Editor: May + Beta: Mia
Sau đó, Thẩm Thu cũng không cắt thêm trái cây mang lại, mà đi thẳng về phòng.
Triệu Cảnh Hàng cũng không gọi cô lại nữa, hai người đây là, tình trong như đã mặt ngoài còn e.
Sáng sớm hôm sau, dì Lương đã trở về. Khi Thẩm Thu xuống lầu, dì gọi cô qua ăn sáng.
“Thiếu gia đã tỉnh chưa.” Lương dì nói.
Thẩm Thu cúi đầu hớp cháo: “Chắc là chưa.”
Dì Lương bất giác hỏi: “Cô không biết sao.”
Thẩm Thu dừng lại, ngước mắt nhìn dì.
Dì Lương cũng sửng sốt, bà hơi ngượng ngùng, bà cảm thấy hai người ngủ trên một cái giường, xấu hổ nói: “A, tôi, tôi nghĩ cô đi đánh thức cậu ấy.”
Thẩm Thu lắc đầu: “Con mới thức.”
“Được rồi. Kia là bữa sáng của thiếu gia……”
Thẩm Thu: “Dì Lương, phiền dì mang lên cho anh ấy ăn đi.”
“Hả.”
Dì Lương sợ quấy rầy Triệu Cảnh Hàng ngủ, cho nên khi lên lầu, nhẹ nhàng gõ cửa trước, sau đó mới đẩy mạnh vào nhìn.
Trong phòng bật đèn, trên giường cũng không có người, dì Lương biết Triệu Cảnh Hàng đã thức dậy rồi.
“Thiếu gia.”
Lúc này, Triệu Cảnh Hàng đi ra từ phòng tắm: “Có việc gì.”
Dì Lương nói: “Cậu muốn xuống lầu ăn sáng, hay là tôi mang lên cho cậu.”
Triệu Cảnh Hàng nói: “Thẩm Thu đâu.”
“Đang ăn sáng dưới lầu.”
Ngày thường, đều là Thẩm Thu đánh thức anh, hôm nay lại thay người.
Triệu Cảnh Hàng nhớ lại tối hôm qua, bật cười: “Gọi cô ấy lên đỡ tôi.”
Dì Lương nhìn xuống nên không thấy nét cười nơi khóe miệng của Triệu Cảnh Hàng, mà chỉ là nhìn bước chân của anh, trong đầu hiện lên: Không phải đã khỏe hẳn rồi sao, đỡ cái gì……
Nhưng Triệu Cảnh Hàng lên tiếng, dì cũng không dám không nghe theo, vội vàng lui ra ngoài, xuống lầu gọi Thẩm Thu.
Thẩm Thu ăn cháo được một nửa, nghe vậy nói: “Nếu anh ấy còn yếu vậy thì cứ ăn ở trên lầu là được, xuống dưới làm gì.”
Dì Lương: “Có thể là muốn đi dạo? Gần đây vẫn luôn nằm giường mà.”
Thẩm Thu khịt mũi, buông cái muỗng xuống.
Thực ra, cô không tình nguyện lắm. Nhưng nói không tình nguyện cũng chẳng biết tại sao, chỉ là nhớ tới đêm qua có chút chột dạ, nhớ tới phải gặp mặt, càng cảm thấy xấu hổ.
Cho dù trong lòng rất khó hiểu, nhưng Thẩm Thu vẫn đứng dậy đi lên lầu.
Gõ cửa bước vào phòng, Triệu Cảnh Hàng đang ngồi ở mép giường mặc quần áo.
Thẩm Thu ho nhẹ một tiếng, chờ anh mặc xong, đi qua khom người dìu anh.
Triệu Cảnh Hàng không một chút khách sáo, duỗi thẳng tay ôm lấy vai cô: “Đỡ chắc vào, tôi bị thương nặng.”
Thẩm Thu nhìn anh đầy nghi hoặc, Triệu Cảnh Hàng nói: “Có vấn đề gì sao, hôm qua em đẩy tôi muốn văng phổi ra ngoài luôn.”
“……”
Triệu Cảnh Hàng đứng dậy, dựa vào ưu thế người cao anh đè cô muốn chết: “Thẩm Thu, em bản lĩnh chút coi, đánh nhau với ai đấy.”
Thẩm Thu có chút xấu hổ, kỳ thật cái đánh ngày hôm qua cô không thu tay kịp, còn nói “Yếu” với anh quả thật hơi nặng lời. Cho nên lần này, cô cũng để anh nói tùy ý, cũng không phản bác.
