Về Người Tôi Yêu

Chương 75: Chuyện đương nhiên




Khi Lương Minh Nguyệt đến Urumqi thì đã là nửa đêm, chị thuê khách sạn trước, sáng hôm sau bắt taxi đến showroom.

Chị đến sớm, showroom không mở cửa, chị ăn sáng ở gần đó rồi gọi điện trực tiếp cho Lý Thiên Thuỷ. Sau khi cúp điện thoại, chị thấy có một số người bắt đầu tụ tập ở lối vào showroom, những người này trông giống như người thân của người đã mất.

Chị đứng một bên yên lặng lắng nghe một hồi, đoán ra được nội tình của sự việc, mới thở phào nhẹ nhõm. Hôm qua chị có việc muốn tìm Lý Thiên Thuỷ và được biết rằng anh đã đến Tân Cương, sau đó chị nghe tin Lý Thiên Vân gây ra án mạng, showroom đã đóng cửa, bất kể tin tức đó có phải là sự thật hay không, chị cũng phải đến đây. Thứ nhất, nhìn tình huống cụ thể, nếu thật sự là án mạng, trên đường đi chị sẽ chặn hàng lại, thứ hai, chị cũng muốn nhìn xem thị trường ở Tân Cương, chị chỉ mới nghe nói chứ chưa từng đến bao giờ.

Đầu tiên chị hỏi thăm dọc đường, đi đến nhà kho, thấy cửa khóa, liền quay trở lại showroom. Lúc này hai anh em Lý Thiên Thuỷ đã đến, đang bị một nhóm người nhà của người mất chặn lại, mồm năm miệng mười tranh cãi. Sau đó là một màn hỗn loạn, không biết Lý Thiên Vân nói cái gì, đối phương vung tay đánh anh ấy.

Lý Thiên Thuỷ đứng phía trước che chở, thái độ cũng cực kỳ cứng rắn, kéo Lý Thiên Vân rời đi. Người nhà không cho đi nên hai bên đứng ngoài đường đối đầu nhau.

Một lúc sau, một chiếc xe cảnh sát đến, đưa anh em Lý Thiên Thuỷ và hai thành viên trong gia đình đó đi, những người thân còn lại không còn ai cầm đầu nên cũng giải tán.

Lương Minh Nguyệt vận động đôi chân lạnh cóng, bắt xe đi đến một trung tâm mua sắm gần đó.

Chuyện này đã xảy ra vào một tuần trước. Người mất giữa trưa đi uống rượu mừng, trở về đi làm thì lén trốn trong xe giao hàng để ngủ, khi được phát hiện thì đã tử vong, trong miệng có nhiều chất nôn. Bác sĩ nghi ngờ chất nôn đã làm nghẹt khí quản nên mới ngạt thở mà chết.

Advertisement

Lúc ấy Lý Thiên Vân đã kể toàn bộ câu chuyện cho Lý Thiên Thuỷ nghe qua điện thoại, hai anh em đã thảo luận và đi đến thống nhất với vợ của người kia là sẽ đền số tiền hai trăm năm mươi ngàn tệ.

Có quy định rõ ràng trong showroom là cấm nhân viên uống rượu trong lúc làm việc. Tuy nhiên, những người bốc xếp đều là lao động thể lực và làm việc trong nhà kho, thỉnh thoảng uống một chai bia vào buổi trưa, ngay cả khi Lý Thiên Thuỷ biết chuyện cũng chỉ cảnh cáo bằng lời nói chứ không phạt tiền. Thứ nhất, trước đây anh cũng đã từng làm công việc thể lực, vậy nên anh có thể hiểu được họ; thứ hai, một số người dân địa phương uống rượu bia rất tốt, một chai bia cũng chỉ giống như một thức uống mà thôi, vì vậy anh không quá quan tâm.

Trong cuộc họp, anh đã nhiều lần nhấn mạnh là nếu bị phát hiện uống rượu bia, nhất là rượu bia mạnh sẽ bị sa thải ngay. Về sau anh xác thực cũng đã sa thải một người bốc xếp đang uống rượu đế.

Người mất tham dự tiệc cưới vào buổi trưa, và thật sự chỉ uống hai ly bia, có người cùng bàn làm chứng. Lý Thiên Vân chỉ có thể quy cho anh ta tội lơ là nhiệm vụ, trong lúc làm việc mà lại trốn trên xe ngủ, đây là một sự thất trách nghiêm trọng.

