Buổi họp báo trực tiếp về vụ án “Lồng tối” được tổ chức đúng hạn.
Phòng họp lớn phía đông tầng hai, nhân viên công tác phụ trách buổi họp báo này đang tiến hành xác nhận cuối cùng, bốn năm mươi nhà truyền thông đã có mặt, camera lít nha lít nhít được bố trí mấy hàng.
Bởi vì phải dùng thân phận phát ngôn viên để tiếp nhận câu hỏi của truyền thông, Mạnh Chiêu đã thay đồng phục cảnh sát từ trước, đến hậu trường làm quen quá trình.
Bản thảo phát biểu đã được cục trưởng Từ sửa đổi chọn lọc từ ngữ, Mạnh Chiêu cầm trong tay lật xem, học thuộc lần cuối cùng.
Cục trưởng Từ cũng tới rồi, đi đến trước người Mạnh Chiêu, “Đã thuộc hết bản thảo phát ngôn chưa?”
“Thuộc rồi cục trưởng Từ.” Mạnh Chiêu ngẩng đầu lên nói.
“Lát nữa khi tiếp nhận câu hỏi của truyền thông, tìm từ nhất định phải cẩn thận, nghĩ kỹ rồi nói. Trường hợp phát trực tiếp thời gian thực như thế này, mắt của hàng trăm nghìn người đều đang theo dõi cậu, nhất định phải nắm chắc chừng mực, không thể xảy ra sự cố.”
“Vâng, tôi biết.” Mạnh Chiêu nói.
Cục trưởng Từ nhìn Mạnh Chiêu, vươn tay chỉnh cà vạt ngay ngắn giúp anh, sau đó vỗ bả vai anh một cái, không nói thêm gì nữa và rời đi.
Cục trưởng Từ vừa đi, Trương Triều cũng tới hậu trường: “Lát nữa sắp bắt đầu rồi, có căng thẳng không?”
“Vẫn ổn.” Mạnh Chiêu buông bản thảo phát biểu trong tay xuống, hoạt động vai và cổ.
Trương Triều đi tới khoác bả vai anh, “Buổi họp báo toàn quốc này vừa mở có phải lại sắp sửa lên hot search không?”
“Lên hot search gì chứ,” Mạnh Chiêu nhìn anh ta một cái, “Lên hot search có gì tốt?”
Hai năm trước Mạnh Chiêu đã lên hot search một lần, còn là lần anh phạm lỗi, khi đó bị cục trưởng Từ phạt đến đội cảnh sát giao thông bên cạnh làm nhiệm vụ. Có một đêm đội cảnh sát giao thông kết hợp với kênh giao thông tiến hành phát trực tiếp toàn bộ quá trình hoạt động kiểm tra uống rượu lái xe, đoạn Mạnh Chiêu làm nhiệm vụ không biết bị ai lấy ra đăng lên Weibo, chưa đến một tiếng đã chuyển phát hơn mười nghìn. Cụm từ “Cảnh sát giao thông đẹp trai nhất” chẳng mấy chốc đã lên hot search, mà vị trí lại cấp tốc tăng lên.
Bởi vì bài đăng nóng hổi này trêи Weibo, đêm đó tỉ lệ người xem của kênh giao thông nhất kỵ tuyệt trần, vượt xa các kênh khác.
Blog chính thức của cảnh sát giao thông Minh Đàm cũng nhanh chóng tăng fan, một đêm tăng mấy trăm nghìn fan, ngày hôm sau đã vượt mốc một triệu fan, khinh thường công an Minh Đàm. Bởi vì chuyện này, đội cảnh sát giao thông bên cạnh còn nhận được khen ngợi hằng năm về hoạt động truyền thông mới tiên tiến trong tỉnh, khiến cục trưởng Từ giận quá chừng, từ đây không cho Mạnh Chiêu đến đội cảnh sát giao thông nữa.
“Cậu nói những dân mạng kia có thể nghi ngờ không, anh cảnh sát giao thông này sao đảo mắt đã lên làm cảnh sát hình sự rồi, lại còn trở thành tổ phó của tổ chuyên án, nhất định là lên chức dựa vào mặt.” Trương Triều trêu ghẹo nói.
“Đi đi đi.” Mạnh Chiêu bị anh ta chọc cười.
Hai giờ đúng, buổi họp báo chính thức bắt đầu.
