Về Người Tôi Yêu

Chương 62: Kem tan




Bận rộn cho đến 7 giờ tối, các món ăn được dọn ra, mọi người ngồi lại với nhau, nâng ly chúc mừng nói vài lời chúc phúc, sau đó ngồi ăn uống trò chuyện. Dì nhỏ và dì hai tuy cãi nhau, nhưng dù sao cũng là chị em, chuyện qua rồi thì lại dính liền với nhau.

Nhưng làm lành được chừng năm phút, bầu không khí lại bắt đầu thay đổi.

Dì hai nói chuyện lớn tiếng nhất, áp chế hết cả nhà, vì dì có nhiều con, đứa con trai cả còn là người có triển vọng nhất trong số họ, đang làm việc tại Học viện Hàng không Vũ trụ Bắc Kinh. Dì nhấn mạnh rằng Hàng không vũ trụ được chia thành nhiều viện, mỗi viện đều khác nhau và con trai cả của dì nằm trong viện mạnh nhất. Gia đình con trai cả hôm nay không đến, họ bận công việc, ít tham gia họp mặt gia đình.

Lúc nói còn chèn một vài tiếng Quan thoại kiểu nước ngoài, nói kinh doanh không thể so sánh với nghiên cứu khoa học. Thương nhân cho dù có giàu đến đâu thì trên người chỉ có mùi tiền, không thể nào sánh được với địa vị xã hội. Sau đó dì nhìn Lương Tị, người duy nhất chưa kết hôn trong nhà, nói chuyện hôn nhân của cô cứ để dì lo liệu, nhờ anh họ giới thiệu một đồng nghiệp cho cô.

Cả nhà dì ba vùi đầu ăn cơm không đáp lời nào, vì con cái của dì đều không có tiền đồ. Bây giờ con gái dì ba đã ly hôn ở nhà, mà dì thì vẫn đang sống ở nhà con trai để giúp chăm sóc cháu trai. Con trai và con dâu dì là công nhân viên, hai người cộng lại, lương tháng cũng chỉ được 6 ngàn. Bây giờ còn đang muốn ly hôn.

Ba mẹ Lương cũng không nói lời nào, cặp vợ chồng già vẫn duy trì phong thái của chủ nhà. Nhưng Lương Tị nhận thấy hai người đang không vui, vô duyên vô cớ bị dì hai đạp một cước, đương nhiên không thể nào vui nổi. Cho dù hai cô con gái của họ cũng tương đối xuất sắc, nhưng họ sẽ không lên tiếng, vì là con gái nuôi.

Lương Tị và Lương Minh Nguyệt càng không thể nào lên tiếng, vì đây là cuộc trò chuyện giữa người lớn, con cháu bọn họ xen vào là không đúng.

Phi Phi chỉ ngồi đó hóng chuyện, lột cua ăn, ở đây ngoại trừ Lương Tị còn độc thân ra thì cô ấy cũng chưa kết hôn, nhưng mọi người đều không thích Chu Toàn, cho nên cảm giác về sự hiện diện của cô ấy cực kỳ thấp.

Advertisement

Dì nhỏ thì đang có mâu thuẫn với con trai và con dâu, đang muốn ly hôn với chồng nên không có quyền phát biểu. Nhưng dì không nói, không phải bởi vì dì không có tư cách nói, mà là bởi vì dì nhìn thấy mọi người đều ngầm im lặng, tình huống này làm cho mọi người rất khó xử. Dì hy vọng rằng chị hai mình sẽ suy nghĩ về lý do tại sao không ai đáp lại lời nói của chị. Trước đây, cuộc sống của gia đình chị hai là khó khăn nhất, nhà đông con, mấy chị em dì nhỏ đã giúp đỡ chị hai rất nhiều. Bây giờ con cái chị hai đã lớn và trở mình, giọng điệu của chị hai cũng khác đi.

Nhưng chị hai của dì hiển nhiên không nhận ra, còn nói chuyện với Lương Tị, nói điều kiện của cô không tệ, hoặc là lấy một nhà nghiên cứu khoa học hoặc là một chính trị gia, như vậy cô mới có thể kết hợp với nhà bọn họ. Dì hai đã sống ở nhà con trai cả ở Bắc Kinh được hai năm, vậy nên dì nghĩ mình có tầm nhìn xa hơn mọi người trong bàn.

