Về Người Tôi Yêu

Chương 6: C6: Nhập gia tuỳ tục




Lương Tị thấy trò chuyện với Lý Thiên Thuỷ rất thoải mái và dễ dàng, không cần phải có sự cảnh giác mà một doanh nhân nên có.

Lý Thiên Thuỷ nói đều là người cùng một thị trấn, không cần phải tính toán chi li, chủ yếu hợp tác vui vẻ đôi bên cùng có lợi.

Hợp đồng được ký kết khá suôn sẻ, Lương Minh Nguyệt giao toàn bộ trách nhiệm cho cô. Lương Tị tin vào trực giác của mình, Lý Thiên Thuỷ sẽ là một đối tác có trách nhiệm.

Suốt ba ngày tiếp theo, cô không gặp lại Lý Thiên Thuỷ, anh bận đưa Lý Thiên Vân đến Kashgar để gặp khách hàng. Vốn dĩ cô cũng rất muốn đi, nghe nói không đến Kashgar thì coi như chưa đến Tân Cương, hơn nữa nó còn là một thành phố cổ đầy chất thơ, nhưng vì bọn họ đi bằng máy bay nên cô không đi.

Lý Thiên Thuỷ không học đại học, sau khi tốt nghiệp trung học, anh đến Tân Cương tham gia quân ngũ. Sau khi giải ngũ, anh đến Thành Đô lưu lạc hai năm, hoàn toàn không đạt được gì. Bởi vì thích Tân Cương nên anh quay lại Tân Cương một lần nữa. Anh đã không làm tròn đạo hiếu với mẹ mình, cùng với sự việc lần này đã gián tiếp khiến mẹ Lý bị đột quỵ, anh cảm thấy vô cùng có lỗi. Vì vậy, anh đã bàn giao tất cả công việc kinh doanh ở Tân Cương cho Lý Thiên Vân, còn mình thì trở về quê nhà để chăm sóc mẹ và sắp xếp việc cung ứng hàng hóa.

Ngày hôm đó trên đường từ Kashgar trở về, đầu tiên anh cùng mẹ Lý gọi video, sau đó gọi điện cho Lương Tị, nói buổi chiều sẽ đưa cô đến một nơi.

Tín hiệu bên kia không tốt, Lương Tị trả lời ngắt quãng, nói mình đang đi theo đoàn du lịch địa phương, đến Khu thắng cảnh Thiên Sơn Thiên Trì.

Lý Thiên Thuỷ kêu cô chơi vui vẻ, ở đó đợi anh, anh sẽ trực tiếp từ sân bay đến đón cô. Hai tiếng sau, Lý Thiên Thuỷ đến tìm Lương Tị, thấy cô đang ngồi xổm dưới bóng xe buýt ở bãi đậu xe, tay cầm ô.

Bãi đậu xe rộng và trống trải, cây cối rải rác quá nhỏ để tạo bóng mát. Lý Thiên Thuỷ hỏi cô: "Sao cô không đến phòng vé mà chờ?"

Phòng bán vé hơi xa, cô lười đi, hơn nữa bị phơi nắng lâu nên xây xẩm mặt mày, không muốn nói gì hết.

Lý Thiên Thủy cho rằng cô giận, giải thích: "Tôi vốn định ngày mai mang cô đến đây..."

Lương Tị lên xe, đưa tay vuốt mái tóc dài của mình, để mặt sát gần điều hòa. Buổi sáng không có việc gì làm, nhìn thấy bên đường có công ty du lịch đang mời chào khách, họ nói trên núi Thiên Sơn rất mát, không nóng chút nào, nên cô liền lên xe.

Như hướng dẫn viên du lịch đã nói, trên Thiên Sơn thật sự rất mát mẻ, nhưng vừa xuống bãi đậu xe thì gần như bị cháy nắng. Hơn nữa, cô đã cãi nhau với một người trên xe đưa đón, tâm trạng không tốt chút nào.

