Bờ sông gió lớn, trong vòng nửa dặm không có một người đi đường. Cố Duy Bình rùng mình một cái, sau đó đề nghị: "Bên ngoài quá lạnh, còn không có chỗ ngồi, lần sau đến nhà mình chơi đi."
Lâm Đồng Chi lập tức đỏ mặt, lắc đầu cự tuyệt.
Cố Duy Bình nhìn cô cười: "Nghĩ cái gì vậy, em gái mình cũng ở nhà, mình có thể ăn thịt cậu hay sao?"
Nhưng mà cậu nói như vậy khiến cho Lâm Đồng Chi càng đỏ mặt, nhưng mà cô sao có thể nói lại Cố Duy Bình, cuối cùng vẫn bị thuyết phục.
Nhà của Cố Duy Bình nằm trong một khu chung cư dành cho người nhà của một công ti. Trong thành phố nhỏ này có mấy công ty quốc doanh quy mô không nhỏ. Trước những năm 80, nhân viên có thể làm việc trong công ty quốc doanh có khi còn vinh quang hơn làm nhân viên công vụ của chính phủ. Sau cách mạng văn hóa, ba ba của Lâm Đồng Chi và những ngươi thuộc giới trí thức khác đều bị điều đến chính phủ, lúc đó còn bị ông nội phê bình một trận. Tới thập niên 90, những xí nghiệp quốc doanh này đều có khuynh hướng đi xuống, trong khu chung cư dành cho người nhà cũng khó có thể thấy phòng mới. Phóng mắt nhìn xung quanh, đều là những ngôi nhà nhỏ cao năm tầng. Lúc Cố Duy Bình dẫn cô lên lầu vẫn không quên dặn dò: "Nhớ kĩ là nhà số 39 đó, lần sau tới đừng có đi nhầm."
Tuy biết rõ là ba mẹ của cậu không có nhà nhưng mà tâm trạng của cô dâu mới chỉ sợ đi nhầm một bước đã ăn sâu bén rễ trong lòng Lâm Đồng Chi. Cô vô cùng hồi hộp, lúc ra khỏi nhà đã lấy mấy bộ y phục, chọn chọn lựa lựa, không biết lăn qua lăn lại bao lâu.
Đối với cái loại vấn đề thuộc về bản tính như thế này, ngay cả người thông minh như Cố Duy Bình cũng không có cách nào khác, cậu lắc đầu, lập tức đến bên cửa gọi cả họ cả tên: "Cố Duy Hân, mở cửa!"
Cánh cửa lập tức mở ra, cô gái nhỏ ở trong nhà vừa nhìn thấy Lâm Đồng Chi liền lộ ra một nụ cười thân thiết. Trái tim Lâm Đồng Chi đang đập thình thịch lúc này nhìn thấy nụ cười này mới chậm lại.
Căn phòng nhỏ này diện tích không lớn, khoảng 50 mét vuông, đồ trong nhà có chút cũ kĩ nhưng mà lại rất sạch sẽ, vô cùng phù hợp với khẩu vị của Lâm Đồng Chi. Cố Duy Hân kéo cô ngồi vào ghế sofa, cô cảm trái trái tim của mình đập chậm lại chút nữa. Cố Duy Bình không có trách nhiệm bỏ lại một câu: "Hai người từ từ nói chuyện, mình đi WC một chút." Sau đó liền lẻn vào phòng trong.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì Cố Duy Hân đã bưng trà tới. Em gái nhỏ này bộ dạng tinh nghịch đáng yêu, còn hiểu chuyện như vậy, Lâm Đồng Chi càng nhìn càng thấy thích, còn chưa biết nói gì thì cô bé kia đã thân thiết nhích lại gần: "Hiện tại chị học trường nào vậy?"
Lâm Đồng Chi không dám sơ suất, vội vàng trả lời: "Chị học ở học viện tài chính trên thành phố."
Trong mắt em gái nhỏ xuất hiện một tia nghi hoặc: "Lúc chị thi đại học không phát huy được hết khả năng của mình sao?"
Đại não Lâm Đồng Chi không xoay chuyển nhanh như vậy được, vô cùng thành thực đáp: "Không phải, chị cũng chỉ ở trình độ này mà thôi."
Sau đó, dù có ngốc đến đâu thì cũng hiểu được tia khinh thường trong mắt cô bé kia. Cô vốn kinh ngạc, không biết tia khinh thường kia từ đâu mà đến, suy nghĩ một lúc mới nhớ tới căn nhà cô đang ngồi có một thiên tài, không khỏi cảm thấy kính nể. Nịnh nọt nói tốt một câu: "Không phải ai cũng có thể là thiên tài giống như anh trai em."