“Bữa sáng anh muốn ăn gì, dì Lương có nấu cháo, nếu anh muốn ăn cái khác, vẫn có thể đi chuẩn bị.”
Triệu Cảnh Hàng cùng cô đi xuống lầu, cười: “Em đổi chủ đề cái gì?”
Thẩm Thu hướng mắt xuống nhìn đường: “…… Tôi đang nghiêm túc hỏi anh đó.”
Triệu Cảnh Hàng đặt tay trên vai cô tay kia bẹo má cô: “Trước đây sao tôi không biết em lại làm bộ làm tịch thế này.”
Thẩm Thu: “Tôi làm bộ làm tịch thế nào, tôi hỏi anh bữa sáng ăn gì.”
Triệu Cảnh Hàng: “Tôi hỏi đêm qua em đã làm gì với tôi.”
Thẩm Thu nghẹn ở cổ: “Đó cũng là tại anh đêm qua, anh kéo tôi trước, anh……”
“Ai cho tôi ăn trái cây thối trước?”
“……”
“Còn nói lý.”
Thẩm Thu sắp bị anh ôm trọn vào người, lúc đi xuống dưới lầu, cô nhận ra bản thân mình là đúng.
Thẩm Thu cau mày, vừa định phản bác anh lại thêm hai câu, đột nhiên nhìn thấy dì Lương từ cửa đi vào, theo sau là một người đàn ông trung niên và một thanh niên mặt không chút cảm xúc.
Khi nhìn thấy những người khác tất cả biểu cảm của Thẩm Thu dần mất đi, cũng buông lỏng tay đang đỡ lấy eo Triệu Cảnh Hàng.
“Thiếu gia, Triệu đổng đến rồi.” Dì Lương nói.
Triệu Chính Nguyên đột nhiên đến, lúc dì Lương đi mở cửa, cũng không ngờ tới ông đã đứng ở ngoài cửa.
Cô ở đây cả năm, cũng chưa từng thấy Triệu Chính Nguyên. Cô cũng biết, quan hệ của hai ba con không tốt, cho nên lúc này nhìn thấy Triệu Chính Nguyên, cô liếc mắt nhìn Triệu Cảnh Hàng có chút lo lắng.
“Sao ông tới đây, có chuyện gì sao?” Cảm xúc của Triệu Cảnh Hàng cũng thu lại.
Sau khi Triệu Chính Nguyên bước vào, người thanh niên phía sau liền đứng sang một bên.
Thẩm Thu nhận ra người thanh niên này, là vệ sĩ của Triệu Chính Nguyên, cô từng gặp trước đây.
Triệu Chính Nguyên: “Buổi sáng phải đi công ty, thuận đường, nên qua đây xem một chút.”
Triệu Cảnh Hàng: “Ồ.”
“Đã lâu ba chưa đến chỗ con.” Triệu Chính Nguyên nói rồi đi về phía phòng khách.
Thẩm Thu chuẩn bị đỡ Triệu Cảnh Hàng đi qua, nhưng Triệu Cảnh Hàng lại buông tay, ra hiệu bảo cô đi thẳng đến phòng bếp ăn sáng.
Thẩm Thu vốn có chút lo lắng, nhưng lại thấy Triệu Cảnh Hàng buông cô ra anh bình thản đi về phía Triệu Chính Nguyên.
Thẩm Thu: “......?”
“Hai người đừng cãi nhau nữa là tốt rồi.” Dì Lương bước đến bên cô thì thầm.
Thẩm Thu: “Sẽ cãi nhau sao?”
Dì Lương: “Cũng không phải, dù sao mỗi lần tôi thấy cũng đều ầm ĩ. Này, nhưng mà sắc mặt Triệu đổng hôm nay trông khá tốt, chắc không sao đâu. Đi thôi, cô ăn trước đi.”
Dì Lương đưa Thẩm Thu đến phòng bếp, Thẩm Thu đi được vài bước, đột nhiên nói: “Dì Lương, anh ấy vừa rồi tự mình đi qua.”
Dì Lương: “Ừ, sao thế.”
Thẩm Thu ngẩn người nói: “Nhưng từ khi xuất viện đến bây giờ anh ấy nói mình không thể đi đứng vững được, anh ấy không ngừng kêu tôi dìu anh ấy.”
Dì Lương sững sờ một lúc, sau đó không nhịn được cười: “Phì......”
Nhìn thấy dì Lương mỉm cười, Thẩm Thu cũng có phản ứng lại, sắc mặt tối sầm lại.
Người này...... vẫn luôn cố ý nói dối cô.
Thật nhàm chán!
