Về Người Tôi Yêu

Chương 28: C28: Đôi điều cần phải nói với phú bà




Hai người vốn định đi ăn tối với nhân viên nhưng cuối cùng không đến được, họ về căn hộ tắm rửa, Lý Thiên Thuỷ gối đầu lên đùi Lương Tị, nhờ cô nhổ tóc bạc cho mình.

Nhổ tóc bạc xong, Lý Thiên Thuỷ lấy đồ bấm móng tay ra cắt móng tay, móng chân cho cô.

Thấy anh tập trung, Lương Tị dùng ngón chân chọc chọc mặt anh, thoải mái nói: "Hôm nay rất tuyệt."

"Đừng lộn xộn." Lý Thiên Thuỷ lại hôn lên mu bàn chân cô.

Bàn chân của Lương Tị rất đáng yêu, trắng mũm mĩm, với những ngón chân hồng hào và đầy đặn. Ngón chân đầy đặn thì phổ biến rồi, còn hồng hào thì rất hiếm thấy.

Lý Thiên Thuỷ thích đến nỗi không muốn buông tay.

"Anh bị cuồng chân đúng không?" Lương Tị hỏi anh.

Lý Thiên Thuỷ không quan tâm, cuồng chân thì cuồng chân có gì đâu.

Lương Tị trêu chọc anh, "Chân của em rất sạch sẽ, ngâm xong em có bôi kem dưỡng, thậm chí còn đắp mặt nạ cho chân..." Lời còn chưa nói xong, Lý Thiên Thuỷ đã liếm một cái.

Lương Tị cười mắng anh: "Bi.ến thái."

"Ừ thì anh biế.n thái." Lý Thiên Thuỷ không ngại.

"Không biết xấu hổ." Lương Tị lại dùng chân chọc vào mặt anh.

Anh cười, im lặng tiếp tục giúp cô cắt tỉa.

"Này." Lương Tị trêu chọc anh, "Lý Thiên Thuỷ."

"Ừ, Anh đây." Lý Thiên Thuỷ trả lời.

"Em rất mong được cùng anh thật sự làm tì,nh, một sự kết hợp hoàn toàn giữa thể xác, tinh thần, và sự hài hòa." Lương Tị nói: "Hẳn là sẽ còn tuyệt vời hơn nữa."

...


"Anh có mong chờ điều đó không?"

Đương nhiên là anh rất mong chờ, chỉ cần nghĩ đến khoảnh khắc kia, toàn thân anh liền không khỏi run lên.

"Này, câm rồi?" Lương Tị chọc chọc anh.

Lý Thiên Thuỷ bị cô làm cho ngã trái ngã phải, nhưng anh không nói gì. Anh sợ hạnh phúc quá sẽ chọc giận đến thần linh, đem tất cả mọi thứ thu hồi lại. Anh hét lên với Lương Tị, "Em tiết chế lại đi."

...

Lương Tị cười lớn, kêu anh đi mở một gian hàng bói toán dưới cầu vượt.

"Anh chưa bao giờ nhai kẹo." Lý Thiên Thuỷ nghiêm túc nói: "Anh luôn làm tan chảy nó từng chút một, để vị ngọt của nó có thể kéo dài."

"Em cũng chưa từng nhai kẹo." Lương Tị cũng nói.

Như một cậu bé mới lớn, Lý Thiên Thuỷ ngồi khoanh chân trên giường với chiếc khăn tắm trên đùi, trên chiếc khăn tắm là bàn chân của Lương Tị, anh cúi đầu cắt móng chân cho cô và kể về quá khứ của mình.

Anh kể, khi dán điện thoại trước cổng trường đại học, anh suýt được một người phụ nữ giàu có bao nuôi.

Lương Tị cười đến nỗi toàn thân run rẩy.

"Tin anh đi, hồi đó anh rất đẹp trai." Lý Thiên Thuỷ không ngẩng đầu lên nói: "Lúc đó anh mới xuất ngũ nửa năm, đến Thành Đô với năm trăm tệ trong túi, nhưng ba trăm tệ đã bị đánh cắp trên đường đi, bởi vì anh đã chia năm trăn tệ ra để vào hai túi khác nhau."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó anh dành nửa tháng ở một quán cà phê Internet để tiết kiệm chi phí ăn ở và học cách dán điện thoại di động từ cư dân mạng. Rồi dùng số tiền kiếm được từ việc phát tờ rơi trong ngày để mua một bộ bàn ghế giá rẻ, dựng sạp ở một phố đi bộ sầm uất. Nhưng nửa tiếng sau, anh bị bảo vệ đuổi đi."

"Rồi sao nữa?"

