Vệ Sĩ Của Anh

Chương 17




Editor: Nhà của Quơ + Beta: Mia


Sau khi mở điều hòa, nhiệt độ của căn phòng từ từ tăng lên, Triệu Cảnh Hàng cảm thấy hơi nóng, nhưng mà người trên giường vẫn run rẩy lẩy bẩy như cũ.

Triệu Cảnh Hàng thấy bực bội, đứng dậy đi ra cửa: “Người đi đâu hết rồi?”

Hai nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới: “Anh Triệu, quần áo đây, đều là mới.”

Triệu Cảnh Hàng cầm quần áo lên: “Chỉ có hai người các cậu? Không có nữ sao?”

Nhân viên phục vụ hơi sửng sốt: “Hả?”

Triệu Cảnh Hàng nhíu mày: “Không có nữ thì ai thay quần áo cho cô ấy?”

Nhân viên phục vụ lúc này mới có phản ứng, bọn họ không gọi nữ phục vụ tới, một mặt bọn họ cảm thấy bị dọa sợ, một mặt khác, bọn họ cho rằng người mà Triệu Cảnh Hàng vừa tự mình bế vào phòng, giữa hai người… Chắc là có chút gì đó.

Thay quần áo chắc không cần gọi phụ nữ.

“Tôi lập tức đi gọi! Anh chờ một lát!”

“…”

Mấy phút sau, nữ phục vụ vội vàng chạy tới, đi vào phòng thay quần áo cho Thẩm Thu.

Doãn Hưng Trình được nhân viên phục vụ báo tin, lúc tới thì thấy Triệu Cảnh Hàng đứng ở hành lang tầng hai, hình như là đứng tựa ở lan can nhìn xuống, cũng không biết là đang nhìn cái gì.

“Cảnh Hàng.” Doãn Hưng Trình đi tới: “Có chuyện gì thế?”

Tâm trạng Triệu Cảnh Hàng không tốt, giọng nói hơi trầm: “Không có chuyện gì cả.”

“Vậy sao? Tôi nghe bọn họ nói vừa rồi cậu chạy ra ngoài, bế cô vệ sĩ dầm mưa té xỉu về phòng.” Doãn Hưng Trình đánh giá anh từ đầu đến chân, áo khoác và tóc anh hơi ướt, quả nhiên là chạy ra ngoài mưa, xem ra là thật rồi.

Giọng điệu của Triệu Cảnh Hàng lạnh lùng: “Đầu óc cô ấy bị thiểu năng.”

Doãn Hưng Trình đã từng thấy Triệu Cảnh Hàng trừng phạt giày vò người khác, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thấy anh giày vò người khác rồi tự mình buồn bực.

Anh ta khó nén sự kinh ngạc trong lòng, nói: “Không phải là đầu óc cô ấy bị thiểu năng, mà là sợ cậu… cậu phạt người ta đứng đó, sao người ta dám đi.”

Triệu Cảnh Hàng giễu cợt nói: “Trước kia tôi chưa từng thấy cô ấy nghe lời như thế.”

Doãn Hưng Trình: “Như vậy không phải tốt sao, chẳng lẽ cậu hy vọng cô ấy không nghe lời mình?”

Triệu Cảnh Hàng không để ý, anh muốn cô phục tùng, ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng hôm nay thật sự thấy cô đứng trong mưa không nhúc nhích, anh chỉ cảm thấy tức giận.

Doãn Hưng Trình hiếm khi thấy được bộ dạng này của anh, ngạc nhiên nói: “Cậu ôm người ta trở về như vậy… Là sao thế, đau lòng sao?”

Triệu Cảnh Hàng nhìn anh ta một cái: “Người của Triệu Chính

Nguyên, không bế vào, chẳng lẽ để cô ấy chết ở đó sao?”

Người của Triệu Chính Nguyên không chỉ có một mình Thẩm Thu làm vệ sĩ bên cạnh anh, những vệ sĩ trước kia, Triệu đại thiếu gia chưa từng quan tâm đến vấn đề sống chết của bọn họ.