——
Khi trưởng thành Triệu Cảnh Hàng đã chuyển ra ngoài, trong những năm qua, số lần Triệu Chính Nguyên đến đây chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ông không quen với nơi này, đứng trước cửa sổ lớn của phòng khách nhìn ra ngoài một lúc mới quay đầu lại nói: “Sức khỏe không sao chứ?”
Triệu Cảnh Hàng đứng ở phía sau ông nói: “Mới sáng sớm, ông đến đây để quan tâm tôi?”
Triệu Chính Nguyên không trả lời, ông liếc về phía phòng bếp, nhẹ giọng nói: “Cô vệ sĩ nhỏ đó, trực tiếp sa thải đi.”
Triệu Cảnh Hàng khẽ cau mày, cười mỉa mai: “Ông nói để bên cạnh tôi là để bên cạnh tôi, ông nói sa thải là sa thải?”
“Con định chơi bời gì với phụ nữ, ba vốn cũng có thể không quan tâm.” Triệu Chính Nguyên nói, “Nhưng đêm giao thừa tất cả mọi người đều ở bên ông nội con, con bỏ đi chỉ để gặp một người phụ nữ, còn suýt tự mình tìm chết trên đường đi, Triệu Cảnh Hàng, con thấy có hợp lý không? “
“Bữa cơm hôm đó cũng ăn rồi, những lời nói dối nên nói cũng nói rồi, còn ở làm gì, còn tiếp tục diễn?” Triệu Cảnh Hàng lạnh lùng nói, “Tôi rời đi sau màn diễn có vấn đề gì? Hay ông nghĩ … Ngày hôm đó ông nội có vẻ không được tốt, sẽ xảy ra chuyện, cho nên mới ở đó đợi.”
Triệu Chính Nguyên sắc mặt đông cứng.
Triệu Cảnh Hàng nói: “Mắt ông nội sáng như gương, ông ở trước mặt ông nội chẳng tác dụng gì giả vờ hiếu thuận thế nào cũng phí công vô ích.”
Triệu Chính Nguyên: “Ồ? Vậy miếng đất Thành Nam mà ông nội con luôn tâm niệm, con không thể để sai sót hay là thế nào, hay là giả vờ cũng không tình nguyện.”
Triệu Cảnh Hàng: “Tôi tự có cách.”
Triệu Chính Nguyên cười nhạt: “Tốt nhất là vậy.”
“Ông chỉ cần nhớ rằng, sau khi tôi lấy được Thành Nam, ông sẽ đưa đồ của bà ấy cho tôi. Những thứ khác, không cần ông quản.”
“Giành lấy Thành Nam là vì cả nhà họ Triệu! Không phải vì mấy đồ rách rẻ của mẹ con.” Triệu Chính Nguyên mắng, “Triệu Cảnh Hàng, con cho ba cái nhìn xa hơn chút, phải biết rằng chúng ta bây giờ đang làm cái gì.”
“Đồ rách rẻ?” Triệu Cảnh Hàng nắm chặt tay, “Tâm huyết cả đời bà ấy ở những công ty đó, sao đến ông lại nói là đồ rẻ rách? Nếu đã như vậy, ông còn nắm giữ khư khư trong tay làm gì?!”
“So với toàn bộ nhà họ Triệu, những thứ đó không đáng nói đến.”
“Đúng, trong mắt ông quả thật bé nhỏ không đáng kể. Dù sao mẹ tôi đối với ông cũng không đáng kể. Cái ngày bà ấy mất trong nhà, ông cũng không thèm đoái hoài nhìn tới.” Triệu Cảnh Hàng căm ghét nói,“Người lười biếng như thế, nhưng giành giật tài sản thì lại trở nên rất siêng năng.”
Bốp ——
Vừa dứt lời, một cái tát thật nặng giáng xuống.
Triệu Cảnh Hàng bị đánh đến nghiêng người, màng nhĩ ong ong, mùi máu chảy ra trên đầu lưỡi.
Triệu Chính Nguyên: “Được, con không siêng năng, vậy thì còn chờ người giẫm dưới chân đi?!”
Triệu Cảnh Hàng vươn tay sờ lên khóe miệng, chậm rãi ngước lên nhìn ông, đáy mắt như muốn bốc hỏa.
“Thiếu gia……” Vệ sĩ của Triệu Chính Nguyên thận trọng, đi thẳng tới ngăn cản trước mặt Triệu Chính Nguyên.
Triệu Cảnh Hàng liếc hắn một cái: “Cút, tránh ra.”
Vệ sĩ: “Đây……”
“Làm sao, con còn muốn làm gì với ba?” Triệu Chính Nguyên hỏi.
