Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 157: Vô liêm sỉ




"Ông chủ Vương sao? Anh ta đã đi rồi ạ!"

Viên Nhã Phương bần thần nói.

Lâm Vũ Hân kinh ngạc hỏi: "Đi rồi? Sao có thể như vậy được? Không phải tôi bảo cô đón tiếp cẩn thận, nhất định phải giữ anh ta lại sao? Cô làm việc kiểu gì vậy?"

Viên Nhã Phương bị mắng cho một trận nhưng trên mặt không hề có biểu cảm tủi thân hay oan ức gì mà vẫn cứ bần thần như người mất hồn.

Lâm Vũ Hân ảo não nói: "Thôi bỏ đi, bỏ đi, nếu người ta đã đi rồi thì truy cứu trách nhiệm của ai cũng chẳng quan trọng nữa. Hơn nữa, ông chủ Vương đó vốn cũng không dễ đối phó, tôi còn không có cách nào thuyết phục được anh ta. Đành phải cử người sang thương lượng lần nữa vậy!"

Nói rồi, Lâm Vũ Hân thở dài rồi ngồi xuống.

Nhưng lúc này, Viên Nhã Phương lắc đầu nói: "Không phải, Tổng giám đốc Lâm, hợp đồng đã ký xong rồi. Nó ở đây!"

"Ừm, cô để đó đi, lát nữa tôi xem... Cái gì cơ? Cô nói gì cơ? Hợp đồng đã ký rồi ư?"

Lâm Vũ Hân đột nhiên như bừng tỉnh, nhận ra biểu cảm của Viên Nhã Phương không đúng lắm. Nếu ông chủ Vương đi rồi, cô ấy không thể có thái độ như vậy được.

Lẽ nào...

Lâm Vũ Hân giật lấy hợp đồng, lật lại xem xét. Quả nhiên, tất cả đều đã được ký xong. Hợp đồng này đương nhiên là do tập đoàn Triều Dương soạn nên các điều khoản đều có lợi cho tập đoàn này.

Thực ra còn rất nhiều vấn đề trong hợp đồng này cần phải thương lượng, mặc cả thêm. Sau khi bàn bạc xong xuôi sẽ làm lại hợp đồng mới rồi mới có thể chính thức ký kết.

Thật không ngờ, ông chủ Vương lại ký luôn.

Thấy chữ ký rõ ràng trên những trang hợp đồng, Lâm Vũ Hân cũng ngạc nhiên đến ngây người.

"Sao lại như vậy? Không phải ông chủ Vương đó rất khó đối phó sao? Sao lại dễ dàng đặt bút ký hợp đồng như vậy? Cô Viên, cô thực sự rất giỏi, lần này cô đã lập được công lớn rồi!"

Lâm Vũ Hân trong chớp mắt từ buồn thành vui, khen ngợi Viên Nhã Phương.

Ai ngờ, Viên Nhã Phương chẳng có chút gì là vui mừng, cười khổ đáp: "Tổng giám đốc Lâm, cô hiểu lầm rồi. Hợp đồng này không phải do tôi ký được!"

"Hả? Thế thì còn ai vào đây được nữa?"

Lâm Vũ Hân càng cảm thấy kỳ lạ. Nếu không phải Viên Nhã Phương thì làm gì còn ai làm được việc đó chứ!

Lúc này, Lâm Vũ Hân mới nhớ ra Tần Hạo không biết đã mất dạng từ lúc nào.

Viên Nhã Phương nhìn Lâm Vũ Hân với vẻ rất kỳ lạ, nhỏ tiếng hỏi: "Chính là tài xế đến công ty cùng Tổng giám đốc hôm nay!"

"Hả? Tần Hạo? Cô nói là anh ấy khiến ông chủ Vương ký vào bản hợp đồng này sao?"

Lâm Vũ Hân đơ luôn tại chỗ, cô hoàn toàn không thể ngờ tới khả năng này.

Viên Nhã Phương lặng lẽ gật đầu, đem chuyện cô ấy nghe trộm, nhìn trộm được kể lại với Lâm Vũ Hân một lượt. Còn những việc xảy ra trước đó mà cô không nghe thấy thì chỉ đành đoán bừa.

