Về Người Tôi Yêu

Chương 30: C30: Keo kiệt




Bên kia, Lý Thiên Thuỷ cũng nghĩ ra một giải pháp, đầu tiên anh trò chuyện với nhà sản xuất tủ phòng tắm trong văn phòng, thú nhận tình hình của mình. Đúng là hiện anh đang gặp khó khăn về dòng tiền, nhưng không phải do quản lý kém mà là vì một lý do khác.

Chủ sở hữu của nhà sản xuất tủ phòng tắm năm nay đã ở độ tuổi năm mươi sáu mươi. Thời trẻ cũng gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, nhờ chí thú làm ăn mới phát triển thành quy mô như hiện tại. Dù không thể so sánh với các xí nghiệp lớn, nhưng vẫn có tiếng ở khu vực địa phương. Ông ấy giao hàng cho Lý Thiên Thuỷ là vì có một người quen giới thiệu, người này nói Lý Thiên Thuỷ là người đáng tin cậy, là một doanh nghiệp an toàn.

Sống đến tuổi này, ông ấy đã sớm có con mắt nhạy bén, showroom vẫn hoạt động bình thường, điều này cho thấy vấn đề kinh doanh không nghiêm trọng.

Ông ấy không nói gì nữa, chỉ hút thuốc và uống trà, muốn xem Lý Thiên Thuỷ nói như thế nào.

Lý Thiên Thuỷ muốn cố gắng hết sức để cứu vãn tình hình, dù sao thì tỷ lệ xuất hàng của tủ phòng tắm chiếm một phần ba tổng ngạch. Hơn nữa trước mắt showroom chỉ có tủ phòng tắm mang thương hiệu của họ, chủ yếu tập trung vào các sản phẩm cấp thấp.

Trong thâm tâm anh biết rằng mặc dù cơ hội hợp tác không lớn nhưng anh vẫn muốn nỗ lực. Nếu thật sự không thể cứu vãn được, anh sẽ tìm thương hiệu khác, hơn nữa tháng sau Lương Minh Nguyệt cũng sẽ chuyển một lô tủ phòng tắm đến.

Doanh nhân càng lớn tuổi thì càng không cần giở trò trước mặt họ, họ sẽ chỉ nghĩ mình là kẻ giảo hoạt và không đáng tin cậy. Lý Thiên Thuỷ lựa lời mà nói về hoàn cảnh của mình, và nói rằng anh sẽ chuyển tiền cho ông ấy vào thứ tư tới. Sau đó anh dẫn ông ấy đi một vòng khu trưng bày, nói anh chỉ làm đại lý cho mỗi thương hiệu của họ, nhiều cửa hàng dưới quyền của anh đang bán rất chạy, đó là tất cả những gì anh muốn nói để nhà sản xuất có thể cân nhắc lại. Nếu việc hợp tác bị gián đoạn sẽ là thiệt hại cho cả hai bên.

Lý Thiên Thuỷ là đại lý duy nhất của các nhà sản xuất tủ phòng tắm tại thị trường Tân Cương. Nhà máy của bọn họ ở An Huy, quá xa, nếu không phải có người quen giới thiệu, ông ấy căn bản sẽ không chuyển hàng đến đây. Hơn nữa, khi lớn tuổi, con người thường có xu hướng bảo thủ trong kinh doanh, không tìm cách kiếm nhiều tiền mà tìm kiếm sự ổn định.

Ông ấy suy đi nghĩ lại, ngồi uống trà cả một buổi sáng, showroom chật kín người, sản phẩm này nọ bán rất chạy, Lý Thiên Thuỷ cũng liên tục gọi điện thoại, bận rộn theo dõi hậu cần và sắp xếp các chuyến hàng.

Ông ấy vẫn quyết định đợi nhận được khoản thanh toán vào thứ tư tới rồi mới tính đến các đơn đặt hàng tiếp theo. Vài ngày trước Lý Thiên Thuỷ đã đặt ông ấy một đợt hàng mới, nhưng ông ấy không dám gửi vì khoản thanh toán cho đợt trước chưa được giải quyết. Lý Thiên Thuỷ khá hài lòng với kết quả này, dựa trên kiến ​​​​thức của anh về các nhà sản xuất tủ phòng tắm, có lẽ sẽ không ai muốn tiếp tục hợp tác nữa.

