Về Sau Bớt Ăn Cá

Chương 27: Hai mươi bảy con cá




Đáy mắt anh dày nặng cảm xúc kích động, giao nhau mà hiện lên, giống như đã áp lực thật lâu rồi.

Mà cô bước trên đường không thật, ở trong mưa rền gió dữ mà tiến lên hết sức, vẫn không hề nhúc nhích mà ngước mắt nhìn, không còn thấy anh đâu nữa. 

Không biết qua bao lâu, học tỷ thấp giọng nhắc nhở Trịnh Ý Miên: "Miên Miên, động tác, lời kịch."

Trịnh Ý Miên đột nhiên hoàn hồn, dịch ánh mắt đi, từ trong đầu suy nghĩ lời kịch cùng động tác, mỗi một bước đều hơi có chút hoảng loạn.

Thật vất vả chờ lời kịch của cô xong rồi, cô rốt cuộc mới có thể nghỉ ngơi.

Cô sắm vai Ngải Ti Mỹ kéo dệt là chuyện xưa của nữ chính, lúc sau suất diễn của nữ chính không nhiều lắm, ý nghĩa của kịch bản cũng tới hồi kết thúc.

Mọi người đi theo tiết tấu của buổi sáng mà tập luyện hai lần, sau khi tập luyện kết thúc, đã tới buổi tối rồi.

Cùng mọi người tạm biệt nhau xong, Trịnh Ý Miên không trực tiếp quay trở lại phòng ngủ.

Cô tản bộ ngoài trường học một vòng, thời điểm đến trạm giao thông công cộng, vừa vặn đụng phải xe buýt trống trải, đơn giản tìm một vị trí gần cửa sổ mà ngồi lên.

Qua mấy trạm, không biết là cái công viên gì, Trịnh Ý Miên từ cửa sau đi xuống.

Bởi vì cô vẫn luôn xuất thần, cô không phát hiện có người ngồi cùng một chiếc xe buýt với cô, cùng cô xuống trạm.

Trịnh Ý Miên tới công viên, phát hiện trên màn trời xa kia, có một cái đèn Khổng Minh đang bay.

Ánh sáng nhỏ bé ấm áp màu vàng lập tức bay xa, ở trong màn đêm phe phẩy bay đi phương xa.

Cô ngửa đầu nhìn một lát, đuổi theo phương hướng phía trước mà đi, đi hơn hai mươi phút, phát hiện nơi sân trống trải, có người ở đây châm đèn Khổng Minh.

Không biết hôm nay là ngày mấy.

Cô lung tung nghĩ bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân, nghiêng đầu qua xem, phát hiện có một đôi tình lữ dừng ở bên cạnh cô.

Cô gái chỉ vào màn trời nói: "Em cũng muốn đèn Khổng Minh."

Rất nhanh đã có tiếng đáp lại: "Được, anh tìm cho em."

Không bao lâu, nam nhân cầm tới một cái đèn Khổng Minh rất lớn.

Khoảnh khắc xoay người kia, một loại tình cảm không thể miêu tả bao vây Trịnh Ý Miên, cô nhìn cái đèn Khổng Minh kia, âm thầm suy nghĩ, cô nương này khẳng định rất hạnh phúc.

Có một người, nguyện ý tìm kiếm thứ cô ấy muốn, hơn nữa luôn luôn bên cạnh chăm sóc, luôn cùng cô ấy hoàn thành những việc cô ấy muốn hoàn thành.

Trịnh Ý Miên vỗ vỗ cổ, chuyển ánh mắt, cười cười.

Cô thế nhưng lại có chút hâm mộ.

Nhiều lần, lại có tiếng bước chân từ đằng sau truyền đến, đèn Khổng Minh làm sáng một góc, chiếu xuống trước mặt cô một cái bóng cao dài.

Trịnh Ý Miên xoay người.

Ánh đèn chiếu vào khiến sườn mặt Lương Ngụ sáng lên, làm hình dáng anh càng thêm thon dài thâm thúy, từng vết góc cạnh cũng trở nên rất đẹp.

