*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bóng đêm ngoài cửa sổ bao trùm cả thành phố. Đèn đường bên đường dần dần sáng lên, trước khi hoàng hôn hoàn toàn khép lại, nó đã thắp sáng thành phố Minh Đàm lên lần nữa.
Tấm ảnh cục trưởng Từ mặc đồng phục cảnh sát không gạt khỏi đầu Mạnh Chiêu được, nếu như là cục trưởng Từ, vậy động cơ ông ấy làm ra những chuyện này là gì?
Nếu cảnh sát Nham Thành từng có cấu kết với Ngô Gia Nghĩa, vậy trong hai mươi năm Ngô Gia Nghĩa ở Minh Đàm, liệu có dính đến cảnh sát Minh Đàm không?
Giờ phút này, tâm trạng của hai người đều hơi nặng nề. Trong lòng họ biết rõ, con đường về sau nhất định sẽ khó đi hơn trước.
Nhưng, cũng may mà có thể cùng nhau đi trêи con đường này. Mạnh Chiêu thở phào một hơi.
Anh nhìn về phía Lục Thời Sâm, giữa lông mày Lục Thời Sâm vẫn xuất hiện vẻ chán nản. Trưởng bối kính trọng bị nghi ngờ, Mạnh Chiêu đã đủ buồn rồi, càng khỏi nói đến đối tượng nghi ngờ là cha mình… Mạnh Chiêu có thể cảm nhận được, trong lúc đủ loại cảm xúc của Lục Thời Sâm lần lượt được đánh thức, tình cảm của hắn dành cho Lục Thành Trạch đường như cũng đang thức tỉnh.
Nhìn Lục Thời Sâm cau mày, Mạnh Chiêu có phần không đành lòng, suy nghĩ một lát anh an ủi: “Nói thật, cho dù nhìn thấy tấm ảnh cậu chụp, trong lòng tôi vẫn rất kháng cự nghi ngờ cục trưởng Từ, tôi tin cậu cũng như thế với bố cậu, cho nên trước đó cậu mới có thể vô thức lảng tránh vấn đề có liên quan đến bố cậu.”
Lục Thời Sâm “Ừ” một tiếng.
Mạnh Chiêu nói tiếp: “Hôm nay tôi đến gặp giáo sư Chu Minh Sinh, thầy kể với tôi một vài chuyện cũ liên quan đến bố cậu, sau khi nghe xong, tôi cảm thấy bố cậu không giống như người có thể làm ra những chuyện này. Vả lại, nhìn từ chứng cứ hiện có, Chúc Duệ mới là người có hiềm nghi lớn nhất.”
Lục Thời Sâm nhìn về phía Mạnh Chiêu: “Cậu điều tra được chứng cứ mới liên quan đến Chúc Duệ?”
“Ừ, hôm qua tôi và Tiểu Chu lại đến Nham Thành một chuyến,” Mạnh Chiêu đi đến trước sofa, lại ngồi xuống bên cạnh Lục Thời Sâm, “Tìm được một quản lý cấp cao trước khi công ty Văn Đỉnh bị Ngô Gia Nghĩa thu mua, tìm hiểu được chuyện năm đó cũng không phải như Chúc Duệ nói. Chúc Duệ nói lúc đó mọi chuyện đều do Ngô Gia Nghĩa quyết định, nhưng trêи thực tế, hầu như tất cả quyết sách đều do hai người họ cùng đưa ra, hai người cùng một giuộc, làm ra chuyện khất nợ tiền lương của nông dân.”