Bên phía nhà sản xuất thật sự không định hợp tác nữa, rủi ro rất cao, nhưng ông ấy đã nhìn thấy chính mình ở Lý Thiên Thuỷ khi còn trẻ, lúc đó nhà máy của ông ấy cũng đang trên bờ vực phá sản và rơi vào bất lực. Một mặt, Tân Cương là một thị trường khổng lồ, nếu từ bỏ thì sẽ thật sự đáng tiếc. Một mặt khác, họ đã làm việc cùng nhau bốn năm năm, đối với nhân phẩm của Lý Thiên Thuỷ họ rất tin tưởng.

Đến chiều, Lý Thiên Thuỷ gọi cho Lương Tị, nói là buổi tối có tiệc xã giao, người của một nhà máy đến gặp anh, hỏi cô có muốn đến ăn tối cùng không? Lương Tị đồng ý, nói mình nhàn rỗi cũng không có gì làm.

Sau khi Lý Thiên Thuỷ làm xong việc, anh đứng ở cửa đợi, nhìn thấy Lương Tị ở xa xa đang đứng ở ngã tư chờ đèn đỏ, anh bước ra đón. Khi đèn chuyển sang màu xanh lục, anh đưa tay về phía Lương Tị.

Lương Tị cười anh, "Em đã qua đèn giao thông rồi, còn tới đây đón em làm gì?"

Lý Thiên Thuỷ mỉm cười, nhưng vẫn im lặng.

"Ngốc à?"

Lý Thiên Thuỷ tỏ ra rất thoải mái, nói: "Một nhà sản xuất tủ phòng tắm đến đây, ông ấy đã đặt chuyến bay quay về vào ngày mai, chúng ta cùng nhau ăn tối để tiễn ông ấy."

"Ừm." Lương Tị hỏi: "Những người khác thì sao?"

"Anh đã sắp xếp người đưa họ đến Thiên Sơn, cũng sắp về rồi."

Lương Tị bật cười, "Sao lại thích đến Thiên Sơn vậy không biết?"

Khi hai người họ đến showroom, Lý Thiên Thuỷ để cô đi trước. Lương Tị đợi anh đi vào thì nắm lấy tay anh một cách tự nhiên, một nhân viên bán hàng tinh mắt nhìn sang, Lý Thiên Thuỷ không được tự nhiên.

Trở lại văn phòng, Lương Tị nhìn anh, "Anh không muốn để nhân viên của anh biết?"

"Không phải." Lý Thiên Thuỷ nói: "Anh không quen thân mật trước mặt người khác."


Lương Tị gật đầu, bày tỏ mình đã hiểu.

Lý Thiên Thuỷ giữ chặt cô, giải thích: "Thật ra nhà sản xuất này đã đến từ ngày hôm kia. Ông ấy nghĩ anh sắp phá sản nên đến đây để tìm hiểu sự thật."

"Sau đó thì sao?" Lương Tị lắng nghe anh.

"Sau đó anh nói chuyện với ông ấy. Đến thứ tư anh có một khoản tiền, đợi sau khi chuyển khoản thì bọn anh sẽ tiếp tục hợp tác." Trong lòng Lý Thiên Thuỷ cũng biết, "Có lẽ nếu không có khoản tạm ứng tiền mặt cho đơn đặt hàng lớn thì các nhà sản xuất sẽ không dám mù quáng giao hàng cho anh nữa. Tủ phòng tắm của nhà máy nhà em là loại hàng cao cấp, trở về anh sẽ tìm thêm hai thương hiệu nhỏ nữa."

"Được, sau này em sẽ giúp anh tìm." Lương Tị nói: "Em có quen biết."

"Ừ." Lý Thiên Thuỷ trả lời. Sản phẩm cao cấp đều có thị trường của sản phẩm cao cấp, nhưng showroom của anh thì không thuộc loại thị trường này. Anh đã quen với cấp trung bình và cấp thấp, những khách hàng mà anh giao dịch cũng thuộc cấp bậc đó.

"Anh làm việc xong rồi?" Lương Tị hỏi.

Lý Thiên Thuỷ còn chưa kịp trả lời thì điện thoại của anh rung lên. Anh lấy ra xem, là người bạn học cũ cho vay thế chấp, anh ấy nói hôm nay tiền đã đến, nếu anh cần thì có thể chuyển ngay. Còn chuyện thế chấp giấy chứng nhận nhà đất thì không cần, lần này cho anh mượn riêng, chỉ cần sau này vinh hoa phú quý đừng quên nhau là được.

