Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 152: Ăn chơi chờ chết




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Câu nói ấy của cô khiến Lâm Vũ Nghi đỏ bừng mặt, cảm thấy xấu hổ quá thể.

Tần Hạo cũng thấy hơi ngại, cứ như bị người ta bắt quả tang khi đang yêu đương vụng trộm, chẳng dám gặp mặt ai vậy.

May mà Lâm Vũ Hân không trêu tiếp nữa.

“Thôi được rồi, không nói vớ vẩn nữa. Ký vào đi!”

Dứt lời, Lâm Vũ Hân đưa bản hợp đồng và một cây bút cho Tần Hạo.

Tần Hạo cầm hợp đồng lên xem thử.

Hóa ra đây là hợp đồng lao động, công việc là làm tài xế riêng cho Lâm Vũ Hân.

“Tôi đường đường là một sinh viên, là nam sinh đẹp trai nổi tiếng của đại học Trung Hải, là thần tượng được bao người mến mộ. Một nhân vật tầm cỡ như tôi mà lại làm tài xế cho cô à? Thế thì quá lãng phí tài năng của tôi rồi?”

Tần Hạo hỏi lại với vẻ kinh ngạc.

Lâm Vũ Hân đảo mắt, bực bội nói: “Anh? Nam sinh đẹp trai? Ha ha, tôi ngồi đếm vu vơ cũng đếm được đến tám, mười người đẹp trai hơn anh đấy. Anh còn chưa tốt nghiệp đại học, làm tài xế có sao đâu? Anh nghĩ làm tài xế dễ lắm à?”

“Ha ha, không phải chỉ là lái xe thôi ư? Có gì khó đâu?”, Tần Hạo cười ha hả đáp lại. Thật ra anh không hề ghét sự sắp xếp của Lâm Vũ Hân, chỉ là thấy hơi lạ nên muốn đấu khẩu với cô một tí thôi.

Cảnh tượng này rất hiếm thấy. Bình thường Lâm Vũ Hân đều lạnh lùng vô cảm, vẻ mặt như hiện giờ không thường xuất hiện đâu.

“Chị, chị muốn cướp Tần Hạo từ chỗ em thì cứ nói thẳng. Đâu cần vòng vo như thế chứ!”

Lâm Vũ Nghi nói với giọng ghen tị.

Nghe cô ấy nói vậy khiến Lâm Vũ Hân cảm thấy hơi ngượng. Cô bực tức: “Nói lung tung gì đấy? Tần Hạo cũng có phải báu vật gì đâu, em nghĩ chị cần lắm à?”

Sau đó, Lâm Vũ Hân mới nói rõ nguyên nhân.

“Mỗi ngày chị đều thức dậy vào lúc hơn năm giờ sáng, phải học đủ loại kiến thức về kinh doanh. Chị còn phải nhớ rất nhiều danh từ, thuật ngữ chuyên ngành. Rồi học về đầu tư, cổ phiếu các thứ nữa. Đau đầu lắm. Đến tầm bảy, tám giờ thì phải tự lái xe đến công ty. Em không biết đâu, trong đầu cứ ngồi nhớ kiến thức nên chị thường thất thần dọc đường lắm. Có mấy lần suýt gặp tai nạn rồi, làm chị sợ chết đi được!”

Lâm Vũ Hân vừa nói vừa vỗ lên lồng ngực đầy đặn, như thể vẫn còn sợ hãi!

Nghe xong, Lâm Vũ Nghi có chút kinh ngạc. Cô ấy chỉ nói lẫy thế thôi, không ngờ Lâm Vũ Hân lại gặp nhiều chuyện nguy hiểm như vậy. Lâm Vũ Nghi chưa từng nghe Lâm Vũ Hân nhắc đến, thì ra bây giờ cô đã bận bịu đến thế.

“Tần Hạo, anh đi giúp chị ấy đi!”

Lâm Vũ Nghi đổi giọng, khuyên nhủ Tần Hạo.

Anh dở khóc dở cười: “Có nói là không giúp đâu nào! Còn nhớ tôi đã hứa với cả hai những gì không? Ha ha, đương nhiên là nói được làm được rồi!”

Dứt lời, Tần Hạo cầm bút lên, nghĩ ngợi một lúc lại đặt xuống. Anh trả hợp đồng lại cho Lâm Vũ Hân.

“Sao thế?”

Lâm Vũ Hân ngẩn người. Anh hứa nhưng lại không ký hợp đồng. Thế là ý gì đây?

Tần Hạo cười đáp: “Chuyện tôi đã hứa thì chắc chắn sẽ làm được. Cô tin tôi hay tin vào bản hợp đồng này?”

“Dĩ nhiên là tin anh!”

Lâm Vũ Hân nhận lại bản hợp đồng, gương mặt hơi ửng lên. Cứ nghĩ có thể dùng hợp đồng để trói buộc Tần Hạo, cô quá xem thường anh rồi.

Tần Hạo nào phải người mà cô có thể dùng hợp đồng để trói buộc. Anh muốn làm thì nhất định sẽ làm tốt. Còn nếu Tần Hạo đã không muốn làm thì có dùng súng chĩa vào anh cũng vô ích.

Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.

