái xe thuê.
Đây là lần đầu tiên bà thấy Lâm Phi ở khoảng cách gần như vậy, trái tim kích động như muốn bắn ra khỏi lồng ngực.
Một tiếng “ Phi Nhi” tắc trong cổ họng, vừa muốn bật ra thì thấy Lâm Phi nắm chặt hai tay, bước chân nặng nề muốn rời đi.
Cố Thải Anh lòng đau như cắt, bà hiểu được Lâm Phi đã nghe thấy nhưng hắn căn bản không để ý đến mình, thậm chí còn không muốn nhìn.
Một cảm giác đau đớn, tuyệt vọng làm cho vành mắt bà nhanh chóng đỏ lên, nhưng bà ý thức được đây không phải là nơi có thể bộc lộ cảm xúc, vì vậy bà nhanh chóng dứt khoát thể hiện ra bộ dạng tươi cười.
Sự thay đổi trong lòng và sắc mặt cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Diệp Tử Huyên đương nhiên nhận ra có điều gì không ổn, cô quay đầu nhìn Cố Thải Anh hơi nghi hoặc, nhưng thấy Lâm Phi đi rồi nên vẫn chạy đi cùng hắn.
Cô biết hiện tại không biết vì sao mà tâm tình của Lâm Phi rất tệ, người đàn ông này nếu tâm trạng không tốt thì không biết có thể gây ra chuyện gì, tốt nhất là đứng bên cạnh hắn.
Mà Cố Thải Anh đang trong tâm trạng vô cùng thất vọng, lại chỉ có thể đứng nói chuyện cùng với một vài người của trường đại học.
- Hội trưởng Cố đích thân đến thật sự là một vinh hạnh lớn.
Hiệu trường cười nói.
- Hiệu trưởng khách khí rồi, dù sao thì Tinh Nhi nhà tôi hôm nay cũng tham gia biểu diễn, tôi chỉ là một phu huynh đến xem con gái biểu diễn mà thôi, không phải hội trưởng gì cả.
Cố Thải Anh khiêm tốn nói.
Một đám người xúm lại ca ngợi Vương Tử Tinh, nói là cô là tài năng xuất chúng hiếm có.
Cố Thải Anh cũng vào một tai, ra một tai, ánh mắt còn dõi theo hình bóng Lâm Phi phía xa, bà phát hiện Lâm Phi đi ra phía sau khán phòng, còn có thể nhìn được.
Chỉ là Lâm Phi không trực diện quay lại làm cho bà cảm thấy có chút tiếc nuối.
Vị trí của Cố Thải Anh lại là bên cạnh Tô Ánh Tuyết, không biết có phải là nhân viên nhà trường cố ý an bài hay không, hai người phụ nữ này đều là người giàu nhất và thu hút nhiều ánh nhìn nhất.
Tô Ánh Tuyết tôn trọng cúi đầu với Cố Thải Anh, mời bà ấy ngồi.
- Tổng giám đốc Tô, chúng ta lại gặp mặt.
Cố Thải Anh mỉm cười với Tô Ánh Tuyết.
- Hội trưởng Cố là người bận rộn, lần chia tay trước với Hội đồng quản trị tôi cũng không có cơ hội gặp.
Tô Ánh Tuyết cười nói.
- Tôi là một người phụ nữ có gia đình không thích hợp xuất đầu lộ diện, hôm nay là đến cổ vũ con gái, bằng không nhiều người như vậy, tôi cũng không muốn đến.
Cố Thải Anh thân mật ghé vào tai Tô Ánh Tuyết nói.
Trong lòng Tô Ánh Tuyết cảm thấy kỳ lạ, tại sao Cố Thải Anh đột nhiên lại thân mật với mình như vậy.
Người đàn bà này có thể ngồi lên vị trí hội trưởng thương hội Lâm An, tuyệt đối không phải người bình thường, sẽ không làm những chuyện vô nghĩa.
- Hội trưởng Cố dù sao cũng là cổ đông lớn thứ ba của Khuynh Thành chúng tôi, bình thường đi nhiều cũng có thể nhân tiện giám sát tôi, mà tôi còn muốn học tập tiền bối nữa.
Tô Ánh TUyết khẽ cười nói.
- Với tài năng của Tô tiểu thư thì trên thường trường căn bản không cần người chỉ điểm, vụ thu mua Tư Noãn Hôn Khánh của Điệu Mục phu nhân tuần trước thật sự làm người ta mở rộng tầm mắt, ở trong hoàn cảnh bất lợi mà còn có thể phản lại được, đủ thấy bản lĩnh thủ đoạn của Tô tiểu thư rồi.
Cố Thải Anh cười nói:
- Có một tổng giám đốc như vậy lãnh đạo Khuynh Thành, cổ đông như tôi đương nhiên là chỉ cần yên tâm nhận hoa hồng.
Tô Ánh Tuyết hiểu rõ, Cố Thải Anh nhất định có cách để biết rốt cuộc là cô đã làm những gì, hai người hư tình giả ý hàn huyên trong chốc lát.
Đang nói chuyện, đột nhiên Cố Thải Anh nói:
- Gần đây Tô tiểu thư không được an toàn, tại sao không mang theo vệ sĩ?
Tô Ánh Tuyết cũng không nghĩ nhiều:
- Tôi có mang theo một vệ sĩ cũng chính là lái xe của tôi, hắn đang ngồi phía sau, em gái hắn hôm nay cũng có tiết mục biểu diễn nên cùng nhau đến.
- Cái gì? Một vệ sĩ thôi à? Xem ra thân thủ của người này không tầm thường, tôi nghe nói Mã gia cũng bị tổn thất trên tay hắn?
Cố Thải Anh vẻ mặt bình thường hỏi.
Tôi Ánh Tuyết gật đầu:
- Có chút mâu thuẫn, nhưng hiện đã dẹp yên, chính phủ cũng không muốn chúng ta gây ảnh hưởng đến xã hội.
Cố Thải Anh làm ra vẻ ngạc nhiên nói:
- Tại sao Tô tiểu thư lại quen tên vệ sĩ này? Tôi nhớ là trước kia cô không muốn thuê vệ sĩ.
Tô Ánh Tuyết có chút buồn bực, cô cảm thấy Cố Thải Anh cố ý nói về cái chủ đề này.