Doãn Hưng Trình cười cười, thuận miệng nói: “Cũng đúng, cũng đúng, bây giờ cô ấy tỉnh chưa?”

“Chưa tỉnh.”

Doãn Hưng Trình: “Vậy để tôi gọi bác sĩ đến, nhân viên phục nói cô vệ sĩ kia dầm mưa rất lâu, chắc là bị ốm rồi.”

“…”

Vẻ mặt Triệu Cảnh Hảng lại thêm phần khó coi.

Doãn Hưng Trình vỗ vai anh: “Tôi đi gọi bác sĩ đây.”



Thẩm Thu thật sự phát sốt.

Cả người nóng hầm hập, hô hấp cũng khó khăn.

Cô cảm thấy rất không thoải mái, mí mắt như nặng ngàn cân, đầu óc mơ màng, mãi không tỉnh.

Sau đó, không biết qua bao lâu, cuối cùng có một chút mát lạnh xâm nhập vào phổi, khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Khi tỉnh lại, cô thấy bên cạnh giường có một cái giá truyền nước, trần nhà bốn phía có ánh đèn mờ nhạt…

“Cô tỉnh rồi à?” Bên cạnh có giọng nói của phụ nữ vang lên, sau đó, cô nghe thấy tiếng bước chân, cô gái đó rời đi, lại loáng thoáng nghe tiếng bước chân truyền đến: “…Cô… cô tỉnh rồi.”

Đầu óc Thẩm Thu mê man, nhưng biết rõ tình huống hiện tại thế nào.

Cô ở trong phòng, thể hiện rằng, Triệu Cảnh Hàng vẫn còn chút lương tâm, không tùy ý nhét cô vào rừng núi hoang vắng.

“Còn tưởng với trình độ của cô, dầm một chút mưa, suýt nữa thì chết.”

Lập tức, Thẩm Thu nghe thấy giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên.

Thẩm Thu nhìn về phía cửa, nhìn thấy Triệu Cảnh Hàng đi đến.

Ánh đèn trong phòng rất mờ, dáng người Triệu Cảnh Hàng rất cao, khi đứng cạnh giường, ngược chiều ánh sáng, khuôn mặt anh hoàn toàn chìm trong bóng tối.

Nhìn kỹ, chính là gương mặt của Diêm Vương.

Thẩm Thu chán ghét cái tính một tay che trời của người này, cũng ghét anh muốn làm gì thì làm, nhưng cô không thể biểu lộ ra ngoài mặt biểu cảm chán ghét. Cô không nhìn anh, chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà, nói: “Không chết, quả thật khiến anh thất vọng rồi.”

Triệu Cảnh Hàng tùy ý ngồi xuống bên giường, cười nói: “Hôm nay cô nghe lời như vậy, trời mưa mà cũng không tránh, là vì mấy đứa nhỏ trong cô nhi viện sao?”

Thẩm Thu sững người, không thể không để ý nữa: “Anh có thể uy hiếp tôi, nhưng không có lý do nào để lôi người không liên quan vào.”

Triệu Cảnh Hàng hơi nhướng mày, cảm thấy bản thân rất thích gương mặt không thể duy trì sự bình tĩnh của cô.

Xem ra, kết quả điều tra là chính xác.

Anh không ngờ cô được nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi, còn đưa tiền những đứa trẻ mồ côi không ai nhận kia nữa.

“Không có lý do sao?” Triệu Cảnh Hàng chậm rãi nói: “Trở thành cái máy giám sát của Triệu Chính Nguyên, đây chính là lý do.”

Thẩm Thu: “Cho đến hiện tại, tôi chưa báo cáo bất kỳ chuyện gì có hại cho lợi ích của anh.”

“Đó là bởi vì cô chưa tìm được.”

