Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 43: Có giỏi thì nổ súng




Lý Vạn Niên cứ chĩa súng về phía Tam Pháo khiến Tam Pháo cũng bó tay, đành phải nghe theo mệnh lệnh.

“Làm người phải giữ chữ tín, chúng ta vẫn nên giải quyết theo quy tắc cũ, có phải không, anh Pháo?”, Lý Vạn Niên cười nham hiểm.

Anh ta làm gì có đủ dũng khí nổ súng, dù sao bây giờ cũng đông người có mặt như vậy, giết người sẽ gây rắc rối, dù nhà họ Lý có thế lực rất mạnh ở Trung Hải thì cũng không thể một tay che trời, muốn làm gì thì làm được.

Tam Pháo khó xử, hắn ta liếc nhìn Tần Hạo rồi lại nhìn Lý Vạn Niên, không biết phải làm thế nào.

Lúc này, Tần Hạo bật cười.

“Ghê gớm nhỉ, cậu Lý, có súng cơ đấy, không biết lấy ở đâu, súng thật hay giả đấy?”

Tần Hạo cười hi hi, cứ như cây súng này chẳng uy hiếp được anh là bao, anh hoàn toàn không để ý tới vấn đề an toàn lúc này của mình.

Người mà Lý Vạn Niên đang muốn đối phó là anh, vậy mà anh cứ như không có chuyện gì.

Tam Pháo càng lúc càng tỏ ra kiêng dè, người này thật thâm sâu khó lường.

“Có giỏi thì mày nổ súng đi, ông đây không tin mày dám giết hết mười mấy anh em bọn tao ở đây, hừ, Lý Vạn Niên, mày nghĩ cho kỹ, chuyện này nhà họ Lý chúng mày có đỡ nổi không?”

Tam Pháo quyết tâm đánh cược mạng sống, vì dù sao bắt hắn ta đối phó với Tần Hạo là điều mà hắn ta không dám.

Lý Vạn Niên tái mặt, hung hăng nói: “Ông đây không dám giết bọn nó sao? Giết anh chẳng phải chỉ là vấn đề động đầu ngón tay à?"

Tam Pháo cười, nói: “Mày thử động đầu ngón tay xem, ông Tứ có tha cho mày không?”

Cuối cùng thì Lý Vạn Niên không còn giữ được bình tĩnh nữa khi cái tên này được nhắc tới.

Đúng vậy, giết Tam Pháo rất dễ dàng, nhưng đám đàn em của hắn ta chắc chắn sẽ báo với Triệu Tứ Hải, với con người của ông Tứ, ai mà động vào đàn em của hắn thì hậu quả không thể nào được giải quyết chỉ bằng một câu "hiểu lầm".

“Ông hỏi lại lần cuối, có lên không thì bảo?”, Lý Vạn Niên hung hăng uy hiếp.

Tam Pháo ghì đầu vào súng, gầm lên: “Có giỏi thì nổ súng đi!”

Lý Vạn Niên toát mồ hôi tay, rồi bỗng đổi hướng súng, nhắm thẳng vào Tần Hạo, nói: “Đồ nhát chết, không dám thì cút, ông sẽ tự ra tay, giống nhau cả thôi!”

Tam Pháo bỗng thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại trở nên căng thẳng.

Từ đầu tới cuối Tần Hạo vẫn đứng điềm nhiên ở đó, không nhúc nhích, sắc mặt anh có phần lạnh lùng.

“Có đôi lời tôi vốn không định nói, nhưng bây giờ, tôi sẽ nói thẳng với anh, bình thường tôi ghét nhất là có người cầm súng chĩa về phía mình, dù như vậy cũng chẳng có tác dụng quái gì!”

Từ cuối cùng nói xong, Tần Hạo bèn ra tay khi tất cả đám đông còn chưa kịp phản ứng.

Anh thụp người xuống, cả cơ thể như biến thành một bóng ma huyền bí, trong nháy mắt đã vọt tới ngay phía trước Lý Vạn Niên, anh đưa ngón trỏ luồn vào cò súng, giữ chặt.

Lý Vạn Niên bị dọa sợ tới mức hồn bay phách tán, định bóp cò nhưng không ngờ không bóp được nữa, ngay sau đó, đối phương dồn sức, ghì mạnh, giựt cây súng trong tay anh ta.

Súng đã nằm trong tay Tần Hạo, họng súng chĩa về phía Lý Vạn Niên.

Đám đông trợn mắt há mồm.

Tam Pháo sững sờ nhìn Tần Hạo trong bóng đêm như một ác quỷ, đầu hắn ta toát mồ hôi lạnh, may mà hắn ta không chịu sự uy hiếp của Lý Vạn Niên mà ra tay với Tần Hạo.

Hậu quả của việc đó không cần nghĩ cũng biết.

Tình thế lập tức thay đổi, đám đông còn không nhìn rõ Tần Hạo đã làm như thế nào.

Bây giờ, súng nằm trong tay Tần Hạo, Lý Vạn Niên sợ tới mức chân mềm nhũn.

“Anh có lời trăn trối gì không?”, giọng điệu của Tần Hạo lạnh lùng, ánh mắt hết sức vô tình.

