Về Sau Bớt Ăn Cá

Chương 12: Mười hai con cá




"Tại sao lại thích cô ấy?" Lương Ngụ tay gối lên đầu, trợn mắt nhìn trần nhà.

Bọn họ nín thở chờ trả lời.

Sau một lúc lâu, Lương Ngụ vân đạm phong khinh: "Lớn lên xinh gái đi."

Mọi người:???????

........

Kỳ thật, nếu muốn chính xác mà nói, anh thích thầm cô từ rất sớm, so với mọi người trong đám bọn anh, còn lâu hơn.

Đây thật sự không phải là phim truyền hình động một chút là sinh ly tử biệt, nghìn cân treo sợi tóc mà nháy mắt động tâm.

Đã từng có lưỡi dao chói lọi xẹt qua cánh tay trước mắt anh, may mắn không thương đến động mạch chủ, cứ lẻ loi một mình bị người chặn đánh ở hẻm nhỏ như thế, cuối cùng cũng thuận lợi thoát hiểm.

Với anh mà nói, cả đời này thời khắc kinh tâm động phách quá nhiều, dần dần nhớ lại cũng trở nên đần độn vô vị, lơ lỏng bình thường.

Chỉ có ngày đó nhìn thấy cô, trời sáng khí trong, gió mát ấm áp dễ chịu, ánh sáng ấy trở nên đặc biệt ôn nhu.

Khi đó, không biết ở đâu tổ chức thi đấu bên ngoài.

Ngày đó anh hiếm có ngày không đi tiệm net, ở quán thiết bị điện tử gần nhà đi dạo một vòng, mắt thấy thi đấu tiến hành đến hừng hực khí thế, liền đứng lại ở một bên nhìn xem.

Có người bưng chén nước, phải đi qua một đoạn đường gập ghềnh chênh vênh. Lảo đảo duy trì cân bằng một lúc, một chén nước đầy chỉ còn lại một phần hai.

Anh đứng tại chỗ, ôm lấy cánh tay, đạm đạm cười một tiếng.

Đã tràn một nửa.

Cô vẫn đứng trong đội ngũ, cười một tràng dài: "Còn có một nửa thôi đấy."

Trong nháy mắt ấy, trên người cô tự nhiên tỏa ra hơi thở, khó có được làm anh phải hoảng hốt một lát.

Tích cực, hướng về phía trước, như là kéo ra bức màn nghênh đón những tia sáng đầu tiên, mỗi một tấc đều cảm nhận được sinh mệnh sống no đủ cùng tinh thần phấn chấn.

Như một điều tốt đẹp nào đó, ở thời điểm mọi người đều nản lòng, cô vĩnh viễn có thể tìm được một mặt tích cực, hơn nữa truyền cảm xúc cho người khác.

Sự thật chứng minh, mỗi một lần, cô cũng đều hoàn thành rất tốt.

Cũng là lần đầu tiên anh cảm giác được, thế giới u ám và mất đi tinh thần của mình, đã được một vòng ánh sáng ôn nhu, chiếu rọi một chút.

Sau đó, khó có được nơi nào anh cũng không đi, chỉ canh giữ ở gần đó, hy vọng có thể lại nhìn thấy cô.

Nhưng cô không hề xuất hiện thêm một lần.

Lần thứ hai gặp lại, là một tháng sau, anh rong chơi suốt đêm, trắng đêm chưa ngủ, đi siêu thị gần đó mua bia.

Đó thật sự là trạng thái hoàn toàn không ổn, nằm không thể chợp mắt, ngủ cũng không yên.

Anh đốt điếu đốt, mới vừa cắn, ngẩng đầu lên nhìn thấy cô mặc đồng phục từ con hẻm đối diện đi tới. Có một đường ánh sáng lơ lửng trong không khí, trong con phố tấp nập mang đến một đoạn hương thơm

Sạch sẽ lại thuần túy, nguyên khí lại tốt đẹp.

Anh cũng là một khắc kia mới biết được, cho dù trong xương cốt chán đời cỡ nào đi chăng nữa, đều có bản năng hướng tới những vật tốt đẹp, ôm ấp một loại ý nghĩa cố gắng mà hướng tới.

Anh nghĩ, không thể như vậy được, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy phải thay đổi một chút nếp sống sinh hoạt, ít nhất không thể kém quá nhiều so với cô. Anh về nhà nấu nước ấm tắm sạch sẽ, ngủ một ngày.

Trong mộng là cô, tỉnh lại liền đi tìm cô, biết được cô học sơ trung, thời điểm đi ngang qua, nghĩ đến cô đang đi học ở chỗ này, liền cảm thấy có một chút động lực.

Vốn dĩ nghĩ là sẽ chọn một trường cao trung tùy tiện nào đó, sau đó lão tử hỏi anh, anh tùy ý mà nói một cái tên, học cùng trường cao trung với cô.