Lãnh đạo chính của cục công an thành phố Minh Đàm đã ngồi xuống từ lâu, cục trưởng Từ ngồi ở vị trí chính giữa, Mạnh Chiêu có quân hàm cảnh sát thấp nhất trong mấy lãnh đạo nên ngồi ở vị trí ngoài cùng bên phải.
Đèn flash dày đặc sáng lên, âm thanh màn trập vang lên, mấy trăm nghìn người xem đang online xem buổi họp báo phát trực tiếp này.
Mạnh Chiêu nhìn bên dưới, nghe cục trưởng Từ phát biểu.
“Ngày 16 tháng 05, đội cảnh sát hình sự Cục công an thành phố Minh Đàm chúng tôi đã phá vụ án lồng tối, giải cứu ba mươi bảy nạn nhân, cũng bắt được ba phần tử phạm tội do Ngô Vi Hàm cầm đầu. Để tăng tốc tiến độ phá án và bắt giam vụ án này, cục công an thành phố Minh Đàm đã thành lập tổ chuyên án lồng tối 506 sau khi phát hiện lồng tối. Trước khi buổi họp báo hôm nay tổ chức, thành viên của tổ chuyên án vẫn luôn đào sâu chứng cứ phạm tội, tranh thủ cho người dân câu trả lời thỏa đáng trong thời gian ngắn nhất…”
Sau khi cục trưởng Từ phát biểu, phó cục trưởng Dư đảm nhiệm chủ trì buổi họp báo nói vài câu nối tiếp, rồi đến lượt Mạnh Chiêu lên tiếng.
Mạnh Chiêu đứng dậy từ chỗ ngồi, cúi chào khán giả một cái sau đó đi đến phía sau bục phát biểu.
Dựa theo quy trình đã đặt ra từ trước, trước tiên Mạnh Chiêu giới thiệu tiến độ hiện tại của vụ án, sau đó người chủ trì tuyên bố tiến vào khâu phóng viên đặt câu hỏi.
Phóng viên bên dưới lập tức giơ tay lên, người chủ trì chọn một truyền thông chính thức rất được tín nhiệm: “Quý cô thứ hai đếm từ bên trái hàng thứ ba, cô có câu hỏi gì?”
“Xin hỏi cảnh sát Mạnh, dư luận hiện đang dậy sóng, mọi người đều hy vọng cảnh sát có thể công khai danh sách khách hàng của lồng tối, vậy lý do gì khiến cảnh sát chậm chạp không công khai danh sách khách hàng của lồng tồi?”
“Tất cả khách hàng của lồng tối đều vô cùng cẩn thận, không để lại bất kỳ thông tin cá nhân nào. Chúng tôi đã thử dùng các phương tiện kỹ thuật tiến hành nhận dạng khuôn mặt trong giám sát, song khi những khách hàng này ra vào lồng tối đều dùng mặt nạ hoặc đeo khẩu trang che mặt, rất khó để nhận dạng. Nếu như trong thời gian tới việc nhận dạng khuôn mặt vẫn không có tiến triển gì, chúng tôi sẽ xem xét phát lệnh truy nã, mượn sức mạnh của truyền thông và công chúng, dốc hết toàn lực cùng nhau tìm được tội phạm. Trong những nạn nhân của lồng tối có hơn mười cô gái vị thành niên, xác định thân phận của những tên tội phạm này, khiến bọn chúng nhận được trừng phạt vốn có là chức trách của chúng tôi, xin mọi người yên tâm, cục công an thành phố Minh Đàm sẽ không nhân nhượng cho bất kỳ phần thử phạm tội nào tham gia vào lồng tối.”
“Xin hỏi cảnh sát mạnh, hầu hết truyền thông và dân chúng như chúng tôi mới đầu đều tìm hiểu sự kiện lồng tối thông qua tài khoản chứng thực của Lư Dương, chúng tôi cũng biết, Lư Dương đã mất đi sinh mạng vì chuyện này, vậy bây giờ vụ án Lư Dương bị giết đã có tiến triển gì chưa?”