Lý Thiên Thuỷ chỉ vào một vết bẩn trên ngực áo phông của cô, "Bị sao vậy?"

"Bị người ta đổ sữa chua lên." Lương Tị không muốn nhắc đến.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Tôi muốn trở về khách sạn tắm rửa." Lương Tị kéo đuôi tóc của mình chỉ cho anh xem, "Cũng bị dính sữa chua luôn rồi."

"Quay về khách sạn phải mất hai tiếng, hay là tôi tìm phòng cho thuê ngắn hạn ở gần đây nhé?" Lý Thiên Thuỷ thương lượng với cô: "Lát nữa tôi dẫn cô đến một trang trại."

"Trang trại?"

"Ừ, bạn tôi đang chăn thả ở đó. Tôi sẽ nói anh ấy làm thịt một con cừu cho cô."

"Được." Lương Tị rất vui vẻ.

Lý Thiên Thủy cũng bị cô lây nhiễm, cười nói: "Cô phải ăn đó."

"Con người mà không ăn thì sẽ chết."


"Tôi đến đây được bảy tám ngày rồi, ngoài việc đến showroom và gặp gỡ đại lý thì chưa đi đâu chơi cả. Tôi đi tàu hơn 30 tiếng đồng hồ đến Tân Cương, chỉ ăn thịt cừu nướng và dưa Hami thôi rồi về, nói ra thì xấu hổ chết đi được." Lương Tị nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nói: "Đời này tôi sẽ không bao giờ đến đây nữa, quá xa."

"Chờ tôi hết bận sẽ đưa cô đi hồ Sayram..."

"Anh cứ lo việc của mình đi, tôi định thuê một chiếc xe để đi." Lương Tị lướt xem ảnh chụp, khoe mình có khiếu chụp hình, tiện tay gửi hình vào nhóm gia đình.

Lý Thiên Thuỷ nhìn cô, không nói gì nữa.

Mẹ Lương nói trong nhóm, kêu cô mang về một ít đồ khô, đặc biệt là táo đỏ và nho khô.

Lương Tị trả lời tin nhắn, nói với Lý Thiên Thuỷ: "Hôm qua tôi thấy ở chợ có bán nhiều loại quả khô, quay lại sẽ mua một ít mang về."

"Được, tôi dẫn cô đi." Lý Thiên Thủy chỉ vào khách sạn phía trước, "Ở đây nhé?"

Lương Tị ngẩng đầu hỏi anh, "Nơi này cách trang trại bao xa?"

"Mười phút."

"Được, chúng ta thuê một phòng đi." Lương Tị nói: "Tôi sẽ giặt áo phông, dùng máy sấy thổi khô là được."

"Ừ."

Hai người lần lượt xuống xe, đi đến quầy lễ tân thuê một gian phòng, đăng ký xong xuôi lên lầu, Lương Tị tán gẫu: "Ở đây có một điều khiến tôi thấy không thoải mái, đó là khi vào khách sạn và siêu thị đều phải qua kiểm tra an ninh. Hôm đó tôi và tài xế đang đi trên đường cao tốc thì bị chặn lại để quẹt thẻ căn cước, kiểm tra qua máy."

"Tôi vẫn luôn cho rằng Bắc Kinh là thành phố an toàn nhất, hiện tại lại thấy Tân Cương càng an toàn hơn, nhưng loại an toàn này... thật khó nói."

"Chúng tôi đã quen rồi." Lý Thiên Thuỷ đưa tay chặn thang máy để cô đi vào, "Bây giờ tốt hơn nhiều rồi. Hai năm trước nếu cô đi trên đường thì sẽ bị chặn lại để kiểm tra ngay."

"Tôi cảm thấy có chút tiếc nuối cho thành phố này." Lương Tị thấp giọng nói: "Những người tôi tiếp xúc đều rất tốt, tất cả mọi người đều rất nhiệt tình và ôn hoà."