Lý Thiên Thuỷ và người bạn này không hề thân, nhận một khoản tiền vô cớ như vậy anh cũng có gánh nặng tâm lý. Anh cầm điện thoại đi ra ngoài, nói thẳng muốn anh ấy làm thủ tục như lệ thường.

Sau khi cúp điện thoại trở lại, Lương Tị đang ngồi trên ghế sô pha lướt điện thoại của mình, hoàn toàn không hỏi anh điện thoại của ai. Anh do dự một lúc lâu, mơ hồ nói: "Là bạn học cũ."

Lương Tị đưa mắt nhìn anh, "Nam hay nữ?"

Anh cười lớn, đi tới nhéo mặt cô, "Trừ em ra, còn có người phụ nữ nào dám dính dáng đến anh?" Sau đó, hai bàn tay to bụm lấy mặt cô, bóp cho miệng cô chu ra, dùng sức hôn một cái.

"Cũng đúng, anh đang cùng đường mạt lộ mà." Lương Tị hồi đáp.

Lý Thiên Thuỷ cù lét cô, cô hét lên, anh ngay lập tức suỵt một tiếng, đi tới khóa cửa, rồi quay trở lại ôm chặt lấy cô xoay quanh văn phòng.

Lương Tị nói với anh: "Sao anh làm giống như yêu đương vụng trộm vậy?"

"Anh là một anh sếp nghiêm túc, ít khi nói cười." Lý Thiên Thuỷ nghiêm túc nói.

Lương Tị cười lớn.

—— Trên bàn ăn, Lương Tị trò chuyện với nhà sản xuất tủ phòng tắm rất hợp, đối phương là một doanh nghiệp cỡ trung bình, quy mô nhà máy cũng tương đương với nhà họ Lương. Ông ấy kể về quá khứ kinh doanh của mình, rằng sau khi tốt nghiệp cấp 2, ông ấy đi học việc, đúc thép, mở quán ăn, bán cả bánh nướng, mãi cho đến năm 30 tuổi mà vẫn chưa ổn định.

Bước ngoặt thật sự là vào năm thứ tư điều hành nhà máy, ông ấy không thể chịu đựng được nữa, nợ nần chồng chất. Vào thời điểm tồi tệ nhất, chủ nợ đến nhà lấy TV, bàn ăn và ghế sô pha đi. Vợ ông ấy cũng đưa con về nhà mẹ đẻ.

Ông ấy cảm thấy tuyệt vọng và chuẩn bị gieo mình xuống sông. Ông ấy chọn một chỗ không bị đóng băng trên cầu nhảy xuống, nước lạnh như băng thấm vào thân thể, trong lòng ông ấy đột nhiên lại có một tia muốn sống sót mãnh liệt.

Lúc đó ông ấy ba mươi lăm tuổi, gieo mình xuống sông lúc năm giờ sáng ngày ba mươi tháng mười hai âm lịch. Ông ấy chật vật leo lên lớp băng dày, kéo lê chiếc áo khoác bông dày sũng nước, bò lên bờ từng chút một.

Ông ấy vỗ đầu gối mình nói: "Từ đó cơ thể chú đổ bệnh, nhưng cú nhảy đó đã làm thay đổi cuộc đời chú."

Lương Tị rất nể phục ông ấy, đặc biệt là nể phục lịch sử kinh doanh của thế hệ trước, những người có thể chịu đựng mọi khó khăn và nuốt nước mắt vào trong, sau này vẫn có thể bình thản kể lại với thế hệ trẻ.


Ông ấy uống vài ly rượu, được Lương Tị khen ngợi, ông ấy khó tránh khỏi nói nhiều, nói xong, ông ấy nhìn Lý Thiên Thuỷ, vỗ vai anh nói: "Người trẻ tuổi thì đừng sợ. Cho dù con đường có gồ ghề đến đâu, vấp ngã cũng không thể chết được. Tệ nhất thì bắt đầu lại từ đầu thôi."

"Nó còn phụ thuộc vào sự giúp đỡ và hỗ trợ của các bậc cha chú. Thế hệ bọn con khởi nghiệp không khó khăn như các chú nhưng cạnh tranh thì lại rất khốc liệt." Lương Tị cụng ly với ông ấy.