“Ngoài ra, Nhậm Bân đến Atlanta, đã lấy được máy tính của Chúc Duệ, tiếp theo chỉ cần có thể khôi phục lịch sử máy tính, chúng ta có thể lấy được chứng cứ xác thật, chứng minh người hai lần cung cấp tin tức cho Lư Dương đều là Chúc Duệ. Mà bản thân Chúc Duệ, gần đây cũng có hành tung kỳ lạ, luôn quanh quẩn gần biệt thự của Ngô Gia Nghĩa, không biết đang tìm đồ gì… Cho nên,” Mạnh Chiêu nói, đoạn vỗ vỗ mu bàn tay Lục Thời Sâm, “Trước tiên đừng quá bi quan, có lẽ tất cả suy đoán bây giờ của chúng ta là sai, tiếp theo sẽ xuất hiện chuyển hướng mới cũng chưa biết chừng.”
“Ừ,” Lục Thời Sâm gật đầu, lại hỏi, “Hai ngày nay em gái cậu sao rồi?”
“Không sao, nó và Lâm Lang tạm thời chuyển đến nhà cậu tôi ở. Nhưng tôi vẫn không hiểu rõ, đến cùng là ai đang theo dõi Tiểu Thù và xuất phát từ mục đích gì…”
“Nếu tôi không nhìn lầm, người kia chắc là mặt sẹo.”
“Lại là mặt sẹo? Người này đang bán mạng cho ai…” Mạnh Chiêu suy tư chốc lát rồi nói, “Nhìn như vậy, đêm đó đúng là hắn muốn theo dõi Mạnh Thù để đạt được mục đích dẫn tôi đến. Cậu ngăn tôi lại, có phải lo lắng tôi sẽ rơi vào bẫy giống mẹ tôi không?”
Lục Thời Sâm đáp: “Ừ.”
“Ngày đó quả thật tôi hơi kϊƈɦ động, cảm thấy mình quen thuộc cảnh vật xung quanh, trêи người lại mang súng… Có điều, trước đó một mình cậu theo dõi mặt sẹo cũng rất nguy hiểm, cậu có nghĩ đến, một khi bị hắn phát hiện, cậu phải làm thế nào không? Hắn là sát thủ chuyên nghiệp được một tay Ngô Gia Nghĩa bồi dưỡng, không dễ đối phó vậy đâu.” Mạnh Chiêu nói xong, giơ tay phủ lên mu bàn tay Lục Thời Sâm, siết chặt ngón tay nắm lấy, nghiêng mặt sang nhìn về phía hắn: “Lục Thời Sâm, chúng ta quy ước ba điều đi.”
“Cậu nói đi.” Lục Thời Sâm cũng nhìn về phía anh.
“Thứ nhất, không được phép giấu giếm với nhau nữa.”
“Ừ.”
“Thứ hai, không được phép hành động một mình nữa.”
“Được.”
“Thứ ba,” Mạnh Chiêu nghiêm túc nhìn vào mắt Lục Thời Sâm nói, “Không được phép nói dừng ở đây nữa.”
Lần này, Lục Thời Sâm không lập tức lên tiếng. Hắn nhìn thẳng Mạnh Chiêu không hề chớp mắt, ánh mắt kia rất sâu, rất nặng.
Bị Lục Thời Sâm nhìn chăm chú như vậy, Mạnh Chiêu giật mình nhận ra ánh mắt này trong khoảng cách gần nặng đến mức nào, mới có thể khiến cho anh cách xa như thế, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt như có trọng lượng đến từ Ngự Hồ Loan.
Hồi lâu, Lục Thời Sâm đến gần anh, hơi thở ấm áp và nụ hôn ướt át cùng nhau rơi xuống, Mạnh Chiêu nhắm hai mắt lại.
Lục Thời Sâm khẽ chạm vào bên mặt Mạnh Chiêu, hôn nhiều lần, ʍút̼ môi anh.
Một lần nữa được bao bọc bởi nhiệt độ cơ thể và hơi thở quen thuộc, Mạnh Chiêu có cảm giác mất mà được lại. Mấy tiếng trước đó, anh còn nghĩ rằng anh và Lục Thời Sâm thật sự sẽ dừng ở đây, không cách nào phủ nhận, suy nghĩ này khiến anh buồn bã, giày vò, ăn ngủ khó yên, đứng ngồi không yên.