"Hầu hết người dân Tân Cương đều như vậy. Họ hiếu khách, tốt bụng và ôn hòa. Cảnh sát làm nhiệm vụ ở đây cũng rất vất vả..." Hai người vừa trò chuyện vừa vào phòng.

Đầu tiên Lý Thiên Thuỷ đun sôi nước, đổ đầy bình giữ nhiệt, sau đó ngồi trên giường xem TV. Xem được một lúc thì mắt bắt đầu lim dim, mấy ngày nay anh bận rộn quá, không được nghỉ ngơi tốt.

Lương Tị trước tiên cởi áo phông và đồ lót, giặt sạch sẽ, lấy máy sấy tóc sấy khô từ từ, sau đó đi tắm rồi mặt quần áo vào. Loay hoay hơn một tiếng đi ra, TV đang bật, Lý Thiên Thuỷ thì nằm nghiêng trên giường ngủ mất rồi.

Bọn họ thuê phòng ba tiếng, vẫn còn sớm nên cô tắt TV, để anh ngủ, còn mình thì tìm tai nghe đeo vào rồi nằm trên một chiếc giường khác, kết nối Wi-Fi chơi game.

Đến khi lễ tân gọi lên hỏi họ muốn thuê nữa không, Lương Tị mới đánh thức Lý Thiên Thuỷ.

Lý Thiên Thuỷ vuốt tóc, vào phòng tắm rửa mặt, sau đó hai người mới lấy đồ rồi xuống lầu trả phòng.

"Hay là để tôi lái xe cho?" Lương Tị hỏi trước khi lên xe.


"Không sao, tôi có thể lái được." Lý Thiên Thủy ngồi ở ghế lái uống một ngụm trà, sau đó ngậm một viên bạc hà vào miệng, hỏi cô: "Cô ăn thịt cừu nướng hay luộc chấm nước sốt?"

"Tôi muốn ăn loại đêm đó đã ăn ở Xương Cát, là..." Lương Tị không thể diễn tả được.

"Thịt nướng Tandoor?"

"Đúng đúng, là thịt nướng Tandoor!"

"Chắc là không ăn được rồi, bởi vì ở trang trại không có Tandoor, vậy nên chỉ có thể nấu lên chứ không thể nướng."

...

"Vậy anh còn hỏi tôi ăn thịt nướng hay luộc làm gì?" Lương Tị nói với anh: "Giỡn mặt hả."

Lý Thiên Thuỷ cười, phớt lờ cô.

Hai người họ đến trang trại, từ xa Lương Tị đã có thể nhìn thấy những đàn bê màu nâu và hai ba căn lều trắng. Cô thích thú vô cùng, đồng cỏ bao la, bầu trời xanh thẳm, mây tựa như bông, đều là những thứ mà cô chỉ có thể thấy trong sách giáo khoa và trên TV mà thôi!

Cô chạy về phía đàn bò, đàn bò đang cúi đầu gặm cỏ sợ hãi, đồng loạt bỏ chạy tán loạn. Cô không quan tâm, muốn bắt một con bê để chụp hình.

Lý Thiên Thuỷ gọi cô từ phía sau, có một người chăn gia súc cầm roi cưỡi ngựa chạy tới, khi Lương Tị nhìn thấy người chăn gia súc, anh ta lại chạy về phía Lý Thiên Thuỷ ở phía sau.

Lý Thiên Thuỷ giải thích với người chăn gia súc rằng cô gái này đến từ đại lục, không thể phân biệt được sự khác biệt giữa bò và cừu. Người chăn cừu rất nhiệt tình, vừa xuống ngựa liền kéo một con cừu tới, bảo cô nhìn kỹ, đây là cừu, không phải bò!

...

Lương Tị cũng cảm thấy kỳ lạ, bảo sao lông bò lại dài đến vậy? Cô vuốt ve cặp sừng trên đầu, kéo kéo lông của nó, cảm thấy vô cùng hiếm lạ. Ở đằng kia, Lý Thiên Thuỷ hỏi người chăn gia súc về ai đó, người chăn gia súc chỉ vào một túp lều cách đó không xa, nói với anh điều gì đó.