Vốn đã thương lượng chuyện bồi thường xong, nhưng hôm sau đối phương lại trở mặt, đưa một người khác đến thương lượng, hơn nữa còn mở miệng đòi bảy trăm ngàn tệ. Sau đó họ lấy ra một danh sách, nói rằng người mất còn có một người cha 70 tuổi và hai con trai đang học cấp ba. Anh ta là trụ cột của gia đình, giờ cột đã không còn thì cả nhà sẽ sụp đổ, cho nên bảy trăm ngàn cũng không tính là nhiều!

Lý Thiên Vân cũng trở mặt với họ luôn, cho rằng bọn họ chẳng qua là thấy anh ấy là doanh nhân tỉnh khác không phải người ở đây nên mới giở trò sư tử ngoạm.

Trên thực tế, người mất cũng không được coi là người dân địa phương chân chính, bậc cha chú của bọn họ chỉ là người chạy nạn đến đây, sau đó cắm rễ ở Tân Cương. Nhưng dù thế nào đi nữa thì quan hệ của người ta ở đây rất rộng, tập trung một nhóm người thân chặn lối vào của showroom.

Sau vài ngày rắc rối, Lý Thiên Vân sợ có chuyện lớn ảnh hưởng đến công việc kinh doanh nên đã thương lượng từ bảy trăm ngàn xuống còn bốn trăm ngàn tệ. Sau khi nghe điều này, Lý Thiên Thuỷ đã trực tiếp đến Tân Cương để giải quyết.

Cảnh sát đứng ra hòa giải nhưng vô ích, bên phía đối phương có một người đến, chào cảnh sát rồi cùng người nhà ra về. Hai anh em Lý Thiên Thuỷ ra khỏi đồn cảnh sát, bắt xe trở lại showroom, Lý Thiên Vân cứ lải nhải bên tai anh, nói mình biết gia đình này cậy vào quan hệ của ai, cũng coi như có tiếng tăm. Đoán chừng bốn trăm ngàn tệ cũng không ăn thua gì.

Lý Thiên Thủy không đáp lời của anh ấy, anh không thể nào hiểu được, làm sao chỉ có hai ly bia mà ói đến nghẹn cả khí quản?

Lý Thiên Vân thì lại lo lắng về những chuyện quan trọng hơn, anh ấy hỏi tại sao Lương Minh Nguyệt lại đến đây? Khi tài xế tấp vào lề, hai người trước sau xuống xe, Lý Thiên Thuỷ kêu anh ấy đi làm việc như thường lệ, còn mình thì đi gọi điện thoại, anh muốn tìm hiểu người mà bên kia nhờ vả là ai, để hai bên bình tĩnh lại ngồi xuống giải quyết chuyện này cho xong.

Anh vừa đi đến nhà kho vừa gọi điện thoại, vừa đi lòng vòng vừa hỏi một người bốc xếp về tình hình của người đã mất ngày hôm đó, người kia nghe hỏi thì liền lắc đầu. Trực giác của Lý Thiên Thuỷ nói cho anh biết rằng chuyện này thật kỳ lạ, đối phương nhất định đã uống nhiều hơn hai ly bia.

Anh biết người đã mất này, họ có cụng ly trong tiệc liên hoan của nhân viên, gần một lít rượu không nhầm nhò gì với anh ta cả, anh ta uống rượu rất giỏi, tối nào cũng uống ở nhà. Cho nên có nói thế nào thì anh cũng không tin chỉ có hai ly bia mà anh ta lại chết.

Anh đang định đi đến một số quán ăn nhỏ gần đó thì nhận được điện thoại của Lương Minh Nguyệt, nói rằng mình đang ở trước cửa nhà kho. Anh quay lại dẫn chị vào nhà kho. Khi hai người đi ra, Lương Minh Nguyệt không đề cập đến công việc mà chỉ hỏi anh định đi đâu.

“Tôi đến mấy quán ăn mà những người bốc xếp thường đến để hỏi một chút.” Lý Thiên Thuỷ nói.

“Anh đi đi, tôi đi showroom tìm Lý Thiên Vân.”

Hai người mỗi người đi một hướng, ai làm việc nấy.

Anh cũng biết chủ của các quán ăn gần đó, trước đây anh thường đến ăn. Đối phương nghe hỏi cũng đều lắc đầu nói buổi trưa hôm đó người mất không có tới ăn cơm.

Anh lại đến một hiệu thuốc, mua hai hộp viên ngậm bạc hà, mở ra, đổ hai viên vào miệng rồi trở lại showroom.



Sau khi Lương Tị nói chuyện với Lương Minh Nguyệt xong, Chu Toàn ở bên cạnh lo lắng hỏi: “Chuyện thế nào rồi?”

