Sau khi quyết định ra nước ngoài, Văn Chiêu đã nộp lại tất cả tài liệu cho trường, sau khi bàn bạc với gia đình, Văn Chiêu quyết định đi học một trường ngôn ngữ ở Đức trước sau đó mới nộp đơn vào trường đại học ở đó.
Tin tức cậu và Giang Thăng sẽ đi nước ngoài từ trong trường truyền ra, sau khi nghe tin này xong, Chu Minh nói muốn mời cậu đi ăn tối.
Hai người gọi vài món trong nhà hàng ngoài trường học, Chu Minh cười nói: " Anh em về sau cũng là người mạ vàng, đừng quên tao nhé!"
Văn Chiêu nhướng mày liếc Chu Minh một cái: “Tao còn chưa rời đi mà?” Văn Chiêu cầm lấy bát cơm, gắp mấy miếng đồ ăn để vào trong bát.
Chu Minh nhìn cậu, cười: "Tao nói muốn mời mày đi ăn cơm tối là không rõ ràng nhưng mày đã ăn mấy bát rồi.
Từ khi nào khẩu vị của mày trở nên tốt như vậy?"
Văn Chiêu gặp một miếng thức ăn bỏ vào miệng: “Sợ tao ăn nhiều làm mày nghèo hả?” Gần đây cậu cảm giác ăn ngon hơn bình thường rất nhiều, vừa nhìn thấy cái gì đó cậu lại muốn ăn, chính cậu cũng có chút bực bội.
Chu Minh rót một ly nước cho cậu: "Khi nào mày đi? Để tao tiễn mày."
Văn Chiêu tiếp nhận cốc nước từ tay Chu Minh, uống một hớp nước: "Chờ làm xong tất cả thủ tục đi, trường học ở bên Đức còn chưa thấy thông báo gì."
“Mày không đi với Giang Thăng hả?” Chu Minh hỏi cậu.
“Gia đình anh ấy đã sắp xếp để anh ấy đi trong tuần này.
Tao còn rất nhiều thủ tục phải làm chưa xong nữa.” Văn Chiêu vẫy tay với phục vụ rồi gọi thêm món khác.
“Mày còn gọi thêm đồ ăn à? Mày đã ăn mấy bát cơm rồi kìa.” Chu Minh kinh ngạc thấy lạ, ở thực đơn lại gọi thêm một món khác.
Văn Chiêu dừng đũa, sờ sờ bao thuốc trong túi, xoa xoa ngón tay rồi lại buông xuống, rót một ly nước chanh uống.
"Mày thật sự quyết định ở cùng Giang Thăng rồi à?" Chu Minh sờ sờ đầu, ho khan nói: " Không phải tao kỳ thị xu hướng tính dục của mày đâu! Chỉ là tao cảm thấy thế này hơi đột ngột."
Văn Chiêu trầm mặc một lúc gắp mấy miếng thức ăn, từ trong túi áo lấy ra bao thuốc, sau khi ngửi thấy mùi khói lại đặt lên bàn, “Tao và anh ấy nhất định sẽ không tách ra.” Cậu chơi đùa bật lửa, nói với Chu Minh: "Có lẽ tao sẽ ở bên cạnh anh ấy cả đời."
Chu Minh bị cậu chua ngoa đến rụng răng, cười nhạo: "Chậc chậc chậc, đúng là tình yêu thần thánh."
Văn Chiêu nhướng mi, ném bật lửa lên bàn, lại ăn một bát cơm khác.
Chu Minh vô ngữ " hừ " một tiếng.
Sau khi trở lại phòng học, cậu nghiêm túc nghe giảng một tiết, tan học xong cậu đặt từng cuốn sách vở lên bàn một cái, sau khi thu dọn gần xong, Văn Chiêu vỗ vỗ phủi tay chuẩn bị đi ra ngoài hít thở không khí.
Gã đầu trọc từ phía sau cậu đi ngang qua cậu, cười âm trầm với cậu: "Nghe nói mày sắp đi ra nước ngoài?"
“Mày không phải đều đã biết tất cả rồi sao?” Văn Chiêu cười nhạo.
Gã đầu trọc cười quái dị một tiếng, bước ra ngoài.
Văn Chiêu thấy tình trạng của Giang Thăng càng ngày càng không ổn, có đôi lúc sẽ xuất thần không giải thích được, thậm chí còn sẽ nghe thấy ảo giác.