Vừa mới bắt đầu cao trung, anh rảnh rỗi đi tới trường, suy nghĩ sẽ ở trên lan can trường chờ cô xuất hiện.

Cô làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, tiết thứ hai tan học liền đi WC, tiết thứ năm sẽ đi mua đồ, giữa trưa sẽ đi vòng quanh sân thể dục một vòng.

Anh nhớ kỹ cái quy luật này, thời điểm nhìn cô, liền cảm thấy cao hứng mà chẳng cần lí do nào cả.

Từ khi nào mà cảm giác lại không đúng như thế?

Sau đó anh ở lại viện một tháng, một tháng không thấy được cô, cho tới khi thấy cô cùng bằng hữu cười, một lần nữa đi qua tầm mắt anh.

Nói thế nào đây nhỉ, một khắc kia, phảng phất như mất mà tìm lại được, rực rỡ tân sinh.

Lúc ấy anh mới ý thức được giống như có cái gì đó không đúng rồi, hốt hoảng mà cảm giác được, thì ra khi còn sống, sinh mệnh của anh cũng có thể xuất hiện khái niệm "thích".

Thật là có điểm là người ta không thể tưởng tượng được.

Sau đó lại giúp cô đuổi lui những nam sinh quấy rầy cô, cô ở phía dưới ngẩng đầu nhìn anh, xem như đó là lần đầu tiên bọn họ đối diện với nhau.

Kỳ thật anh không suy nghĩ cẩn thận là mình muốn trở thành con người thế nào, chỉ là muốn bên cạnh cô thôi. Cô giống như ngọn hải đăng lý tưởng, dẫn đường cho anh đi.

Tìm hiểu nguyện vọng đại học của cô, học kỳ sau của cao nhị, anh liền xin giáo viên dạy mình mỹ thuật cùng văn hóa, liều một lần, cùng cô thi vào trường đại học.

Thời điểm phản giáo sẽ không muốn học nữa, nhưng nghĩ đến có thể nhìn thấy cô, liền trở về một lần.

Giáo viên toàn bộ đều đối với anh lau mắt mà nhìn, nói một đống lớn lung tung rối loạn.

Thật ra cũng không phải là anh hoàn lương, đối với anh mà nói, chưa từng có ý nghĩa nào về bản chất của "tốt" và "xấu".

Cô ở nơi nào, anh đi nơi ấy.

Chỉ có vậy mà thôi.

Thời điểm ở trường mới vừa thấy cô, cao hứng là thật, không dám tùy tiện hành động càng là thật.

Hồi học cao trung cô cự tuyệt không ít người, cũng nói qua chính mình không thích người chỉ biết yêu đương, anh biết rõ, nếu chính mình không có đủ nắm chắc, cứ đem tâm ý thổ lộ với cô, không chỉ bị cự tuyệt, mà càng có được sự xa cách của cô.

Anh không nghĩ sẽ trở thành người qua đường trong sinh mệnh của cô, anh muốn cùng cô đi được xa hơn và lâu hơn dù chỉ một chút, đầu tiên phải bắt đầu từ làm bằng hữu của cô, chậm rãi dung nhập vào sinh hoạt của cô, hiểu biết được sở thích cùng sở đoản của cô.

Sau đó, cũng thử làm cô.... thích mình.

Chỉ có cho đến lúc ấy, anh mới đủ can đảm để tỏ tình, mới có phần thắng.

Hiện tại cũng không phải thời cơ tốt nhất.

...........

Ngày hôm sau 8 giờ rưỡi là phải tập hợp.

Trịnh Ý Miên cuộn người trong chăn, duỗi tay đem đồng hồ báo thức tắt đi, trong ổ chăn giãy giụa trong chốc lát, cuối cùng mới ngồi dậy.

"Rời giường thôi....." Cô híp mắt bật đèn, xuống giường rửa mặt, đánh thức người trong phòng ngủ.

Bốn người trong phòng ngủ đều quan hệ không tồi, nhưng cơ bản đều là hai người cùng nhau đi, phối hợp hành trình gì đó cũng tiện.

"Hôm nay có hoạt động gì thế?" Lý Mẫn ngáp dài mặc quần áo.

"Đi tham quan gần đây, buổi chiều trở về vẽ ký họa."

Trịnh Ý Miên rửa mặt, lấy khăn lau khô, nhìn Lý Mẫn nói: "Tớ rửa xong rồi, cậu đi đi."

Rửa mặt xong, sau đó ăn sáng, mọi người tập hợp đi lên núi. 

Căn cứ vẽ vật thực này được khai phá như là một sơn trang nghỉ phép, đằng sau chính là địa phương canh tác, còn có người ở bên trong.

Trịnh Ý Miên cùng Lý Mẫn đi đằng sau, chậm rì rì.