Lý Thiên Thuỷ cũng muốn cụng ly, nhưng ông ấy đẩy anh ra, nói rằng muốn uống với Lương Tị, còn khen phụ nữ bây giờ rất mạnh mẽ, không thua gì đàn ông. Con gái của ông ấy cũng ở trong nhà nhảy nhót, sắp xếp chỗ làm cho nhưng lại không chịu, la hét nói muốn tự mình gây dựng sự nghiệp.

Nói trắng ra là ăn no rỗi việc.

Lương Tị uống một hơi cạn sạch, nói chị gái mình thậm chí còn giỏi hơn, tiếp quản nhà máy từ ba, chỉ trong vài năm mà từ một xưởng nhỏ đã trở thành một doanh nghiệp cỡ trung bình với hàng trăm nhân viên.

Ông ấy cảm khái nói: "Vậy thì ba cháu thật có phúc, nhà máy của chú không có người nối nghiệp, con trai chú thì luôn muốn nổi loạn đi đầu quân cho công ty công nghệ nào đó, chú đã đầu tư rất nhiều tiền vào đó nhưng chẳng thấy tăm hơi đâu. Con gái chú cũng không thích, suốt ngày ở trong phòng phát sóng trực tiếp, nói là ngành công nghiệp mới gì đó, chú cũng không hiểu."

"Chú chưa hỏi được mấy câu thì đã nói chú không hiểu gì, hỏi nhiều khiến chúng nó bực mình, nhưng mà hết tiền chúng nó lại xoè tay xin. Chú khuyên chúng nó làm ăn thực tế sẽ tốt hơn. Chúng không làm vì nghĩ kiếm tiền quá chậm. Chú nói, muốn nhanh có tiền thì có nước đi bán bột trắng, chúng nó liền liếc nhìn rồi phớt lờ chú."

Lương Tị cười rồi cụng ly với ông ấy một lần nữa.

Lý Thiên Thuỷ giống như là phông nền, không thể chen vào được câu nào, nhìn họ như hai cha con trò chuyện về những chuyện vặt vãnh và tầm phào.

Anh nắm tay Lương Tị dưới gầm bàn, thay ly rượu của cô bằng một chiếc ly nhỏ, Lương Tị không chịu, cho rằng uống ly nhỏ chẳng thấm tháp gì.

Ông ấy cũng đã đoán ra, hỏi họ có phải là người yêu của nhau không, Lương Tị cười, thẳng thắn nói rằng họ đang yêu nhau, sau này chuyện làm ăn mong được các chú các bác dìu dắt.

Ông ấy vung tay, nói không thành vấn đề, ngày mai sẽ để cho nhà máy giao hàng. Trước khi dùng bữa Lý Thiên Thuỷ đã chuyển tiền cho ông ấy, thứ nhất, ông ấy cảm thấy vui vẻ, thứ hai, ông ấy có ấn tượng tốt với họ, cảm thấy họ là những người thành thật, xử sự chính chắn, không láu cá.

Sau khi nói xong, ông ấy lại nhìn Lý Thiên Thuỷ, nói anh không có năng lực nghiệp vụ, không giỏi bằng bạn gái của mình. Một nửa lý do khiến đêm nay ông ấy có thể vui vẻ như vậy là vì bạn gái của anh rất biết cách nói chuyện.

Lý Thiên Thuỷ im ​​lặng nhìn Lương Tị.

Lương Tị đắc ý nhướng mày nhìn anh.

Cuối cùng, lúc tạm biệt, ông ấy và Lương Tị đều thêm WeChat của nhau, nói về sau có việc thì cứ liên hệ, chuyện làm ăn không cần lo, ông ấy sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ.

Lương Tị uống say, nói chưa đã ghiền, nhất quyết đòi đến quán bar. Lý Thiên Thuỷ không còn cách nào khác, đành bắt taxi đi đến phố quán bar.

Lương Tị xuống xe nghe thấy tiếng nhạc thì liền phấn khích, cô tìm chỗ náo nhiệt nhất chen vào, Lý Thiên Thuỷ thậm chí không thể đuổi kịp cô.

Sau khi bắt kịp, anh kéo cô đến một nơi yên tĩnh. Lương Tị cho rằng âm nhạc trong đó quá nhẹ, không sung, không vui, không bùng nổ.