Con gái dì hai đá dì dưới gầm bàn, con trai và con dâu dì cũng dần trở nên xấu hổ. Lúc này, dì nhỏ không nghe nổi nữa, nói với dì hai: “Giai cấp xã hội của thằng con cả chị cao như vậy, vậy tại sao chị lại phải vay tiền của chị cả khi mua nhà? Còn mở miệng mượn cả một triệu.” Dì nhỏ rất chướng mắt bà chị hai nịnh giàu khinh nghèo của mình, tổng cộng có ba đứa con trai, dì hai chỉ đến Bắc Kinh để nuôi nấng con trai của đứa con lớn. Còn cô con dâu thứ ba bị trầm cảm nhẹ, cũng làm việc ở Bắc Kinh, mà không thấy dì hai đến phụ giúp.

Ba Lương xen vào đúng lúc, giục mọi người ăn cua trước, sau đó kêu Phi Phi nhỏ tuổi nhất rót rượu mời mọi người. Lúc này, chủ đề liền tập trung vào Phi Phi, nói cậu mua một căn hộ lớn cho cô ấy, đợi cô ấy chuyển đến đó, mọi người sẽ đến chia vui.

Phi Phi cười đồng ý, sau đó nhóm con cháu bọn họ bắt đầu trò chuyện về giáo dục và nhà trong khu học chính. Chị họ thứ hai nói đùa, nói địa phương nhỏ bé của bọn họ không có khu học chính, có tiền là được, chỉ có thành thị hạng nhất mới chú trọng đến khu học chính. Lúc này, người anh họ thứ ba tiếp lời, nói sang năm con gái anh ấy sẽ vào tiểu học, anh ấy đang phân vân, định mua một căn nhà nằm trong khu học chính ở Bắc Kinh.

Anh ấy và anh cả của mình nói là anh em ruột thịt, cũng làm việc ở Bắc Kinh, nhưng anh cả của anh ấy mấy năm qua đã mua được một căn nhà hai phòng, con cái đi học cũng không thành vấn đề. Anh họ thứ ba và vợ sắp bước sang tuổi 40, họ đã sống ở Bắc Kinh hơn mười năm, nhưng cả gia đình ba người vẫn phải thuê nhà để ở.

Dì hai muốn hai người cho con về quê học, anh ba kiên quyết không đồng ý, nhưng hai người không có khả năng mua nhà nên đã nghĩ ra ý xấu, muốn dì và dượng hai bán căn nhà hiện tại đi, mang lên Bắc Kinh trả trước một ít để mua nhà, hai vợ chồng già lên đó ở cùng, sau này họ sẽ phụng dưỡng.

Đừng nói dì hai không đồng ý, anh họ thứ hai cũng không phục. Anh cả và em ba đều ở Bắc Kinh, chỉ có anh ấy ở lại nơi nhỏ bé này, chẳng phải con anh ấy cũng đi học bình thường đó sao? Em ba nghĩ sao mà hay quá vậy? Bán nhà cũ đem lên Bắc Kinh mua nhà cho mình. Mơ à? Hơn nữa em ba nghèo, không có tiền mà thích xài sang, ăn toàn trái cây cao cấp, đi du lịch nước ngoài, giờ vì muốn cho con mình đi học mà muốn bán căn nhà cũ đi.

Vốn hôm nay là Tết trung thu, không nên nói đến những chuyện không vui này, nhưng hai ông anh họ nhân lúc mấy người lớn đều có mặt ở đây, đem việc này ra nói luôn.

Việc nhà người khác không dễ xen vào, mẹ Lương không đáp, dì nhỏ cũng không đáp, chỉ có dì ba lên tiếng: “Ở đây nhiều trẻ con như vậy, chúng đều không được đi học chắc? Cũng đâu phải là thi đại học, những đứa trẻ khác có thể học, con của con thì không thể?”

Dì hai đồng ý, nói: “Mẹ cũng nghĩ vậy, không phải các con đều lớn lên và học tập ở nơi nhỏ bé này sao? Con và anh con đều học cao đó thôi?”

Anh họ thứ ba liên tục nhấn mạnh: “Thời thế đã khác, hai chúng con đều làm việc ở Bắc Kinh, không có lý nào lại để cho con trẻ quay ngược về đây học?”

Người anh họ thứ hai nói: “Vậy để ba mẹ chúng ta bán nhà thì có lý?”