Gì mà dừng ở đây?! Nghĩ đến ba chữ này, Mạnh Chiêu vẫn không thể bình phục nỗi lòng, anh gần như hung ác mà hôn đáp lại, cái hôn này trộn lẫn lo được lo mất và kiềm chế nóng nảy trong hai ngày qua của anh, chẳng có bao nhiêu dịu dàng, Lục Thời Sâm phối hợp với chiếc hôn thế tới hung hăng của anh như là nhường nhịn.
Hai cơ thể vừa gần kề đã nhanh chóng nóng lên giống như được châm lửa, hai bàn tay chạm vào, vuốt ve cơ thể của nhau, dốc hết toàn lực gần sát, có vẻ như chỉ khi kề đủ gần mới sẽ không mất đi người kia một lần nữa.
ɖu͙ƈ vọng dưới thân cấp tốc phồng lên, được nhen lửa dường chỉ không chỉ có ȶìиɦ ɖu͙ƈ mà còn có lòng tham chiếm hữu mãnh liệt.
Ngón tay của Mạnh Chiêu ấn lên khuy áo của Lục Thời Sâm, mò mẫm mở nó ra, cùng lúc đó, anh có thể cảm giác được ngón tay của Lục Thời Sâm theo cột sống của anh đi xuống, lần mò dọc theo lưng quần đến trước người anh phủ lên ɖu͙ƈ vọng của anh.
Mạnh Chiêu duy trì một chút lý trí cuối cùng, vươn một tay ra giữ chặt cổ tay của Lục Thời Sâm, hơi thở hổn hển có phần không ổn định, nhưng giọng nói lại không cho xen vào: “Trả lời tôi, lặp lại ba giao ước kia.”
Hai bàn tay với sức lực không nhỏ âm thầm so sánh sức mạnh, Lục Thời Sâm cũng không dừng lại động tác mà nhẹ nhàng xoa bóp ɖu͙ƈ vọng nhảy lên của Mạnh Chiêu trong tay hắn qua lớp vải rất mỏng. Bàn tay hắn hơi lạnh, ɖu͙ƈ vọng của Mạnh Chiêu lại nóng bỏng cứng rắn.
Bàn tay của Lục Thời Sâm di chuyển lên trêи, ngón tay cởi khuy quần trước của Mạnh Chiêu, đồng thời dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng của Mạnh Chiêu: “Không giấu giếm lẫn nhau.”
Ngay sau đó, ngón tay nắm lấy khóa, kéo khóa xuống dưới từng chút một đến hết: “Không hành động một mình.” Nói xong lời này, đầu lưỡi của hắn đã chạm đến đầu lưỡi của Mạnh Chiêu, đầu lưỡi quấn lấy nhau trong khoang miệng nóng ướt.
Cách một lớp vải mỏng manh, bàn tay của hắn nắm chặt ɖu͙ƈ vọng của Mạnh Chiêu, ngón tay cái chậm rãi xoay tròn quy đầu, giống như hắn dự đoán, tiếng hít thở của Mạnh Chiêu lập tức trở nên dồn dập, Lục Thời Sâm nói ra giao ước cuối cùng: “Không nói dừng ở đây nữa.” Tiếp đó, môi lưỡi lật khuấy, nước bọt theo khóe môi tràn ra, nụ hôn kia trở nên sâu hơn, ướt hơn.
Mạnh Chiêu buông cổ tay Lục Thời Sâm, bàn tay cũng cầm lấy dương v*t của Lục Thời Sâm, thứ kia phồng lên thô to nhảy lên trong lòng bàn tay anh, anh cong ngón tay, khớp ngón tay cạo nhẹ một cái lên gân xanh trêи dương v*t, nó kia lập tức trở nên cứng hơn to hơn, hơi thở của Lục Thời Sâm cũng bất ổn theo.