Lý Thiên Thuỷ dỗ dành cô, nói lát nữa anh sẽ hát cho cô nghe. Lương Tị nghe lọt tai, theo anh tìm chỗ ngồi. Hai người ngồi xuống, Lý Thiên Thuỷ gọi nước chanh cho cô, nhưng cô không chịu uống, đòi uống bia.

"Em vừa mới uống rượu trắng, uống bia sẽ không thoải mái." Lý Thiên Thuỷ nói.


"Vậy thì em uống rượu vang đỏ."

"Rượu vang đỏ cũng vậy."

"Vậy em uống rượu ngoại."

...

"Rượu nào cũng như nhau." Lý Thiên Thuỷ không nói nhảm với cô, ép cô uống một ly nước ấm.

Cô uống một ngụm lớn nước, ngẩng đầu bắt chước trẻ con đang súc miệng, Lý Thiên Thủy vỗ vỗ cô, bảo cô nhổ ra.

Lương Tị bò lên người và ngẩng đầu nhìn anh, "Tối nay em làm tốt chứ?"

"Tốt lắm." Lý Thiên Thuỷ khen ngợi cô, "Năng lực nghiệp vụ rất mạnh."

Lương Tị nhún vai, "Chị em nói em vô dụng, suốt ngày cứ blah blah blah blah blah." Sau đó cô lẩm bẩm: "Tại em không thích kinh doanh đó chứ, nếu không em cũng không hề thua kém chị ấy đâu."

"Ừ, anh sẽ cùng em chứng minh điều đó." Lý Thiên Thuỷ muốn cô uống nước ấm.

Lương Tị đột nhiên che ngực, Lý Thiên Thuỷ kéo cô vào phòng vệ sinh, cô ôm bồn cầu nôn ra, Lý Thiên Thuỷ lo lắng, không thấy ai trong phòng vệ sinh nữ, anh cầm một chai nước bước vào, đóng cửa phòng riêng lại vuốt lưng cô.

Lương Tị đẩy anh ra, không muốn anh nhìn thấy bộ dạng luộm thuộm của mình. Lý Thiên Thuỷ vuốt tóc cô, bảo cô nôn bao nhiêu tùy thích, anh sẽ không nhìn.

Lương Tị vừa nôn vừa liên tục nhấn xả nước. Sau khi nôn xong, cô lấy nước trong tay Lý Thiên Thuỷ súc miệng, Lý Thiên Thuỷ lấy khăn giấy giấy kêu cô đứng sang một bên, anh bắt đầu dọn dẹp những vết bẩn mà cô làm văng trên bồn cầu và mặt đất.

Lương Tị muốn tự mình làm, anh nhìn cô, "Lần sau xem em còn uống nữa không."

Lương Tị rất thức thời, cô ngồi xuống nói: "Em không uống nữa."

"Còn khó chịu không?" Lý Thiên Thuỷ hỏi.

"Hơi chóng mặt."

Lý Thiên Thủy dẫn cô đi rửa mặt, cô dùng nước súc miệng, sau đó phà hơi, "Có mùi không anh?"

...

Lý Thiên Thuỷ đưa viên bạc hà mà anh mang theo cho cô, cô cho vài viên vào miệng, thật sảng khoái, cô rùng mình ôm anh.

Lý Thiên Thuỷ dở khóc dở cười, dẫn cô trở lại chỗ ngồi.

Có vài chai bia trên bàn, không thể vào quán bar mà không gọi bia rượu được. Lương Tị chỉ vào bia, hỏi: "Ai uống?"

"Anh uống, em nhìn."

"Được thôi." Lương Tị rất nghe lời. Trên bàn ăn cô đã uống quá nhiều, vừa rồi lại hứng gió, lúc này vẫn còn cảm thấy khó chịu.

Lý Thiên Thuỷ cũng không muốn uống, nhưng người phục vụ đã nhanh chóng mở cả ba chai bia. Dựa trên nguyên tắc không lãng phí, anh uống từng chút một.

Thấy anh cố uống, Lương Tị thuyết phục anh: "Đừng uống nữa."


"Bia này mắt lắm." Lý Thiên Thuỷ nói thẳng: "Mấy chục tệ một chai chứ ít gì."

...

"Anh là đồ keo kiệt." Lương Tị thật phục anh, "Dù sao đi nữa thì anh cũng đã từng là một kẻ có tiền nắm trong tay hàng chục triệu đấy."