"Vậy nên anh đã bày một sạp hàng trên cầu vượt." Lý Thiên Thuỷ ngừng cắt, ngồi nói chuyện với cô: "Cầu vượt tổng cộng chỉ có 200 mét, nhưng có đến ba người làm dán điện thoại di động."


"Anh dán ở đó hai ngày, các cô gái đến dán ở chỗ anh, còn hai sạp còn lại thì không ai dán cả, có một người là người khuyết tật, anh thấy rất có lỗi, cảm thấy mình đã cướp đi kế sinh nhai của người khác, nên đã chuyển bàn đến chỗ khác."

Lương Tị siết chặt ngón tay anh, "Tại sao lại có nhiều người muốn dán ở chỗ anh?"

"Bởi vì anh đẹp trai và sạch sẽ."

Lương Tị cười lớn.

Lý Thiên Thuỷ cũng xấu hổ cười: "Quần áo của anh rất bình thường, nhưng anh rất sạch sẽ. Anh luôn mặc áo phông trắng và đi giày thể thao màu trắng. Lúc đó Bangwei, Semir và những thương hiệu khác vẫn luôn có các hoạt động khuyến mãi mua một tặng một. Anh liền tận dụng cơ hội đặc biệt này mua vài cái."

Lương Tị nhịn không được hôn anh một cái, hỏi anh: "Sau đó anh đã chuyển đi đâu?"

Lý Thiên Thuỷ nghịch ngón tay cô, cười nói: "Anh nhận ra rằng mình rất được các cô gái nhỏ yêu thích, vậy nên anh liền chuyển đến cổng trường đại học."

Ha ha ha ha, Lương Tị ngẩng đầu cười lớn: "Anh cũng thức thời đó chứ."

Lý Thiên Thuỷ rung đùi đắc ý, bây giờ nhớ lại anh cũng thấy ngại.

"Sau đó thì sao, anh gặp được phú bà?"

"Mở sạp hàng ở đó được một tháng, anh rất quen thuộc với các nhân viên bảo vệ ở cổng. Anh thường mua thuốc lá hoặc đồ uống cho họ, mà họ cũng đối đãi với anh rất tốt." Lý Thiên Thuỷ tạm dừng một chút rồi nói: "Thật ra những con người ở dưới đáy xã hội có lúc sẽ cảm thông cho nhau, sẽ sẵn sàng giúp đỡ nhau nhiều hơn."

"Anh dán được khoảng hai tháng, công việc kinh doanh rất tốt. Về sau có một phụ huynh đưa con trai đến trường thì nhìn thấy anh, yêu cầu anh dán điện thoại di động cho bà ấy." Lý Thiên Thuỷ chậm rãi nói: "Sau đó bà ấy xin số điện thoại của anh, và thỉnh thoảng lại đến, lúc ấy anh hoàn toàn không nghĩ gì, cho đến khi bà ấy nhắn tin cho anh, nói rằng hãy theo bà ấy, ba mươi ngàn một tháng."

"Anh nghĩ bà ấy giới thiệu cho anh một công việc, khi anh hỏi phải làm gì thì bà ấy trả lời thẳng thừng là ngủ." Lý Thiên Thuỷ nói: "Lúc đó anh rất sợ, không trả lời lại bà ấy, nghĩ rằng bà ấy đã gửi nhầm tin nhắn."

"Bà ấy lại gửi cho anh một tin nhắn nữa, nói rằng mình đã ly hôn tám năm, đang kinh doanh, còn nói nếu giá cả không phù hợp, bà ấy có thể an bài anh vào công ty của mình."

"Anh không trả lời, nhưng thật kỳ lạ là anh cũng không xóa nó." Lý Thiên Thuỷ thẳng thắn nói: "Thời gian đó mẹ anh bị bệnh phải nhập viện, tất cả tiền của anh đều được gửi về. Trong khoảng thời gian này bà ấy thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho anh, từ ba mươi ngàn một tháng đã đến năm mươi ngàn một tháng, anh sẽ được một căn nhà sau khi kết thúc mối quan hệ."


"Thẳng thắn mà nói anh có hơi bị cám dỗ, mỗi tháng anh chỉ có thể kiếm được bốn ngàn năm trăm tệ từ việc dán điện thoại." Lý Thiên Thuỷ nhìn cô.

Lương Tị gật đầu, "Nếu là em, em cũng sẽ bị cám dỗ."

Lý Thiên Thuỷ tiếp tục nói: "Cũng may là mẹ anh đã khỏi bệnh nên anh không cần gửi tiền về nhà nữa. Nếu lúc đó mẹ anh bệnh nặng và cần một số tiền lớn, có thể anh sẽ có một lý do để tiếp nhận chuyện này."