Anh không giống như Lý Vạn Niên trước đó, cầm súng mà do dự, rõ ràng là không dám mạo hiểm mà còn cố tình tỏ ra là mình rất ok.

Tam Pháo hoàn toàn tin tưởng con người Tần Hạo, anh nói bắn là sẽ bắn, căn bản không thèm cân nhắc tới hậu quả, người như vậy chắc chắn còn mạnh mẽ hơn cả quân nhân từ chiến trường đẫm máu trở về, nhưng tại sao, anh mới chỉ là một sinh viên đại học chứ?

Tam Pháo không hiểu nổi điều này.

Lý Vạn Niên đứng ngây ra tại chỗ, không dám nhúc nhích, nhưng vẫn còn già mồm, anh ta cười lạnh: “Có giỏi thì nổ súng, tưởng ông đây sợ chết à? Giết chết tôi thì anh cũng chẳng sống nổi!”

Lý Vạn Niên hết sức tự tin vào điều này, dù sao anh ta cũng là thằng con trai duy nhất của ba đời nhà họ Lý, sau này sẽ thừa kế toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Lý.

Nếu Tần Hạo dám ra tay thì đồng nghĩa sẽ tạo thành mối thù cực lớn với nhà họ.

Pằng!

Súng đã nổ.

Lý Vạn Niên hét thất thanh, ôm tai kêu gào thảm thiết, máu chảy dọc theo bàn tay anh ta.

Một phát nổ nát tai, cách bắn súng nhanh gọn, lực phán đoán chính xác khiến người khác sợ run.

Sắc mặt Tần Hạo không hề thay đổi: “Tôi còn ghét nhất một chuyện, đó là bị người khác uy hiếp”.

Nòng súng lại chĩa về đầu Lý Vạn Niên một lần nữa, lúc này Lý Vạn Niên đã không còn đứng vững, anh ta ngồi bịch xuống đất, chăm chăm nhìn Tần Hạo, một tay bụm tai, run rẩy, nhưng biểu cảm thì vẫn không chịu khuất phục.

Bất ngờ, Tần Hạo quay người, chĩa súng về phía Trương Hằng, thản nhiên nói: “Người anh em tốt của tôi, cậu có điều gì muốn nói không?”

Trường Hằng quỳ xuống, lắp bắp nói: “Xin…Xin lỗi, tôi…Tôi…Tôi không có ý đó, tất cả đều do Lý Vạn Niên, anh ta ép tôi làm như vậy!”

Lý Vạn Niên trừng mắt nhìn Trương Hằng.

Nhưng lúc này Trương Hằng chẳng buồn quan tâm, bởi cậu ta đã sợ tới tái mặt khi chứng kiến thủ đoạn độc ác của Tần Hạo: “Nể mặt cùng là bạn học, xin anh, Tần Hạo, hãy tha thứ cho tôi!”

Tần Hạo cười nói: “Tôi có nói là không tha thứ cho cậu đâu, nhưng điều kiện là cậu phải thể hiện được thành ý, cậu biết phải làm gì không?”

“Hả?”, Trương Hằng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn đối phương với vẻ khó hiểu.

Tần Hạo chỉ vào Lý Vạn Niên: “Không phải vừa rồi cậu nói anh ta ép cậu làm vậy sao? Người hại cậu là anh ta, cậu không định báo thù à?”

Bây giờ thì Trương Hằng đã hiểu, nhưng lại càng thấy khó xử hơn.

Pằng!

Lại một tiếng súng nổ vang lên, đạn ghim sát vào cạnh chân Trương Hằng khiến cậu ta nhảy cẫng lên, kêu gào lao tới, đập Lý Vạn Niên ngã lăn ra đất, rồi đấm anh ta túi bụi.

“Tốt lắm!”

Tần Hạo cất súng, cảm thấy hài lòng với kết quả.

Đám người Tam Pháo đều sững sờ, thủ đoạn của người này thật khó lường.

“Tam Pháo!”, Tần Hạo hô to.

Tam Pháo lập tức lật đật chạy tới, nói: “Đại ca, anh có gì dặn dò ạ?”

Tần Hạo khóc dở mếu dở, nói: “ Làm ơn, tôi không phải đại ca của các anh, vừa rồi cảm ơn anh nhé!”

“Không dám không dám, thực ra em có làm gì đâu, với khả năng của đại ca thì nó cũng chẳng làm gì được! Anh có điều gì cần chỉ bảo ạ?”, Tam Pháo gãi đầu, lúng túng nói.

Tần Hạo tò mò hỏi: “Ông Tứ, là ai?”

Tam Pháo tái mặt, nhìn anh với vẻ khó xử, nhưng vẫn nói thật: “Là đại ca của bọn em, người cầm đầu bang Tứ Hải, bọn em đều là người của Tứ Hải, chỉ có điều đàn em trong tay ông Tứ toàn kẻ tinh anh, ha ha, bọn em chỉ là đám loi choi thôi ạ!”

Tần Hạo gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.

Lúc này Lý Vạn Niên đã bị Trương Hằng đập cho một trận sưng vù như đầu heo.