Ngón tay Mạnh Chiêu chạm vào chuỗi hạt ngọc dương v*t, cố ý dùng lớp chai mỏng nhẹ nhàng mơn trớn nơi đó, cảm giác mài mài rất nhỏ mang đến kϊƈɦ thích cực lớn, hơi thở của Lục Thời Sâm nghẹn lại, hầu kết trượt lên xuống.
Hai người chạm vào điểm nhạy cảm của đối phương giống như đang đọ sức, định mang đến kϊƈɦ thích lớn hơn cho đối phương. Ngón tay của Lục Thời Sâm vuốt ve lỗ sáo ở dương v*t Mạnh Chiêu, bên trong đó đã tràn ra lượng lớn chất lỏng, khiến cả bàn tay hắn đều trở nên dính và trơn ấm. Hắn cúi mặt xuống, khẽ cắn hầu kết chuyển động của Mạnh Chiêu, cùng lúc đó, tay còn lại mò đến sau thắt lưng Mạnh Chiêu, ngón tay chống lên lỗ hậu chặt khít kia mở rộng cho anh.
Ghế sofa cũng không tính là rộng rãi, miễn cưỡng có thể chứa được hai người đàn ông nằm nghiêng mặt đối mặt, cơ thể hai người dán sát nhau, gậy th*t ẩm ướt nóng bỏng rối tinh rối mù cũng kề sát nhau, chất lỏng ướt dính hội tụ với nhau dọc theo dương v*t nhỏ lên cơ bụng săn chắc của Mạnh Chiêu.
Mặc dù trêи tâm lý vẫn hơi kháng cự, nhưng cơ thể lại như đã thích ứng Lục Thời Sâm, mở rộng cũng thuận lợi hơn trước đó. Hai người khó khăn quay người trêи sofa chật hẹp, đổi sang tư thế dễ đi vào hơn. Lục Thời Sâm cầm gậy th*t của mình để lên lỗ hậu, đi vào trong cơ thể Mạnh Chiêu từng tấc một, hắn có thể cảm nhận được vách trong chặt khít kia vừa kháng cự vừa tiếp nhận hắn.
Sau khi nuốt hoàn toàn dương v*t ở lỗ hậu, Lục Thời Sâm ôm chặt cánh tay của Mạnh Chiêu, nhẹ gàng cắn vành tai Mạnh Chiêu, gọi tên anh bằng giọng cực trầm: “Mạnh Chiêu.”
“Hửm?” Mạnh Chiêu đáp. Nhưng ngay sau đó, anh nhận ra được hình như Lục Thời Sâm cũng không muốn đáp lại, chỉ muốn gọi tên anh.
“Mạnh Chiêu…” Dưới thân chậm rãi dập vào Mạnh Chiêu, hàm răng của Lục Thời Sâm khẽ ma sát xương tai của anh.
Hơi thở lướt qua tai khiến mang tai Mạnh Chiêu hơi ngứa, dương v*t của Lục Thời Sâm mài ép nơi nhạy cảm trong cơ thể anh một cách vô cùng có kỹ xảo, khiến anh run rẩy không có cách nào tự kiểm soát. Không thể không thừa nhận, Lục Thời Sâm có tài năng hạng nhất trêи phương diện này, tiến bộ cực nhanh, chỉ làm mấy lần mà thôi, cũng đã biết rõ mỗi một điểm nhạy cảm trong ngoài cơ thể của anh.
Mạnh Chiêu nhận ra mình đang mất kiểm soát, anh luôn luôn khắc chế bản thân mất kiểm soát, nhưng bây giờ anh quyết định phóng túng bản thân.