"Anh rất giỏi." Lương Tị vu,ốt ve mặt anh.

Lý Thiên Thuỷ úp mặt vào lòng bàn tay cô, "Lúc đó cũng có một sinh viên theo đuổi anh, thường xuyên mua đồ ăn nước uống cho anh, vậy nên anh đã xóa số của người phụ nữ giàu có đó và hẹn hò với cô gái này."

"Bọn anh mới quen được hai tháng. Đột nhiên, một ngày nọ, một chàng trai đưa người đến đập phá và đánh anh. Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra cho đến khi người phụ nữ đó đến bệnh viện, nói rằng con trai bà ấy không hiểu chuyện và thay con mình xin lỗi anh."

"Sao đó thế nào?" Lương Tị lo lắng hỏi.

"Sau khi xuất viện, anh đi mở sạp hàng, mới biết chuyện này lan truyền trong trường, nói rằng anh dụ dỗ mẹ của người ta, được người khác bao nuôi. Bạn gái của anh không thể ngẩng cao đầu ở trường vì điều này, vậy nên bọn anh đã chia tay." Lý Thiên Thuỷ nói: "Sau đó nhà trường yêu cầu nhân viên bảo vệ đuổi anh đi, vì vậy anh thu dọn đồ đạc rồi đến Tân Cương."

Lương Tị im lặng một lúc, sau một lúc lâu mới nói: "Anh có thể viết câu chuyện này lên mạng, tựa đề là "Đôi điều phải nói với phú bà", tỷ lệ nhấp vào xem..." Cô đang nói thì bị Lý Thiên Thuỷ cù lét.

Hai người đùa giỡn một lúc, Lương Tị mổ mổ môi anh, Lý Thiên Thuỷ cũng hôn lại cô. Không mang theo bất kỳ ham m,uốn nào, họ cứ hôn nhau một cách đơn thuần như vậy.

Lương Tị thích hơi ấm của làn da anh, hai người trần truồ.ng ôm nhau, cô sờ mặt anh, "Em thích chúng ta thành thật với nhau, không phân biệt thể xác hay tâm hồn gì cả."

"Anh cũng vậy." Lý Thiên Thuỷ vuốt mắt cô.

Họ vuố,t ve khuôn mặt của nhau, lại không hẹn mà cùng cười ngây ngô. Lý Thiên Thuỷ hôn lên khuôn mặt của cô, Lương Tị cũng hôn lại khuôn mặt của anh, rồi cùng ôm nhau thật chặt.

- -

Đêm qua họ đi ngủ sớm lúc mười giờ. Sáng hôm sau Lý Thiên Thuỷ tràn đầy năng lượng đến phòng trưng bày.

Lương Tị cũng ra ngoài từ sớm, chụp hình và quay video trên các con phố, ngõ hẻm và Grand Bazaar. Đầu tiên cô chụp những người trên phố, sau đó đến chợ bán thức ăn để chụp những người đi chợ và những người bán hàng rong giết cá. Rồi đi vào ngõ để chụp những người già đang trò chuyện, những đứa trẻ đang chơi đùa, những bông hoa đầy màu sắc trên mái hiên và quầy bánh mì nướng khuất trong ngõ.

Anh trai nướng bánh tưởng rằng cô đang phát sóng trực tiếp, đưa tay làm thành chữ V mỉm cười trước ống kính. Lương Tị cảm thấy thú vị và đã đến chụp hình với anh ấy. Sau khi chụp xong, đối phương khăng khăng đòi cho cô một chiếc naan nóng hổi vừa mới ra lò, chiếc naan quá nóng nên cô phải liên tục chuyền từ tay này qua tay kia, vừa ăn vừa nói chuyện với anh ấy.

Anh trai này có thể giao tiếp đôi câu bằng tiếng Trung, sau khi trò chuyện một lúc lâu, cô được biết vợ chồng anh ấy bán naan ở Urumqi, bố mẹ thì trồng táo tàu ở quê Nhược Khương, còn em gái bán hoa quả khô ở chợ đầu mối. Anh ấy khoe rằng quê anh ấy là huyện lớn nhất cả nước, diện tích tương đương hai tỉnh Giang Tô.

Lương Tị vừa ăn naan nướng vừa gật đầu, cô không biết Nhược Khương ở đâu. Nhưng cô biết huyện lớn nhất cả nước đúng là gấp đôi Giang Tô.


Anh ấy gợi ý cho cô có rảnh thì đi Lop Nur và thành cổ Lâu Lan chơi. Lương Tị tò mò, "Nhược Khương rất gần với Lâu Lan sao?"