“Sau này em sẽ chăm sóc cho ba mẹ…”

Thấy sắp có tranh cãi trên bàn ăn, ba Lương nâng ly mời mọi người uống rượu và ăn bánh trung thu. Sau khi uống xong, dì nhỏ khen nói chị cả hào phóng, rượu ngon trên bàn đều tốn không ít tiền.

Dì hai mở miệng trả lời: “Chị mà có tiền, chị còn hào phóng hơn nữa!”

Dì nhỏ nói với dì hai: “Có mới nói nha chị.”

Những đứa trẻ ở bàn khác thì đều đang thảo luận về mặt trăng, thảo luận xem có Hằng Nga và thỏ ngọc trên đó không. Các bà nội bên này ngước lên nhìn, cười nói khi còn nhỏ họ cũng giống như vậy, nháy mắt mà mấy đứa cháu đã lớn đến vậy rồi. Cảm thấy thời gian không tha một ai cả.

Sau đó người trong bàn túm tụm trò chuyện với nhau, bầu không khí rất hòa thuận, không hề căng thẳng như mười phút trước. Mới đầu Lương Tị không uống rượu, nhưng cô không thể kềm lòng được mà cầm một ly rượu vang đỏ lên, chạm nhẹ vào ly của Lương Minh Nguyệt, “Tết trung thu vui vẻ.”

Lương Minh Nguyệt trả lời: “Tết trung thu vui vẻ.”

Sau đó hai chị em chia nhau một miếng bánh trung thu, Lương Tị nói nhỏ: “Chị, tối nay em sẽ ở căn hộ, nhường chỗ cho mọi người.”

Lương Minh Nguyệt xiên một miếng bánh trung thu nhỏ, nhìn ánh trăng trên bầu trời, không nói gì.

Lương Tị nghiêng đầu, nghe lén dì hai phàn nàn với mẹ Lương, rồi thì thầm với Lương Minh Nguyệt: “Dì hai nói anh cả và chị dâu cũng suốt ngày cãi nhau, trước mặt người khác thì hòa thuận, sau lưng cãi nhau thì lại chia phòng, nửa tháng cũng không ai quan tâm đến ai.”

“Em cho rằng hạnh phúc cũng chia theo tầng lớp xã hội sao?” Lương Minh Nguyệt cười hỏi.

“Đương nhiên.” Phi Phi đi tới xen vào, “Em mang túi mấy trăm ngàn, đương nhiên thấy vui hơn so với khi mang túi một trăm ngàn. Sống ở biệt thự cũng vậy, so với ở chung cư nhỏ bằng lòng bàn tay thì thấy sung sướng hơn. Hạnh phúc liên quan trực tiếp đến tiền bạc.”

“Loại hạnh phúc này là hạnh phúc vật chất khi em muốn có được nó và sắp có được, phải kiễng chân mới với tới. Nhưng khi em có đủ sức mua và có thể dễ dàng có được rồi, về cơ bản thì em không còn có cảm giác hạnh phúc nữa.” Lương Tị có tiếng nói nhất trong vấn đề này, “Không thì đã không có nhiều người giàu có không có được hạnh phúc như vậy.”

“Chết tiệt, chẳng trách hồi đại học bỏ ra một ngàn mua túi em đã thấy sung sướng rồi, bây giờ ít nhất phải mấy chục ngàn mới có được niềm vui giống như vậy.” Phi Phi thở dài.

Lương Tị cười với cô ấy, “Cô em mà nghe thấy sẽ vả miệng em.”

Phi Phi che miệng, hỏi họ: “Mấy chị có tiền như vậy, chẳng phải cũng không thể tận hưởng được hạnh phúc của những ham muố.n vật chất sao?”

Lương Minh Nguyệt lắc chiếc ly đế cao, thốt ra sự thật sau khi uống rượu: “Túi của chị đều là hàng giả.”

Tiếng hít sâu–

Lương Tị và Phi Phi kinh ngạc nhìn chị.

Lương Minh Nguyệt nói với họ: “Những người thật sự chú ý đến tính cách, họ ghét nhất việc mang những logo hàng hiệu sáng chói trên người. Mấy đứa không thể nào nhận ra nhãn hiệu quần áo của họ. Thậm chí có thể họ chỉ mặc Muji hoặc là Uniqlo.”

“Chị mang túi hàng hiệu chỉ vì nhu cầu công việc mà thôi, mua hàng chính hãng thật không đáng.”

— Tiếng hít sâu.

Phi Phi đặt câu hỏi: “Vậy hóa đơn hàng hiệu của chị…”

“Tất cả những thứ chị mua cho Lương Tị đều là hàng chính hãng.”