Sau khi nghe xong, Lâm Vũ Hân há hốc miệng hồi lâu không khép lại được.

"...Sau đó hai người họ khoác vai nhau đi ra ngoài, hình như là đi uống rượu!"

Viên Nhã Phương nói xong, đến bản thân cô dường như cũng không thể tin nổi. Một hợp đồng lớn thế này, đến cả nhân viên chính thức, lãnh đạo cấp cao của công ty đều không thể đàm phán nổi. Vậy mà, rơi vào tay Tần Hạo thì chưa đến mười phút đã khiến đối tác ngoan ngoãn ký tên.

Lại còn chẳng tốn kém gì nhiều, chỉ vài điếu thuốc, một chai rượu.

Hiện giờ, hai người đó còn thân thiết như anh em một nhà!

Đúng là so sánh bản thân với người khác thì tức chết mà!

Lâm Vũ Hân nghe xong, không kìm được mà mỉm cười, nói: "Thật không ngờ Tần Hạo này lại là một nhân tài. Để anh ấy làm tài xế cho tôi có phải quá phí phạm không? Đúng là không có đất dụng võ!"

Lâm Vũ Hân rơi vào trầm tư.

Hôm nay Tần Hạo đã dạy cô một bài học, cũng giúp cô giải quyết một vấn đề rắc rối khiến cô đau đầu.

Đến trưa, Tần Hạo vẫn mất hút, Lâm Vũ Hân biết anh đi uống rượu với ông chủ Vương. Vì Tần Hạo đã lập được công lớn, cho nên cô để cho anh tự do làm điều mình muốn.

Mấy lần Lâm Vũ Hân muốn gọi điện cho Tần Hạo, hỏi anh đang làm gì, bàn bạc với ông chủ Vương đến đâu rồi.

Nhưng cô vĩnh viễn không thể ngờ Tần Hạo và ông chủ Vương sau khi ra khỏi công ty đã tới nhà hàng ăn uống một lát. Sau đó, Tần Hạo liền đuổi ông chủ Vương kia về luôn.

Sau đó, "tài xế" Tần Hạo của chúng ta lái chiếc Maserati của Tổng giám đốc đi hóng gió.

Tần Hạo ung dung đi dạo một vòng, đến tận trưa mới quay trở lại. Vừa quay lại, anh đi thẳng vào văn phòng của Tổng giám đốc, đến cửa cũng không thèm gõ mà xông thẳng vào.

Vừa vào trong văn phòng đã nghe thấy tiếng Lâm Vũ Hân và Viên Nhã Phương đang bàn công việc.

Vốn dĩ đối với hành vi không thèm gõ cửa mà xông vào văn phòng Tổng giám đốc này chắc chắn sẽ bị Lâm Vũ Hân mắng cho vuốt mặt không kịp. Nhưng khi nhìn thấy Tần Hạo, Lâm Vũ Hân dường như đã quên khuấy đi quy tắc này.

"Ai da, đại công thần của chúng ta cuối cùng cũng về rồi!"

Lâm Vũ Hân lập tức đứng dậy, ra hiệu cho Viên Nhã Phương tạm dừng một chút, sau đó cô bước về phía Tần Hạo.

Tần Hạo nằm dài ra trên sô pha, mặt và cổ đều đỏ ửng.

Cả người anh toàn mùi rượu, miệng thì ngậm thuốc lá, hai chân gác lên chiếc bàn trà trước mặt. Nhìn tư thế nằm của Tần Hạo thật giống mấy kẻ đầu trâu mặt ngựa, thật sự không thể mê nổi.

Nhưng lúc này không ai bắt bẻ anh câu gì.

Viên Nhã Phương thậm chí bắt đầu cảm thấy phong thái như vậy mới gọi là chất như nước cất, không giống người thường nhìn thấy Tổng giám đốc là sợ hãi, lo lắng. Còn Tần Hạo trước mắt thoải mái cứ như đang ở nhà mình vậy.