Chỉ còn ba ngày nữa là Giang Thăng sẽ đi nước ngoài, họ cùng nhau xem phim, hoặc chỉ ôm nhau thôi mà không nói chuyện gì, lúc bọn họ tán gẫu cũng là hết chuyện trời nam đất bắc, có khi chưa hết chủ đề này lại chuyển sang chủ đề khác.
Lý trí của Giang Thăng thường rất rõ ràng, hắn đã nói với Văn Chiêu rất nhiều điều mà hắn không biết.
Lúc Giang Thăng không nói ra lời sẽ phát ngốc, hắn khẽ nhắm mắt lại không biết đang suy nghĩ gì.
Một lúc sau, hắn sẽ lại thần kinh cười cười, hắn ôm Văn Chiêu vào lòng, cắn vào cổ cậu một cách si mê và quyến luyến.
Hắn rũ mắt xuống, lướt ngón tay qua vẽ lại ngũ quan của Văn Chiêu, ảm đạm nhìn cậu: “Anh đột nhiên nghĩ tới nếu anh biến thành rắn.” Văn Chiêu bình tĩnh nhìn hắn: “Sau đó thì sao?
Giang Thăng ôm mặt cậu, nói câu sởn gai ốc: "Anh sẽ quấn thật chặt lấy em, ăn em từng miếng một."
Văn Chiêu vỗ vỗ mặt của hắn, cười nhạo nói: “Nằm mơ đi.” Cậu đứng dậy sang bên cạnh cầm một điếu thuốc, vừa châm lửa ngửi thấy mùi khói liền cau mày dập thuốc.
Cậu kìm nén muốn nôn mửa, dựa vào trên giường nhíu mày.
Một đêm trước khi Giang Thăng ra nước ngoài, nửa đêm Văn Chiêu thức giấc, thấy hắn đang ngồi trên giường âm trầm nhìn mình, Văn Chiêu bị hắn làm cho sợ đến mức cau mày ngồi dậy: " Sao còn chưa ngủ nữa? Ngày mai anh phải đến sân bay đấy."
Giang Thăng không nói chuyện sờ sờ mặt của cậu, nói: " Có thể nào em sẽ đột nhiên biến mất không?"
Văn Chiêu cầm tay hắn: " Sẽ không."
Nửa đêm, cậu ôm Giang Thăng.
nhìn hắn nói chuyện linh tinh, thở dài một hơi, vươn tay sờ mắt Giang Thăng: "Mau khỏe lại nhanh đi!"
Văn Chiêu từng nghĩ nếu không gặp nhau trong tòa nhà ở phòng thí nghiệm, bọn họ sẽ không bao giờ giống như những người bạn học bình thường sẽ có giao thoa, cận nhìn Giang Thăng đang ngủ, cậu nghĩ gặp được nhau vẫn sẽ tốt hơn.
Cậu đã đoán trước được cuộc sống tương lai của mình, cậu sẽ từng bước học tập, cậu sẽ không thể kết hôn, sống mộtcuộc sống tẻ nhạt và cậu thực sự sẽ không có dũng khí để ở bên một người.
Những cuộc gặp gỡ của con người luôn quá tuyệt vời, những cuộc gặp gỡ đó có lẽ là sự bắt đầu của một giai đoạn.
Lúc cậu lái xe đưa Giang Thăng ra sân bay, Giang Thăng dựa vào vai cậu, không dậy nổi tinh thần, đây là tác dụng phụ sau khi uống thuốc, cậu phát hiện thuốc của Giang Thăng đã tăng lên rất nhiều.
Bạch Nguyễn đã đợi sẵn ở sân bay, cô nhìn Giang Thăng và Văn Chiêu, cũng nhìn chằm chằm lối vào sân bay một hồi lâu.
Trông cô có chút hốc hác, chiếc váy đen xếp ly khiến cô càng thêm tái nhợt hơn, Văn Chiêu hỏi: “Bố của Giang Thăng không đi cùng ạ?” Cô lắc đầu không nhìn vào lối vào: “Anh ấy ở lại xử lý cục diện mớ hỗn độn của nội bộ nhà họ Giang."
Văn Chiêu nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, không lên tiếng.
Lúc đăng ký, Văn Chiêu đứng bên ngoài nhìn Giang Thăng, cậu mỉm cười với Giang Thăng.