Anh cầm cái đèn Khổng Minh kia, đứng trước mặt cô.

Cô duỗi tay sờ sờ mặt đèn, cười ngẩng đầu hỏi anh: "Mua ở đâu vậy?"

Một chớp mắt hỏi ra kia, bản thân cô giật mình một cái.

Giọng nói của cô thể hiện sự thân thuộc, mà đến chính bản thân cô cũng không ngờ tới.

Rõ ràng cho rằng bản thân đang ở một mình, nhưng khi gặp Lương Ngụ, cư nhiên lại không kinh ngạc một chút nào, giống như đã sớm biết anh đang đồng hành cùng mình.

Giống như đã sớm minh bạch..... Quay đầu lại, ở phía sau cô, luôn là anh.

Ở một khắc kia, sức nóng đèn Khổng Minh bỗng nhiên khiến cô lĩnh ngộ ra gì đó.

Nếu mỗi lần gặp được đều là trùng hợp....

Vậy thì, tại sao mỗi lần gặp đều là trùng hợp được đây?

Cảm xúc rất nhỏ ở nơi nào đó, chợt như bụi bặm, bay tứ tung.

Lương Ngụ cười chỉ vào chỗ cách đó không xa: "Thấy cậu rất muốn nó, nên tớ mua."

Trịnh Ý Miên cầm lấy đèn Khổng Minh, nâng lên nhìn, tìm một thời cơ thả bay nó.

Lương Ngụ đứng trước mặt cô, mỗi một âm tiết phập phồng tạm dừng đều vô cùng rõ ràng.

"...... Không ước nguyện?"

Trịnh Ý Miên nhắm mắt lại, mi mắt hạ xuống thành một cái bóng ôn nhu.

Lông mi cô rung động một chút, ý cười bên má tựa hồ gia tăng.

Qua một lát, cô mở mắt, đèn Khổng Minh bay đầy trời chiếu ngược lên con ngươi màu đen của cô, biến thành những tia sáng nhỏ vụn, sáng ngời lại động lòng người.

Cô ý cười doanh doanh: "Tớ đã ước xong rồi."

Cô thúc giục anh: "Cậu không ước nguyện hả?"

Lương Ngụ nhìn cô vài giây, bỗng nhiên gật đầu: "Tớ có lẽ xong rồi."

Nguyện vọng của anh, chính là em.

"Tớ đếm ba hai một, cùng nhau buông tay ra nhé...." Trịnh Ý Miên ngẩng đầu nhìn màn đêm, gương mặt ửng đỏ, "Ba —— hai —— một ——"

Một khắc thả tay kia, đèn Khổng Minh dựa vào sức nổi mà bay lên, chở ước nguyện lẫn vào biển mây mênh mông rộng lớn.

Trịnh Ý Miên nhìn nó càng ngày càng nhỏ, cho đến khi chỉ còn là một cái chấm mơ hồ, cuối cùng chỉ còn lại tia sáng nhỏ, lúc này mới cúi đầu nói: "Đi thôi."

Lương Ngụ gật đầu nói: "Ừ."

Hai người song hành một đoạn đường, anh bỗng nhiên mở miệng: "Cậu...."

Trịnh Ý Miên nghiêng đầu nhìn anh, đang muốn trả lời, bên đường lại xuất hiện một con Samoyed đang tản bộ, thân thiện mà vẫy vẫy cái đuôi với Trịnh Ý Miên.

Cô sờ sờ đầu Samoyed, chờ chủ nhân đưa Samoyed đi rồi, mới tiếp tục hỏi: "Tớ cái gì, tại sao cậu lại không nói?"

Lương Ngụ lắc đầu, nói: "Không có việc gì."

Qua một lát, lại nói: "Tháng sau sẽ đi biểu diễn ở rạp hát, cậu có biết chưa?"

"Biết chứ," Trịnh Ý Miên vỗ vỗ tay, "Chúng ta hiện tại tập luyện không phải là vì cái này sao?"

".... Nhất định sẽ đi?"

Cô cười: "Đúng vậy, sẽ đi."

