Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 170: Không thuyết phục nổi




"Vậy cậu nói xem, chị muốn nghe lắm đấy!"

Từ Mộng Kiều nghe vậy liền mỉm cười rất vui vẻ nhưng cũng đầy ý tứ giống như đang trêu chọc một chàng trai trẻ ngây thơ vậy.

Nhưng có lẽ cô ta không ngờ người thanh niên nhìn có vẻ ngây thơ vô số tội như động vật ăn cỏ trước mặt mình thực ra rất đáng sợ.

"Chị Từ đừng trêu ghẹo tôi nữa!"

Tần Hạo cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, nói tiếp: "Người đẹp như chị Từ đây, không biết có bao nhiêu người xếp hàng tỏ tình, nào tới lượt kẻ như tôi?"

Từ Mộng Kiều khẽ thở dài đáp: "Người tỏ tình thì không thiếu nhưng tri kỷ thì được mấy người? Cậu nói chị nghe cậu thực sự thích chị sao? Biết đâu cậu cũng là gu của chị đấy!"

Tần Hạo bỗng chốc cạn lời, anh vừa mới tới đây mà đã bị bà chị này lôi ra một góc nói chuyện yêu đương rồi. Chẳng phải nữ yêu quái này muốn ăn thịt Tần Hạo, ăn sạch không để lại xương hay sao?

Đương nhiên, cũng có khả năng cô ta chỉ đang trêu đùa Tần Hạo cho vui.

Thân là một tay lão luyện tình trường mà lại bị một người phụ nữ trêu ghẹo, làm gì có chuyện gì quá quắt hơn chuyện này nữa?

Tần Hạo đáp: "Chị Từ, tôi coi chị là một người chị, thế mà chị lại muốn ngủ với tôi. Làm người ai lại làm thế?"

Phụt!

Từ Mộng Kiều không nhịn nổi nữa nên phì cười, càng lúc càng cảm thấy tên tiểu tử này cũng đáo để ra phết.

Ăn uống xong xuôi, Từ Mộng Kiều đi trả tiền. Tần Hạo kia chẳng có động tĩnh gì là định thay cô ta trả tiền, hôm nay anh sẽ đóng vai "em trai nhỏ ngây thơ" theo đuôi chị Từ kia là được rồi!

Nếu anh mà đòi trả tiền thì đâu phải coi Từ Mộng Kiều là chị nữa!

Thời gian cà phê cà pháo vừa đúng nửa tiếng, Từ Mộng Kiều nhận một cuộc điện thoại rồi nói xe của công ty đã quay lại rồi.

Cho nên, hai người họ đi xuống dưới.

Từ Mộng Kiều đi gặp một người đồng nghiệp cùng tổ, sau khi lấy được chìa khóa, cô ta đưa chìa khóa cho Tần Hạo rồi ngồi lên ghế lái phụ.

Tần Hạo đành ngoan ngoãn làm tài xế cho chị hai này.

"Đến khách sạn Trung Hải!"

Sau khi lên xe, Từ Mộng Kiều nói vỏn vẹn một câu.

Mấy tháng trở lại đây, Tần Hạo đã rất thông thuộc địa bàn Trung Hải rồi, cũng từng tới khách sạn Trung Hải vài lần nên đương nhiên đã thuộc đường.

Lái xe hai mươi phút thì tới nơi.

Vị khách hôm nay của Từ Mộng Kiều khá rắc rối, là một thương nhân đến từ Thương Hải.

Sau khi đến khách sạn, Từ Mộng Kiều đích thân đi tìm giám đốc khách sạn. Giám đốc đưa cô ta đến một gian phòng đã được đặt chỗ từ hai ngày trước. Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn chờ ông chủ lớn kia đến mà thôi.

Từ Mộng Kiều sau khi kiểm tra mọi thứ không có gì sai sót thì ngồi xuống, sau đó không ngừng nhìn đồng hồ.

"Lát nữa chúng ta phải xuống dưới đón ông chủ đó, lát nữa cậu phải nhìn mắt tôi ra hiệu mà hành động. Cậu là người mới, chỉ cần đi theo quan sát là được rồi, đã hiểu chưa?"

Từ Mộng Kiều hiếm khi có hứng dạy bảo người mới như vậy, lại còn chỉ cho cách giao thiệp với khách. Đó là do hôm nay tâm trạng cô ta đặc biệt tốt, nếu không thì còn lâu mới đưa theo người mới cho vướng chân chứ nói gì đến chỉ dạy.

Tần Hạo cười đáp: "Tôi biết rồi, hôm nay tôi sẽ là học sinh của chị Từ, chỉ vểnh tai, ngước mắt lên học hỏi, sẽ không chen mồm vào!"

"Không chen mồm vào thì cậu ăn kiểu gì? Chẳng lẽ chỉ ngồi ngửi mùi thức ăn thôi sao?", Từ Mộng Kiều cười đáp.

Tần Hạo cũng mỉm cười đáp: "Vậy tôi sẽ chuyên tâm vào việc ăn thôi vậy!"

"Vậy cũng không được, cậu phải nhìn mắt chị ra hiệu mà hành động. Hãy chú ý nhiều tới động tác và biểu cảm gương mặt của ông chủ lớn kia. Dù sao lát nữa cậu cũng phải chú ý học hỏi, nghe nói tửu lượng của cậu không tồi, lát nữa có thể uống với ông chủ kia vài ly. Nhớ kỹ, không được uống nhiều!"

