Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 153: Tầm nhìn hạn hẹp




Nhưng chỉ mới đọc được một lúc thì Lâm Vũ Hân không ngồi yên được nữa.

Tần Hạo vừa lên xe thì mở nhạc ngay. Mới sáng sớm mà anh không cho người ta yên tĩnh gì cả.

Cầm tài liệu trên tay, Lâm Vũ Hân khẽ chau mày, thẳng thừng đưa tay tắt nhạc.

Nhưng không ngờ Tần Hạo lại tiếp tục mở.

“Này, anh có ý gì đây? Ồn lắm đấy, biết không? Tôi còn phải đọc tài liệu nữa. Anh mở nhạc như vậy thì làm sao tôi tập trung được?”

Trừng mắt nhìn anh, Lâm Vũ Hân vô cùng bất mãn.

Tần Hạo trề môi, khinh khỉnh nói: “Không tập trung được là tốt nhất. Mới sáng sớm thôi mà, cô làm thế có tác dụng gì đâu? Cô thả lỏng một chút còn tốt hơn. Cứ căng thẳng như vậy thì cô sẽ phát điên đấy!”

Lâm Vũ Hân giận dữ quát: “Anh mới điên ấy!”

“Ồ, cô mới quen tôi ngày đầu à? Bây giờ mới biết tôi là thiên tài sao?”, Tần Hạo cười ha ha đáp trả.

Thiên tài đều điên cả. Nhưng kẻ điên thì chưa chắc là thiên tài đâu nhé!

Lại còn chơi trò đánh tráo khái niệm.

Lâm Vũ Hân không vạch trần anh. Dù sao thì cô cũng cảm thấy buồn cười khi nghe câu nói ấy của Tần Hạo. Cơ mà tài liệu thì phải xem, Lâm Vũ Hân vẫn không đồng tình với những lời Tần Hạo vừa nói.

Cuộc họp sáng nay thật sự rất quan trọng.

Tần Hạo vừa chỉnh âm lượng nhạc to lên vừa nói: “Mới sáng ra đã tự đày đọa mình như thế. Tôi nghĩ từ giờ đến hết hôm nay, tinh thần của cô sẽ không được thoải mái đâu. Ngày nào cô cũng làm việc với bộ mặt như vậy thì có lẽ đồng nghiệp và cấp dưới của cô sẽ nghĩ tối qua cô đi club, thức khuya xem bóng đấy!”

“Xì!”

Lâm Vũ Hân khinh bỉ phỉ nhổ. Nhưng cô thừa nhận, những gì Tần Hạo nói đều đúng. Sáng nào cô cũng thức dậy rất sớm. Cả buổi sáng không được nghỉ ngơi thoải mái, quả thật không có tí tinh thần nào, cứ ngáp suốt thôi.

Chuyện này trợ lý của cô cũng chứng kiến, còn pha mấy cốc cà phê cho cô!

Tần Hạo cười nói: “Làm lãnh đạo thì nên có phong thái của lãnh đạo. Những chuyện nhỏ nhặt đừng nên tốn công tốn sức quá. Việc gì cô cũng động tay vào thì trả lương cho nhân viên làm gì? Để họ nhìn cô làm à?”

Lâm Vũ Hân đảo mắt, khinh khỉnh đáp lời: “Nói cứ như anh từng làm lãnh đạo vậy!”

“Đương nhiên. Tôi từng là cán sự môn Ngữ văn hồi học lớp Hai đấy.”

Anh kể bằng vẻ tự hào.

Cô cũng bị anh chọc đến mức cười khúc khích.

“Từng là cán sự bộ môn thời tiểu học thôi mà dám lên mặt bảo mình từng làm lãnh đạo. Từ cấp một đến cấp ba, tôi đều là lớp trưởng đấy, anh có hiểu biết bằng tôi không?”

Những lời này của Lâm Vũ Hân không phải là khoe khoang bịa đặt. Quả thật, cô đã làm lớp trưởng suốt khoảng thời gian đi học.

Tần Hạo trề môi đáp trả: “Cứ khoe đi. Lớp trưởng thì có gì hay chứ. Hồi học cấp hai, tôi đã tán tỉnh cô em lớp trưởng đấy!”

“Anh…”

Lâm Vũ Hân tức đến nỗi không nói được gì. Trừng mắt giận dữ nhìn anh, cô từ từ bình tĩnh lại rồi mới nói tiếp: “Nói vớ vẩn gì đấy? Anh tán gái thì liên quan gì đến tôi?”

“Thế cô tức giận như vậy làm gì?”

Tần Hạo cười ha ha: “Tôi có tán cô đâu!”

Lâm Vũ Hân giơ tay đánh vào đầu Tần Hạo.

“Ai da, bạo lực gia đình!”

Tần Hạo gào lên. Anh còn khoa trương vừa sờ đầu vừa hét.

“Diễn cái gì mà diễn, tôi đánh đâu có mạnh!”

Đảo mắt một cái, Lâm Vũ Hân biết tỏng thói lưu manh của người nào đấy từ lâu rồi.

“Cô bị ngốc à, vết thương trên đầu tôi còn chưa khỏi mà!”

Tần Hạo phải tung tuyệt chiêu thôi.

Quả nhiên, chiêu này có tác dụng ngay.

Bây giờ Lâm Vũ Hân mới sực nhớ ra Tần Hạo vừa bị thương ở đầu, cảnh tượng chảy máu lần trước quá khủng khiếp. Cô lập tức nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng, vừa đưa tay dịu dàng xoa đầu anh, vừa ân cần hỏi han: “Xin lỗi, tôi quên mất. Anh không sao chứ? Có đau lắm không?”