Một bên có người hái trà, mẻ lá trà mới hái ở dưới ánh mặt trời ánh lên một tầng ánh sáng lấp lánh.

Thấy đội ngũ phía trước bỗng nhiên đình trệ, Lý Mẫn ngẩng đầu đi lên phía trước nhìn: "Phía trước bị làm sao thế?"

Nữ sinh phía trước quay đầu trả lời cô ấy: "Phía trước có hố, muốn đi phải nhảy qua."

Lý Mẫn cười căng thẳng: ".... Thật đúng là đường núi cong cong quanh co ha."

Lớp trưởng đằng trước phất tay tiếp đón mọi người: "Nam sinh nhảy lại đây tiếp đón nữ sinh một chút nào, đem các cô ấy kéo qua bên này."

Triệu Viễn bỗng nhiên cảm giác được, nữ sinh đang đi tới phía trước, thả chậm bước chân.

Cậu ta chọc Lương Ngụ một chút: "Các cô ấy có phải muốn đi đằng sau anh, để anh kéo qua hay không?"

Lương Ngụ cũng thả chậm bước chân, sau một lúc lâu nói: "Đi chậm một chút, lưu lại đằng sau."

Triệu Viễn gật đầu: "Đã rõ."

Hai người họ duy trì bước nhỏ, lưu lại đằng sau.

Cuối cùng đằng sau chỉ còn Triệu Viễn Lương Ngụ, còn có Trịnh Ý Miên cùng Lý Mẫn.

Lớp trưởng: "Bốn người các cậu, mau tới đây."

Triệu Viễn nhảy qua trước, đứng ở đối diện.

Lý Mẫn là một người sáng suốt, lập tức đi tới phía trước, nói với Trịnh Ý Miên: "Tớ đây đi trước nhé!"

Đội ngũ thật nhanh đi lên phía trước.

Lý Mẫn cùng Triệu Viễn cũng đi trước.

Giao lộ này, cũng chỉ còn Trịnh Ý Miên cùng Lương Ngụ.

Lương Ngụ đỡ tường, dựa vào đôi chân dài ưu thế, thật nhanh đã đi qua được.

Trịnh Ý Miên đứng ở chỗ đó, lỡ vách tường loang lổ, ngẩng đầu, nhìn thấy anh vươn tay với mình.

......

Cô hơi cúi người, tay liền đáp lên lòng bàn tay anh.

Lúc này lòng bàn tay anh, có điểm lành lạnh ẩm ướt.

Lương Ngụ kéo tay cô, hướng tới phía mình kéo kéo.

Anh cúi đầu nhìn hố dưới chân cô, không quên nhắc nhở nói: "Cẩn thận một chút."

Kỳ thật cũng không có quá nhiều hố.

Trịnh Ý Miên thả người nhảy về phía trước, Lương Ngụ ở phía trước đứng vững ở đó mà tiếp được cô, thủ đoạn mà hơi hơi dùng sức, liền đem cô kéo tới bên người.

Khí vị trên người anh ập vào mặt, giống như mùa đông bị người ta ném một quả cầu tuyết xù xù đầy lông, mùi tuyết hương thanh lãnh cùng mùi hương lá cây lôi cuốn thoang thoảng mà thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng.

Cô đâm vào trước ngực anh, ngực anh mang theo một cảm giác an toàn ngoài dự đoán, làm người ta nhịn không được mà tim đập nhanh.

Mới vừa đứng vững, Trịnh Ý Miên đứng dậy, đang muốn cảm ơn anh.

Mới há mồm, phát hiện ở đằng trước có gì đó không thích hợp.

Thì ra đại đội mà cô cho rằng đã rút lui, toàn bộ đều đứng ở giao lộ, vây xem hai người bọn họ.

Mọi người cùng một sắc mặt mà vây thành một đoàn, treo trên mặt "bạn biết tôi biết" ý cười, vui tươi hớn hở nhìn hai người cơ hồ đang ôm nhau.

Trịnh Ý Miên vội vàng nhảy ra hai bước, hỏi đồng bọn đang đứng vây xem ở một góc Lý Mẫn: "Các cậu đứng ở đây làm gì?"

"Còn có thể làm gì," lớp trưởng cất di động, "Chờ hai người các cậu đấy."

"Không phải chứ, chỉ nhảy qua một vũng nước nhỏ thôi mà, cũng không phải nhảy vực, hai người các cậu lại muốn nhảy cho lãng mạn thế à?"

Có người vỗ vỗ bả vai lớp trưởng: "Lớn rồi, liền ái mộ xem người trẻ tuổi thể hiện tình yêu đi."

"Chúng tớ không...."

Lời còn chưa nói xong, mọi người lại tản hết ra: "Tốt tốt tiếp tục đi lên phía trước thôi, phía trước còn có một đoạn đường dài đấy!"