Lý Thiên Thuỷ đi về phía túp lều, Lương Tị thả cừu ra đuổi theo, lẩm bẩm: "Không phải tất cả cừu đều có màu trắng sao? Tại sao chúng lại có màu của bò?"

"Màu trắng là cừu khác, còn đây là cừu đuôi mỡ Kazakhstan." Lý Thiên Thuỷ bó tay rồi, còn màu sắc giống bò nữa chứ.

Lương Tị đưa sợi lông trong tay ra cho anh xem, "Lông của mấy con cừu đó này!"

"Giống cừu này không đẹp, trông hung hãn, không hiền lành như cừu trắng nhỏ." Lương Tị dùng điện thoại di động phủi phủi lông cừu trong tay.

"Loại cừu này dễ sống, khả năng chống lạnh và bệnh tật cao, không có mùi, chất lượng thịt cũng ngon." Lý Thiên Thuỷ nói xong thì đã bước tới cổng lều, gọi vào bên trong cửa.

Một người đàn ông từ trong lều ra đón, thấy Lý Thiên Thuỷ thì mừng rỡ ôm lấy anh, sau đó nói một ngôn ngữ mà Lương Tị không thể hiểu được.

Lương Tị được mời vào lều, một người phụ nữ mang ấm trà ra ngoài, một lúc sau cô ấy mang nó trở lại và đặt lên bếp đun sôi. Lý Thiên Thuỷ nói với cô: "Đó là trà sữa."


Lương Tị không dám nói gì, cô chỉ hy vọng trà sữa sẽ ngon hơn sữa tươi. Lý Thiên Thuỷ dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, nói: "Trong đó có bỏ bơ sữa cừu, cô uống quen thì sẽ thấy rất ngon."

Ý là nó sẽ không ngon hơn sữa tươi.

Người phụ nữ lần lượt bưng lên các loại thức ăn, sau đó đưa tay ra hiệu cho cô ăn, Lương Tị bóc đại một nhúm mì xào bỏ vào miệng, ngọt không ngọt, mặn không mặn, cô ăn không quen.

Cô sợ đối phương quá nhiệt tình nên nói với Lý Thiên Thuỷ đang tán gẫu: "Các anh nói chuyện đi, tôi ra ngoài xem cừu."

Cô ra khỏi lều, lại chạy về phía đàn cừu, sau đó lấy điện thoại di động ra quay video, "Trời xanh, mây trắng, đàn cừu." Lại cố giải thích, "Nó cừu đuôi mỡ, không phải bò đâu."

Một người chăn cừu trẻ tuổi cưỡi ngựa chạy đến, nhìn cô một cách tò mò nhưng không nói chuyện với cô. Lương Tị mỉm cười với anh ta, hỏi anh ta bằng tiếng phổ thông rằng anh ta có biết tiếng Trung không? Đối phương xấu hổ, thúc bụng ngựa bỏ đi.

Lương Tị nhìn thấy một đống phân ngựa khô, ngồi xổm xuống để chụp hình, thấy một đống phân cừu, cô cũng ngồi xổm xuống chụp. Nào hoa nào cỏ, không bỏ sót thứ gì.

Một lúc sau, Lý Thiên Thuỷ và người đàn ông bước ra khỏi lều, người đàn ông đi thẳng đến đàn cừu, nhanh chóng tóm lấy một con cừu rồi kéo nó đi giết thịt cách đó không xa.

Lương Tị mang gánh nặng tâm lý, cô chỉ muốn ăn thịt cừu, không muốn nhìn thấy những con cừu ấy bị giết như thế nào. Lý Thiên Thuỷ đứng bên cạnh nói thịt cừu này ăn rất ngon, nướng ngon, mà luộc cũng ngon.

"Anh chỉ biết có ăn thôi." Lương Tị đáp.