“Woa——” Phi Phi chắp hai tay lại, “Chị, chị cưng chiều em gái quá! Em muốn đu CP hai chị.” Gần đây cô ấy phát cuồng vì phim “Carol”.



“Bà ơi, trên mặt trăng có một ngôi sao lớn…”

“Ngốc quá, đó là máy bay, đèn ở đuôi máy bay.”

Một đám trẻ con dựa vào lan can ngẩng đầu lên hò hét.

Lương Tị thấy thời cơ đã đến, đang định lặng lẽ rời đi, nhưng bị mấy dì ngăn lại, kêu cô đi đón Chu Toàn, bọn họ từ xa trở về, không gặp mặt thì ra thể thống gì?

Lương Minh Nguyệt nhận việc, “Con sẽ bảo tài xế mang cậu đến, em con uống rượu không thể lái xe được.”

“Ừ ừ, uống rượu không được lái xe.”

Cuối cùng, khi Lương Tị đi xe đạp cân bằng đến căn hộ thì đã gần mười một giờ. Cô lặng lẽ mở cửa, thấy Lý Thiên Thuỷ đang ngủ trên ghế sô pha, cô nhẹ nhàng đi tới nhặt cuốn sách rơi dưới thảm lên. Khi nhận ra anh đang giả vờ ngủ, cô ung dung đè lên người anh, tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh chỉ có riêng hai người.

Lý Thiên Thuỷ xoay người lại ôm cô, dùng tay vuốt ve lưng cô.

Lương Tị chậm rãi kể, nói trong nhà quá ồn ào, người già ồn ào, người trẻ cũng ồn ào, nếu có máy quay phim nữa thì thành một vở kịch về đạo đức gia đình luôn.

Nói xong, ngửi thấy mùi hoa nồng nặc, cô ngẩng đầu nhìn lên, trên góc tủ có một bình hoa, là bình hoa bọn họ cùng nhau mua ở Tân Cương, xấu ơi là xấu.

Lương Tị ngồi dậy, đầu tóc rối bù cúi xuống nhìn anh. Anh thoải mái nằm lên hai tay, hỏi cô: “Em uống rượu?”

“Uống một chút rượu vang đỏ.” Lương Tị giải thích, “Bầu không khí rất tốt, em không thể không uống một chút, bữa tối anh ăn gì?”

“Hấp mấy con cua, nấu mấy món ăn, cùng mẹ hàn huyên một hồi.”

“Anh đến đây lâu chưa?”

“Không lâu, tầm mười giờ.”

“Ừ ~” Lương Tị cúi đầu hôn anh, “Trung thu vui vẻ.”

Lý Thiên Thuỷ ôm và hôn cô, “Tết trung thu vui vẻ.”

“Không được, em phải đi tắm.”

“Không vội. Ôm năm phút.”

“Hai phút.”

“Ba phút.”

“Được, ba phút.” Lương Tị nằm trong lòng anh, “Em cảm thấy tâm trạng của anh rất tốt.”

“Ừ.” Tâm trạng của Lý Thiên Thủy thật sự rất tốt, “Chuyện mảnh đất gần như quyết định xong, ngày mốt hẹn gặp ba anh em họ.”

“Ôi, anh giỏi quá!” Lương Tị khen anh.

“Dối trá.” Lý Thiên Thuỷ vạch trần cô.

Lương Tị cười nói: “Hết ba phút, em đi tắm đây.”

“Không cho.” Lý Thiên Thuỷ ôm chặt lấy cô, không muốn di chuyển.

Lương Tị dứt khoát đứng dậy, Lý Thiên Thuỷ giống như một miếng giẻ rách lớn, hai tay anh ôm chặt lấy eo cô, còn hai chân thì lê lết trên mặt đất.



Mãi gần đây Lương Tị mới phát hiện ra là Lý Thiên Thuỷ thật sự rất bám người, rất lười, cũng rất thích ở nhà. Hoàn toàn khác với khi anh ở Tân Cương. Sau bữa tối họ đi xuống dưới lầu đi dạo để tiêu cơm, anh rất miễn cưỡng, mới mười phút là đã giục cô về rồi. Về nhà thì liền nằm trên sô pha, trò chuyện, đọc sách và xem phim. Hơn nữa anh còn thích kéo cô cùng nằm trên sô pha, hai chân kẹp cô như là kẹp bánh quy vậy.