Triệu Cảnh Hàng vẻ mặt đầy giận dữ: “Ông nghĩ tôi thật sự không dám làm gì ông? Ông tính toán cái gì?!”
“Con—” Triệu Chính Nguyên rất tức giận, lại giơ lên một cái tát, nhưng lần này ông không thể vung tay, mà lại bị một tay khác giữ chặt lại.
Triệu Chính Nguyên quay đầu với vẻ mặt dữ tợn, chỉ thấy Thẩm Thu mặt không chút thay đổi đang nhìn ông.
Ông cười nhạt nói: “Cô cản tôi, cô là do ai mời tới không biết sao?”
Thẩm Thu nắm lấy tay ông, không nhúc nhích: “Ai mời không quan trọng, tôi chỉ biết, người tôi cần bảo vệ là Triệu Cảnh Hàng.”
Triệu Chính Nguyên nhìn cô vài giây, sau đó rút tay về nói: “Cô gái nhỏ, cô biết mình đến làm gì không.”
Thẩm Thu nhìn thẳng vào ông: “Vậy hôm nay ông làm gì, không phải là đến đánh người đấy chứ?”
Triệu Chính Nguyên bình tĩnh lại, ông hít sâu một hơi, nói: “Lấy được Thành Nam, chút đồ đó, sẽ về tay con.”
Im lặng, ông cũng chẳng thích ở đây nữa, quay đầu đi về phía cửa.
Vệ sĩ của ông có chút cảnh giác nhìn Triệu Cảnh Càng, thấy Triệu Cảnh Hàng không làm khó dễ, liền đi theo Triệu Chính Nguyên.
Thẩm Thu thấy người đã rời đi, thì nhìn về phía Triệu Cảnh Hàng.
Hai má đỏ bừng, có thể nhìn ra, Triệu Chính Nguyên đã tát rất mạnh...... Thẩm Thu như vừa mới nghe thấy tiếng động, chạy đến thì thấy cảnh tượng trước mặt, cô nhất thời không dám tin được.
Sở dĩ cô cho rằng Triệu Cảnh Hàng kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì, nên chắc được ba mẹ cưng chiều. Nhưng mà...... Cô nghĩ, bậc cha mẹ bình thường hẳn là sẽ không nặng tay như vậy đối với con cái đã trưởng thành.
“Anh không sao chứ?” Thẩm Thu hỏi.
Triệu Cảnh Hàng nhìn cô, cơn tức giận trong lòng dĩ nhiên đã biến mất, nhẹ giọng nói: “Không sao.”
Nói xong, anh liền bỏ đi.
Thẩm Thu hơi sợ, đứng ở nơi đó nhìn anh, chỉ thấy anh bước vào phòng làm việc, đóng sầm cửa lại.
Thẩm Thu do dự một chút, nhấc chân muốn đi theo.
“Thẩm Thu.” Dì Lương gọi cô lại.
Thẩm Thu: “Dì Lương, mang hộp thuốc tới đi.”
“Chờ đã, để thiếu gia bình tĩnh lại, bây giờ cậu ấy không muốn có ai quấy rầy.”
Thẩm Thu cau mày: “Trước đây có từng xảy ra như thế chưa ạ?”
Dì Lương thở dài: “Đã lâu không gặp, dù sao thiếu gia cũng đã trưởng thành. Nhưng thiếu gia lúc nhỏ…… dù sao cũng thường mâu thuẫn, dĩ nhiên cũng bị đánh”
Thẩn Thu: “……”
“Ồ, từ nhỏ không có mẹ, Triệu đổng cũng áp lực không biết cách nuôi con cái.”
Thẩm Thu: “Mẹ anh ấy sao lại qua đời?”
“Nghe nói là trầm cảm, uống thuốc tự tử tại nhà. Không ngờ thiếu gia phát hiện được, lúc đó còn rất nhỏ, ảnh hưởng tâm lý rất lớn.” Dì Lương nói, “Phu nhân lúc còn sống cũng tự quản vài công ty, đều là tâm huyết của bà ấy, thiếu gia muốn lấy lại, nên luôn mâu thuẫn với Triệu đổng.”
Vừa rồi cô cũng nghe được một chút cuộc đối thoại của hai người họ, kết hợp lại vài thứ như thế, Thẩm Thu cũng hiểu được phần nào.
Cuối cùng cô cũng biết, tại sao ngay từ đầu anh đã bị Triệu Chính Nguyên ràng buộc.
Hóa ra, anh cũng có những thứ mà anh thực sự muốn.