"Thịt cừu này thật sự ngon lắm." Lý Thiên Thuỷ liên tục nhấn mạnh.

"Tôi không ăn đâu." Lương Tị thấy người đàn ông bắt đầu lột da cừu, cô dời mắt đi chỗ khác, "Thật tàn nhẫn."

Lý Thiên Thuỷ đến giúp đỡ, cả hai lột da cừu, sau đó treo ngược cả con cừu lên và bắt đầu mổ xẻ. Lương Tị không nhìn, mà nhìn chằm chằm vào những người chăn cừu trẻ tuổi đang phi nước đại ở phía xa.

Người phụ nữ bên ngoài lều vẫy tay với người chăn cừu trẻ tuổi, anh ta cưỡi ngựa đến, người phụ nữ dẫn ngựa đến chỗ Lương Tị, cô vội vàng xua tay và nói bằng tiếng Trung: "Tôi không biết cưỡi ngựa."

Người phụ nữ mỉm cười với cô, đưa sợi dây thừng cho người chăn cừu trẻ tuổi, ra hiệu cho anh ta giúp cô leo lên ngựa. Lương Tị háo hức muốn thử, quay sang nhìn Lý Thiên Thuỷ, anh nói: "Cô muốn cưỡi thì cưỡi đi."

Nhưng vấn đề là Lương Tị không biết cách leo lên ngựa.

Lý Thiên Thuỷ rửa tay xong đi tới, dạy cô cách bước lên bàn đạp, dạy cô cách cầm cương, khi cô chuẩn bị xong thì vỗ mông ngựa, người chăn ngựa trẻ dắt ngựa dắt cô đi.

Cưỡi được một đoạn, cô lấy điện thoại ra quay video, cảm khái non sông kỳ vĩ của Tổ quốc.

Lý Thiên Thuỷ cũng bị lây nhiễm, lấy điện thoại trong túi ra chụp một bức hình cô đang cưỡi ngựa.

Bên này người đàn ông cạo lông cừu xong thì xẻ đôi ở giữa. Một nửa được mang về lều để người phụ nữ nấu nướng, nửa còn lại thì vác trên ngựa đi tìm hố Tandoor để nướng.

Lương Tị cảm thấy bị dẫn chậm như vậy không đã ghiền, cô muốn có cảm giác phi nước đại, vậy nên cô quay đầu lại gọi Lý Thiên Thuỷ đang chơi với mấy con cừu, mạnh dạn nói ra suy nghĩ của mình.

Lý Thiên Thuỷ đi về phía cô, lưu loát nhảy lên lưng ngựa, dùng sức kẹp chặt bụng ngựa, ngựa bắt đầu phi nước đại.

Một vòng, hai vòng, ba vòng, Lương Tị cảm thấy không đủ. Lý Thiên Thuỷ cảnh báo cô, "Đùi của cô sẽ không chịu nổi đâu, sẽ bị tổn thương."

"Không sao, đùi của tôi tốt lắm."

Lý Thiên Thuỷ đưa cô đi vòng quanh hai lần nữa.

Sau khi trời tối, thịt cừu đã được nấu chín, người đàn ông cũng cưỡi ngựa mang thịt nướng về, trên bàn trong lều có một nồi lớn chất đầy thịt nấu và một chậu lớn chất đầy thịt nướng, khắp nơi đều là mùi thịt, mùi rượu xông vào mũi.


Người đàn ông rót rượu cho Lý Thiên Thuỷ, Lý Thiên Thuỷ từ chối, nhưng người đàn ông không đồng ý, nhìn Lương Tị và nói bằng tiếng Trung sứt sẹo: "Hai người... nghỉ ngơi." Sau đó, anh ta chỉ vào một chỗ ở gần đó.

"Anh ấy muốn chúng ta ngủ lại đây." Sau khi Lý Thiên Thuỷ phiên dịch, anh nói thêm: "Mọi người đều ngủ ở đây."

"Đều ngủ?"