Thần kinh kéo căng hai ngày liên tục cuối cùng thả lỏng, Mạnh Chiêu mặc cho đại não mình trống rỗng, đắm chìm trong cuộc ân ái với Lục Thời Sâm. Như thể chỉ có lúc này, anh mới có thể tạm thời ném mọi thứ ra sau đầu, thậm chí quên đi thân phận của mình, chỉ tuân theo bản năng của sinh vật để đuổi theo kɧօáϊ cảm…
Lục Thời Sâm cúi mặt xuống, những nụ hôn tỉ mỉ rơi sau cổ, bả vai và trêи lưng Mạnh Chiêu.
“Lục Thời Sâm,” Mạnh Chiêu vừa lên tiếng, tiếng rêи rỉ mắc trong cổ họng không bị khống chế tràn ra, “Khoan đã.”
“Hửm?” Động tác của Lục Thời Sâm dừng lại, “Để tôi xoay lại, ” Mạnh Chiêu thở hổn hển nói, “Để tôi nhìn cậu.”
“Ừ.” Lục Thời Sâm đáp, trong lúc nói hắn rút dương v*t ra khỏi người Mạnh Chiêu, khi Mạnh Chiêu đã chuẩn bị xoay người lại, gậy th*t sắp rời khỏi người mình bỗng nhiên dập mạnh một cái vào tận gốc, tiếng rêи bất ngờ không kịp phòng bị một lần nữa tràn ra từ cổ Mạnh Chiêu.
“Này,” Mạnh Chiêu cau mày lại, mở mắt ra trừng Lục Thời Sâm, “Làm gì đấy!”
Nhưng sau khi nhìn Lục Thời Sâm, anh chợt phát hiện, Lục Thời Sâm đang nhìn anh, trong mắt lại xuất hiện biểu cảm như là cảm thấy thú vị.
“Chó hoang.” Lục Thời Sâm thấp giọng nói bên tai anh.
“Thật sự cho rằng tôi không nỡ đánh cậu đúng không?” Mạnh Chiêu nghiến răng nghiến lợi nói.
Lục Thời Sâm giúp Mạnh Chiêu lật người, lại cầm lấy gậy th*t chống lên lỗ hậu chặt khít kia, sau đó vừa đâm rút dương v*t vừa nhìn Mạnh Chiêu, “Tiểu Đao.”
“Không được gọi Tiểu Đao!”
“Mạnh Tiểu Đao.”
Lục Thời Sâm cúi đầu hôn nhẹ Mạnh Chiêu, dưới thân lại dập một cái thật sâu.
“Ừm.” Mạnh Chiêu cắn răng nhịn tiếng rêи rỉ xuống, “Lục Thời Sâm cậu thật sự muốn đánh nhau đúng không…”
Anh còn chưa dứt lời, Lục Thời Sâm lại cúi mặt xuống hôn anh, nụ hôn chặt chẽ gần như khiến Mạnh Chiêu cảm thấy thiếu oxy, tần suất đâm dưới thân cũng đột nhiên tăng nhanh, cái sau sâu hơn cái trước, cái sau mạnh hơn cái trước.
Chim cu cu cứng rắn của Mạnh Chiêu chạm vào bụng dưới săn chắc của Lục Thời Sâm, một lượng lớn chất lỏng tuôn ra, cùng với sự va chạm dưới cơ thể, dương v*t rung động chạm từng cái lên bụng Lục Thời Sâm, chất lỏng đặc dính kéo thành tơ mỏng trong suốt nhỏ giọt liên tục xuống. Mài ép phía sau và ma sát đâm vào mang lại kɧօáϊ cảm gấp đôi, khiến hơi thở của Mạnh Chiêu trở nên ngày càng gấp gáp, cùng lúc đó anh nghe thấy hơi thở của Lục Thời Sâm cũng dần dần nặng hơn.
Trong phòng khách yên tĩnh vang lên tiếng thở dốc giao thoa, tiếng cơ thể va chạm và tiếng nước dính nhớp, Lục Thời Sâm luồn ngón tay vào tóc Mạnh Chiêu, tay còn lại ôm chặt Mạnh Chiêu, phần eo dập rất nhanh chóng mà có lực, mỗi lần dập đều chọc vào nơi nhạy cảm nhất trong cơ thể Mạnh Chiêu.