“Phá án và bắt giam vụ án Lư Dương bị giết là một công việc rất quan trọng của tổ chuyên án, trước mắt chúng tôi đã dựa vào manh mối nắm giữ xác nhận chân dung của đối tượng tình nghi,” Trêи màn hình sau lưng theo đó xuất hiện một tấm ảnh chân dung của người, Mạnh Chiêu nói tiếp, “Chúng tôi cũng mượn cơ hội họp báo lần này, chính thức công khai treo thưởng phát lệnh truy nã cả nước nghi phạm lẩn trốn trêи hình, hễ là cung cấp manh mối, đồng thời được cục chúng tôi kiểm chứng là thật và thành công bắt được, cục của tôi căn cứ quy định có liên quan, sẽ thưởng một trăm nghìn nhân dân tệ cho người báo cáo.”
“Xin hỏi cảnh sát Mạnh, nghe nói vụ án này rắc rối phức tạp, người liên lụy phía sau không phú thì quý, anh cảm thấy vụ án này có gặp phải lực cản không, có thể thuận lợi tiếp tục phá án không?”
“Có thể.” Giọng điệu Mạnh Chiêu kiên định, “Ánh ban mai đã hiện, trời sắp sáng, tôi sẽ cùng tất cả cảnh sát của công an Minh Đàm bảo vệ chính nghĩa cho mọi người.”
“Xin hỏi cảnh sát Mạnh, sự kiện giam cầm ở tầng hầm viện dưỡng lão trước đó, có liên quan gì với sự kiện lồng tối lần này không?”
“Xin hỏi cảnh sát Mạnh, bên trong lồng tối có tồn tại một sự trao đổi lợi ích nào đó không?”
…
Phóng viên bên dưới lần lượt đưa ra câu hỏi, Mạnh Chiêu cũng trả lời từng câu một.
Dựa theo quá trình dự kiến, khâu phóng viên đặt câu hỏi sẽ diễn ra trong vòng một tiếng, thấy thời gian sắp đến, người chủ trì đi đến trước sân khấu: “Cơ hội cho câu hỏi cuối cùng, chúng tôi mời…”
Nói còn chưa dứt lời, một phóng viên bên dưới chưa gọi tên đã tự đứng lên, lớn tiếng nói: “Cảnh sát Mạnh, theo người biết chuyến tiết lộ, trong quá tình điều tra và phá án vụ án lồng tối, anh đã từng ra tay đánh một người hiềm nghi phạm tội, thậm chí suýt nữa đánh chết người, xin hỏi thông tin này có thật không?”
Không đợi Mạnh Chiêu trả lời, người này đã nói tiếp: “Dựa theo quy định pháp luật, trước khi chính thức xác nhận là tội phạm, người hiềm nghi phạm tội nên được hưởng nhân quyền cơ bản, cảnh sát dùng cách này đối xử với người hiềm nghi, phải chăng dính đến lạm dụng bạo lực? Nếu như tất cả cảnh sát đều áp dụng hành vi này với người hiềm nghi phạm tội, dưới tiền đề không có công lý theo thủ tục, kết quả chính nghĩa nhận được liệu có đáng tin không? Mặt khác, đối mặt với cảnh sát như vậy, tôi thật sự rất khó tin tưởng các anh không làm ra hành vi tra tấn ép cung trong quá trình tra hỏi. Người hiềm nghi phạm tội cũng là người, họ cũng có người nhà của mình, cảnh sát Mạnh, anh sẽ đối mặt với họ như thế nào?”
Lúc này, trong hội trường im lặng như tờ, tất cả ánh mắt đồng loại nhìn chằm chằm Mạnh Chiêu, mọi người đều đang đợi câu trả lời của Mạnh Chiêu, như thể đang đợi phát xét tội nhân.
Mà lúc này Mạnh Chiêu không lập tức lên tiếng, anh nhìn về phía phóng viên đặt câu hỏi, vẻ mặt lạnh lùng lại thản nhiên.
Đột nhiên một tiếng nức nở không biết vang lên từ đâu phá vỡ hiện trường im lặng, ở trong góc hội trường, một bé gái bảy tám tuổi lau nước mắt chậm rãi đi đến trước bục, tủi thân khóc nói với Mạnh Chiêu: “Chú cảnh sát ơi, bố cháu không phải người xấu, chú đừng đánh bố…”
Bên trong phòng họp lập tức xôn xao, tất cả phóng viên lập tức đổi hướng camera, đồng loạt nhắm ống kính vào cô bé kia. Tiếng tạch tạch của màn trập lập tức vang lên dày đặc, đèn flash chiếu cho cô bé không mở nổi mắt.