_

Kịch bản này ở trường học biểu diễn một lần, lần sau mới biểu diễn ở rạp hát.

Tuy rằng Trịnh Ý Miên cũng không rõ ràng vì sao lại mơ màng hồ đồ mà đi ra rạp hát, thời điểm hỏi học tỷ, học tỷ cũng không nói tỉ mỉ mà nói mông lung, chỉ nói là trường học nhiều danh ngạch cái gì đó, yêu cầu bọn họ tự đi.

Biểu diễn ở trường xong, qua hai tuần, là đi tới rạp hát.

Mọi người là phân tán mà đi, học tỷ chỉ nói trước 7 giờ tối muốn toàn bộ thành viên đến đông đủ, không cần đến trễ là được, đặc biệt là nữ chính Trịnh Ý Miên.

Cùng ngày, Trịnh Ý Miên 6 giờ 50 trình diện, cảm giác được mọi người đều thật trang trọng cùng khẩn trương.

Cô ngồi xuống, nhìn học tỷ còn vội vàng, liền tự mình hóa trang, hóa trang xong vừa nhấc mắt, đã 8 giờ mất rồi.

Cô đi vào phòng đổi quần áo, thời điểm ra tới, học tỷ đã bắt đầu tiếp đón mọi người lên sân khấu rồi.

Trịnh Ý Miên đè tay lên làn váy, theo ánh đèn cùng nhau bước vào rạp hát dựng sân khấu thật cao.

Hiện tại vẫn chưa chính thức mở màn, mọi người vẫn còn làm công tác chuẩn bị.

Có người thấp giọng dò hỏi: "Lương Ngụ đâu?"

Triệu Viễn: "..... Ở trên đường."

"Đúng rồi, vòng hoa mà Miên Miên mang đâu? Để ở chỗ nào?"

Trịnh Ý Miên theo bản năng sờ sờ đỉnh đầu: "Vòng hoa? Vòng hoa nào thế? Không ai nói cho tớ biết hết."

"Trên đầu cậu sẽ có một cái, lúc ấy là tớ phụ trách mua mà.... Làm sao bây giờ, chỉ một lát nữa là bắt đầu rồi.... Không biết tớ có thuận tay đặt trên cái rương lúc mới tiến vào không nữa....."

Trịnh Ý Miên xách làn váy lên, nói: "Tớ đi ra ngoài xem một chút."

Phía trước cô chính là cửa, ngoài cửa là đường đi, đường đi lại bên ngoài chính là một bãi đất trống chưa được khai phá.

Thời điểm vừa mới tiến vào, cô còn nghe học tỷ trêu ghẹo nói, bãi đất trống này dùng thể thả đèn Khổng Minh hoặc là cái gì, chỉ cần mở ra cửa, có cái gì thì cô có thể thấy được.

Theo lối nhỏ mà đi một vòng, tìm cái rương ấy khắp nơi, Trịnh Ý Miên cũng không tìm được cũng chưa gặp qua cái vòng hoa nào. Đừng nói vòng hoa, đào ba thước đất cũng không tìm thấy bông hoa nào.

Cô cũng có chút sốt ruột, chóp mũi thấm một chút mồ hôi, thời điểm xoay người trở về, bỗng nhiên bị người chặn đường lại.

Cô chợt ngẩng đầu, trước mặt là một gương mặt rất xa lạ.

Người tới đặc biệt lịch sự, còn thắt nơ, trong tay là một bó hoa rất lớn. Ở giữa bó hoa, là một tấm card viết những lời thể hiện tình yêu.

Hắn ta giới thiệu nói: "Chào em, anh là Phúc Hiền học ở hệ kiến trúc, anh...."

Lửa sém lông mày, cô làm gì còn có tâm tình nghe hắn ta tự giới thiệu nữa, ngắt lời nói: "Anh có chuyện gì không?"

"Anh thích em rất lâu rồi, em có thể làm bạn gái anh không?"

Đi thẳng vào vấn đề.