"Anh không có tài sản mấy chục triệu, cao nhất là sáu, bảy triệu mà thôi." Lý Thiên Thuỷ nói: "Cho dù chai bia này có giá một tệ, thì đó cũng là tiền mà anh vất vả kiếm được."

"Được, em uống phụ anh..." Lương Tị còn chưa chạm vào, Lý Thiên Thuỷ đã giật lấy, "Thà đổ bỏ chứ không cho em uống."

"Chị nói cho cưng biết, không phải chị khoe khoang, tài sản của chị đây..." Cô bắt đầu đếm ngón tay, "Một, mười, một trăm, một ngàn... mười triệu, một trăm triệu, hức."

"Chín chữ số."

...

"Không tin được đúng không?" Lương Tị giải thích với anh, "Nhà của chị đó hả, vốn không thích khoe khoang, cưng đã nghe nói về súng bắn chim đầu đàn chưa? Nhà chị đã ba năm liền là hộ đóng thuế nhiều nhất trong thị trấn. Mà đóng thuế nhiều thì sao?Tức là nếu nhà chị muốn mở rộng nhà máy, chỉ cần chỉ nơi nào, thị trấn sẽ cho phép nhà chị làm ở nơi đó, nếu không cho, còn có rất nhiều nơi muốn nhà chị đến..." Cô đang nói hăng say thì dừng lại, nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Nói tóm lại chính là như vậy đó. Nhà chị là hộ nộp thuế số một trong trấn."

...

"Hai năm qua thị trường bất động sản bùng nổ, nhà chị cũng đi mua nhà. Ngại mua từng cái quá rắc rối, nhà chị mua luôn cả một tòa." Lương Tị vung tay lên, khoa tay múa chân, "Khu nhà này giữ lại một cái ở giữa. Cái kia cũng vậy, giữ cái ở giữa luôn."

...

"Đương nhiên là nhà chị không có can đảm ôm trọn. Nhà chị làm chung với mấy công ty, làm được một năm thì nghe được chủ trương nhà là để ở, không phải để đầu cơ, thế là nhà chị nhân cơ hội mà rút lui. Nhà chị chỉ ăn theo người ta thôi. Người ta làm sao thì mình làm vậy. Chị của chị thì hăng lắm, dốc hết cả tiền trong nhà máy, đến mức ba chị phải mắng chị ấy, nói chị ấy là một kẻ đầu cơ trục lợi."

...

"Bây giờ chỉ đầu tư vào nhà máy thôi thì thật sự cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, nếu như mấy năm nay không phải thiết bị vệ sinh nổi bật, thì chị của chị đã đổi sang loại hình khác từ lâu rồi." Lương bị bắt chéo chân, ngông nghênh gõ vào trán anh, "Chỉ sáu, bảy triệu tệ của cưng thôi đó hả, có rớt xuống thì chị đây cũng lười nhặt lên..."

Lý Thiên Thuỷ nghe không nổi nữa, đang định đi qua hàng ghế khác ngồi, Lương Tị ôm lấy chân anh, "Này này, quay lại quay lại."

"Tôi không xứng ngồi cùng chị Tư..."

Lương Tị xin lỗi, "Chị nổ thôi, nổ banh xác luôn."

"Nhưng mà hai chị em chị hiện tại đều là "người khởi nghiệp trẻ" nổi danh trong thành phố đấy nhé. Khởi nghiệp ở đây có nghĩa là tự mình làm giàu đó." Lương Tị chụp vai anh, "Về lại thành phố mà có gặp phải chuyện gì, chỉ cần nhắc đến tên của chị là được... "

...

"Chúc mừng cưng, đời này của cưng đã gặp được phú bà rồi." Lương Tị gác chân lên đùi anh.

Lý Thiên Thuỷ ôm chặt đùi cô, đùi của phú bà.

Lương Tị ngồi dựa vào lòng anh, Lý Thiên Thuỷ ôm cô, một lúc lâu sau mới nói: "Gánh thì nặng mà đường thì xa quá."

"Cưng sợ rồi?" Lương Tị hỏi trêu.

Lý Thiên Thuỷ vuốt mũi cô, "Anh sẽ hát một bài cho nhà khởi nghiệp trẻ nghe."

Anh đến quầy bar nói gì đó, đối phương chỉnh nhạc, còn anh thì ngồi xuống thử guitar.