“Nhân viên đó đã uống bia và ngủ trong xe, bị chất nôn của chính mình làm nghẹn khí quản.” Lương Tị nói: “Lý Thiên Vân đến đồn cảnh sát chỉ để cho lời khai, showroom không có đóng cửa. Chỉ có nhà kho là bị phong tỏa.”



“Vậy... Lời đồn đều không đúng? Bọn họ nói Lý Thiên Vân giết người, cho nên chạy trốn!” Chu Toàn nghẹn họng nhìn trân trối.

Lương Tị không đáp lời, cô đã hoàn toàn yên tâm, đang định gửi cho Lý Thiên Thuỷ một tin nhắn, sau khi suy nghĩ hồi lâu, cô không nhắn nữa. Vừa vặn, Lý Thiên Thủy cũng gọi lại cho cô: “An tâm chờ anh trở về, không có việc gì cả.”

Lương Tị lưu loát trả lời: Được!

Tống Khắc Minh ra khỏi phòng làm việc, thấy cô còn ở đó liền giục: “Cô về nghỉ ngơi trước đi, có việc gì ngày mai lại nói.”

Tối qua Lương Tị trực đêm, hôm nay lại bận gần như cả buổi sáng. Tống Khắc Minh cùng cô ra khỏi tòa nhà văn phòng, họ vừa đi vừa tán gẫu, hiếm khi nói về một số chuyện cá nhân.

Lương Tị mạnh dạn hỏi anh ấy: “Tại sao anh lại độc thân?”

Tống Khắc Minh nhìn đồng hồ, trả lời: “Bởi vì tôi là một người khó tính.” Nói xong, người khó tính đi thẳng vào xưởng.



Khi ra khỏi nhà máy cô lại gặp Tưởng Kình, hai chiếc xe đối đầu và sắp lướt qua nhau, Tưởng Kình hạ kính xe xuống gọi cô: “Ê bé, chuyện của cậu hai nhà họ Lý là sao vậy?”

Lương Tị trả lời anh ấy, “Giết người, chạy rồi!”



Tưởng Kình kéo kính xe lên phớt lờ cô. Lái được một lúc, anh ấy dừng xe lại, xuống đốt một điếu thuốc rồi gọi điện trực tiếp cho Lý Thiên Thuỷ.

Lương Tị đi ngang qua cửa nhà Lý Thiên Thuỷ, trời lạnh, đã lâu cô không thấy mẹ Lý tập luyện ngoài đường. Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại dừng xe, đi xuống thăm mẹ Lý.

Hai người trước tiên khách sáo vài câu, mẹ Lý không biết gì về chuyện ở Tân Cương, chỉ vào kẹo và hạt dưa trong dĩa bánh trái, ra sức thuyết phục cô ăn. Lương Tị lột một viên kẹo ra ăn, nói: “Trong phòng ấm quá.”

“Nạo… Thiên Thủy sợ bác bị lạnh nên một tháng trước đều bật máy sưởi, bác nói dùng bếp than là được rồi, cái thằng này lại không nghe.” Mẹ Lý nói: “Dùng máy sưởi tốn nhiều điện.”

Lương Tị nhấc nắp lò than lên nhìn, “Nên cho thêm than vào rồi.”

“Không cần, không cần, đợi dì chăm sóc đi mua thức ăn về sẽ làm.” Mẹ Lý vội vàng nói.

“Sắp hết rồi, để con làm cho.” Lương Tị cầm cái kẹp đi ra sân tìm than tổ ong.

Thấy cô có hứng thú, mẹ Lý cũng không ngăn cản, nói cho cô biết nơi để than tổ ong trong sân, khi cô quay lại thì dạy cô cách khéo léo cho những viên than vào lò.

Lương Tị nhắm ngay đặt đúng, rồi đóng nắp lò than với cảm giác thành tựu, nói nhà mình trước đây cũng đốt, nhưng cô chưa bao giờ căn chỉnh cho ngay được cả. Ba cô mấy năm nay bị viêm phế quản, mùa đông lại sống ở thành phố, trong nhà có thiết bị sưởi ấm nên đương nhiên là không đốt nữa.

“Mùa đông ở thành phố cũng tiện, sàn nhà đều ấm áp.” Mẹ Lý cười nói.

“Dạ, nhưng trong nhà hơi khô ạ.” Lương Tị nói.

Mẹ Lý hỏi ba mẹ cô thế nào rồi. Lương Tị vừa bóc hạt dưa vừa trả lời từng câu một, hai người trò chuyện hơn nửa tiếng, khi dì chăm sóc mua thức ăn về và chuẩn bị nấu bữa trưa, Lương Tị đứng dậy ra về.