Trong chốc lát, Mạnh Chiêu đưa ra phản ứng, sải bước lao về phía trước đồng thời cởi áo khoác đồng phục cảnh sát của mình. Anh che trước mặt cô bé kia, dùng áo che nửa người trêи của cô bé lại, ôm cô bé lên rồi đi ra ngoài không thèm quay đầu lại.
Trình Vận thấy thế, cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi ra phòng họp, chạy chậm đuổi theo Mạnh Chiêu: “Anh Chiêu.”
Mạnh Chiêu sải bước rất nhanh, anh ôm cô bé trong miệng không nhịn được chửi một câu: “Một đám súc sinh.”
“Trình Vận mau đưa con bé về văn phòng,” Mạnh Chiêu đi xa mấy bước, giao cô bé vẫn đang khóc cho Trình Vận, “Trông kỹ, không cho bất kỳ ai gặp.”
“Vâng.” Trình Vận gật đầu đáp, nhận lấy cô bé rồi bước nhanh đi đến văn phòng.
Đứng tại chỗ, Mạnh Chiêu hít sâu một hơi, sau đó quay người đi đến phòng họp.
Lúc sắp đi vào phòng họp, Mạnh Chiêu nhìn thấy bên cửa sổ cuối hành lang, cục trưởng Từ đang đưa lưng về phía anh gọi điện thoại.
Hiện trường đã xảy ra chuyện loạn như thế, cục trưởng Từ vẫn có tâm tư gọi điện thoại? Trong đầu Mạnh Chiêu không khỏi xuất hiện nghi vấn này, nhưng giờ phút này trong phòng họp đã vỡ tổ, anh không kịp nghĩ quá nhiều mà đẩy cửa đi vào phòng họp.
Vừa rồi, người chủ trì đã cố gắng duy trì trật tự hội trường như không ăn thua gì.
Vừa thấy Mạnh Chiêu quay về, cả phòng lập tức yên tĩnh lại, tất cả phóng viên đều nhắm ống kính vào Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu chậm rãi đi đến bục phát biểu, nét mặt ác liệt nhìn phóng viên vừa đặt câu hỏi kia: “Phóng viên này, anh làm như thế có nghĩ đến hậu quả không?”
Phóng viên kia nhìn anh, trêи mặt gần như hiện ra vẻ hiên ngang lẫm liệt khẳng khái chịu chết: “Chúng tôi làm phóng viên, công khai sự thật cho mọi người, công khai chân tướng là chức trách của chúng tôi, cá nhân tôi sẽ gánh chịu hậu quả như thế nào, tôi không để ý, nhưng cảnh sát Mạnh, lời nói vừa rồi của anh phải chăng có thể coi là cảnh sát đe dọa phóng viên?”
“Tôi không hỏi hậu quả của anh, tôi đang hỏi hậu quả của cô bé vừa rồi!” Mạnh Chiêu nâng cao âm lượng, giọng nói lạnh lùng, “Anh có nghĩ đến không, một khi cô bé này với thân phận là con cái của người hiềm nghi phạm tội, dưới sự công khai của các anh vậy cuộc đời của con bé sẽ bị đóng đinh trêи cây cột sỉ nhục, làm ra hành vi xét xử công khai với một cô bé như vậy, đây là chuyện phóng viên làm ra hả? Các anh có thể công khai sự thật, theo đuổi chân tướng, nhưng các anh có từng cân nhắc đến nhân tính cơ bản nhất không?”
Mạnh Chiêu nhìn đèn flash không ngừng sáng lên dưới bục: “Tại đây tôi cũng nói cho những tên tội phạm mưu toan kéo tôi xuống ngựa kia, miễn là Mạnh Chiêu tôi còn sống thì nhất định sẽ bắt tất cả mấy người không sót một mống. Không phải mấy người muốn câu trả lời của tôi sao? Đây chính là toàn bộ câu trả lời của tôi.”
Anh nói xong đi xuống bục phát biểu, đi thẳng ra phòng họp.
Âm thanh màn trập vẫn không ngừng vang lên sau lưng, Mạnh Chiêu nhớ lại năm mình mười sáu tuổi, Mạnh Tường Vũ sơ thẩm bị phán mười lăm năm, khoảnh khắc anh và Mạnh Nhã Thù đi ra từ tòa án, nhắm vào họ chính là camera đen ngòm và âm thanh màn trập gần như ồn ào.