Trịnh Ý Miên cũng không có thời gian ở chỗ này lo liệu, kịch bản ngay lập tức bắt đầu, cô xin lỗi nói: "Ngại quá, em trước mắt không có suy xét qua chuyện này."

Phúc Hiền chợt sửng sốt, tựa hồ không nghĩ tới chính mình sẽ bị từ chối nhanh đến như vậy.

"Được rồi, tuy rằng em đã từ chối anh, nhưng anh vẫn chúc em diễn xuất thật thuận lợi, cố lên."

Hắn ngồi dậy, đứng qua một bên, tựa hồ suy nghĩ là muốn cô đi trước, chính mình ở một mình khôi phục lại một chút.

Trịnh Ý Miên chào, hấp tấp mà chạy về sân khấu, mới vừa chạy lên sân khấu, bỗng nhiên cảm giác có gì đó không thích hợp.



Vì cái gì mà trên sân khấu một người cũng không có?

Cô không biết phải làm sao, mới vừa quay người lại, ánh đèn ở sân khấu bỗng nhiên toàn bộ đều bị tắt.

Ngay sau đó, cửa lớn bị một người đẩy ra.

Cùng với một tiếng vang trầm thấp, trên sân khấu bắt đầu mở nhạc, giọng hát uyển chuyển du dương, giống như là vũ hội thế kỷ ở thời trung cổ.

Cô giống như đã đoán được gì đó, ngẩng đầu —— 

Bóng đêm quạnh quẽ, u ám, vừa sâu vừa đen, mà nháy mắt anh bước đến kia, vô số đèn Khổng Minh từ phía sau anh từ từ dâng lên, từ từ nhiều lên, ánh sáng vàng nhạt dần bay lên chiếu sáng người một mảng lớn, thắp sáng khắp bầu trời đêm.

Ánh đèn trên mặt đất đều mờ nhạt tạo thành những cái bóng khi nông khi sâu, đèn Khổng Minh phía sau phiêu diêu bất định, như đang ẩn mình trong rừng cây, bị người đánh thức, mở mắt ra thì nhìn thấy đom đóm đang phát ra từng ánh sáng lãng mạn trong đêm.

Anh chưa từng dừng lại, cứ đi thẳng về phía cô.

Mỗi một bước đều rất rõ ràng, mỗi một đoạn ngắn đều khắc sâu vào ánh mắt cô, Trịnh Ý Miên nín thở, nhìn anh đang đứng trước người cô. 

Lương Ngụ duỗi tay, đem vòng hoa trong tay mình ra, nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu cô.

Anh cúi đầu nhìn cô, tay cũng không di chuyển, đặt sau đầu cô, lấy đầu ngón tay, lưu luyến mà xoa nhẹ một chút.

"Vừa mới bị người ta đoạt trước thứ tự tỏ tình, anh đã rất tức giận."

"Nhưng anh lại nghe được em từ chối hắn ta rồi, lại rất cao hứng."

Anh gợi lên khóe môi, âm thanh giống như say, khàn khàn mà triền miên.

Trịnh Ý Miên chớp mắt.

"Có chút không dám, nhưng không nói lại không cam lòng. Tuy rằng biết lời này em đã nghe qua rất nhiều lần rồi, nhưng anh vẫn chưa từng nói với em."

"Hiện tại, anh muốn chính thức hỏi em một lần ——"

Đầu ngón tay anh giật giật, đem cô buông ra, để bản thân phản chiếu trong mắt cô, gằn từng chữ một mà mở miệng hỏi.

"Hiện tại em có suy xét tới yêu đương không? Nếu có, em có thể.... Ưu tiên suy xét anh trước được không?"

"Nếu hiện tại tạm thời không nghĩ tới, vậy vị trí này, anh có thể.... Đặt trước hay không?"

Không muốn em cùng người khác ở bên nhau.

Bọn họ sẽ không thích em hơn anh đâu.

Tác giả có lời muốn nói: Từ giờ chúng ta sẽ gọi Ngụ là thiếu nam tình cảm ha ha ha ha.

______

HV: rạo rực chưa =)))) tôi edit còn thấy rạo cmn rực mà =))))