Triệu Cảnh Hàng cụp mắt, đầu ngón tay chạm vào mũi kim truyền dịch trên tay cô: “Ngộ nhỡ lúc nào đó, bị cô phát hiện thì phải làm sao?”

“Bố anh chỉ bảo tôi chú ý đến anh, không để anh làm ra chuyện phạm pháp và tổn thương đến bản thân.”

Thẩm Thu nói: “Chỉ vậy mà thôi, xin anh đừng đổ lỗi cho đám trẻ.”

“Thật sao? Vậy phải xem biểu hiện của cô rồi.”

Trong lòng Thẩm Thu cảm thấy khó chịu: “Anh thật sự–”

“Thật sự cái gì?” Ý cười của Triệu Cảnh Hàng vụt tắt, u ám nhìn cô.

Thẩm Thu quay đầu: “Không có gì, tôi muôn nghỉ ngơi, xin anh hãy ra ngoài.”

Triệu Cảnh Hàng dùng tay quay đầu cô lại: “Tôi không muốn đi, cô đuổi được tôi chắc?”

Bị ốm vốn dĩ đã không thoải mái, còn bị Triệu Cảnh Hàng hết lần này đến lần khác không buông tha, Thẩm Thu cũng cảm thấy tức giận: “Vậy anh nói tôi phải làm sao? Không muốn đi, vậy anh ở đây nhìn tôi ngủ, hay là ngủ chung?”

“…”

Bầu không khí trở nên gượng gạo, Triệu Cảnh Hàng nhìn gương mặt trong tay mình, ma xui quỷ khiến hỏi một câu: “Cô mời tôi ngủ chung sao?”

Thẩm Thu: “?”

Triệu Cảnh Hàng không nói gì, thật sự đang chờ cô trả lời.

Thẩm Thu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Chắc anh cũng hiểu ý tôi không phải là như vậy.”

Triệu Cảnh Hàng hơi ngẩn người, buông tay ra, nhíu mày nhìn về chỗ khác: “Trông cái bộ dạng bị bệnh của cô kìa, tôi cũng không có ý đó.”

Nói xong, vẻ mặt giống như là cực kỳ ghét bỏ, trực tiếp đứng dậy rời đi.

Thẩm Thu không còn gì để nói, cuối cùng thì anh cũng đi, cô thở phào nhẹ nhõm.

Cô cảm thấy khi Triệu Cảnh Hàng ở bên cạnh, bệnh của cô như nặng gấp đôi.

- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

—-

Thẩm Thu ngủ ở đây một đêm, ngày hôm sau tỉnh lại thì đã hết sốt, nhưng cả người mềm nhũn, mệt mỏi.

Khách đã về gần hết, Thẩm Thu từ phòng dành cho khách đi đến phòng ăn, đã thấy Doãn Hưng Trình, Triệu Cảnh Hàng còn có một cô gái mà cô không biết là ai.

Nói đúng hơn là không quen biết ở ngoài đời, trên tivi, Thẩm Thu đã từng nhìn thấy cô ta, là một ca sĩ, từng có mấy ca khúc khá nổi tiếng, nhưng mà tên cụ thể là gì, cô cũng không nhớ.

“Thẩm Thu, cô thấy ổn hơn chưa?”

Doãn Hưng Trình thấy cô, ân cần hỏi một câu.

Thẩm Thu đứng một bên: “Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi không sao.”

Doãn Hưng Trình: “Qua đây cùng ngồi ăn đi.”

Cô chỉ là một vệ sĩ, cô tự biết rõ thân phận.

“Không cần đâu, mọi người cứ ăn đi.”

“Không sao đâu, hôm nay cô cũng là khách của tôi.” Doãn Hưng Trình nhìn Triệu Cảnh Hàng một cái: “Đúng không Cảnh Hàng?”

Triệu Cảnh Hàng chú tâm ăn bữa trưa của mình, tùy ý “ồ” một tiếng: “Bảo cô ăn thì cô cứ ăn đi, nói nhiều vậy làm gì.”