Lâm Vũ Hân lấy chiếc khóa xe từ trong ba lô và đưa cho Tần Hạo. Sau đó, cô vừa đưa anh một chiếc điện thoại vừa nói: “Sau này, đây chính là công việc của anh. Làm việc bất cứ lúc nào. Khi nào tôi gọi thì phải đến, tôi ở đâu, anh ở đấy. Không được đến muộn, không được nghỉ làm, không có ngày phép!”

“Thế có phúc lợi gì không?”

Tần Hạo lập tức vừa cười đểu vừa hỏi lại.

Lâm Vũ Hân buột miệng đáp: “Đi theo tôi mà anh còn sợ không có phúc lợi à?”

“Hở?”

Lâm Vũ Nghi ngẩn người.

Tần Hạo cũng sững sờ.

Lúc này Lâm Vũ Hân mới nhận ra câu nói này còn có ý nghĩa mập mờ khác. Cô trừng mắt nhìn hai người họ, giận dữ mắng: “Hai cái tên yêu quái này, toàn nghĩ mấy chuyện linh tinh, tư tưởng không lành mạnh tí nào!”

Tần Hạo cười ngại ngần đáp lại: “Gì chứ? Chúng tôi có nói gì đâu, là cô nói cả mà.”

“Làm tài xế riêng cho tôi, mỗi ngày được đồng hành với một quý cô xinh đẹp quyến rũ như tôi, thế này còn chưa đủ à? Chẳng lẽ anh không biết ư? Có rất nhiều người muốn cầu xin tôi cho họ cơ hội này mà tôi còn không thèm bận tâm đấy!”

Dạo này Lâm Vũ Hân có tâm trạng rất tốt, thi thoảng còn trêu đùa vài câu.

Thời gian gần đây, Lâm Phong Dụ đã dần buông bớt quyền lực trong tay. Có một số chuyện, ông ấy đã giao cho cô xử lý.

Có lần Lâm Vũ Hân viếng mộ mẹ thì nhìn thấy mộ được lau dọn rất sạch sẽ, vì Lâm Phong Dụ cũng thường xuyên đến đây cúng bái.

Quan hệ bố con của cả hai cũng từ từ tốt lên.

Bây giờ, Tần Hạo cũng quay về rồi!



Cô nói: “Khi nào em tốt nghiệp thì đến công ty giúp chị nhé!”

“Không, em không thèm đến công ty của chị đâu! Ước mơ của em là du lịch vòng quanh thế giới. Em tốt nghiệp xong thì sẽ bắt đầu chuyến đi luôn!”

Cô ấy nói bằng giọng điệu thề thốt.

Câu nói này, Lâm Vũ Hân đã từng nghe không chỉ một lần.

Nhưng với Tần Hạo thì là lần đầu tiên nghe thấy. Anh kinh ngạc hỏi lại: “Thật à? Trùng hợp thế. Sao lại trùng hợp như vậy nhỉ? Chúng ta giống nhau ghê. Ước mơ của tôi cũng là ăn uống, chơi bời, chờ chết đấy!”

“Xì!”

Lâm Vũ Nghi nhổ toẹt một cái, cảm thấy tên này mặt dày ghê.

Tần Hạo cười nói: “Du lịch vòng quanh thế giới, chẳng phải chính là ăn chơi chờ chết sao?”

Cả ba cười nói bên nhau, bầu không khí vô cùng vui vẻ.

Không còn ai nói đến những chuyện trước đây.

Cũng không đề cập Vương Tú Quân hay Đường Kiều nữa. Những người này như thể biến mất khỏi cuộc đời của Tần Hạo. Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi vô cùng ăn ý, tuyệt nhiên không nhắc đến.

Buổi sáng ngày hôm sau, Tần Hạo đến hầm để xe và tìm chiếc xe mà mình sẽ lái.

Một chiếc Maserati Quattroporte!

Chiếc xe này rất hợp với thân phận của Lâm Vũ Hân, vô cùng phù hợp.

“Đi thôi, chúng ta đến công ty!”

Lâm Vũ Hân xách túi vội vã chạy đến. Không nói lời nào, cô trực tiếp mở cửa xe và ngồi vào ghế phó lái.

Tần Hạo cũng ngồi vào và khởi động xe. Chiếc xe hướng đến tập đoàn Triều Dương, cũng là hướng về cuộc sống mới tạm thời của anh.

Đây là một sự khởi đầu hoàn toàn mới.

Từ hôm nay trở đi, Tần Hạo đã rời khỏi trường. Một kẻ biếng nhác như anh, ngay cả việc đến trường để thực hiện thủ tục thôi học cũng lười làm. Không còn cách nào khác, Lâm Vũ Hân đành phải sai cấp dưới chạy đến trường một chuyến.

Tập đoàn Triều Dương tọa lạc ở khu vực trung tâm thành phố. Ngày nào cô đi làm cũng gặp tình trạng ùn tắc nghiêm trọng. Thời gian ùn tắc thường kéo dài nửa giờ hoặc một giờ.

Chính vì chuyện này nên cô đã lãng phí rất nhiều thời gian.

Hôm nay Tần Hạo lái xe nên đã giúp Lâm Vũ Hân tiết kiệm được kha khá thời gian. Sau khi lên xe, cô bắt đầu đọc bản tóm tắt cuộc họp hôm nay, nghĩ xem chốc nữa phải nói những gì.