"Đó là một chiếc giường chung," Lý Thiên Thuỷ nói đơn giản: "Điều kiện trong lều có hạn, vì vậy mọi người đều ngủ như thế cả."

Người phụ nữ còn ra hiệu với Lương Tị, ý bảo trên giường có chăn nỉ, nằm lên sẽ rất thoải mái.

Lương Tị do dự, từ đây về Urumqi phải mất hai ba tiếng, bây giờ đã mười giờ, mà người đàn ông đằng kia vẫn mong được uống rượu với Lý Thiên Thuỷ. Nếu tất cả mọi người đều ngủ như vậy thì cô cũng không sĩ diện làm gì, nói với Lý Thiên Thuỷ: "Được, ngày mai chúng ta sẽ đi."

"Sống ở chỗ này không tiện lắm." Lý Thiên Thủy nhìn cô, "Chỉ sợ cô không quen..."

"Không sao, nhập gia tuỳ tục mà." Lương Tị nói.

Lý Thiên Thuỷ hơi lo lắng, nhưng anh không nói gì, nhận rượu do người đàn ông đưa.

Bên này người phụ nữ kêu Lương Tị ăn thịt nướng, để nguội sẽ không ngon nữa. Lương Tị bưng trà sữa uống, mắt nhìn chằm chằm vào thịt nướng. Lý Thiên Thuỷ nói: "Đối với những người chăn nuôi thì cừu là thức ăn. Nếu cô muốn con cừu ấy chết một cách có giá trị thì hãy nên ăn chúng với lòng biết ơn và đừng lãng phí chúng một cách vô ích." Anh đưa cho cô một miếng thịt nướng.

Lương Tị nhận lấy và ăn, cắn một miếng, ngon quá! Cô liên tiếp ăn vài miếng, ăn hết miếng này thì lại cầm miếng khác lên ăn.

Người đàn ông hỏi cô vị thịt cừu thế nào?

Lương Tị chân thành khen ngợi, "Rất ngon! Tôi chưa từng được ăn thịt cừu nào ngon thế này."

Người đàn ông cười một cách hào sảng.

Thịt cừu đúng là béo mà không ngấy, tươi mà không hôi. Ở đại lục, dê và cừu đều được nuôi bằng thức ăn chăn nuôi, mùi vị ở mức trung bình và quá ngấy.

Hai vợ chồng người chăn cừu quá nhiệt tình, vừa rót trà cho cô vừa mời cô ăn. Lý Thiên Thuỷ nói cô phải kiềm chế lại, vì ăn quá nhiều vào ban đêm sẽ rất khó ngủ.

Một lúc sau, Lương Tị hỏi anh: "Nhà vệ sinh ở đâu vậy?"

À, nhà vệ sinh à.

Lý Thiên Thuỷ cầm đèn pin dẫn cô ra ngoài, rọi vào đồng cỏ rộng lớn rồi ho khan.

...

"Tôi cưỡi ngựa đưa cô đi phía trước." Lý Thiên Thủy chỉ hướng ngọn đồi trập trùng cùng cây cối tươi tốt phía xa.

Lương Tị không thể tin được, "Họ thậm chí còn không có nhà vệ sinh?"

"Bởi vì những người chăn gia súc phải di chuyển theo mùa nên về cơ bản không có nhà vệ sinh." Lý Thiên Thuỷ nói: "Ngoại trừ những thảo nguyên mở cửa cho khách du lịch."

...

"Tôi không muốn cưỡi ngựa nữa." Lương Tị có chút xấu hổ.

Lý Thiên Thuỷ lập tức hiểu ra, gãi gãi mi mắt, nói: "Đi bộ rất xa, cô cứ ngồi nghiêng trên ngựa là được." Vừa nói, anh vừa tháo dây cột ngựa, dắt nó ra, leo lên lưng ngựa, rồi đưa tay về phía Lương Tị, kéo cô lên để cô ngồi nghiêng trước ngực của mình.