Mẹ Lý muốn tiễn cô, nhưng Lương Tị vội vàng nói không cần, ba bước thành hai bước đi ra khỏi sân, khởi động xe rời đi. Trên đường đi, nghĩ đến cảnh mẹ Lý buột miệng nói “Nạo…” cô bật cười. Hồi Lý Thiên Thuỷ còn nhỏ, ở nông thôn vẫn còn một phong tục, đó là để con mình khỏe mạnh, người ta sẽ đặt cho con mình một biệt danh xấu xí.

Cô thật sự nghi ngờ rằng biệt danh của Lý Thiên Thuỷ là – Nạo Đản. Trong thị trấn cũng có mấy người tên này.

Sau khi về đến biệt thự, Lương Tị đi thẳng lên lầu ngủ, cô buồn ngủ lắm rồi. Vừa chợp mắt, mẹ Lương bưng một tô hoành thánh lên, nói là dì nhỏ làm, cô nhất định phải ăn rồi mới được ngủ.

Lương Tị không còn cách nào khác ngoài việc bưng đồ ăn xuống dưới lầu, ngồi vào bàn ăn. Ba Lương ngồi ở ghế sô pha gần đó ho khan, ho dữ dội đến thở hổn hển, mẹ Lương đi tới vuốt lưng cho ông, nói nhiều nhất là hai tháng nữa sẽ là mùa xuân, trời sang xuân sẽ ấm áp hơn.

Dì nhỏ bưng một tô canh đen sì đến, nói là mua ở đâu về, ba chồng và em gái chồng của dì cũng bị viêm phế quản, quanh năm đều uống thứ này, thấy đỡ ho.

“Ba, nếu không thì con đưa ba đi bệnh viện…”

“Không đi, không đi, con ăn xong thì tranh thủ đi ngủ đi.” Ba Lương vội vàng xua tay, “Có đánh chết ba cũng không đi bệnh viện nữa!”

Vốn dĩ hôm nay là sinh nhật mẹ Lương, nhưng mấy ngày nay ba Lương ho nặng nên không ai có tâm tình làm.

Lương Tị cơm nước xong thì lên lầu ngủ bù, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô mơ hồ nghe thấy dì nhỏ mắng thời tiết ở sân sau, nói trời khô lạnh, không có một mảnh tuyết nào, vậy mà cũng đủ làm cho người ta chết cóng!



Lương Minh Nguyệt cũng lạnh kinh khủng, Tân Cương lạnh hơn ở nhà rất nhiều, ban ngày Lý Thiên Vân đưa chị đi khảo sát thị trường, xem qua các nhãn hiệu tủ đựng đồ trong phòng tắm, buổi tối cùng nhau đi nhà hàng ăn tối.

Chị vào nhà vệ sinh xì mũi thật mạnh, rửa tay rồi quay lại ngồi vào bàn. Sau khi Lý Thiên Vân gọi một số món ăn đặc biệt, anh ấy lại bắt đầu thảo luận về chuyện làm ăn với chị.

Một bàn đầy món ăn, nhưng không ai có khẩu vị cả. Hai người bọn họ thảo luận công việc trên bàn ăn, còn Lý Thiên Thuỷ thì đang nghe điện thoại ở bên ngoài, cả ngày hôm nay anh đều không ngừng nghe điện thoại.

Sau khi cúp máy và trở lại bàn ăn, Lý Thiên Thuỷ xoa xoa đôi bàn tay lạnh cóng của mình, nói là mình cũng đã tìm được một người lớn có tiếng nói và hẹn gặp người nhà phía bên kia để nói chuyện. Thấy mấy món ăn trên bàn đã nguội hẳn, anh nhờ nhà bếp hâm nóng lại.

Khi các món ăn được dọn lên lại, Lương Minh Nguyệt ăn mấy miếng đã thấy no, Lý Thiên Vân cũng chỉ ăn vài miếng, chỉ có Lý Thiên Thuỷ là tập trung vào việc ăn.

Lý Thiên Vân hỏi anh, nếu không tra được gì, người chết thật sự bị sặc vì hai ly bia, vậy phải làm thế nào?

Lý Thiên Thuỷ không trả lời anh ấy, đợi cho đến khi bữa ăn kết thúc, anh lau miệng nói: “Đó hoàn toàn là trách nhiệm của chúng ta và chúng ta sẽ trả, cho dù có phải trả bảy trăm ngàn tệ. Nhưng sự việc phải được điều tra rõ ràng, số tiền phải được thanh toán minh bạch, không thể đần độn, u mê. Nếu như anh ta thật sự chỉ uống hai ly bia, thì sẽ trả theo mức bồi thường mà hai bên thỏa thuận.”

