Lần đầu tiên Lâm Đồng Chi nhìn thấy Trần Mặc, trước tiên là rung động, dường như cô gặp lại chính mình của nửa năm trước. Ánh mắt cô nhìn thẳng xuống mặt đất, chỉ dùng nửa con mắt để quan sát đầu tóc và quần áo của Trần Mặc – mái tóc rối bời, bộ quần áo đã không còn nhìn ra màu sắc nhưng trong lòng cô lại cảm thấy cô ấy đang cố tình biểu lộ ra bên ngoài như thế. Còn bên trong thì hoàn toàn trái ngược. Chỉ liếc mắt một cái thôi mà đã làm cho cô có cảm giác hâm mộ và ghen tị. Có lẽ chính bản thân Lâm Đồng Chi cũng không biết mình nhung nhớ nhường nào những ngày đã qua. Đó cũng chính là nguyên nhân khiến cô vĩnh viễn cũng không muốn trở về. Loại cảm giác đó nói đơn giản cũng giống như món đồ chơi trong nhà mà cô yêu thích nhất bị trộm đi mất nhưng hôm sau cô lại thấy một cái giống như thế ở trong ngực A Tứ - người hàng xóm. Hơn nữa trong tay cậu ta còn cầm hóa đơn của cửa hàng.
Lần thứ hai Lâm Đồng Chi nhìn thấy Trần Mặc là ở nhà trẻ. Chính là lần đầu tiên cô được đưa đến đây. Một mình cô là chim non chẳng biết gì đã đủ rồi. Thế mà em trai Lâm Giản nhỏ hơn cô một tuổi cũng được đưa đến. Một con chim non tự nhiên sẽ không tốt bằng hai con chim non rồi. Hai chị em ngơ ngác được người lớn dẫn vào lớp học, vừa ngồi xuống chiếc ghế nhỏ xa lạ nhìn thấy một cô bé có khuôn mặt đỏ ửng, hai tay còn xách một xô nước cao bằng nửa người đi tới.
Bản năng của một người từng lao động thôi thúc Lâm Đồng Chi đứng lên giúp bạn nhỏ ấy đặt xô nước xuống đất. Xong xuôi, bạn ấy đứng ở một bên vừa thở dốc, vừa ngẩng đầu lên toét miệng cười với cô. Vui buồn của trẻ con cũng thật kì quái, chính vì nụ cười này mà thái độ khinh thường của Lâm Đồng Chi đối với Trần Mặc mấy ngày trước tan biến hết mà thay vào đó là thứ cảm giác yêu thích.
Cả hai đều như được kẹo đặt em trai của đối phương ở vị trí quan trọng nhất trong lòng mình, rất tự nhiên coi Lâm Giản và Lưu Bằng Trình hệt như người thân. Chính vì vậy mà Trần Mặc có thêm một người em trai, Lâm Đồng Chi cũng có thêm một tri kỉ. Hơn nữa, cô rất nhanh chóng biết được rằng ở nhà trẻ mà có thêm chị em quả thật rất là tốt. Cô không thích trò chơi cưỡi ngựa đánh giặc thì Trần Mặc và Lưu Bằng Trình sẽ dùng cả một buổi tối cùng nhau trao đổi để sáng tạo ra một hình tượng ác bá mang tên nô bộc đi bắt em gái nhỏ. Chị cả nhận nhiệm vụ dẫn dắt các chị em khác ra sức giải thoát cho em. Tất nhiên là trong trò chơi này, Trần Mặc vừa xinh xắn vừa hoạt bát sẽ không chịu nhường người khác làm chị cả. Còn Lâm Đồng Chi mãi mãi vẫn chỉ là em gái nhỏ. Không cần bài binh bố trận*, không cần đánh nhau chỉ cần lúc bị bắt đi kêu lên tiếng:"Chị cả, cứu mạng." sao cho thật đau lòng là được. Sau đó liền dễ dàng bị bọn cướp bắt đi. Tiếp theo chỉ việc trốn ở dưới gốc cây hoặc có thể trốn ở một góc nhìn hai bên bởi vì mình mà đánh nhau. Lâm Đồng Chi phát hiện mình càng ngày càng thích vai diễn “cao quý, xinh đẹp, mảnh mai” trong trò chơi này. Rất nhiều năm sau, trên Trái Đất cuối cùng cũng có một từ dùng để hình dung vai diễn cô yêu thích: Bình hoa.