Từ Mộng Kiều nói xong, trên nét mặt thoáng hiện ra vẻ khinh thường, nói: "Chúng ta đâu cùng đẳng cấp với lũ nhà quê tổ sáu. Đám sâu rượu đó chỉ hợp tiếp khách phương Bắc, mấy kẻ đó yêu rượu hơn yêu vợ. Nhưng thương nhân Thương Hải thì không như vậy".

"Giống như ông chủ Hạ mà hôm nay chúng ta tiếp đón vốn không thích uống rượu!"

Tần Hạo gật đầu, anh vốn không cho rằng hễ làm nhân viên kinh doanh là phải biết uống rượu. Ngược lại, anh còn cho rằng tư tưởng đó đã lỗi thời.

Chưa đến mười phút sau, Từ Mộng Kiều đột nhiên đứng dậy, nói: "Khách sắp tới rồi, chúng ta xuống dưới thôi!"

Hai người đi xuống tầng dưới, chờ đợi một hồi lâu, lâu đến nỗi khiến Tần Hạo phát bực. Ông chủ Thương Hải này thật biết giày vò người khác. Từ Mộng Kiều gọi điện thoại hỏi thì ông ta nói đang trên đường tới rồi nên cũng không tiện giục.

Tần Hạo chạy ra một chỗ hút thuốc, cuối cùng thì vị khách kia cũng xuất hiện.

Ông chủ Hạ ước chừng bốn năm mươi tuổi, đầu trọc vì hói. Đằng sau ông ta là một tên vệ sĩ cao to lực lưỡng, tay xách một cái túi.

Từ Mộng Kiều tươi cười tiếp đón, nũng nịu trách móc: "Ông chủ Hạ để người ta đợi lâu quá!"

Tần Hạo nghe thấy mà nổi hết da gà, nếu không biết thì ai cũng tưởng đây gái làng chơi lâu ngày có khách, vã đến thế là cùng!

Nhưng chiêu này của cô ta đối với cánh đàn ông lại rất có hiệu lực.

Ông chủ Hạ kia cười như được mùa, mặt mũi như sắp nở hoa, mấy nếp nhăn được dịp xô vào nhau. Ông ta thiếu điều bước lên phía trước kéo tuột "người ta" vào khách sạn.

May mà bây giờ vẫn còn ở trước cửa khách sạn nên ông ta vẫn có ý thức giữ gìn hình tượng của mình một chút.

Nhưng Tần Hạo liếc mắt cũng biết đây là ngữ đàn ông háo sắc. Từ khi ông ta xuống xe, đôi mắt hau háu cứ dán chặt vào ngực, mông, đùi của Từ Mộng Kiều. Ánh mắt của ông ta cũng chỉ "lưu lạc" giữa ba điểm này mà thôi.

Vệ sĩ của ông ta đeo kính râm, thắt cà vạt. Nhưng từ góc nhìn chuyên môn, Tần Hạo biết ngay tên vệ sĩ này là dân nghiệp dư.

Nếu có sát thủ như Tần Hạo muốn giết ông chủ Hạ thì không biết ông ta đã chết bao nhiêu lần rồi.

Cuối cùng thì sự tồn tại của Tần Hạo cũng thu hút sự chú ý của ông chủ kia. Ông chủ Hạ tò mò hỏi: "Cô Từ, xin hỏi cậu đây là?"

Tần Hạo có chút ngạc nhiên vì ông ta nói tiếng Thương Hải. Ông ta nhìn Từ Mộng Kiều với vẻ hơi lo âu. Quả nhiên, Từ Mộng Kiều có chút ngại ngùng, cô ta đã quên mất một chuyện.

Vị này là thương nhân đến từ Thương Hải cho nên nói tiếng phổ thông rất kém. Còn Từ Mộng Kiều lớn lên ở Trung Hải, nghe không hiểu tiếng Thương Hải.

Từ Mộng Kiều thầm mắng bản thân mình sơ suất, cứ nghĩ đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ để tóm gọn phi vụ làm ăn này nên ảo não vô cùng.

Tần Hạo thấy vậy đành phải ra tay làm anh hùng cứu mỹ nhân.

"Ai da, thật ngại quá, tôi quên chưa giới thiệu bản thân. Tôi tên Tần Hạo, tôi là trợ lý của cô Từ, ông chủ Hạ cứ gọi tôi là Tiểu Tần là được".

Tần Hạo vừa lên tiếng, Từ Mộng Kiều chết trân tại chỗ.

Tần Hạo nói tiếng Thương Hải cứ như người bản ngữ vậy, anh nhanh nhẹn trả lời câu hỏi của ông chủ Hạ.

Sau đó, thấy mắt ông chủ Hạ sáng lên, hai người họ dùng tiếng Thương Hải nói chuyện với nhau. Từ Mộng Kiều ban đầu nghĩ hôm nay mình xong đời, không cách nào tiếp khách được. Nếu như vậy thì đúng là gay go!

Thật không ngờ thực tập sinh Tần Hạo lại giúp cô giải quyết vấn đề này, đúng là chết đuối vớ được phao.

"Tần Hạo, mời ông chủ Hạ vào trong đi!"

Từ Mộng Kiều thấy hai người nói chuyện rôm rả còn mình thì một câu cũng không hiểu nên đành ra ám hiệu cho Tần Hạo.

Tần Hạo gật đầu, kéo ông chủ Hạ vào trong khách sạn, dẫn mấy người kia đến gian phòng đã chuẩn bị sẵn.

Dựa vào năng lực quan sát của Tần Hạo, để đối phó với kiểu người này thì dễ như trở bàn tay.

"Thật ngại quá, tôi không biết uống rượu!"

Vừa vào trong phòng, nhìn thấy hai bình rượu trắng bày trên bàn, ông chủ Hạ liên tục xua tay.