Anh ấy nói với cô: "Nhược Khương chính là Lâu Lan."

Lương Tị đã rất sốc, trong khi trò chuyện với anh trai ấy, cô đã gửi một tin nhắn cho Lý Thiên Thuỷ: Em vừa phát hiện ra rằng Lâu Lan chính là Nhược Khương.

...

Sau đó cô thường xuyên nhìn vợ anh ấy, hỏi có phải Lâu Lan có rất nhiều người đẹp không. Trong khi trò chuyện, chủ đề trôi đi, Lương Tị biết được rằng điều kiện của gia đình họ không tốt, em gái của anh ấy chưa học hết cấp hai đã phải nghỉ học để giúp gia đình thu hoạch táo, theo họ hàng đến Urumqi để bán trái cây sấy khô.

Vừa lúc Lương Tị cũng muốn mua trái cây sấy khô, cô định mang về quê làm quà. Anh trai này nhiệt tình đến mức không nướng naan nữa, dẫn cô đến chợ đầu mối gần đó để tìm em gái mình.

Lương Tị muốn mua trái cây sấy khô, nhưng cô không muốn mua nó bây giờ. Cô đành bất đắt dĩ đi theo ở phía sau, thấy cô em gái mới hai mươi tuổi đang đỡ bụng bán trái cây sấy khô, hơn nữa nụ cười còn rất xinh, liền không kiềm chế được mà mua rất nhiều, nhiều đến nỗi cô không thể xách hết được.

Đối phương thấy cô mua nhiều như vậy cũng rất sốc, Lương Tị vung tay, nói tôi có nhiều họ hàng lắm.

Thật ra cô đã âm thầm gửi một tin nhắn cho Lý Thiên Thuỷ để hỏi giá cả, Lý Thiên Thuỷ nói họ bán cho cô không mắt, nếu cô ăn thử thấy ngon thì có thể tùy ý mua.

Lương Tị nếm thử từng món một, thử đến bụng no luôn. Cô mua đồ khô hết gần mười ngàn tệ, để lại địa chỉ để cô em gái giao hàng.

Có thể thấy hai anh em họ rất vui mừng, cô em gái lại đưa cho cô một túi táo khô, nói là của nhà trồng, cho cô ăn miễn phí. Lòng tốt khó từ bỏ, Lương Tị nhận lấy bỏ vào túi xách tay của mình.

Sau khi ra khỏi chợ, cô cảm thấy thoải mái khó tả, đặc biệt là cảm giác mình đã giúp được người nào đó, mà người kia lại là người cần giúp đỡ. Đây không phải là một cử chỉ của sự vượt trội, mà là niềm hạnh phúc nhỏ bé đơn giản và thuần khiết nhất giữa con người với nhau.

Cô nhắn tin cho Lý Thiên Thuỷ, nói rằng cô gái bán đồ khô rất xinh, lông mi dài, chớp chớp rất đẹp. Và cô cũng nhận thấy rằng tất cả những phẩm chất tốt đẹp trong con người cô, khi đến đây rồi mới được bộc lộ ra hết.

Khi ở nhà, cô không phải lo lắng thì cũng chính là cáu kỉnh, vì chị cô không chịu lắng nghe cô.

Trên đường đến Grand Bazaar, cô uống một hộp sữa chua, vừa uống vừa khen sao mà ngon quá. Đến Grand Bazaar, cô lại mua thêm một hộp kem tự làm, cô giống như một đứa trẻ hư lén ba mẹ chạy ra ngoài, thấy kem thì cố sức mà ăn cho thoả.

Buổi trưa vừa đói vừa mệt, cô trở lại phòng trưng bày để nghỉ ngơi, định đến tối lại ra ngoài tiếp. Sau khi xuống xe, cô thấy Lý Thiên Thuỷ dẫn vài người trở lại showroom, cô đi theo hỏi quản lý cửa hàng, những người này có phải là khách hàng không? Nếu là khách hàng thì cô không tiện quấy rầy.

Người quản lý cửa hàng nói với cô rằng đó là nhà sản xuất tủ đựng đồ trong phòng tắm.

Lương Tị hơi sửng sốt, cô biết mấy ngày nay nhà sản xuất tủ phòng tắm luôn thúc giục Lý Thiên Thuỷ thanh toán tiền hàng. Cô là nhà sản xuất, nên cô biết rõ ràng nhất, một khi nhà sản xuất tìm đến yêu cầu trả tiền, có nghĩa là họ sẽ không có ý định hợp tác nữa.

Cô không phát ra tiếng động, lặng lẽ rời đi, quay trở lại căn hộ.