Giang Thăng cao gầy mặc một chiếc áo khoác đen, sắc mặt tái nhợt, quai hàm sắc bén, một đôi mắt cực kỳ thâm thúy dính ở trên người Văn Chiêu không chịu rời.
Văn Chiêu dùng khẩu hình nói với hắn:" Chờ em nhé."
Sau khi Giang Thăng rời đi, cậu không về nhà mà đến nhà của Giang Thăng, cậu đặt chìa khóa lên bàn cà phê, nằm trên sô pha ngơ ngác nhìn trần nhà, đu chân trong không trung.
Khi hộ chiếu và một số thủ tục đã sẵn sàng, cậu nói với Giang Thăng rằng cậu một tuần nữa sẽ có thể qua chỗ hắn.
Sau khi cảm giác thèm ăn của Văn Chiêu tốt lên một thời gian ngắn trong vài tuần thì Văn Chiêu lại bắt đầu cảm giác chán ăn, các cơ của cậu thường xuyên bị đau, cậu luôn buồn nôn.
Ăn không ngon làm sắc mặt cậu tái nhợt, khi Lê Tưu bưng ra món ba ba hầm, Văn Chiêu cau mày, không khống chế được cơn buồn nôn, liền vội vàng chạy nhà vệ sinh để nôn, Lê Tưu đi theo lo lắng nói: " Có phải ăn nhầm đồ hỏng rồi không? Làm sao lại giống như đang mang thai vậy chứ?"
Văn Chiêu sững người ngay lập tức, cậu run rẩy vặn vòi nước, sắc mặt trầm xuống rồi bước ra ngoài.
“Con đi đâu vậy? Con vẫn chưa ăn xong cơm mà." Lê Tưu hô to với cậu.
Văn Chiêu vội vàng đến hiệu thuốc mua một que thử thai, cùng với ánh nhìn kỳ lạ của nhân viên doanh thu, cậu đi đến nhà của Giang Thăng.
Cậu đọc xong hướng dẫn và đi vào nhà vệ sinh nhưng lại không có đủ can đảm để thử, cậu xoa mặt, run rẩy xé túi bao bì ra.
Văn Chiêu ngồi trên bồn cầu hồi lâu vẫn chưa định thần lại được, cậu có chút choáng váng nhìn hai vạch đỏ trên que thử thai.
Cậu mang thai, mang thai đứa con của Giang Thăng.
Như đang nói đùa vậy, cậu nghĩ đi đến bệnh viện sau đó mặc quần vào rồi vội vã bước ra ngoài.
Khi đi tới phòng khách, cậu lại dừng lại, từ trong túi lấy ra điếu thuốc, châm lửa rồi ngồi trên sàn nhà hút thuốc.
Tất cả những ký ức hiện lên trong tâm trí cậu như một tia sáng thoáng qua, cậu có thể nhớ lại tất cả những gì cậu đã làm tình với Giang Thăng, cậu nhớ đến những nụ hôn ẩm ướt, hơi thở nóng bỏng, dịch thể của Giang Thăng và tiếng rên rỉ không kiêng dè gì của cậu.
Giang Thăng ôm eo cậu, nói: "Văn Chiêu, em sẽ mang thai sao?"
"Chắc là sẽ không."
Biểu tình Giang Thăng hung ác nguy hiểm, nói:" Em nhất định sẽ mang thai."
Văn Chiêu sờ sờ tóc của hắn, nói: "Em nếu mang thai thì sẽ sinh cho anh."
Đến khi điếu thuốc làm phỏng tay, Văn Chiêu mới dập đi.
Tất cả náo động thanh xuân ngay lúc này đều ngây ngốc dừng lại, trong bụng cậu có một khối máu thịt, mang theo huyết mạch của Giang Thăng.
Cậu gọi điện cho Giang Thăng: “Em có một chuyện rất quan trọng muốn đích thân nói với anh.” Cậu dừng lại một chút: “Chờ em.”
Buổi tối hôm trước khi lên xe, Văn Chiêu trở lại trường học lấy đủ loại giấy tờ học sinh, vừa ra khỏi văn phòng trời bắt đầu đổ mưa, cậu trở lại chỗ ngồi thu dọn sách giáo khoa, Phương Tư Tư đi tới giúp.
Cô hỏi nhỏ: "Ngày mai cậu đi máy bay à?"
