Vẽ Nên Hạnh Phúc

Chương 25




Sau khi chuyện trộm đồ ăn qua đi, thái độ của Lâm Đồng Chi đối với Nghiêm Di khôi phục lại thành hai người không thân quen. Tình trạng gần ngay trước mặt mà như xa tận chân trời này, Nghiêm Di cũng yên lặng chấp nhận, không có tới trêu chọc cô nữa. 

Tuy hai người trong cuộc còn không có động tĩnh gì nhưng không biết vì sao những người bênh vực Nghiêm Di ngày càng nhiều, có người còn phê phán Lâm Đồng Chi cố ý đùa giỡn với tình cảm của Nghiêm Di, có người có cô lạnh lùng, ý chí sắt đáng, lại càng có nhiều người cảm động vì cái gọi là "si tình" của Nghiêm Di. Càng bôi càng đen, Lâm Đồng Chi cũng không muốn giải thích, cái gọi là lời đồn ấy mà, qua một thời gian rồi sẽ tự động hết, nếu như mình mở miệng giải thích thì lại bị người ta nói là ngụy biện.

Thời tiết càng ngày càng lạnh cũng có nghĩa là ngày nghỉ đông càng ngày càng gần. Chỉ cần nghĩ tới kì nghỉ đông có thể về nhà, nhớ tới ba mẹ và Lâm Giản, nhớ tới Cố Duy Bình, Lý Ngọc Hỉ còn có cả Lưu Tinh, trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng ấm áp, hận không thể mọc cánh bay trở về. Nhưng mà, trước khi được nghỉ, làm sinh viên đương nhiên phải trải qua một trải nghiệm đau khổ: Thi cuối kì.

Mỗi khu kí túc xá đều dựng bảng thông báo lên, trên đó có lời nhắc nhở bằng giấy dán đỏ thẫm bắt mắt, ấm áp. Đối với những sinh viên năm nhất vừa sống sót trải qua kì thi cao đẳng đại học, tự cho là bước lên đại học là tới thiên đường mà nói thì đám chữ kia lại giống như những lời cảnh cáo bằng máu. Bảng thông báo kia cảnh báo những người không vượt qua kì thi sẽ bị xử lí nghiêm khắc.

Đám học sinh năm nhất nhìn thấy từng chữ, từng chữ trên bảng thông báo thì lúc này mới tỉnh ra, dùng tốc độ như chạy thi maratong 100m để trở về phòng ngủ, lật dở đống sách vở cả một học kì không đụng tới. May mà cách hai, ba ngày mới thi một môn, thời gian ba ngày cách giữa hai ngày thi trở thành niềm hi vọng của đám người nước đến chân mới nhảy này.

Ngoài những môn phải học thuộc lòng như lịch sử cách mạng hay là triết học thì còn có những môn có thể dựa vào kiến thức cũ lúc học trung học như môn tiếng anh. Còn những môn như lý luận kế toán hoặc là cơ sở kinh tế toán học thì cần thời gian đọc hiểu bài tập. 

Trong cả phòng kí túc xá cũng chỉ có Lâm Đồng Chi vẫn còn giống như thời trung học, ngoan ngoãn nghe giảng, cũng chăm chỉ làm bài tập, lúc này ôn tập lại vẫn có thể hiểu được. Còn như đám người Vương Nguyệt, lật sách vở cả một ngày cũng vẫn giống như là đang nhìn sách trời vậy.  Bọn họ chỉ có thể đoạt lấy vở của Lâm Đồng Chi, tìm ra trọng tâm bài học để phô tô thành phao, chuẩn bị đánh cuộc lần cuối cùng.

Kết quả, lúc đến phòng thi bọn họ mới phát hiện toàn bộ những gì học chuẩn bị đều là không có ích gì. Đám nữ sinh đều tự biết mình không thể may mắn qua khỏi kì thi cho nên lúc đi đều vô cùng chậm chạp, bởi vậy lúc đến phòng thi mới phát hiện những chỗ ngồi phía sau đều đã bị chiếm hết. Họ cũng chỉ có thể trừng mắt ngồi vào hàng đầu tiên, một đám người không yên lòng xiết chặt tờ phao trong tay.