Lý Thiên Vân nói: “Kỳ thật anh không cần đến đây, tự em có thể giải quyết.”

Lý Thiên Thuỷ nhìn anh ấy, “Anh không đến thì lòng không yên.”

Lý Thiên Vân thấy đuối lý, rót cho anh một tách trà. Lý Thiên Thuỷ uống xong, nhìn đôi tay sưng đỏ của em mình, anh hỏi: “Sao lại đông lạnh như vậy?”

Lý Thiên Vân thản nhiên nói: “Chuyện nhỏ, không đau không ngứa.”

Lương Minh Nguyệt cũng không xen vào, nhìn anh em họ trò chuyện.

Sau khi cả nhóm ăn xong, Lý Thiên Vân đi lấy xe, Lý Thiên Thuỷ kêu Lương Minh Nguyệt đợi ở đó, rồi quen thuộc đi đến hiệu thuốc đối diện, mua hai tuýp thuốc mỡ trị nứt da tay.

Một lúc sau Lý Thiên Vân chạy lại, nói là xe đậu trong bãi đậu xe không hiểu sao lại bị tông vào đuôi xe, chiếc xe gây chuyện đã bỏ chạy. Lý Thiên Thuỷ kêu anh ấy đến gặp người quản lý bãi đậu xe để xem lại camera, anh đưa Lương Minh Nguyệt về khách sạn trước.

Lý Thiên Vân quay người đi, Lý Thiên Thuỷ gọi anh ấy lại, “Trời quá lạnh, để người quản lý rà soát camera trước, chụp hình và quay phim về chiếc xe rồi về nhà, để ngày mai xử lý.”

Lý Thiên Vân đáp một tiếng, xoay người run rẩy chạy đi.

Hai người đứng ở ven đường chờ xe taxi, Lương Minh Nguyệt đưa cho anh điếu thuốc, Lý Thiên Thuỷ lắc đầu, “Cai rồi.”

Lương Minh Nguyệt quay lưng lại đốt một điếu thuốc, nhìn anh, “Cũng chuẩn bị cho việc có con?”

“Lương Tị nói với chị sao?” Lý Thiên Thuỷ hỏi.

“Con bé nghĩ gì là sẽ nói nấy ngay.”

“Cô ấy không suy nghĩ nhất thời, chúng tôi đã có kế hoạch.” Lý Thiên Thuỷ nói: “Vì cân nhắc thấy tình hình hiện tại của tôi không được tốt lắm, cô ấy định kết hôn rồi sẽ sinh.”

“Tự tin đến vậy?”

“Sao cơ?”

Lương Minh Nguyệt nhìn anh, “Tự tin có thể kết hôn đến vậy?”

Lý Thiên Thủy ngữ khí bình thường nói: “Đó là chuyện đương nhiên.”

Lương Minh Nguyệt nhìn vào đôi mắt kiên định của anh, không nói thêm gì nữa.

Điện thoại trong túi vang lên, anh nhìn một chút rồi xin lỗi Lương Minh Nguyệt: “Chị, em nghe điện thoại.”

“Cậu nghe đi.” Lương Minh Nguyệt đứng mỏi, ngồi luôn xuống trụ ngăn cách bên đường.

Lý Thiên Thủy cầm điện thoại đứng ở một bên, lưng vốn vững chãi thẳng tắp như núi, lúc cùng đối phương trò chuyện lại từ từ sụp xuống, dần dần lộ ra mệt mỏi.

Loại mệt mỏi này lần đầu tiên Lương Minh Nguyệt nhìn thấy ở Lý Thiên Thuỷ. Bất kể khi nào nhìn thấy anh, Lý Thiên Thuỷ luôn đứng thẳng, nói năng điềm tĩnh và xử lý mọi việc một cách dễ dàng, như thể không có chuyện gì trên đời này mà anh không thể giải quyết được.

Chị chăm chú lắng nghe, cuộc trò chuyện rất bình thường, anh nói ở đây không có chuyện gì, hai ngày nữa anh sẽ mang đồ ăn ngon về cho cô. Chỉ trong hai phút đã điện thoại xong, sau đó trong nháy mắt anh lại khôi phục như cũ, hướng một chiếc taxi vẫy tay, mở cửa gọi chị: “Chị.”

Không phải là chị Minh Nguyệt, anh thân thuộc như người nhà, đơn giản và ngắn gọn gọi chị là: Chị.

Lương Minh Nguyệt dập tàn thuốc, sải bước bước qua.