“Ngày mai bay.” Văn Chiêu sắp xếp tài liệu học tập sang một bên, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt dò hỏi của gã đầu trọc.
Văn Chiêu cau mày, trong lòng có dự cảm xấu.
Khi cậu cầm tài liệu bước ra khỏi cổng trường thì mưa đã nhỏ dần, nước mưa rơi vào người làm nhớp nháp, khó chịu.
Vừa đi qua con hẻm, mưa lại bắt đầu nặng hạt, cậu chạy đến mái hiên phía trước, theo sau là hàng loạt tiếng bước chân, chưa kịp phản ứng thì cậu đã bị một cái đá chân đá vào bắp chân một cái.
Văn Chiêu lảo đảo ngã xuống đất, nước mưa ngay lập tức làm ướt quần, Văn Chiêu ôm bụng đứng lên, vẻ mặt hung ác nhìn đám người phía sau.
Nước mưa rơi trên khuôn mặt gã đầu trọc khiến gã càng thêm âm trầm, gã kỳ quái cười nhìn Văn Chiêu: "Ngày mai mày đi rồi, tao vẫn còn chưa trả được thù đây."
Văn Chiêu cười lạnh một tiếng: "Tao không có thời gian với mày, chúng ta không có thù hận gì với nhau."
“Không có mày, tên mất trí đó sao có thể bảo tao nhảy xuống sao?” Gã đầu hói khủng bố nói.
Văn Chiêu lấy tay che bụng, không muốn nói nhiều với gã, nhặt lên tư liệu muốn rời đi.
Gã đầu trọc túm lấy ống tay áo của Văn Chiêu, đâm cậu một cái, nước mưa làm quần áo ướt đẫm, Văn Chiêu lau nước mưa trên mặt, lạnh lùng nhìn gã: “ Mày cmn có bệnh à?!” Cậu đang kiêng dè bụng mình, không dám cùng gã đầu trọc đối đầu.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, tạt vào mặt khiến cậu không thể nhìn rõ phía trước, gã đầu hói lao về phía cậu, cậu không dám làm càn đỡ đòn, gã đầu trọc nhìn ra cậu đang kiêng dè bụng thì ra tay càng lúc càng nhanh, vài cú đấm rơi lên người cậu.
"Không phải lúc nào mày cũng coi thường tao sao? Sao bây giờ mày lại yếu đuối như vậy?" Gã đầu trọc hét lên với đôi mắt đỏ hoe và nụ cười hả hê trên mặt.
Gã đá vào bụng Văn Chiêu, Vân Chiêu dùng tay chặn lại sau đó ngã xuống đất một cái, sắc mặt cậu tái nhợt ngã xuống đất run rẩy, mưa rơi trên mặt che khuất tầm mắt của cậu.
Gã đầu trọc nhìn cậu nằm trên mặt đất, dùng chân đá vào người cậu: "Tại sao không bò dậy nổi rồi?"
Văn Chiêu nằm trên mặt đất hồi lâu không có phản ứng, trên trời vang lên tiếng sấm rầm một tiếng, gã đầu trọc cảm thấy bất an, trong cơn mưa càng lúc càng lớn, gã nhìn thấy máu trên mặt đất từ người Văn Chiêu chảy ra.
Ý thức Văn Chiêu dần dần mơ màng, cậu nhìn thấy mưa rơi trên mặt đất, máu chảy tràn ra ở dưới, liền nghĩ đến Giang Thăng, hắn vẫn đang đợi cậu ở nước Đức, sau khi ánh mắt trở nên tối mịt lại, cậu lẩm bẩm:" Giang Thăng.
"
Cậu nghe thấy tiếng hét chói tai của Phương Tư Tư.
Tiếng xe cấp cứu không ngừng vang lên, ánh đèn xanh nhấp nháy trên mặt đất, nhân viên y tế vội vàng đặt Văn Chiêu lên cáng, Phương Tư Tư lo lắng nắm tay cậu, cô vừa khóc vừa nói: "Văn Chiêu, cậu phải cố gắng giữ tỉnh táo."
Gã đầu trọc run rẩy đứng trên vũng máu: "Không phải tôi, không phải tôi, tôi chỉ muốn dạy cho nó một bài học trước khi nó rời đi thôi..."
[Điều người viết muốn nói:]
Em bé sẽ không bị xẩy nha ~
- -------------------------
Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!.