Cô gái nhỏ hiển nhiên không hiểu tại sao anh trai của cô bé lại đưa một cô gái bình thường như vậy về nhà, ánh mắt không tốt quan sát Lâm Đồng Chi một lượt. Khi cô bé nhìn đến đôi giày da dê màu đỏ trên chân của Lâm Đồng Chi thì lại càng không che dấu địch ý của mình. Cô bé nhíu mi, giả vờ nhơ vô ý mở miệng: "Chị Lý lần trước tới thi đỗ đại học A đó, còn có chị Lưu..."
Tính tình bình thường của Lâm Đồng Chi vốn rất tốt, không so đo những khiêu khích nhỏ này, chỉ là vài lời nói độc miệng của cô bé thôi. Cô nhớ tới trước kia mình cũng trải qua quãng thời gian bên cạnh người độc mồm độc miệng nào đó cho nên cô mỉm cười đáp lạiL "Duy Hân, em có biết Gauss* không?"
Cô gái nhỏ liền trực tiếp rơi vào bẫy của cô: "Sao có thể không biết, người ta chính là nhà toán học thiên tài, năm 8 tuổi đã biết cộng từ 1 đến 100."
Lâm Đồng Chi chân thành xin chỉ bảo: "Chỉ là chị không nhớ rõ, ông ấy sống không đến 20 tuổi đúng không?"
(Gauss: Carl Friedrich Gauss:là một nhà toán học và nhà khoa học người Đức tài năng, người đã có nhiều đóng góp lớn cho các lĩnh vực khoa học. Theo giai thoại kể lại rằng khi ông học tiểu học, thầy giáo yêu cầu học sinh tính cộng các số nguyên từ 1 đến 100. Gauss đã trả lời đúng chỉ trong vài giây bằng một cách giải nhanh và độc đáo. Ông nhận thấy việc cộng hai số ở đầu và cuối dãy tạo ra kết quả trung gian giống nhau: 1 + 100 = 101, 2 + 99 = 101, 3 + 98 = 101, và kết quả tổng cộng là 50 × 101 = 5050. Lúc đó ông mới chỉ có 8 tuổi.)
Cô gái nhỏ lập tức nhận ra rằng mình mắc bẫy, ánh mắt nhìn cô lại càng không khách sáo. Lâm Đồng Chi thấy cô bé vẫn không phục thì quyết định tiếp tục trêu chọc: "Thiên tài thực sự rất nhiều, nhưng mà người lúc còn sống có thể ăn uống no đủ, có chỗ ở, thực sự rất ít." Sau khi cô nói xong còn thở dài một hơi, lời than thở phát ra từ tận đáy lòng.
Khuôn mặt của cô gái nhỏ lập tức biến thành màu tím, dường như cố bé chưa từng bị ức hiếp như vậy, cô bé tức giận hừ một tiếng, không nói một lời chạy về phòng.
Lâm Đồng Chi lúc này mới phát hiện mình thật nhàm chán, tự nhiên lại đi đấu võ mồm với cô gái nhỏ này làm gì chứ. Sau đó rốt cuộc Cố Duy Bình cũng ra ngoài, thấy chỉ có một mình cô ngồi trên ghế sofa thì không nhịn được cười nói: "Oa, Duy Hân đâu? Tại sao không ngồi nói chuyện với cậu?"
Cô cúi đầu, ngoan ngoãn thừa nhận: "Vừa bị mình làm cho tức giận bỏ đi rồi."
Cố Duy Bình cảm thấy kì lạ: "Cậu? Cậu có bản lĩnh này sao?" Thấy bộ dạng cúi đầu nhận lỗi của cô thì bất giác cười to: "Không tồi, không tồi, con nhóc này bình thương vô pháp vô thiên, mắt cao hơn đầu, lần trước khiến cho Lưu Tinh tức đến thổ huyết, ngay cả mình và ba mẹ cũng không nói được có. Cậu vừa tới liền có thể trị được nó, đúng là không tồi. Phải rồi, cũng đã lâu cậu chưa gặp Lưu Tinh, lần sau mọi người cùng nhau gặp mặt."
Tuy lời cậu nói rất đường hoàng nhưng chân vẫn không tự chủ được đi vào phòng em gái. Không lâu sau liền nghe thấy tiếng tranh luận của hai anh em: "Em là heo sao! Không tính trọng lực vào thì làm đúng sao được?"
"Tránh ra, em không cần anh lo!"
Lâm Đồng Chi mỉm cười thấu hiểu, cô và Lâm Giản đã sớm quên đi loại cảm giác này, thật tốt, cảm giác thật ấm áp. Chỉ là, anh trai cãi nhau với em gái thì làm sao có thể thắng được chứ, quả nhiên, không lâu sau, Cố Duy Bình mặt mày xám tro đi ra nhưng trong mắt vẫn là tia nuông chiều.