Người này là của mình. Trong đầu Lục Thời Sâm bỗng nảy ra suy nghĩ này, mình có thể hiểu rõ kɧօáϊ cảm của cậu ấy, khiến cậu ấy mất kiểm soát vì mình, cũng chỉ có mình có thể nhìn thấy Mạnh Chiêu như thế nào… Lục Thời Sâm gập hai chân của Mạnh Chiêu lại, cúi đầu nhìn vị trí họ giao hợp, hắn có thể nhìn rõ mình đang ra vào cơ thể Mạnh Chiêu, xung quanh lỗ hậu phiếm hồng bị hắn kéo căng ra hơi trơn nhẵn, nhưng vách trong không nhìn thấy lại cắn chặt bản thân, điều đó khiến hắn không nhịn được ra vào cơ thể Mạnh Chiêu nhanh chóng hơn thô bạo hơn.
Va chạm quá mãnh liệt khiến Mạnh Chiêu gần như không có cách nào kiềm chế âm thanh của mình, tiếp hít thở kéo theo âm cuối rêи rỉ, tràn ra từ xoang mũi và trong cổ, kɧօáϊ cảm theo thần kinh trong cơ thể, theo xương đuôi và cột sống tích lũy từng tầng trèo lên não. Mạnh Chiêu vươn tay đè cổ Lục Thời Sâm, ép hắn về phía mình, đồng thời ngẩng đầu hôn môi với Lục Thời Sâm.
Từng tầng kɧօáϊ cảm tích lũy đến não, Lục Thời Sâm bỗng nhiên giảm tốc độ, rút cả cây ra, lại dập mạnh vào, một cái, hai cái, ba cái…
Cơn cực kɧօáϊ ập đến bất ngờ, sâu trong đại não bỗng nhiên trống rỗng, cơ thể Mạnh Chiêu khẽ run rẩy, xuất hiện phản ứng giống như co giật không cách nào tự kiểm soát.
Nhận ra trong cơ thể Mạnh Chiêu siết chặt, Lục Thời Sâm bóp chặt eo Mạnh Chiêu, bỗng nhiên dùng tần suất cực nhanh nhanh chóng đâm rút trong cơ thể Mạnh Chiêu, theo đó kɧօáϊ cảm đánh tới như ngập đầu, ɖu͙ƈ vọng của Mạnh Chiêu dâng lên mà ra, lượng lớn chất lỏng đậm đặc trắng và nóng bắn tung tóe lên trước ngực và trêи bụng Lục Thời Sâm.
Theo sự co bóp dữ dội của vách thịt, Lục Thời Sâm cũng hoàn toàn mất kiểm soát trong sự căn nuốt chặt chẽ này, hắn siết chặt cánh tay trói chặt Mạnh Chiêu trước người mình, sau một hồi liên tục ɖâʍ rút thì bắn ra trong cơ thể Mạnh Chiêu.
Kɧօáϊ cảm mãnh liệt và rốt ráo, hơi thở của hai người gấp gáp lại ồ ồ, một lúc lâu sau mới dần dần ổn định lại.
Một tay Lục Thời Sâm chống lên sofa, hơi nâng người lên nhìn Mạnh Chiêu, nhìn anh chăm chú.
Dưới cái nhìn chăm chú của ánh mắt này, Mạnh Chiêu cũng chậm rãi mở mắt ra nhìn hắn.
“Tiểu Đao.” Lục Thời Sâm thấp giọng nói.
Giọng Mạnh Chiêu hơi khàn: “Không được gọi Tiểu Đao.”
“Tiểu Đao.” Lục Thời Sâm mổ nhẹ một cái lên bờ môi Mạnh Chiêu.
“Cậu vẫn hăng hái đúng không…” Mạnh Chiêu nói, lại nhìn thấy trong mắt Lục Thời Sâm hình như lại xuất hiện biểu hiện cảm thấy thú vị. Đây là… vui vẻ đúng không?