Cô vừa cúi người về phía anh vừa đưa tay lên, cảnh sắc tuyệt đẹp trước ngực đều hiện rõ trong tầm mắt của Tần Hạo. Chỉ cần cúi đầu, anh sẽ có thể nhìn thấy cảnh tượng quyến rũ không gì sánh bằng ấy. Thật khiến người ta tim đập rộn ràng, rối bời không yên.

Mà Lâm Vũ Hân thì lại chẳng hề hay biết.

Một lúc lâu sau đó vẫn không nghe Tần Hạo lên tiếng, Lâm Vũ Hân khẽ nhíu mày. Nhận ra ánh mắt của Tần Hạo đang đặt ở đâu, cô mới hoảng hốt ngồi thẳng lại. Bực tức trừng mắt nhìn anh một hồi, Lâm Vũ Hân mới bật ra được hai chữ: “Háo sắc!”

“Khụ, cô mắng người ta như vậy là không đúng. Tôi háo sắc khi nào? Rõ ràng là cô tự đưa đến trước mặt tôi, tôi không thể không nhìn. Cô tưởng tôi muốn nhìn à? Tôi đâu thể nhắm mắt được, đang lái xe mà!”

Tần Hạo vẫn hiên ngang đáp lại.

Lâm Vũ Hân đảo mắt rồi quay đầu đi, không thèm để ý đến tên vô lại này nữa. Chỉ là khi cô phóng tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi lại xuất hiện nét cười.

Sau khi đến công ty và đỗ xe xong xuôi, Tần Hạo mới hỏi: “Cô đi làm, vậy tôi thì sao?”

“Hỏi thừa. Dĩ nhiên là vào công ty cùng tôi rồi. Chẳng lẽ anh muốn ngồi trong xe chờ tôi à?”

Lâm Vũ Hân vừa mở cửa xe bước xuống vừa nói.

Tần Hạo đáp: “Tôi không có ý kiến, ở đây chờ cô là được rồi!”

Dứt lời, anh đã châm một điếu thuốc, ngồi trong xe nhả khói. Thế này mới là sung sướng chứ.

“Đừng nói nhảm nữa. Lên công ty!”

Lâm Vũ Hân bực bội nhìn anh, nhẹ giọng trách cứ.

Tần Hạo hết cách, chỉ đành ngoan ngoãn xuống xe. Dập tắt điếu thuốc mới hút được một nửa, anh theo sau Lâm Vũ Hân, tiến về tòa nhà tập đoàn Triều Dương.

Vừa bước đến cổng, bảo vệ nhìn thấy Lâm Vũ Hân thì lập tức cung kính chào hỏi: “Chào Tổng giám đốc Lâm!”

“Ừm!”

Lâm Vũ Hân ậm ừ đáp lời, bước chân vẫn không dừng lại

Tần Hạo như một kẻ theo đuôi cô, nhưng trông rất tự nhiên.

Hai người bảo vệ đều cảm thấy kỳ quái, tên này không giống người của công ty? Sao lại theo sau Tổng giám đốc Lâm, tính làm gì nhỉ?

Chẳng lẽ là một tên côn đồ nào đó muốn trà trộn vào công ty ư?

Trông cũng hơi giống thật!

Nhìn Tần Hạo vừa đi vừa ngâm nga một bài hát nào đó, hai bảo vệ cảm thấy rất nghi ngờ, bèn giơ tay chặn anh lại.

“Này, anh vào làm gì?”

Một trong hai bảo vệ thằng thừng hỏi.

“Ây chà, cậu mù đấy hả? Không thấy tôi đi cùng sếp của các cậu sao? Tôi là người của Tổng giám đốc Lâm. Đúng là không có mắt nhìn, tránh ra!”

Thái độ của Tần Hạo vô cùng ngạo mạn, bộ dạng chắc nịch như người có chỗ dựa vậy. Điều này khiến hai người bảo vệ đều bối rối.

Người thật sự có chỗ dựa sẽ như thế này sao?

Không tin!

“Anh có giấy tờ gì để chứng minh thân phận không? Không có thì đừng nói lung tung ở đây!

Bảo vệ nhìn anh đầy khinh bỉ.

Lúc này Tần Hạo chỉ khẽ nhún vai đáp trả: “Không cho vào thì thôi vậy, cũng tốt. Cậu tưởng tôi muốn vào trong lắm à? Vào đấy không tiện hút thuốc, tôi cũng lười đi!”

“Anh đứng lải nhải gì nữa vậy? Còn không nhanh chân lên!”

Lâm Vũ Hân đợi ở phía trước hồi lâu mà vẫn không nghe tiếng bước chân theo sau. Vừa ngoái đầu lại thì thấy Tần Hạo đang quấy rầy hai bảo vệ, cô bèn bực bội khiển trách.

Câu nói ấy cũng khiến hai người bảo vệ giật thót.

Không ngờ cái tên trông như côn đồ này thật sự là người của tổng giám đốc!

Chuyện này quá vô lý!

Tần Hạo giơ hai tay lên, vẻ mặt đầy bất lực: “Tôi cũng đâu còn cách nào khác. Họ không cho tôi vào mà!”

Lâm Vũ Hân lập tức bật cười. Vội trở ra cổng, cô cười bảo: “Thì vì nhìn anh không giống người tốt đấy! Ha ha, hai cậu cho anh ấy vào đi!”

Cô vừa dứt lời, bảo vệ cũng không chặn anh nữa.

Tần Hạo chỉ đành vào trong. Đi cạnh Lâm Vũ Hân, anh mỉa mai: “Hai bảo vệ của công ty nhà cô hơi xem thường người khác đấy! Như thế không tốt đâu!”