*(bài binh bố trận: Bố trí lực lượng thành hàng ngũ để sẵn sàng chiến đấu)
Vào thời điểm nghỉ đông, nhà trẻ phát cho mỗi bạn nhỏ một túi đồ ăn vặt lớn và một quyển sách thiếu nhi. Lâm Đồng Chi biết rất ít chữ, cầm sách xem tranh vẽ hai lần liền đem sự chú ý của mình dời đến túi đồ ăn vặt. Tan học, cô đang vui vẻ lấy một cái bánh quai chèo từ trong túi đồ được nhà trẻ phát ra ăn lại thấy Trần Mặc mặt mày ủ dột kéo Lưu Bằng Trình đến một góc nhỏ nói chuyện. Lâm Đồng Chi vội vàng đưa đồ ăn vặt của mình đưa cho Trần Mặc: "Trần Mặc cậu muốn ăn bánh quai chèo hay là kẹo đại bạch thỏ?". Trần Mặc lại giống như không nghe thấy, lôi kéo góc áo của Lưu Bằng Trình đang uốn éo hệt như cái bánh Lâm Đồng Chi đang cầm, nài nỉ: "Tớ và cậu đổi sách đi, quyển Tịch Phương Bình của tớ không đẹp chút nào”. Bình thường Lưu Bằng Trình vẫn luôn nghe lời Trần Mặc nhưng lần này lại nhíu lông mày nói: "Nhưng tớ cũng không thích Tịch Phương Bình,tớ thích quyển Dương gia tướng."
Lâm Đồng Chi ngơ ngác chẳng biết hai người họ đang nói gì, từ ngữ thật khó hiểu. Rõ ràng là lúc nào Trần Mặc và Bằng Trình cũng luôn ở cạnh nhau nhưng sau khi Trần Mặc biết được Bằng Trình có cuốn Dương gia tướng thì lập tức lộ ra vẻ mặt thèm thuồng. Hơn nữa còn kéo vạt áo cậu ấy lắc rất lợi hại. Lâm Đồng Chi càng lúc càng cảm thấy khó hiểu, cứ như đang được nghe giảng về Thiên Thư*. Cô đinh ninh cho rằng hành động của hai người nhất định là có liên quan tới quyển sách kia. Vì vậy cô vội cầm cuốn sách thiếu nhi của mình đưa tới: "Trần Mặc, cậu muốn quyển sách này không?"
*(Thiên Thư: Sách hoặc thư do thần tiên trên trời viết ra).
Quả nhiên Trần Mặc lập tức dời đi sự chú ý, nhận lấy quyển sách xem một chút, lại chỉ vào chữ trong sách hỏi: "Này, Lưu Bằng Trình, đây là Thật Giả cái gì, Lệ cái gì?"
Thấy Trần Mặc không còn bám lấy mình đòi trao đổi cuốn Dương gia tướng nữa, Lưu Bằng Trình cầu còn không được vội lại gần, vừa nhìn vừa trả lời, "Thiệt giả cái gì, Lệ Quân gì gì ấy. Chữ ở giữa kia thì tớ không biết, phải về hỏi ba mới nói cho cậu được."
Khoảng thời gian rời khỏi nông thôn đến ở đây, ba mẹ vẫn luôn dạy Lâm Đồng Chi học chữ. Chỉ là cho tới bây giờ cô cũng không hiểu biết chữ, đọc sách có gì vui? Tại sao các bạn khác lại thích đọc sách như vậy? Lâm Đồng Chi nghĩ mãi không ra.
Thời gian thấm thoát trôi qua, theo đó tính tình của nhóm bạn nhỏ cũng thay đổi. Thế nhưng nó cũng không có ảnh hưởng gì đến việc họ lớn lên cùng với nhau. Đồng Chi càng ngày càng giống một cô công chúa, đáng yêu và xinh đẹp. Những điểm đã từng giống Trần Mặc không còn sót lại chút nào. Cô có thể dùng cánh hoa báo vũ làm cho móng tay mình hồng hồng, có thể dùng chén sứ đựng nước ấm để là phẳng dây cột tóc bằng gấm của mình. Lâm Đồng Chi xinh đẹp hơn Trần Mặc nhưng cô lại không có sức cuốn hút như cô ấy. Có một khoảng thời gian, Trần Mặc chìm đắm vào một chuyện nào đó. Cũng có một khoảng thời gian mà Lưu Bằng Trình rất thân thiết với cô nhưng lại không muốn cho Trần Mặc đến gần. Trong lòng Lâm Đồng Chi lúc ấy vừa khó chịu vừa vui vẻ. Cô cũng không phải không có tấm lòng thiên sứ nhưng cô rất hâm mộ hoặc nói trắng ra là có một chút ghen tỵ với việc Trần Mặc có một người bạn là Lưu Bằng Trình. Nhưng lúc Trần Mặc bế quan* xong trở về, chỉ cần dùng hai ba chiêu liền có thể cứu vãn mối quan hệ giữa họ. Lâm Đồng Chi cảm thấy rất chán nản, cô thật sự chán ghét chính mình. Nhưng cho dù cô thế nào cũng không thể làm cho người ta không thích cô được. Bởi tính cách Đồng Chi bình thản hệt như ly nước ấm: người nào cũng từng uống nhưng không có ai chú ý đến. Mà cho dù Trần Mặc cũng là một ly nước ấm như cô, ấm áp nhưng dễ bỏng, thì cô ấy và Bằng Trình vẫn sẽ là hai người nhận ra nhau đầu tiên trong đám đông. Cậu bé bình thường mắc bệnh thiếu gia, tính tình khó chịu khi ở trước Trần Mặc tự nhiên sẽ rất ngoan hiền, tùy ý cho cô ấy nhào nặn.