Kết quả giám thị là một thầy giáo mới ra trường, vừa mới về công tác, không biết là bởi vì trẻ tuổi, da mặt mỏng, không dám nhìn đám nữ sinh như hoa tươi ở hàng đầu tiên hay là thầy ấy cho rằng ngồi hàng đầu tiên đều là những người học giỏi, không cần coi quá chặt. Dù sao thầy ấy vừa vào liền ngồi xuống một chỗ trống ở phía cuối phòng học, nhìn chằm chằm đám nam sinh. Mấy cô gái truyền bài thi đã làm xong của Lâm Đồng Chi qua qua lại lại, sau khi chép xong thì cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, mặt mày hớn hở khiến cho đám nam sinh tự cho là chiếm được vị trí tốt kia tức đến thổ huyết.

Hết giờ thi, đám nữ sinh tìm được đường sống trong cõi chết là nhóm người đầu tiên đi lên nộp bài, mọi người cảm ơn Lâm Đồng Chi rồi rít sau đó lại cười hì hì nói những môn sau cũng làm như thế này. Đám người Nghiêm Di nộp bài thi ngay sau bọn họ tất nhiên là những người có học lực tốt thực sự thấy vậy cũng chỉ cười cười. Chỉ có số lượng lớn nam sinh ủ rũ ra khỏi phòng thi cuối cùng là phải nén giận vỗ ngực nói thầy giáo kì thị giới tính, còn nói muốn đi tố cáo. Một câu nói này liền đốt lên ngọn lửa chiến tranh. Hai nhóm người phía trước tụ tập lại một chỗ, cười nhạo đám nam sinh kia. Mọi người vừa cười vừa cãi nhau đi ra khỏi phòng thi, sau đó, bọn họ nghe thấy phía trước có một nam sinh gọi: "Lâm Đồng Chi!"

Giọng nói không lớn, mọi người đều nhìn qua, ở bậc thang thấp nhất ngoài phòng thi có một nam sinh thân hình cao ráo đang đeo một cái ba lô lớn. Nam sinh kia cắt tóc húi cua ngắn ngủn, mặc một cái áo da ngắn ngủn, bên dưới là quẩn bò và giầy thể thao. Có lẽ vì đang mặc khá ít cho nên càng nổi bật sự bướng bỉnh giữa hai hàng lông mày của cậu. Ánh mắt cậu nhìn về phía cô gái ở bên kia, sau khi gọi một tiếng thì trên môi nở nụ cười ấm áp. Nụ cười này giống như gió xuân ấm áp thổi tan cái lạnh của mùa đông, khiến cho rất nhiều thiếu nữ rung động. Tuy mỗi người đều hiểu nụ cười này của cậu chỉ dành cho một người nào đó nhưng mà họ không nhịn nổi ghen tị, vẫn còn có người to gan nhìn trộm cậu ấy.

Sau đó, mọi người nhìn thấy nữ sinh bình thường vẫn luôn xấu hổ ngượng ngùng bỗng sợ hãi kêu một tiếng, đưa tay che miệng, lộ ra biểu tình không thể tin được. Sau đó cô giống như chim én, nhẹn nhàng nhanh nhẹn chạy lướt xuống cầu thang, nhào vào vòng tay đang mở rộng của nam sinh kia.

Mọi người than một tiếng, trong lòng đều thầm nói: "Thì ra là vậy, thì ra là vậy." Lúc đó cũng có người cực kì tiếc nuối cho Nghiêm Di nhưng mà người ngày quay đầu nhìn một đôi nam nữ trong mắt chỉ có nhau ở chân cầu thang, không nhịn được nghĩ: "Dù vậy cũng là đương nhiên, là đương nhiên."