Trịnh Ý Miên: Vì sao lại không nghe tôi giải thích hả????

"Đừng giải thích," Lý Mẫn hiểu rõ tâm tư cô, "Dù sao hai người các cậu cũng..."

Trịnh Ý Miên gật đầu: "Ừ, dù sao tụi tớ cũng không có gì, thân chính không sợ bóng tà."

Lý Mẫn kỳ quái mà nhìn cô: "Không phải, ý tớ là, dù sao hai người các cậu đều như thế, giải thích chúng tớ cũng sẽ không tin."

Trịnh Ý Miên:...........?

Vì phòng ngừa đám người Lý Mẫn lại đem đề tài kéo tới độ cao kỳ quái nào đó, Trịnh Ý Miên cố ý tận tình khuyên bảo cùng cô ấy nói: "Mẫn Mẫn, lời đồn là không thể tin."

Lý Mẫn nghiêm túc gật đầu, giơ di động lên: "Ừ, mỹ nhan bắt đầu từ B612." (VH: cười xỉu =))))

"...."

........

Toàn bộ buổi sáng đều hao phí ở đường núi, các cô dọc theo mặt sau trên đường mòn, nhìn nhìn chỗ ngồi cùng phong cảnh tự nhiên, liền theo một con đường khác vòng một vòng cong, trở lại vị trí dừng chân.

Nhiệm vụ buổi chiều là vẽ một bức ký họa thật tinh tế.

Điều kiện trong phòng không phải là đặc biệt tốt, tuy rằng có bàn, nhưng không có công dụng gì cả, ở trên giường nằm vẽ trong chốc lát, Trịnh Ý Miên xuống giường.

Lý Mẫn nhìn cô: "Cậu làm gì thế?"

"Ngồi vẽ ở chỗ này quá không thoải mái rồi, chân vẫn luôn banh ra," Trịnh Ý Miên dương đầu chỉ chỉ bên ngoài, "Tớ đi lên phòng khách trên lầu vẽ đây."

Lý Mẫn cũng đi lên, đem gối trên tay ném lên giường: "Tớ đi lên cùng cậu nha, cùng đi lên đi."

Muốn đi qua phòng khách, phải đi qua phòng ngủ của Lương Ngụ.

Triệu Viễn đánh xong một ván trò chơi đang nghỉ ngơi, vừa nhấc đầu liền phát hiện mục tiêu. 

"Nhìn kìa nhìn kìa, chị dâu lên đây! Ngụ ca, chúng ta...."

Triệu Viễn còn chưa dứt lời, đang muốn hưng phấn mà đẩy đẩy Lương Ngụ, lại phát hiện người đã sớm ra ngoài mất.

Nghiêng đầu vừa thấy, quả nhiên đã vào phòng khách.

Đều có những thứ như là dò tìm kim loại, dò tìm hoàng kim....

Người này.... giống như là dò tìm Trịnh Ý Miên thế????

........

Sau đó Triệu Viễn cũng đi qua, vài người vây quanh cái bàn bên cạnh nói chuyện phiếm.

Không biết nói tới đề tài gì, Triệu Viễn chợt hỏi Trịnh Ý Miên: "Cậu ở cao trung từ chối yêu đương, là vì bài xích sao?"

Lúc ấy học cao trung, Lương Ngụ vẫn luôn chịu đựng, một là sợ cô ảnh hưởng tới học tập, hai là cô đã tỏ vẻ dứt khoát là chính mình sẽ không yêu đương ở cao trung, mỗi người theo đuổi cũng đều cự tuyệt hoàn toàn, mới làm Lương Ngụ chặt đứt ý niệm.

Thật vất vả mới tới đại học, Lương Ngụ bày tỏ rõ ràng một chút như thế, nhưng là như cũ, vẫn không dám bước qua tuyến ranh giới kia.

Trịnh Ý Miên nghe xong lời này, dừng bút, ngẩng đầu.

Đình đài mái hiên được gợi lên dưới ngòi bút của cô tinh tế vô cùng, hành lang khắc hoa đan xen.

Cô lắc lắc đầu, mở miệng nói: "À không."

Tác giả có lời muốn nói: Tấu chương của chúng ta phi thường giống như đào một hố nhỏ yêu đương, chờ đợi Miên Miên nhảy vào đi Ngụ phúc hắc.

_______

HV: chắc nay tặng 1 chương dài thế này thuiiiii gần 2800 từ rồi, tính up thêm chương nữa nhưng lười quá đi =((( mọi người vote để ta có thêm động lực đi, yêu yêu lắm.

À ta thông báo với các nàng chuẩn bị đào hố mới nhé, thấy văn án yêu quá nên ta đặt gạch trước luôn, mong các nàng ủng hộ hố mới của ta nhé!!! Nam chính bộ mới cực phẩm luôn á nhaaaa