Lâm Vũ Hân vốn cũng không coi đây là vấn đề gì nghiêm trọng, ngược lại còn hỏi han rất ân cần: "Đại công thần, uống đủ chưa? Đầu có đau không?"

"Nhiều lời gì chứ, mau rót trà!"

Tần Hạo ra lệnh cứ như một ông lớn vậy!

"Được rồi!"

Lâm Vũ Hận cười vui vẻ rồi quay lưng đi rót trà, Viên Nhã Phương vội vàng ngăn cô lại, nói: "Để tôi đi rót cho!"

"Không cần, tôi tự làm được!"

Nói rồi, Lâm Vũ Hân đích thân đi rót trà cho Tần Hạo, sau đó bưng chén trà đặt trước mặt anh, nói: "Uống đi cho tỉnh rượu! Chắc chắn hôm nay anh phải uống nhiều lắm đúng không?"

"Việc đó mà còn phải hỏi sao? Tôi không phải nói điêu nhưng cái tên đó gọi thêm tám tên râu ria nữa đến, chín người đấu với tôi nhưng tôi đã hạ gục hết toàn bộ! Ha ha!"

Tần Hạo giả vờ say đến nỗi mất hết lý trí, chém gió phần phật.

Viên Nhã Phương bĩu môi, tỏ vẻ không tin ra mặt.

"Lợi hại, hôm nay anh là đại công thần nên tôi cho anh nghỉ phép một ngày. Hôm nay tôi lái xe, anh nghỉ ngơi, ha ha!"

Hôm nay tâm trạng Lâm Vũ Hân không hề tệ, vốn dĩ nghĩ Tần Hạo sẽ gây rắc rối cho cô, nhưng ngược lại còn giúp cô giải quyết một việc quan trọng, đó là điều cô không ngờ tới.

"Đúng rồi, anh làm thế nào để thuyết phục ông chủ Vương vậy? Tôi nghe nói hai người còn anh anh em em ôm vai bá cổ đi uống rượu rất thân thiết. Hai người quen nhau từ trước sao?"

Lâm Vũ Hân tò mò hỏi.

Câu hỏi này cô đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không tìm ra câu trả lời. Người cũng tò mò không kém chính là Viên Nhã Phương, cô ấy cũng không thể hiểu nổi tại sao một người bủn xỉn lại còn khó thuyết phục như ông chủ Vương mà lại gọi một người còn kém tuổi mình như Tần Hạo là "anh", lại còn vô cùng kính sợ.

Tần Hạo bĩu môi, nhấp một ngụm trà tỏ vẻ chẳng quan tâm, đáp: "Có gì khó đâu, tôi nói với anh ta tôi có mấy đoạn clip "trần trụi" của trợ lý Viên, ngoài ra còn một đống clip hay ho khác nữa. Sau đó anh ta tin ngay, muốn xin tôi bán cho!"

"Hả?"

Viên Nhã Phương dở khóc dở cười mắng: "Cái đồ khốn không biết liêm sỉ nhà anh, có phải anh bảo tôi là nhân tình mà anh nuôi bên ngoài không? Còn Tổng giám đốc là vợ anh?"

"A, thì ra cô nghe trộm chúng tôi nói chuyện, như vậy là không hay đâu. Đồng chí Tiểu Viên, sau này cô phải chú ý một chút, lãnh đạo bàn chuyện làm ăn cô không được ghe lén!"

Tần Hạo tỏ ra nghiêm chỉnh nói nhăng nói cuội một hồi, chọc cho Lâm Vũ Hân cười không ngớt.

Viên Nhã Phương cũng cười theo.

Dù sao cũng chỉ là đùa cợt, không có ai cho rằng đó là sự thật. Hơn nữa, đó chỉ là vì muốn đối phó với ông chủ Vương vừa nhìn đã "tức cái lồng ngực" kia mà thôi.

Ấn tượng của Viên Nhã Phương đối với Tần Hạo lúc này đương nhiên là tốt hơn nhiều so với ông chủ Vương kia. Nhưng có một điều cô vẫn nghĩ không thông nên lại hỏi tiếp: "Nhưng cũng không thể chỉ vì chuyện này mà thân thiết với anh như anh em một nhà chứ?"