Ngay lúc đó Mạnh Chiêu cũng làm vậy, cởi áo khoác của mình che trước mặt Mạnh Nhã Thù, anh ngăn các phóng viên chụp ảnh, mang theo Mạnh Nhã Thù bước nhanh đi qua đám người.
Anh mãi mãi không thể quên được vẻ mặt sợ hãi và tứ chi rụt lại khi đó của Mạnh Nhã Thù, giống như động vật nhỏ bị hoảng sợ.
Kéo cửa phòng họp ra, Mạnh Chiêu cười nhạo một tiếng: Mặt mũi của những người này, qua nhiều năm như vậy đúng là không thay đổi chúng nào.
Mạnh Chiêu đi về phía trước mấy bước, có người bước nhanh đi tới: “Đội phó Mạnh, cục trưởng Từ bảo anh đến tìm ông ấy ngay khi buổi họp báo kết thúc.”
“Ừ.” Mạnh Chiêu đáp một tiếng, đi đến văn phòng cục trưởng Từ.
Mạnh Chiêu đi vào văn phòng, đứng trước mặt cục trưởng Từ: “Cục trưởng Từ.”
Đầu tiên cục trưởng Từ im lặng một lát, sau đó mở miệng nói: “Từ giờ trở đi, chuyện của vụ án cậu không cần quan tâm nữa.”
Mặc dù biết sau buổi họp báo này, mình nhất định sẽ bị phạt, nhưng Mạnh Chiêu không ngờ cục trưởng Từ sẽ lập tức tạm thời cách chức mình.
Anh cố gắng để cho bản thân giữ vững bình tĩnh: “Cục trưởng Từ, ngài nên biết nếu bây giờ tạm cách chức tôi, vậy thì tương đương với thỏa mãn nguyện vọng của một vài người, tôi cảm thấy không phải là một quyết định sáng suốt.”
“Có sáng suốt hay không không phải cậu định đoạt, có một số việc không đơn giản như cậu nghĩ.” Cục trưởng Từ cau mày, giọng nói không cho xen vào, “Bây giờ cậu chỉ cần nghe tôi, tạm thời đừng quan tâm vụ án này. Chuyện kế tiếp tôi sẽ nghĩ cách.”
“Tôi còn có một vấn đề, chuyện tôi đánh người có những ai biết?” Mạnh Chiêu nhìn cục trưởng Từ, “Bởi vì vụ án đặc biệt, chúng tôi vẫn luôn hạn chế hai người quản lý lồng tối và luật sự gặp mặt, vậy chuyện này làm thế nào truyền đi, tại sao phóng viên này lại nắm giữ tin tức kỹ càng như vậy?”
“Tạm thời cậu đừng nghĩ chuyện dư thừa nữa, bảo cậu đình chỉ công việc cậu cứ làm theo.” Vẻ mặt cục trưởng Từ nghiêm túc, “Về nhà suy nghĩ lại mấy ngày.”
Thấy cục trưởng Từ đã không có ý định thay đổi quyết định, Mạnh Chiêu hỏi: “Vậy tôi trở về lúc nào?”
“Đợi thông báo đi.” Dừng một lát, cục trưởng Từ lại hói, “Trong lúc cậu đình chỉ công tác, cục phó Dư sẽ tạm thời làm tổ phó tổ chuyên án, Nhậm Bân phối hợp với cô ấy phụ trách công việc phá án cụ thể.”
“Đã biết.” Mạnh Chiêu thấp giọng nói, sau đó kéo cửa đi ra ngoài.
Đi xuống cầu thang, lúc đi ra đại sảnh của cục thành phố, Mạnh Chiêu quay đầu nhìn huy hiệu cảnh sát treo cao trêи tường một cái.
Nơi nào đó trong tim như bị đào đi một mảnh, trống rỗng.
Đến giờ phút này, anh mới chính thức cảm thấy hổ thẹn vì sự bốc đồng và bất lực của mình.
Nếu lúc đó không xúc động như vậy, có phải sẽ không bị người ta nắm thóp, đi đến một bước này?
Tiếp đó anh nghĩ đến Lục Thời Sâm, nếu như ngày đó không phải bàn tay kia ngăn anh lại, lúc này đây phải chăng anh sẽ gánh chịu hậu quả không cách nào vãn hồi hơn việc cách thức tạm thời?
Mạnh Chiêu thở mạnh ra một hơi, sau đó đi xuống bậc thang, ra khỏi cục cảnh sát.