“Oẳn tù tì.” Lương Tị nói: “Nếu em thắng, em sẽ đi tắm trước, năm phút thôi, em sẽ quay lại ngay.”

Lý Thiên Thuỷ cân nhắc một lúc rồi gật đầu đồng ý.

“Oẳn tù tì!” Lương Tị nhìn cây kéo của anh, quơ quơ cây búa của mình, “Em thắng.”

“Ba thắng hai.” Lý Thiên Thuỷ giở trò chơi xấu.



“Được thôi, em nhường anh cũng không sao.” Lương Tị bực ghê nơi.

“Oẳn tù tì!” Sau ba hiệp, Lý Thiên Thủy bị đánh bại, nhưng anh giả câm giả điếc, mặt vẫn dán trên eo cô, thân thể vẫn lê trên mặt đất.

Lương Tị muốn chữa bệnh lười biếng của anh nên đã kéo anh về hướng phòng tắm. Lý Thiên Thuỷ để cô kéo mình đi, hét lên: “Anh là kem… Anh là kem, chạm vào nước sẽ tan chảy… chạm vào nước sẽ tan chảy.”



Lương Tị không còn cách nào khác, ngồi xổm xuống thương lượng, lại ôm anh thêm mười phút nữa.

Lý Thiên Thuỷ gật đầu ngay.

Lương Tị nằm xuống ôm anh, Lý Thiên Thuỷ nói hôm nay anh hơi mệt, căn phòng khi anh đến đây rất bừa bộn, anh phải vất vả lắm mới dọn dẹp xong.

Lương Tị ngẩng đầu nhìn xung quanh, “Anh đã dọn dẹp gì rồi?”

“Anh thay ga trải giường, hút bụi ghế sô pha và thảm, cũng lau luôn sàn nhà…” Lý Thiên Thuỷ liệt kê ra, khẳng định công lao.

Thật ra là lúc tối khi anh chạy xe máy vào thị trấn để mua thức ăn thì va phải mấy quả bắp phơi bên đường, té văng thật xa, đập đầu vào một trụ đá. Cũng may là không sao, chỉ có một cục u nhỏ trên đầu, nhưng thấy hơi buồn nôn và chóng mặt nên chỉ muốn nằm lười.

Chuyện này anh không muốn nói cho Lương Tị biết, vì quá mất mặt.

Cuối cùng Lương Tị vẫn phát hiện ra, bởi vì anh không chịu cởi q.uần áo để tắm, và vai anh cũng có một vết bầm tím lớn.

Nhưng để giữ hình tượng của mình, anh đã nói dối là vì cứu một đứa bé suýt bị xe máy tông nên mới bị thương như vậy.

Quả nhiên, anh không chỉ được chăm sóc về mặt tinh thần mà còn được phép không tắm, có thể tự do ngồi trên sàn nhà hoặc ghế sô pha như một đống kem.

Sau khi Lương Tị tắm xong, cô thay quà Trung thu mà Lý Thiên Thuỷ đã tặng cho mình— quần áo đôi ở nhà. Áo phông chữ T trắng tinh giản dị với quần đùi mặc nhà đầy cá tính. Không được đẹp cho lắm, nhưng cực kỳ thoải mái.

Cô ngắm nghía họa tiết con voi nhỏ bằng ngón tay cái rất tinh xảo trên ống tay áo phông, rồi hỏi anh: “Cái này anh thêu hả?”

Lý Thiên Thuỷ phủ nhận, “Nhà xưởng thêu đó.”



Rõ ràng là nó được thêu bằng tay. Bởi vì mặt trước của con voi tinh xảo, nhưng đường chỉ ở mặt sau lại xử lý không tốt. Anh cũng đã từng kể, năm đầu tiên khi mới ra xã hội kiếm sống, anh đã thức khuya để thêu tranh chữ thập, lúc đó đang rất thịnh hành. Dù thêu không đẹp và cũng không bán được.

Mà con vật yêu thích của anh cũng là con voi.

Lương Tị vuốt ve hình thêu con voi, khen ngợi nó một cách chân thành. Lý Thiên Thủy nhìn cô không nói lời nào, hồi lâu mới giải thích nói: “Voi là điềm lành, tương lai em sẽ gặp nhiều may mắn tốt lành.”

Nói chuyện với nhau không tới một tiếng, hai người đang thân mật thì Lương Tị nhận được điện thoại từ nhà, ba Lương bị té xỉu, đã được xe cấp cứu đưa đi.