Doãn Hưng Trình vẫy tay với Thẩm Thu: “Mau ngồi đi.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Sự chú ý của mọi người đều dồn lên người mình, Thẩm Thu đành phải chọn vị trí cách xa Triệu Cảnh Hàng nhất, ngồi xuống.

“Em gái, nhìn sắc mặt cô không tốt lắm, uống chút canh gà bồi bổ đi.” Nữ ca sĩ ngồi đối diện đứng dậy, vô cùng tích cực múc canh cho cô.

Thẩm Thu: “Cảm ơn, cứ để tôi tự làm.”

Nữ ca sĩ: “Không sao, để tôi giúp cô.”

Chuyện ngày hôm qua đã sớm truyền đến tai mọi người, Triệu Cảnh Hàng tự mình bế vệ sĩ về phòng, người tinh tường sẽ cảm thấy có chuyện gì đó ẩn bên trong.

Nữ ca sĩ này chính là một trong những người tinh tường đó, cho nên lấy lòng người của Triệu Cảnh Hàng là lẽ đương nhiên.

Sau khi cơm nước xong, Triệu Cảnh Hàng và Doãn Hưng Trình vào thư phòng nói chuyện.

Hai người nói chuyện hơi lâu, người Thẩm Thu không dễ chịu lắm, liền tìm ghế sô pha ngồi xuống, chờ Triệu Cảnh Hàng nói chuyện xong.

“Thẩm Thu, cô tên là Thẩm Thu đúng không? Tôi thấy cô hình như vẫn chưa khỏe lắm, có muốn tôi gọi bác sĩ khám lại cho cô không?” Nữ ca sĩ vừa mới ăn chung đi tới.

Thẩm Thu lắc đầu: “Cảm ơn, không cần đâu, đã bớt sốt rồi.”

“Vậy thì tốt.” Nữ ca sĩ nói xong trực tiếp ngồi cạnh cô. Sau khi ngồi xuống, quay đầu đánh giá Thẩm Thu.

Thẩm Thu bị nhìn, có chút không thoải mái, hỏi một câu: “Có chuyện gì sao?”

Nữ ca sĩ: “Cũng không có gì, tôi chỉ muốn hỏi… Triệu Cảnh Hàng đối với cô tốt như vậy, có phải hai người đang hẹn hò không?”

Thẩm Thu hơi sửng sốt, trong nháy mắt, cảm thấy bản thân đã nghe nhầm: “Hẹn hò? Đối xử tốt với tôi?”

“Đúng vậy, bọn họ nói, mưa to như vậy, anh ấy trực tiếp chạy ra ngoài bế cô vào. Hơn nữa lúc bác sĩ khác cho cô, anh ấy cũng luôn ở trong phòng đợi.”

Hôm qua trước khi té xỉu, cô nhìn thấy anh.

Là anh ôm cô về phòng?

Thẩm Thu hơi bất ngờ, nhưng cũng cảm thấy rất buồn cười.

Sao những người này lại nghĩ anh đối xử tốt với cô chứ? Bọn họ không rõ ngọn nguồn sao? Là Triệu Cảnh Hàng uy hiếp cô, bắt cô không được di chuyển.

Quả nhiên, suy nghĩ của những người xung quanh đại thiếu gia cũng không bình thường.

“Có phải hai người hẹn hò không?”

Thẩm Thu: “…Không phải.”

Nữ ca sĩ ồ lên một tiếng, cảm thấy không hẹn hò cũng hợp tình hợp lý.

“Nhưng mà cô vẫn còn hy vọng, cố lên nha.”

Thẩm Thu: “Có hy vọng gì cơ?”

Nữ ca sĩ: “Lửa gần rơm, lâu ngày cũng bén.”

Thẩm Thu hiểu rõ, cảm thấy cạn lời: “À, không có hy vọng gì đâu. Cô mới là người cần cố lên ấy.”

Nữ ca sĩ: “Vì sao?”

Thẩm Thu lạnh lùng nói: “Tôi không thích anh ta.”