Lục Thời Sâm giơ tay lên, vuốt mái tóc bị mồ hôi thấm ướt của Mạnh Chiêu, sau đó hôn giữa chân mày anh một cái.
Nhìn biểu cảm toát ra trong đôi mắt trước mắt này, Mạnh Chiêu thầm nghĩ: Thôi quên đi, Tiểu Đao thì Tiểu Đao vậy…
“Anh yêu em.” Lục Thời Sâm nhìn Mạnh Chiêu thấp giọng nói.
Lại là lời tỏ tình quá đỗi thẳng thắn này, trong thời gian ngắn Mạnh Chiêu không biết nên đáp lại như thế nào, đành phải “Ừ” một tiếng.
Lục Thời Sâm vẫn bình tĩnh nhìn anh: “Em yêu anh không?”
Mạnh Chiêu nhất thời nghẹn lời. Lục Thời Sâm nói “Anh yêu em”, anh không cảm thấy có gì không đúng, nói chung Lục Thời Sâm luôn luôn ngay thẳng, đưa ra lời tỏ tình thẳng thắn này cũng phù hợp với tính cách của hắn. Nhưng lúc đến lượt anh, anh lại có phần không nói nên lời. “Thích” còn đỡ, nhưng chữ “Yêu” này… cứ cảm thấy quá trịnh trọng.
Từ nhỏ Mạnh Chiêu không thường trải qua thời gian cha mẹ yêu nhau, chỉ từng nghe thấy lời này trong phim truyền hình, thỉnh thoảng nghe được, còn cảm thấy sến súa, bây giờ bảo chính anh nói ra miệng, vậy đúng là khó hơn lên trời.
Lục Thời Sâm lại như rất kiên trì, thấy Mạnh Chiêu không nói lời nào, lại hỏi lần nữa: “Em yêu anh không?”
Mạnh Chiêu vẫn không mở miệng, hắn không hỏi nữa, chỉ nhìn Mạnh Chiêu, cúi mặt xuống lại hôn nhẹ trán Mạnh Chiêu một cái.
Mạnh Chiêu nhìn thấy vui vẻ trong đôi mắt kia như thể đang giảm xuống, nhưng anh lại muốn sự vui vẻ này dừng lại thêm một lát, đại não vẫn chưa kịp nghĩ rõ ràng, anh đã thốt ra: “Em yêu anh.”
Vừa dứt lời, mới nhận ra hơi mất tự nhiên, ánh mắt Mạnh Chiêu trốn tránh, bổ sung một câu: “Em không yêu anh sao có thể nhường anh? Đổi thành người khác, em phải đánh cho hắn nửa liệt mới thôi.” Nói xong, giống như để nghiệm chứng cho lời nói của mình, anh siết nắm đấm lại.
Thấy Lục Thời Sâm chỉ nhìn mình không nói gì, một lát sau, ánh mắt Mạnh Chiêu quay lại lên mặt Lục Thời Sâm. Anh nhìn thấy trong mắt Lục Thời Sâm tựa như lại hiện lên biểu hiện vui vẻ, cùng lúc đó, gương mặt nhất quán không biểu cảm trước mặt như thể xuất hiện chút khác biệt.
Khi Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm, định phân biệt rốt cuộc khác ở đâu thì anh nhìn thấy khóe miệng Lục Thời Sâm hơi cong lên một tí.
Nhìn biểu cảm nhẹ nhàng và khóe môi hơi cong lên, Mạnh Chiêu khó có thể tin, vô thức hỏi ra: “Lục Thời Sâm, anh cười rồi?”chuỗi hạt ngọc dương v*t là cái chấm chấm
Từ chương này mình đổi xưng hô cho hai anh, mới đầu mình thấy hơi không quen nhưng đọc nhiều chắc sẽ quen =))