*(Bế quan: Trong đạo Phật, chỉ tăng nhân ở một mình, chuyên tâm rèn luyện Phật pháp)
Ngày ngày cứ chậm rãi trôi qua như vậy, ngoài mặt thì Trần Mặc luôn không ngừng tranh cãi với Lâm Đồng Chi nhưng trong lòng luôn thuận theo. Lúc đầu Đồng Chi còn cho là hai người có thể cả đời cứ như vậy. Vừa là bạn bè vừa là đối thủ cho đến khi cô hay tin ba muốn chuyển công tác. Mãi cho đến trước ngày Lâm Đồng Chi rời đi, cô cũng không nói cho Trần Mặc biết. Nếu đã không thể thay đổi, nói cho Trần Mặc thì có ích lợi gì? Để cho cô ấy biết trước sẽ càng đau lòng? Cô từng chứng kiến cảnh Bằng Trình chuyển đi, Trần Mặc đau lòng đến thế nào. Cô không muốn lại tận mắt nhìn thấy một lần nữa. Thật lâu sau này, cô luôn cho là bản thân đối với Trần Mặc rất tàn nhẫn. Cô ấy ngày bé rất tốt. Có một hôm, cô ngồi nhìn Trần Mặc ở lớp làm xong bài tập về nhà, nhìn thấy cô ấy dọn dẹp cặp sách vui vẻ ra về. Lúc đi vẫn không quên quay đầu lại nhắc nhở cô: "Mình nghe nói ngày mai có thể sẽ kiểm tra Ngữ Văn. Cậu có muốn xem lại sách một chút không?" Cô (chỉ Lâm Đồng Chi) cười gật đầu, nhìn cô ấy đung đưa thân mình trong gió đêm, không hề có dáng vẻ con gái, luôn miệng nói: "Gặp lại, gặp lại". Trong lòng cô cũng vậy: "Gặp lại, hẹn gặp lại."
Không biết từ lúc nào cô không hề khóc nữa, chỉ nhỏ giọng run rẩy ôm chặt lấy mẹ, hệt như con gấu nhỏ được gấu mẹ lần đầu mang ra khỏi hang.
Cảnh vật ngoài kia lúc rõ lúc không, ký ức của Lâm Đồng Chi đã có chút đứt đoạn, cô không biết từ lúc nào mà giọng nói của cô thay đổi giống như em trai, cũng không biết từ lúc nào cô đã biết mặc quần áo đẹp, buộc tóc hai bên. Trời sinh Lâm Đồng Chi đã ưu ái cho cô một bộ dáng thanh tú lịch sự. Sau này cô lớn lên, nhớ lại khi còn nhỏ có một gốc cây cam cành lá rậm rạp. Ở đó có một cô bé tóc ngắn, đi chân trần, trên tay ôm một đống cam. Không biết từ nơi nào truyền đến tiếng "két", cô bé kia cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó rất nhanh từ trên cây trượt xuống, huýt sáo. Trong rừng vốn có một đám đầu trộm đuôi cướp nho nhỏ, làm chim muông bay đi mất. (Dĩ nhiên, rất nhiều năm sau này có người nhắc lại, cô bé kia khinh thường ngẩng đầu lên, "Tớ, Trần Mặc từ nhỏ ngoan ngoãn, hiền lành, sao có thể là loại người đầu trộm đuôi cướp được?". Trình độ nói khoác mà không biết ngượng này khiến cho Văn Đào nở một nụ cười sâu xa).